Hẹn cả nhà mình vào 21h tối thứ 4 và Chủ nhật hàng tuần nhaa
Chương 15: Nếm mùi lảm nhảm kiểu thế kỷ 21 đi cho biết!
Côn trùng bò lổm ngổm dưới da. Một vị linh mục cầm con dao đá đen sì, rạch vào da người rồi tẩm máu của chính mình lên vết thương.
Dù nhìn kiểu gì thì đây cũng là tà giáo điên rồ chứ còn gì nữa?
Chỉ mới liếc qua thôi mà toàn thân tôi đã nổi da gà, cảm giác ghê tởm cuộn lên tận óc. Cứ như thể chỉ số SAN (tinh thần) của tôi sắp tụt không phanh!
Bọn họ dùng lý lẽ méo mó để biện minh cho những hành vi kinh khủng, lại còn tự cho là đang làm điều thiện.
Ai mà giữ được bình tĩnh nổi trong hoàn cảnh này chứ?
Ngay cả trong số các Sứ đồ của Ngoại Thần, ông này cũng thuộc hàng kinh tởm nhất! Thế quái nào mà chuyện này lại không bị coi là dị giáo hả?!
Nasir, cái đồ đáng ghét!! Một lời cảnh báo đàng hoàng thì chết à?!
Cảnh tượng này như bước ra từ cơn ác mộng. Tôi suýt ngất vì sốc!
Mà đây còn chẳng phải bệnh nguy hiểm đến tính mạng gì cho cam. Sao lại khuyên người ta dùng cái kiểu điều trị man rợ này chỉ vì đau cơ chứ?!
“Trông cậu tái nhợt quá… Có lẽ là thiếu máu rồi” Agnes nói, giọng dịu dàng đến rợn người. “Ta sẽ ban cho cậu một phần thánh lễ gấp đôi.”
Tôi lùi lại một bước đầy cảnh giác, đầu óc quay cuồng tìm cách thoát khỏi tình huống này mà không gây ầm ĩ. Nasir đâu rồi nhỉ? Anh ta đã bảo tôi nếu thấy không ổn thì cứ nói với anh ta, thế mà giờ chẳng thấy bóng dáng đâu…
Và rồi, như thể được triệu hồi bởi suy nghĩ của tôi, Nasir bất ngờ xuất hiện, túi đồ tiếp tế to tướng che khuất tầm nhìn của tôi.
“Cha Agnes.”
“Vâng, cậu cần gì?”
“Cảm ơn cha đã ban phước lành chữa trị vào sáng sớm thế này. Nhờ có cha, chúng tôi có thể lên đường mà không bị trì hoãn thêm nữa.”
Agnes chớp mắt một cách bất thường, rồi mỉm cười dịu dàng. “Không khi nào là không thích hợp để ban phước. Đó là bổn phận của một người phụng sự Ledeia.”
“Chúng tôi xin tạ ơn lòng từ bi của Nữ thần Ledeia,” Nasir đáp. “Nguyện cho mọi sự hồi sinh đều nảy nở dưới sự dẫn dắt của Trật tự.”
“Nguyện bàn tay sửa phạt soi đường nơi Trật tự ngự trị.” Agnes nói, vừa làm dấu thánh giá vừa thu dọn dụng cụ, như thể buổi chữa trị đã kết thúc.
Anh ta thôi miên ổng rồi!
Nasir!! Niềm tin của tôi đặt vào anh quả thật không uổng phí!!
Anh đã đến cứu tôi!!
…Dù chính anh cũng là người kéo tôi vào mớ bòng bong này ngay từ đầu!
Nasir liếc nhìn tôi: “Fabio, trời bắt đầu tối sớm rồi, chúng ta nên tranh thủ lên đường.” Kế hoạch ban đầu là ăn trưa thong thả trước khi đi xem ra đã bị gạt sang một bên.
Mà thế lại hay. Nếu nán lại quá lâu, thể nào tôi cũng lỡ lời mà thất lễ.
