Hẹn cả nhà mình vào 21h tối thứ 4 và Chủ nhật hàng tuần nhaa
Chương 14: Khốn kiếp! Tôi thấy có thứ gì đó ngọ nguậy dưới làn da ông ta.
Người ta nói rằng vào thời trung cổ, phần lớn nông dân suốt đời cũng chẳng bao giờ rời khỏi nơi mình sinh ra quá ba mươi cây số.
Việc di chuyển là điều hiếm hoi, còn những chuyến hành trình dài thì gần như là không tưởng. Với một người nông dân, cuộc phiêu lưu ly kỳ nhất có lẽ chỉ là tản bộ sang làng bên để bán ít hàng hóa.
Ngay cả trong ký ức của Fabio, anh ta cũng chưa từng đi xa khỏi nhà quá hai ngày đường bộ.
Vậy nên, đối với anh ta, rời bỏ nơi chôn nhau cắt rốn để đến định cư tại ngôi làng biên giới này hẳn đã là chuyến hành trình lớn nhất đời.
Còn đi đến thủ đô thì lại là chuyện hoàn toàn khác. Phải mất cả tháng nếu đi bộ, hoặc hai tuần nếu cưỡi ngựa không nghỉ, thậm chí ngay cả khi liên tục đổi ngựa và phi nước đại thì cũng cần ít nhất một tuần.
Cảm giác chẳng khác nào bắt đầu một chuyến viễn du xuyên quốc gia.
Thật khó tin khi một chuyến đi mà thời hiện đại chỉ mất năm tiếng bằng tàu hỏa, giờ lại kéo dài đến hai tuần. Với một người vẫn đang vật lộn để thích nghi với cuộc sống thời trung cổ như tôi, cú sốc này đúng là quá sức.
Ước gì có ai đó phát minh ra động cơ sớm một chút.
Trong số 16 Phước lành vô chủ, chí ít cũng nên có một vị nắm được nhánh công nghệ để thúc đẩy văn minh phát triển chứ.
Mà kể cả không có, thì trong game [Phần kết] cũng có một vị thần chuyên thúc đẩy tiến trình văn minh, ban phát những “tiện nghi tà đạo” để tích lũy điểm tín ngưỡng mà.
Vị thần đó được biết đến với cái tên [Kỵ Sĩ Văn Minh]. Khi chơi với vị thần này, đến cuối game, vùng Vực Tối thời trung cổ sẽ lột xác thành một thế giới cyberpunk. Đúng với chủ đề của trò chơi, kết thúc chiến thắng khi theo ngài là nhân loại bị máy móc thống trị. Nhưng so với các ending chiến thắng của những vị thần khác thì đây lại là một trong những kết cục nhẹ nhàng và hòa bình nhất.
Nếu một Phước lành vô chủ xuất hiện thật, mong rằng người đó ký khế ước với ngài ấy.
Tất nhiên, vì Kỵ Sĩ Văn Minh đầu tư toàn lực vào chiến thắng văn hóa, nên khả năng sống sót trong những trận chiến đẫm máu với các vị thần khác gần như bằng không.
Xem ra trước mắt đành phải chịu đựng cái tốc độ di chuyển rùa bò này thôi.
Mà con người vốn là loài thích nghi giỏi mà.
Tôi cũng đã dần quen với nếp sống nơi đây: dậy từ tờ mờ sáng, cày bừa ngoài ruộng, gánh nước, chẻ củi. Cuộc sống còn thô sơ, nguyên thủy, vậy mà lại khiến người ta thấy gắn bó lúc nào không hay.
Cày cấy giữa đồng mang đến cho tôi một cảm giác bình yên kỳ lạ, đến cả mảnh đất và hoa màu tôi cũng bắt đầu thấy quý mến.
Thật khó để rời xa tất cả những điều này.
Vấn đề là, nếu nông nô muốn rời làng thì phải từ bỏ quyền canh tác trên mảnh đất của mình.
Chỉ trong hơn nửa năm ngắn ngủi, tôi đã thấy gắn bó với “ruộng nhà” – dù thật ra tôi chỉ tiếp quản mấy luống cây trồng sẵn. Giờ phải rời đi, nói lời tạm biệt cũng chẳng dễ dàng gì.
