Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 103
Ngay cả vào ngày người ta hân hoan kỷ niệm sự ra đời của Chúa Jesus thì vẫn có người qua đời. Nhưng dù vậy, gia đình của người đã khuất không hề oán trách ngày lễ trọng đại này. Sinh ra là phúc, chết đi là nghiệp. Đã sinh ra thì ắt phải có ngày tàn.
Thế nhưng, vẫn có những cái chết ghim chặt vào tim người ta như gai nhọn. Cheon Se Joo không thể nào quên được cái chết của Hye In bởi vô vàn hối hận đã gặm nhấm anh. Đời người liệu có mấy cuộc chia ly không vướng chút tiếc nuối? Nhưng với Cheon Se Joo, anh đã đóng một vai trò quyết định trong cái chết của Hye In, đến nỗi anh không thể chỉ đơn giản gọi đó là một sự ra đi và cố gắng quên lãng. Ít nhất, trong thâm tâm anh là vậy.
Nếu ngày đó anh bắt máy điện thoại của Hye In thì có lẽ cô đã không gieo mình xuống. Nếu anh khăng khăng phải về nhà cho bằng được thay vì vào phòng mổ, nếu anh phát hiện ra cô đang ngồi co ro ngoài hành lang và ôm lấy cô thì có lẽ Hye In đã trút hết mọi uẩn ức cho anh nghe vào ngày hôm đó.
“Nếu như tôi đã…” Vô vàn những hối hận “nếu như” cứa vào tim anh, khiến Cheon Se Joo mãi mãi không thể quên Hye In. Điều đó làm anh phải sống cuộc đời bị quá khứ trói buộc.
Sự ra đi của Kim Hyun Kyung cũng khiến Cheon Se Joo đau đớn khôn nguôi, bởi anh lại mang trong mình những hối tiếc. Anh đã có thể dễ dàng giải quyết bất hạnh ập đến với bà bằng những gì mình có, nhưng anh đã không làm, để rồi đánh mất cơ hội mang lại hạnh phúc vĩnh viễn cho Se Jin. Làm sao anh có thể không hối hận cho được?
Đầu anh như muốn nứt toác. Cheon Se Joo tìm đến khu vực hút thuốc ở khu vườn trên tầng thượng, nơi có một mô hình người tuyết. Anh chậm rãi châm một điếu thuốc, hít vào làn khói cay xè. Cái mùi khét lan tỏa trong lồng ngực dường như đang phản ánh chính tâm trạng rối bời của anh.
Se Jin xuất hiện trước mặt Cheon Se Joo khi điếu thuốc trên tay anh đã cháy gần hết. Cơn đau đầu trở nên rõ ràng hơn, dữ dội hơn, như thể có ai đó đang nắm chặt đầu anh lắc mạnh.
“Cheon Se Joo.”
Một giọng nói trầm khàn lọt vào tai anh. Nghe thấy âm thanh quen thuộc ấy, cơn đau đầu dường như dịu đi đôi chút. Cheon Se Joo nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm xuống đất. Anh ngước mắt lên nhìn Se Jin. Cậu nói sẽ ở phòng chờ nhưng giờ lại đứng trước mặt anh trong chiếc áo cộc tay mỏng manh. Cậu không khoác áo ngoài. Cheon Se Joo nhíu mày, khẽ trách.
“Sao không mặc áo vào? Cảm lạnh đấy.”
Nói rồi, Cheon Se Joo cởi chiếc áo vest đang mặc trên người. Cơn gió lạnh buốt giá như dao cứa vào gáy anh, nhưng điều đó không quan trọng. Anh khoác chiếc áo lên vai Se Jin, anh không muốn cậu bị cảm. Dáng vẻ có hơi kỳ cục, nhưng anh định bụng cài cả cúc áo lại để cậu đỡ lạnh hơn chút nữa. Bất chợt, Se Jin nắm lấy bàn tay anh đang định đưa lên ngực áo cậu.
“…Chú biết chuyện mẹ tôi ngã bệnh rồi, đúng không?”
Câu hỏi khẽ khàng của cậu lại như một nhát dao sắc lẹm đâm vào đầu anh. Ra là vậy, cậu đã biết nên cậu mới không quay lại phòng bệnh. Nhận ra điều đó muộn màng, Cheon Se Joo nhắm nghiền mắt rồi lại mở ra. Anh ngước nhìn cậu. Đôi mắt Se Jin đỏ hoe. Cậu nhìn Cheon Se Joo với đôi mắt sâu thẳm, chất chứa bao nỗi niềm, rồi hỏi ngược lại.
“Là ngày đó sao? Cái ngày một mình chú đến Ihwagak.”
“…”
Anh nghẹn lời, không thể nào đáp lại. Ngày đó, Cheon Se Joo đã nói dối Se Jin rằng anh và Kim Hyun Kyung đã cùng nhau nói chuyện về kết quả học tập của cậu. Se Jin đã từng nghi ngờ anh, nhưng chính Cheon Se Joo đã khơi gợi lòng tự trọng của cậu, khiến cậu tin vào lời anh nói.