Nếu Cha Agnes mà đột nhiên lên tiếng sau lưng, chắc tôi sẽ nhảy dựng lên và lỡ miệng chửi thề mất. Ông ấy thực sự quá rùng rợn và kinh dị, chỉ nghĩ đến thôi mà da gà đã nổi khắp người.
Sao mọi người ở đây có thể thản nhiên như không trước một vị linh mục chữa lành như thế chứ? Không ai thấy rợn à?
Mải suy nghĩ, tôi vô thức xoa cánh tay đang nổi đầy da gà. Chẳng lẽ họ đã quá quen nên chai lì cảm giác với mấy vị linh mục chữa lành rồi sao? Không thể nào. Dù có thấy bao nhiêu lần đi nữa thì cảnh tượng đó vẫn rợn tóc gáy. Kể cả nếu có tên rảnh đời nào ngày nào cũng spam GIF vị linh mục giòi bọ đó lên diễn đàn thì dân mạng vẫn sẽ chửi rủa tới tấp thôi. Cảm giác kinh hãi đó không thể nào mất đi được.
Huống hồ, với người dân ở đây, gặp được linh mục chữa lành cũng là chuyện hiếm hoi.
Thực tế là, khi lục lại ký ức của Fabio, tôi chỉ thấy anh ta từng gặp linh mục chữa lành đúng hai lần trong đời. Vậy mà không hề có dòng nào kể rằng hắn từng kinh hãi đến mức muốn nôn mửa khi nhìn thấy họ.
…Chẳng lẽ linh mục chữa lành có khả năng phát ra một loại ảnh hưởng tâm trí nào đó, khiến người khác thấy họ bớt ghê tởm hơn?
Và có lẽ, nhờ vào [Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn], tôi lại miễn nhiễm với hiệu ứng đó?
Không có thông báo từ hệ thống, tôi không thể chắc chắn. Nhưng giả thuyết này nghe cũng hợp lý đấy chứ.
Nasir đã cảnh báo tôi từ trước. Có lẽ anh ta biết tôi sở hữu một phước lành có thể kháng lại 'thôi miên'.
Trong lúc những suy nghĩ đó xoay vòng trong đầu, đã đến lúc lên đường.
Mà điều đó có nghĩa là, tôi lại phải leo lên con ngựa kia lần nữa.
Khỉ thật, cơ bắp vẫn còn đau nhức đây này.
Nhưng chỉ cần nhớ lại “phước lành chữa lành” vừa rồi là tôi lại thấy quyết tâm hơn để chịu đựng cái đau này.
Tôi cố tình không nhìn về phía Cha Agnes, người đã ra tiễn chúng tôi, và leo lên ngựa như thể mọi chuyện vẫn ổn.
Nasir liếc nhìn tôi, không nói gì, cả hai chúng tôi tiếp tục lên đường.
⋆⁺₊⋆ ☾⋆⁺₊⋆
“Fabio.”
Khoảng hai tiếng sau, khi tiếng chuông từ tháp chuông làng đã chìm hẳn vào khoảng xa, Nasir phá vỡ sự im lặng.
Tâm trí tôi lạc trôi với ý nghĩ kỳ quặc, tự hỏi không biết các linh mục của Ledeia, vị nữ thần có biểu tượng là dòi bọ, có coi việc ăn trái cây thối rữa đầy dòi là phạm thượng không, hay việc vứt chúng đi có bị xem là xúc phạm, nên phản ứng hơi chậm.
“Sao?”
“Việc gặp linh mục chữa lành có khiến cậu sốc lắm không?”
…Không chỉ mỗi sốc đâu.
“Cảm giác thế nào?”
Khi tôi còn đang loay hoay tìm từ ngữ để diễn tả nỗi kinh hoàng của mình mà không quá thẳng thừng, Nasir đã lên tiếng trước cả khi tôi kịp trả lời.
“Cậu cảm thấy buồn nôn, ghê tởm, và kinh hoàng đến mức có thể ngất đi không?”
Cảm giác đúng là chết còn hơn phải chịu đựng kiểu điều trị đó.
Khoan đã, anh ta vừa đọc được suy nghĩ của tôi à?
Chẳng lẽ mấy tay thẩm giáo có năng lực đặc biệt giúp phát hiện tư tưởng phạm thượng ngay lập tức?