Nếu là Fabio thật sự, có lẽ anh ta sẽ chẳng nỡ bỏ đi sau từng ấy công sức.
Nhưng tôi không phải Fabio, nên thôi, đành ép bản thân tiến về phía trước vậy.
Tôi để lại ba con gà, Koko, Kuku và Kaka cho bác Antonio trông nom. Không kịp chuẩn bị quà tặng tử tế, tôi đành nhờ ông bán gà rồi cứ lấy tiền đó xem như quà chia tay. Ông ấy hứa sẽ chăm sóc chúng cẩn thận.
Tôi chắc ông ấy chẳng cần đến số tiền đó đâu.
Dù sao thì, ông là cha dượng của một vị trung tướng mà.
Càng nghĩ về những mối quan hệ rộng lớn của Antonio, tôi càng tò mò về cuộc đời trước kia của ông, trước khi trở thành người kéo chuông nhà thờ.
Cá là ông từng ít nhất cũng là một giám mục gì đó…
“Fabio.”
Tôi đang mải suy nghĩ về quá khứ của Antonio thì giọng ông vang lên, kéo tôi trở về thực tại.
“Cầm cái này theo đi.”
Tới rồi đây!
⟨Ân Huệ của Bậc Thầy⟩ – Đã nhận được!
Tôi háo hức xem xét món đồ Antonio vừa đưa cho.
Một chiếc túi nhỏ, vừa vặn khi đặt giữa hai tay…
Không giống kiểu ⟨Bộ Dụng Cụ Du Hành Thực Dụng⟩ chút nào, mà giống ⟨Bảo Vật Nhỏ Đắt Giá⟩ hơn!
Cũng có loại ⟨Vật Gợi Nhớ Ký Ức Chung⟩ nữa, nhưng giữa tôi và Antonio thì làm gì có kỷ niệm gì đủ đặc biệt để đính kèm.
Nên với xác suất 95%, đây chắc chắn là món đồ ông ấy rất trân quý!
Bên trong thì tôi đang cười thầm khoái chí, nhưng bên ngoài lại giả vờ ngạc nhiên xen lẫn do dự.
“Không, vậy là đủ rồi! Cháu không thể nhận thứ gì quý giá và quang trọng đến thế được đâu…”
“Cậu biết thứ này là gì không?” Antonio hỏi, có chút căng thẳng dù còn chưa lấy ra cho xem.
Hmm, có phải tôi hơi diễn lố rồi không?
Lẽ ra phải chờ thấy nó rồi mới làm bộ kinh ngạc chứ.
Nhưng tôi đâu phải kiểu người dễ bối rối.
“… Túi này có thêu huy hiệu của Trật tự, đúng không ạ? Bên trong chắc là thánh vật rồi.”
Dù thánh vật được ban phước bởi một vị linh mục mới thụ phong chưa hẳn đã quý giá, nhưng chỉ cần là thánh vật, thì tự khắc đã trở nên thiêng liêng.
Một khi vật phẩm được linh mục ban phước, dù là đồ rẻ tiền đi nữa, nó cũng trở thành đồ thánh. Đối xử cẩu thả với nó chẳng khác nào phạm thượng.
“Bác Antonio… cháu không chắc mình có thể bảo vệ được thánh vật quý giá thế này trong suốt hành trình.”
“Nếu cậu lúc nào cũng do dự chỉ vì thiếu tự tin, làm sao học hỏi hay trưởng thành được chứ?”
“Nhưng mà…”
“Dù nó có bị hư hỏng đôi chút thì cũng chỉ là công cụ thôi. Đồ dùng là để sử dụng. Chẳng lẽ cậu định coi trọng thánh vật hơn chính Đức Chúa Trời sao?”
Nói rồi, bác Antonio lại đưa chiếc túi ra lần nữa.
“Nhưng mà…”
Khi tôi còn chần chừ, bác ấy khẽ thở dài rồi gọi Nasir lại.
“Nasir, trước mắt anh giữ lấy đi.”
Nasir nhận lấy chiếc túi thay tôi, và dường như vừa chạm vào là đã biết bên trong có gì, đôi mắt lập tức mở to vì kinh ngạc.