Thấy anh không trả lời, Se Jin cắn chặt môi, đôi mắt lộ rõ vẻ kiên quyết. Bàn tay nắm chặt của cậu trắng bệch, rồi cậu mở lời, giọng nghẹn lại như đang cố kìm nén nước mắt.
“Sao chú không nói cho tôi biết? Chú đã có thể nói mà…!”
Kwon Se Jin đang oán trách anh.
Trong khoảnh khắc ấy, một ham muốn trào dâng trong lòng anh, thôi thúc anh thú nhận tất cả. Không phải tôi cố ý. Tôi cũng muốn nói, nhưng mẹ nhóc đã dặn tôi đừng nói gì cả. Anh muốn nói ra như vậy, muốn hướng mũi nhọn oán trách của Se Jin sang Kim Hyun Kyung.
Nhưng làm sao có thể?
Làm sao anh có thể vì không muốn bị ghét bỏ mà nhẫn tâm gây tổn thương cho cậu? Anh có tư cách gì khiến Kwon Se Jin oán hận mẹ ruột của mình cơ chứ?
Cheon Se Joo im lặng nhìn Se Jin. Anh chỉ mong cậu đừng khóc. Anh mong cậu đừng hối hận khi nhớ lại chuyện ngày đó. Để làm được điều đó, cần phải có thứ gì đó che đậy đi sự hối hận ấy.
“Tại sao tôi phải nói?”
“…Gì cơ?”
Se Jin mở to mắt trước câu hỏi lạnh lùng của Cheon Se Joo. Nhìn cậu, Cheon Se Joo day day thái dương, nơi cơn đau đầu đang hành hạ anh. Trong cuộc trò chuyện vừa rồi, Kim Hyun Kyung không hề nhắc đến việc bà dặn anh đừng nói chuyện đó với Se Jin. Bà chỉ nói cảm ơn anh vì đã không nói nên Se Jin đang kích động sẽ không nghĩ được đến điều đó. Anh cố gắng nói với giọng thờ ơ.
“Ngày đó mẹ nhóc ngã bệnh là thật. Nhưng lúc đó chỉ là chuyện nhỏ, không quan trọng với tôi.”
Nói dối không khó. Bởi vì có điều quan trọng hơn đang ở ngay trước mắt anh.
“Chuyện nhỏ…?”
“Chỉ là chuyện vặt thôi mà. Mùa hè làm việc rồi ngất đi.”
Phải. Thà cứ ghét tôi đi. Đừng oán trách mẹ nhóc…
“Sao chú có thể, sao chú có thể nói ra những lời như vậy?”
Và đúng như Cheon Se Joo mong đợi, ánh mắt run rẩy của Se Jin hướng về phía anh. Đôi mắt cậu đỏ hoe trừng trừng nhìn Cheon Se Joo. Hai bàn tay nắm chặt. Vẻ mặt cậu không thể tin được những lời vừa thốt ra từ miệng anh.
Sự tin tưởng ấy vừa ngọt ngào vừa nặng trĩu. Cheon Se Joo lạnh lùng dứt lời.
“Sao nhóc lại trách tôi vì chuyện cỏn con này? Tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Chuyện đã qua rồi, cứ cho qua đi.”
“Chú… sao chú có thể…”
Se Jin nghẹn lời, không nói tiếp được. Nước mắt hòa lẫn giữa giận dữ và thất vọng tuôn rơi trên gò má cậu. Khuôn mặt cậu tái mét.
Nhìn thấy vẻ mặt đó, một lần nữa anh lại muốn nói hết sự thật với cậu. Nhưng Cheon Se Joo nghiến răng chịu đựng.
Nếu anh thú nhận thì gánh nặng oán trách của Se Jin đối với anh có lẽ sẽ nhẹ bớt. Nhưng oán hận là một thứ cảm xúc không bao giờ biến mất. Se Jin chắc chắn sẽ càng oán trách Kim Hyun Kyung hơn, tương ứng với phần trút bỏ được từ anh. Tại sao bà không nói với cậu sớm hơn, tại sao bà không cho cậu cơ hội bảo vệ bà? Cậu sẽ oán trách bà như vậy.
Nhưng Kim Hyun Kyung sắp chết rồi. Cheon Se Joo hy vọng khi bà rời khỏi thế gian này, Se Jin sẽ không mang trong lòng dù chỉ một chút oán hận nào với bà. Bởi vì cảm xúc tiêu cực ấy sẽ gặm nhấm Se Jin cô độc trong một thời gian rất dài. Cheon Se Joo không muốn Se Jin phải trải qua những gì anh đã từng trải.