Bị chặn họng bất ngờ, tôi luống cuống cố gắng biện minh, lắp bắp từng chữ: “Thì cũng không đến mức tệ như vậy đâu…”
Nhưng Nasir lại tiếp lời, kể lại một phần quá khứ của mình: “Tôi sống ở sa mạc cho đến năm mười ba tuổi. Tôi lớn lên như một kẻ ngoại đạo, và mãi đến năm mười lăm mới được rửa tội.”
Vậy là anh ấy vẫn nhớ rõ cuộc sống trước khi được rửa tội. Chứ những người được rửa tội từ lúc mới sinh thì đâu có hiểu thế giới nhìn khác đi thế nào sau nghi lễ ấy.
Không lẽ anh sắp thuyết giảng một tràng dài sao?
“…Những phản ứng tôi vừa miêu tả chính là cảm giác của tôi trước khi được rửa tội” Nasir tiếp tục.
Tạ ơn trời đất. Tôi cứ tưởng anh ta sắp buộc tội tôi xúc phạm thần linh rồi lôi tôi vào một góc tối nào đó xử chứ.
“Hồi đó, cánh tay phải của tôi bị thương nặng đến mức lộ cả xương. Họ bảo nếu không chữa trị thì tôi sẽ chẳng bao giờ cầm được kiếm nữa. Nhưng tôi cứng đầu từ chối. Tôi nói nếu tay phải không dùng được thì tôi sẽ dùng tay trái. Tôi thậm chí còn khóc lóc, bảo thà chết còn hơn chịu đựng cái thứ chữa trị ghê tởm đó.”
Giọng Nasir dịu lại khi tiếp tục, “Khi đó, tôi đã cải đạo rồi, nên việc tôi từ chối không phải vì sợ bị ô uế hay vì nghĩ rằng phương pháp ấy đi ngược giáo lý. Tôi từ chối chỉ vì nó quá sức kinh khủng.”
Tôi luôn cho rằng dân Đế quốc thật điên rồ khi chẳng mảy may cảm thấy có vấn đề gì với kiểu chữa trị đó. Nghe Nasir nói vậy, tôi gật đầu đồng tình.
Đúng vậy! Mọi người ở đây đều điên hết rồi!
“Đúng là tôi từng nghĩ như vậy. Nhưng sau khi được rửa tội, tôi đã ngộ ra một điều.” Nasir nói, quay sang nhìn tôi: “Fabio, cậu từng nghe câu ‘Vạn vật đều đẹp dưới trật tự’ chưa?”
Không biết mới là lạ. Câu đó xuất hiện liên tục trong các bài cầu nguyện và thánh ca của giáo phái mà.
“Vậy cậu nghĩ câu đó có ý nghĩa gì?” Nasir hỏi.
“…Chẳng phải nó có nghĩa là mọi thứ trong trật tự thì đều đẹp sao? Tôi nghĩ ý câu đó là ở nơi nào có ánh mắt của Roklem soi tới, hỗn loạn và bất an đều tan biến, trật tự được tái lập và thế giới trở nên tươi đẹp.”
Nasir bật cười trước câu trả lời của tôi. “Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Câu đó không phải là ẩn dụ đâu.”
“Không phải ẩn dụ à…?”
“‘Vạn vật đều đẹp dưới trật tự.’ Câu đó là sự thật, là một định luật” Nasir nói thêm. “Một định luật do chính Roklem ban ra.”
“Sau khi được rửa tội, các vị thần và những linh mục phụng sự Trật tự sẽ trở nên xinh đẹp trong mắt người đã được thanh tẩy. Sau khi tôi được rửa tội, việc tôi từng từ chối điều trị bỗng trở nên kỳ lạ. Tôi nhớ mình từng kinh tởm đến mức nào, nhưng cho dù cố gắng thế nào đi nữa, tôi cũng không thể cảm thấy như thế được nữa. Cảm giác ấy như một ký ức xa xôi, như cái nỗi sợ rằng chỉ cần chạm vào nước lạnh là da sẽ tan chảy vậy.”
Gì cơ?