“Cái này là…!”
Là gì cơ?
Là gì vậy?
Chắc chắn là món gì quý giá lắm đúng không?
Thôi nào, Nasir, đừng úp mở nữa! Rốt cuộc trong đó là thánh vật huyền thoại nào vậy?
“Khi anh đến Đại giáo đường, hãy đưa nó cho Fabio. Như vậy, thằng bé sẽ không từ chối vì sợ làm mất.”
“…Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ giữ cẩn thận.”
“Chậc. Anh không nghe ta nói gì à? Nó chỉ là một công cụ. Nếu có chuyện gì xảy ra, thì đó là lẽ tự nhiên. Cứ đối xử với nó như bất kỳ món đồ nào khác.”
“Làm sao mà tôi làm vậy được? Khi tôi biết nó là gì.”
“Dù anh nghĩ sao thì nó cũng chỉ là một món đồ mà thôi.”
Không, thật sự đấy, rốt cuộc nó là món đồ gì vậy?
Cả hai người họ đều không cho tôi một lời giải thích nào.
Tôi có cảm giác như một con gấu mèo đang cố rửa viên kẹo bông của mình trong dòng sông, chỉ để thấy nó tan biến ngay trước mắt.
Tôi chỉ cần thêm 5 giây nữa là đã tự động nhận lấy rồi…
Giờ thì phải đợi tận hai tuần mới biết được bên trong là gì.
Tò mò đến điên mất thôi.
Nhưng đây rõ ràng không phải lúc để hỏi: “À, tôi xem bên trong một chút được không?”
Ít nhất thì tôi cũng biết đó là thứ rất đáng giá và quan trọng.
Antonio… Thiện cảm +30.
Tôi vẫn chưa biết món đồ đó là gì, nên 20 điểm còn lại vẫn bị trừ.
Công bằng mà nói, Antonio đã báo tôi cho thẩm giáo, nhưng người ông gọi đến lại là một kẻ dễ tính như Nasir, còn phải nhờ cậy quan hệ mới làm được điều đó.
Nếu cuối cùng tôi bị tống vào trại giam dị giáo thì tôi cũng chỉ nguyền rủa ông ấy trong ba năm rồi tha thứ thôi.
Đó là quyết định mà tôi đã tự nhủ với lòng mình.
⋆⁺₊⋆ ☾⋆⁺₊⋆
Một tuần đã trôi qua, vậy mà tôi vẫn chưa đến trại giam dị giáo… à nhầm, Đại giáo đường.
Chuyến đi dự kiến kéo dài hai tuần, vậy mà tôi mới chỉ đi được nửa đường. Đâu phải do có chuyện gì bất ngờ làm chậm trễ đâu.
Đúng là thời trung cổ chết tiệt!
Như người ta vẫn nói, thời trung cổ làm gì có đường nhựa hay xe động cơ để mà đi.
Thời ấy, cách di chuyển nhanh nhất là cưỡi ngựa.
Vâng, người ta thực sự cưỡi ngựa.
Nghe thì có vẻ hiển nhiên, nhưng…
Làm thế quái nào người ta cưỡi được cái con vật này chứ?
Chuyện tưởng đơn giản, đến lúc tự thân trải nghiệm mới thấy đúng là thách thức thật sự.
Nào là đường đất gập ghềnh!
Nào là phải nghỉ ngơi hai tiếng mỗi sáng và chiều!
Cái tư thế ngồi cao đến vô lý!
Mà đã thế, đây còn là lần đầu tiên tôi cưỡi ngựa!
Cảm giác phấn khích khi lần đầu cưỡi ngựa biến mất chỉ sau đúng 5 phút.
Ai tỉnh táo mà lại nghĩ ra cái chuyện dùng sinh vật sống để làm phương tiện di chuyển chứ?
Trong lần đầu tập cưỡi, tôi sợ đến mức chẳng dám nghĩ đến chuyện nhảy xuống. Chỉ biết bám chặt lấy dây cương, run như cầy sấy.
Nasir gần như phải gỡ tôi xuống khỏi lưng ngựa bằng tay, nếu không chắc tôi đã kẹt cứng trên đó rồi. Mà vừa chạm đất xong, tôi lập tức ngã lăn vì đau cơ.