Còn anh thì sao? Anh chỉ là người tạm thời ở bên cạnh Se Jin, một người bảo hộ thoáng qua trong cuộc đời cậu, với một kết thúc đã được định sẵn. Dù Se Jin có tổn thương vì chuyện hôm nay, đó cũng chỉ là nỗi đau nhất thời. Nếu Se Jin nhất định phải oán hận một trong hai người, anh và Kim Hyun Kyung, thì người đó phải là anh.
Cheon Se Joo siết chặt nắm tay, cố gắng kìm nén ý muốn đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Se Jin. Se Jin trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt xanh xao nắm lấy vạt áo khoác của Cheon Se Joo. Bàn tay run rẩy kéo xuống rồi ném trả lại anh.
“Thứ này… tôi không cần…”
Giọng nói yếu ớt vỡ vụn. Se Jin quay lưng đi, không nhìn Cheon Se Joo nữa. Cheon Se Joo nắm chặt chiếc áo khoác vẫn còn vương chút hơi ấm yếu ớt của Se Jin. Anh đứng như trời trồng, nhìn theo bóng lưng cậu khuất dần.
Mọi thứ thật quá sức chịu đựng. Kim Hyun Kyung đang hấp hối, Se Jin đau khổ, và cậu oán trách anh… Anh đã muốn buông bỏ tất cả. Nhưng anh không thể.
Anh biết sự oán trách này chỉ là tạm thời. Cuối cùng, người mà Kwon Se Jin có thể dựa vào chỉ có anh, và cậu sẽ sớm quay trở lại vòng tay anh thôi. Để có thể ôm lấy Se Jin khi cậu trở về, anh phải kiên trì đến cùng. Anh phải đứng vững, không để ai biết rằng anh đang lung lay.
Cheon Se Joo nặng nề bước đi. Cơn gió lạnh mùa đông dường như đã đóng băng toàn bộ cơ thể anh, nhưng ý nghĩ phải quay lại với Se Jin đã thôi thúc anh đóng cửa sân thượng và bước vào trong. Anh vừa định quay trở lại phòng bệnh của Kim Hyun Kyung thì…
“Cheon Se Joo!”
Một bóng người từ đâu lao ra túm lấy cổ áo Cheon Se Joo. “Ầm”, anh không kịp phản kháng, lưng đập mạnh vào tường. Anh nhìn về phía trước với ánh mắt trống rỗng. Một người đàn ông vừa quen vừa lạ đang đứng trước mặt anh. Cheon Se Joo chớp mắt, không nhận ra người đó ngay.
“Mày còn dám vác mặt đến đây hả, thằng khốn nạn!”
Giọng nói đột ngột sỉ nhục anh khiến anh tỉnh táo lại. Lúc này, Cheon Se Joo mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
“Mày không có lương tâm hả? Còn mặt mũi nào nhìn đồng nghiệp nữa?!”
Một chiếc áo blouse trắng khoác trên bàn tay đang nắm chặt cổ áo anh. Nhìn dòng chữ thêu “Lee Jung Oh” trên ngực áo, Cheon Se Joo mới nhớ ra chính xác người này là ai. Một đồng nghiệp không mấy thân thiết trong ký ức anh. Gã đã tìm đến tận trại giam và buông lời cay độc, bảo anh đừng bao giờ nghĩ đến chuyện quay lại bệnh viện nữa.
“Thằng suýt giết người như mày, không thấy xấu hổ hả? Sao mày lại ở đây!”
Gã đồng nghiệp đang vô cùng kích động. Những lời lẽ sắc nhọn như dao găm của gã đâm thẳng vào tim anh. Giọng nói đầy thù hận vang vọng khắp cầu thang. Đầu anh như muốn nứt ra. Nhưng Cheon Se Joo không có sức lực đẩy gã ra, chỉ cười nhạt nhẽo.
“Đáng lẽ mày phải đến bệnh viện khác! Dù có đau chết đi cũng phải đến chỗ khác! Từ khi mày bỏ đi, bọn tao đã phải nghe những gì hả! Bệnh nhân đã xỉa xói những gì hả! Sao mày dám đến đây!!”
Lee Jung Oh vốn dĩ đã mang lòng ganh tỵ với anh. Anh không nhớ đã bao nhiêu lần bị gã công kích nên những lời lẽ này không còn xa lạ nữa, chỉ khiến anh cảm thấy trống rỗng. Anh đã từng nói với Ha Yeo Reum rằng anh ổn, nhưng đúng vào khoảnh khắc này, sự xuất hiện của gã như nhắc nhở anh về con người thật của anh, thật nực cười.
Tôi biết chứ. Tôi biết mà… Cheon Se Joo nào muốn đến cái nơi này. Nếu người bệnh là anh chứ không phải Kim Hyun Kyung, có lẽ anh đã không bao giờ đặt chân đến đây.
Nhưng anh phải làm sao đây? Nhìn thấy vẻ mặt của Se Jin, trong đầu Cheon Se Joo chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: đưa bà đến gặp đội ngũ y tế giỏi nhất mà anh biết.
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.