“…Câu nói ‘vạn vật đều đẹp dưới trật tự’ cũng có nghĩa là những kẻ nằm ngoài trật tự thì không nằm trong định luật đó.”
Chết tiệt, vậy cảm giác kinh tởm của tôi chẳng khác nào bằng chứng cho thấy tôi là dị giáo à?
Lời của Nasir khiến tôi lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra sau gáy.
Thật luôn á? Bài kiểm tra dị giáo này không phải quá khắc nghiệt rồi sao?
Gì chứ, tôi phải giữ mặt tỉnh bơ khi thấy côn trùng bò lổm ngổm dưới da ai đó à? Phải tỏ ra bình thản khi giòi chui vào người mình á?
Người bình thường làm nổi chuyện đó sao?
Tôi không khỏi thấy ấm ức.
Tôi có phải dị giáo thật đâu.
Tôi đâu có dùng được sức mạnh của Ngoại Thần, càng không có khả năng vận dụng chúng.
Tôi chỉ sở hữu vài đặc điểm bẩm sinh thôi mà.
Quyền năng lớn thì đi kèm trách nhiệm lớn, đúng không?
Ừ thì, tôi gánh hết phần trách nhiệm rồi đấy, nhưng sức mạnh của tôi đâu hết rồi hả trời?!
Khi tôi còn đang hoảng loạn, Nasir lại lên tiếng.
“…Thực ra, khi cậu nhìn thẳng vào mắt tôi mà không có phản ứng gì, tôi đã bắt đầu nghi rồi.”
“Mắt á?”
“Mắt vàng là một trong những biểu tượng linh thiêng của Nephiton đấy.”
Nephiton? Ai đấy?
Tôi vội lục lọi trí nhớ nhưng không có gì hiện ra cả.
Chắc lại là một vị tiểu thần nào đó từng bị Roklem tiêu diệt.
“…Nephiton là vị thần hộ mệnh của vùng sa mạc chết.”
Chuẩn luôn, đúng kiểu tiểu thần.
“Vậy nên, những người sống dưới trật tự sẽ theo bản năng cảm thấy bất an khi nhìn thấy mắt vàng.”
Có vẻ như một số người thì quen dần, số khác thì phải rèn luyện tinh thần để kiểm soát phản xạ bản năng…
Nasir khẽ mỉm cười đầy ẩn ý.
“Sau khi thấy phản ứng của cậu hôm nay, tôi mới chắc chắn rằng sự thờ ơ ấy là thật.”
…Ý là sao vậy?
Tôi nghiêng đầu, cố gắng hiểu hết những gì vừa nghe.
Vậy là sau khi trượt liền hai bài kiểm tra dị giáo, tôi coi như bị đóng mác dị giáo thật rồi à? Định mệnh của tôi là trại giam dị giáo sao?
“Cảm giác thế nào khi nhìn vào mắt tôi với tư cách người đứng ngoài Trật tự?”
…Thật đấy à? Mạng tôi đang như treo lơ lửng, mà anh lại đi lo cái màu mắt của mình?
Giống như thể tôi đang ngồi chờ hành quyết, nuốt vội bữa ăn cuối đời, thì cai ngục đứng kế bên hỏi, “Ê, hôm nay cà vạt tôi thế nào? Có hợp với nước da tôi không?”
Tôi chỉ muốn hét lên, “Thân chưa mà giỡn vậy?!” nhưng…
Kẻ yếu thế như tôi thì chỉ còn cách cắn răng mà chịu!
Nếu bạn nghĩ làm tử tù sẽ khiến người ta chai lì cảm xúc hay trở nên gan lì hơn, thì nhầm to rồi.
Nhất là trong thời trung cổ.
Biết vì sao đao phủ thời đó được trả công hậu hĩnh không?
Bởi vì tù nhân và người nhà họ sẽ tìm mọi cách đút lót thật nhiều vì sợ cái chết trong đau đớn.
Nếu số phận đã an bài rằng tôi là dị giáo,= thì ít nhất cũng nên giữ quan hệ tốt với đao phủ cái đã.
“Tôi không hề biết mình chưa nhận được phước lành của Trật tự, cho đến khi được anh Nasir chỉ ra.”