“Ha, rồi sẽ quen thôi,” Nasir bật cười, có vẻ khoái chí trước tình cảnh của tôi, trong khi tôi chỉ muốn bật khóc tại chỗ.
Hai tuần tới Đại giáo đường… Tôi phải chịu đựng chuyện này suốt hai tuần lận sao…
Bất kỳ trò chơi nào không có chức năng dịch chuyển nhanh đều là rác rưởi cả.
Ước gì tôi có thể ngất đi một phát, mở mắt ra là tới nơi luôn cho rồi.
Khi cuối cùng cũng đến nơi, cảnh tượng nhà nguyện hiện ra thật ngoạn mục! Giá như chuyến hành trình của tôi bắt đầu từ đây thì hay biết mấy.
Dù sao thì, do kỹ năng cưỡi ngựa thảm hại của tôi, thời gian di chuyển bị kéo dài đáng kể.
Cảm giác như mất cả tháng trời để tới nơi, chứ không phải hai tuần như dự tính.
“Chân cậu còn đau không?”
“Còn chịu được.”
“‘Còn chịu được’ nghĩa là vẫn đau đấy,” Anh ta chỉ ra.
Dù đã phần nào quen với việc cưỡi ngựa sau hai tuần qua nhưng cơn đau âm ỉ ở các bắp cơ vẫn không chịu dứt.
“Nhà nguyện tiếp theo trên đường có một vị linh mục thờ Nữ thần Chữa lành. Có lẽ cậu có thể nhờ bà ấy trị liệu đặc biệt một buổi” Nasir gợi ý.
“Thật sao? Nhưng chỉ là đau cơ thôi mà…”
“Chính vì vậy mà chúng ta bị chậm lịch trình đấy. Tôi nghĩ việc tìm sự trợ giúp là hoàn toàn xứng đáng.”
Việc nhờ một vị linh mục trị liệu đáng kính ra tay chỉ để giảm đau cơ có vẻ đúng là hơi quá đáng.
Chỉ là nhức mỏi cơ bắp thôi mà?
Đau thì đau thật, nhưng dùng đến thần lực quý giá của một linh mục cấp cao chỉ để chữa thứ đau đớn vốn sẽ tự khỏi theo thời gian…
Chấp nhận như vậy thì thật chẳng biết xấu hổ.
“Thế thì, tôi xin nhận với lòng biết ơn sâu sắc!” Tôi vui vẻ đáp.
Cơn đau đúng là quá sức chịu đựng rồi.
Tôi thậm chí còn chẳng thể giả vờ từ chối.
Nếu tôi mà chối khéo, rồi anh ta đáp lại kiểu: “Ồ? Cậu thật sự chịu đựng được sao? Vậy thì tiếp tục mà gồng đi” thì chắc tôi sẽ hối hận từng đêm cho đến khi nhìn thấy được mái vòm của Đại giáo đường.
“Tôi là lý do khiến chúng ta bị chậm trễ. Nếu còn cố chấp không nhận, chỉ tổ gây thêm phiền phức” Tôi vội vã nói thêm, cảm thấy bản thân lại càng thảm hại hơn.
Nhưng cũng chẳng sao cả.
Tôi đâu phải thánh nhân gì, chỉ là một nông nô chưa từng qua huấn luyện. Tôi được phép thảm hại một chút mà.
Các thánh nhân sở hữu ý chí phi thường, có thể chịu đựng mọi khổ hình mà vẫn giữ vững đức tin, dù có phải hy sinh thân mình.
Còn tôi thì sao?
Đừng mong đợi sự kiên cường từ tôi, tôi chỉ là một người hiện đại mong manh dễ vỡ.
Ngay cả khi cực hình còn chưa bắt đầu, tôi đã khai sạch rồi.
Thành thật sớm để khỏi đau đớn, chẳng phải như thế vẫn hơn sao?
“Cậu không cần phải gồng gánh như thế đâu. Thật ra, sau khi được chữa trị, cơ bắp còn trở nên mạnh hơn. Ngay cả các thánh kỵ sĩ cũng nhờ cậy chữa lành sau khi huấn luyện, dù chẳng hề bị thương,” Anh ấy trấn an tôi.