“Hửm?”
“Anh thấy đấy, tôi tin vào Roklem, vị thần mà bác Antonio phụng sự. Tôi từng muốn tìm hiểu thêm, cố gắng học hỏi và thậm chí còn rất hăng hái. Nhưng rồi tôi nhận ra… Roklem, vị Thần dõi theo mọi người, lại không dõi theo tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy như cả thế giới của mình sụp đổ vậy.”
Nasir trông có vẻ hơi bối rối, chắc đang tự hỏi vì sao tôi đột nhiên kể lể chuyện này, nhưng anh ta không ngắt lời mà để tôi tiếp tục.
“Và sau khi nhận ra mình là người đứng ngoài Trật tự, tôi đã rơi vào một cơn trầm cảm rất nặng…”
Tôi ngừng lại một chút để tạo hiệu ứng, liếc nhìn biểu cảm có phần khó hiểu của Nasir.
“Nhưng rồi tôi nhận ra vẫn có một điều tốt đẹp từ chuyện đó.”
“…Ồ?” Nasir hỏi, giọng lộ vẻ hứng thú. “Là điều gì thế?”
Tôi nở một nụ cười nhẹ, mang chút hoài niệm.
“Tôi có thể nhìn vào mắt anh, thưa anh Nasir, và thật lòng cảm thấy đôi mắt vàng ấy đẹp đến nao lòng.”
Đấy, dính chưởng đi Nasir! Nếm mùi lảm nhảm kiểu thế kỷ 21 đi cho biết!
“Tôi nghĩ chắc hẳn với một vị thẩm giáo như anh, việc nhận ra những kẻ đứng ngoài Trật tự như con là điều dễ dàng. Chỉ cần tìm những người cứ mải mê nhìn vào màu mắt mê hoặc của anh là đủ rồi.”
“……”
“Tôi không biết nhiều về Nephiton, nhưng có lẽ ngài ấy là một vị thần của cái đẹp chăng? Như vậy thì màu mắt rực rỡ kia là biểu tượng của ngài cũng dễ hiểu thôi.”
“…”
“Cát vàng của sa mạc… Khi nghe đến cụm từ đó, tôi thấy nó thật tráng lệ. Nhưng rồi tôi cũng tự hỏi, liệu ta có nên bắt đầu gọi vàng là màu mắt của sa mạc không nhỉ?”
Nasir có vẻ sững người trong chốc lát, như thể đang trải qua một cú sốc văn hoá đến từ một nền văn minh đi trước thời đại hàng thế kỷ.
“Anh Nasir?”
“… Chúng thực sự đẹp đến vậy sao? Ý tôi là đôi mắt ấy?”
Cái quái gì thế? Một ông chú râu ria xồm xoàm lại thốt lên câu đó một cách thẹn thùng à? Ghê quá đi mất.
Nhưng mà, nếu chỉ nói đến màu mắt thì đúng là không thể phủ nhận. Quá đẹp luôn.
Hãy tưởng tượng một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà lại sở hữu đôi mắt ấy — đến cả biển quảng cáo cũng không dám dùng vì quá chói lóa. Tài xế nhìn vào thôi cũng đủ gây tai nạn liên hoàn ngoài xa lộ.
“Không nghi ngờ gì cả. Ngay cả vàng nguyên chất cũng không thể sánh với ánh sắc trong mắt anh, thưa anh Nasir.”
“… Cậu học cái cách nói chuyện này đâu ra vậy?”
“Hở? Trong thành có lớp dạy ăn nói à?”
Dù có học chính quy thật thì có thay đổi được gì không chứ?
Khi tôi hỏi vậy, Nasir đột nhiên quay mặt đi.
Ủa, tai anh ta đỏ lên rồi.
Tôi chỉ định nịnh vài câu cho có lệ thôi, nhưng cảm giác kỳ cục thật khi anh ta có vẻ thật sự thấy vui.
Tình huống này giống hệt mấy mô-típ cổ lỗ sĩ: một mỹ nhân khiêm tốn, lần đầu được nam chính khen điểm độc đáo của mình, rồi bắt đầu nảy sinh tình cảm.