Không chỉ xua tan đau nhức, mà cơ bắp còn phát triển mạnh hơn.
Vậy nếu tôi tập luyện toàn thân mỗi ngày rồi chữa trị sau đó, có phải sẽ tăng cơ toàn diện không?
Chắc mấy tay vận động viên thể hình nghe được sẽ khóc vì sung sướng mất thôi.
Nghĩ lại thì, mấy thánh kỵ sĩ phụng sự Nữ thần Chữa Lành lúc nào cũng trông như mấy “tanker” chính hiệu, sức bền thì vô đối.
Nữ thần Chữa lành kiêm luôn Thể hình…
Ở thời đại tăm tối chưa khai hóa này, sự tồn tại của thứ kỳ diệu như thánh lực đúng là một món quà trời ban. Không có phước lành chữa lành thì chỉ một vết thương nhẹ cũng có thể lấy mạng người.
Thuốc men thời trung cổ thà không đụng còn đỡ nguy hiểm hơn.
Thực tế, đôi khi thà không dùng thuốc còn tốt hơn, chỉ biết cầu trời cho qua. Mà kể cả có sống sót cũng dễ mang tật suốt đời.
Kể cả có sống sót, cũng dễ mang tật suốt đời.
So với thế, phước lành chữa lành đúng là kỳ tích. Đến cả y học hiện đại cũng khó bì kịp.
Mấy linh mục cấp cao có thể mọc lại tay chân bị chặt, khôi phục cả mắt đã mất chỉ nhờ phước lành. Đau răng à? Họ chỉ việc thay cái mới vào. Sức mạnh đó khiến tôi không khỏi thắc mắc…
Tại sao vị thần tối cao lại là vị thần của Trật tự đầy mơ hồ, chứ không phải Nữ thần Chữa lành toàn năng?
Phép màu chữa lành chẳng phải là món quà vĩ đại nhất mà thần linh có thể ban tặng hay sao? Còn trật tự thì chỉ khi nó biến mất người ta mới nhận ra giá trị, mà bản thân nó cũng chẳng có gì gọi là kỳ diệu cả.
“Vị linh mục đó là người thế nào vậy?” Tôi hỏi.
“Cậu muốn biết cụ thể điều gì?”
"Thành thật mà nói, tôi chưa từng gặp một linh mục nào phụng sự Nữ thần Chữa lành cả. Tôi không muốn vô ý làm điều gì thất lễ hay không phù hợp. Có điều gì tôi nên biết hoặc tránh làm không?"
“Không cần lo lắng đâu,” Nasir trấn an. Linh mục là những người được ban sức mạnh để phục vụ, và bản chất của họ thì không đổi dù thờ vị thần nào đi nữa. Cứ yên tâm, Agnes là một người rất bao dung. Chỉ cần cậu không xúc phạm đến Nữ thần Chữa lành trước mặt ông ấy thì mấy chuyện vụn vặt khác ông ấy sẽ không để bụng đâu…”
Ánh mắt sắc bén của Nasir dừng lại trên tôi khá lâu trước khi anh ta tiếp tục, giọng trầm hẳn xuống: “Tuy nhiên, có một điều tôi buộc phải nhấn mạnh. Nếu vì lý do nào đó mà cậu cảm thấy ghê tởm hoặc thôi thúc muốn buông lời xúc phạm ông ấy, xin hãy cố nhịn và nói với tôi trước.”
Lời cảnh báo bất ngờ ấy khiến tôi sững người, không khỏi hoang mang.
Tại sao anh ta lại nói vậy?
Một linh mục chữa lành thì chắc chắn không thể có những vết sẹo bỏng nghiêm trọng hay bệnh ngoài da gì chứ. Vậy thì có thể là điều gì mà khiến người ta cảm thấy ghê sợ khi nhìn thấy ông ấy?
Có khi nào đó là một dị dạng không liên quan đến [Bệnh tật]?
Những biến dị thể chất thì không thể được chữa lành bằng phước lành.
Ngay cả mấy đột biến nhẹ như tai mèo thôi cũng đủ khiến chỉ số sức hút giảm thẳng -20 điểm rồi. Nếu là một biến dị nghiêm trọng, người có chỉ số tinh thần thấp có thể theo bản năng mà rùng mình né tránh.