Chỉ khác là, anh ta là một thẩm giáo, còn tôi chỉ là một nông nô bị tình nghi là dị giáo, để mà tới được cái mô-típ kia thì còn xa vạn dặm.
“… Chưa từng có ai nói với tôi như vậy cả.”
“Hả? Gì cơ?”
“Cậu là người đầu tiên bảo rằng mắt vàng của tôi đẹp.”
Ủa là sao? Sao anh cứ nói mấy câu nghe y chang lời thoại trong mấy cuốn ngôn tình sến súa vậy?
Đã vậy trông còn như sắp khóc đến nơi, làm bầu không khí càng thêm ngượng chín mặt.
“Không ai khen anh trước năm mười ba tuổi luôn á?”
“… Bộ tộc tôi ai cũng có mắt màu vàng, nên tôi chưa bao giờ thấy nó đặc biệt. Hồi đó tôi cứ nghĩ ai cũng có màu mắt như vậy.”
Cũng hợp lý mà…
“Nhưng từ lúc đến Đế chế, điều duy nhất tôi nghe được chỉ là mấy lời chê bai, kiểu màu mắt tôi trông khó chịu thế nào…”
Ủa alo? Chủ nghĩa phân biệt chủng tộc thời trung cổ lại giương nanh múa vuốt rồi.
Thật đáng sợ khi nghĩ rằng những tên khốn thời trung cổ này có thể không chỉ dừng lại ở lời nói, mà còn có thể thực sự hành động theo định kiến của họ.
“Nếu tôi thực sự tin vào Chúa, lẽ ra tôi đã móc mắt mình ra từ lâu rồi, vì chúng là biểu tượng của dị giáo. Thậm chí từng có một giám mục bảo tôi nên tự làm mù mắt trước khi chịu phép rửa tội.”
Ra là cách anh ta nói với tôi rằng bọn họ sẽ không bao giờ chấp nhận tôi.
Lũ đạo đức giả.
Rồi còn lớn tiếng rao giảng là phụng sự một vị thần công bằng?
Tôi chỉ mong kiếp sau tụi nó đầu thai ra ngoài Đế chế rồi bị một cây búa thánh đập cho tỉnh người.
Kiểu tự hành xác vô căn cứ thế này đúng là…
“… Chỉ huy Casimir thực sự đã tự móc mắt mình, và chịu phép rửa tội khi máu còn đang chảy từ hốc mắt.”
… Khoan đã, cái gì cơ?!
“Và nhờ phước lành của Ledeia, khi lấy lại được thị lực, cô ấy đã chọn đôi mắt màu xám.”
Chỉ huy Casimir á?
… Bác Antonio, rốt cuộc bác nhận ai làm con gái nuôi vậy trời?!
“Nhưng tôi lại hèn nhát đến mức không dám tự móc mắt mình ra.”
Không, nhìn ở góc độ nào thì người thực sự làm chuyện đó mới là người có vấn đề á.
“Với những người cùng màu mắt, tôi là kẻ phản bội… Với những người có màu mắt khác, tôi là kẻ ngoài cuộc, còn mỗi khi nhìn vào gương, tôi chỉ thấy một thằng hèn thảm hại.”
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Nasir.
“Nhưng mà…”
[HỆ THỐNG: “Thẩm giáo Nasir” đã thật sự xúc động trước lời nói của bạn!]
Gì mà đột ngột vậy má?
“Đôi mắt này… lại có người thấy màu sắc của nó đẹp.”
[HỆ THỐNG: Cập nhật thành tựu! Đã mở khóa chương mới trong “Phép màu lưỡi bạc”.]
[HỆ THỐNG: Thứ hạng của bạn đã tăng nhẹ.]
…Hình như tôi vừa vô tình vớ được bí kíp rồi chăng.
Tôi không nghĩ mình đã nói điều gì quá sâu sắc, nhưng nhìn anh ấy xúc động đến vậy lại khiến tôi thấy hơi lạ. Nhưng mà thôi, miễn giúp anh ta thấy khá hơn thì chắc cũng không tệ.