Mình phải giữ bình tĩnh, cho dù có thấy gì đi nữa thì cũng phải cố mà tích điểm!
Mình là người từng ngồi xem trọn bộ phim ‘Cats’ ngoài rạp cơ mà!
Nhờ đã tôi luyện tinh thần qua đủ loại tác phẩm thị giác kỳ dị, tôi tràn đầy tự tin rằng mình có thể chống chọi được bất kỳ cú sốc nào. “Vâng! Tôi sẽ ghi nhớ kỹ điều đó!” — Tôi đáp với giọng nói đầy chắc chắn.
…Và sự tự tin đó bay sạch chỉ trong đúng 0.5 giây sau khi tôi tận mắt nhìn thấy vị linh mục chữa lành.
⋆⁺₊⋆ ☾⋆⁺₊⋆
“Cậu đến để xoa dịu cơn đau cơ à?”
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt ông ấy, ánh mắt cứ lảng tránh đầy bối rối. “À, thật ra… tôi nghĩ là giờ tôi ổn rồi. Không cần phải lãng phí thần lực quý báu chỉ vì chuyện nhỏ như vậy đâu ạ…”
“Không hề gì,” Vị linh mục nhẹ nhàng đáp. “Ngay cả sự khó chịu nhỏ nhất cũng xứng đáng được quan tâm. Ta không nên xem nhẹ tác động của cơn đau đối với thể trạng.”
“Thật mà, tôi không sao đâu!” Tôi khăng khăng, mắt dáo dác tìm đường thoát thân.
Tôi đã quên mất.
Trong cõi u minh điên loạn của Vực Tối, ngay cả một vị thần nhân từ cũng có thể nhuốm màu cuồng loạn.
Phước lành của Nữ thần Chữa lành không phải là một luồng ánh sáng trắng dịu dàng hàn gắn vết thương. Không hề.
“À, ta thấy cậu có vẻ hoảng hốt” Vị linh mục lên tiếng, hiểu lầm phản ứng của tôi. “Đây là phản ứng thường thấy khi lần đầu tiếp xúc với phước lành chữa lành. Đừng lo, con dao được ban phước này sẽ rạch một đường mà không chảy một giọt máu.”
Tại sao lại phải rạch da chỉ vì đau cơ chứ?!
Vị linh mục vẫn tiếp tục, hoàn toàn không để ý đến nỗi kinh hoàng đang ngày một lớn dần trong tôi: “Ta sẽ nhẹ nhàng vạch da ra để lộ phần cơ bên dưới, rồi đặt Thánh Thể của Nữ thần Chữa lành Ledeia lên. Xin ngồi xuống và duỗi chân ra.”
Không đời nào! Không bao giờ!
Nữ thần Chữa lành, Ledeia. Tôi đã quên mất rằng những biểu tượng gắn liền với bà ta là “giòi bọ” và “đỉa”.
Vậy nên khi vị linh mục nói “Thánh Thể”, thứ ông ấy nhắc đến chính là giòi và đỉa sống được trong chính cơ thể mình.
Ông ta định rạch người tôi ra, nhét giòi vào trong, rồi khâu lại như thể đó là một hình thức trị liệu!
Nghe đâu ‘phước lành’ sẽ đẩy nhanh quá trình hồi phục, nghĩa là lũ giòi ấy sẽ sống trong người tôi trong một khoảng thời gian không biết bao lâu!
“Trông cậu có vẻ lo lắng. Đừng lo. Vết cắt từ dao thánh không đau như cậu tưởng đâu.”
Tôi đâu có sợ đau!
Vị linh mục chữa lành, Agnes, dường như nghĩ tôi sợ con dao, nhưng thứ tôi thực sự muốn xa tránh lại là chính ông ấy!
Khốn kiếp! Tôi thấy có thứ gì đó ngọ nguậy dưới làn da ông ta.
Với một đứa chưa từng xem phim máu me hay kinh dị nào như tôi, tôi hoàn toàn không chịu nổi mấy thứ ghê rợn kiểu này.
Làm sao mà ai đó lại có thể gọi thứ này là ‘thần thánh’ được chứ?!