Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 117
Trong khi mọi người im lặng, Shin Gyo Yeon nở một nụ cười tươi tắn và quay sang Chae Beom Jun. Chae Beom Jun gật đầu và bước tới một bước. Cậu ta bước lên phía trước Shin Gyo Yeon, quay tay cầm của chiếc vali bạc lớn đặt dưới sàn về phía các cán bộ, rồi bình tĩnh mở khóa. Tạch, tạch, các khóa bật lên và nắp vali mở ra.
“……”
Các cán bộ nghển cổ nhìn vào bên trong vali. Tiếng hít thở dồn dập vang lên khắp nơi, hội trường bắt đầu ồn ào. Cheon Se Joo đứng sau Shin Gyo Yeon nên không thể nhìn rõ bên trong vali có gì, nhưng chỉ cần ngửi mùi hôi thối bốc lên cũng có thể đoán được.
“Tôi muốn cho mọi người xem một thứ nguyên vẹn hơn, nhưng tiếc là cái đầu phải gửi cho chủ tịch rồi. Nên xin hãy tạm hài lòng với cái này.”
Shin Gyo Yeon nói một cách nhẹ nhàng, nở nụ cười toe toét và hất cằm ra hiệu. Chae Beom Jun nhấc chiếc vali đặt dưới sàn lên và bước về phía trước. Cậu ta đưa chiếc vali cho một cán bộ ngồi ở cuối hàng đầu tiên. Đó là ý muốn cho mọi người xem cái kết của kẻ phản bội. Trong quá trình đó, Cheon Se Joo có thể nhìn thấy thứ bên trong túi. Đó là một miếng da lưng được lột sạch, có khắc hình xăm hổ, biểu tượng của DG. Vì thiết kế đã thay đổi một lần theo thời gian nên không ai nghi ngờ rằng chủ nhân của hình xăm khắc chữ "Dae Gam" không phải là Kang Jun Myeon.
Trong im lặng, nét mặt của các cán bộ dần thay đổi khi họ nhận ra Kang Jun Myeon đã chết như thế nào. Khuôn mặt Shin Gyo Yeon vẫn mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra. Thật đáng sợ.
“Nếu đã làm việc bán đứng tổ chức mà không biết thân phận thì chắc hẳn hắn cũng chấp nhận điều đó. Tôi còn nghĩ hắn nên biết ơn tôi vì đã cho hắn một cái chết nhẹ nhàng…”
Khi anh ta nói với nụ cười, Cheon Se Joo lặng lẽ cắn chặt răng. Cơ thể Kang Jun Myeon mà anh kiểm tra lần cuối tuyệt đối không thể được miêu tả là đã chết một cách nhẹ nhàng. Không biết đối với Shin Gyo Yeon thì có phải là nhẹ nhàng không.
“Dù sao thì tôi không gọi mọi người đến đây để nói về chuyện đã qua. Chỉ là dạo gần đây, có vẻ như việc kế nhiệm bị trì hoãn nên có rất nhiều kẻ đang bày ra những trò lố lăng.”
Kẻ bày ra trò lố lăng lớn nhất chính là Kang Jun Myeon, và trong số những người có mặt ở đây cũng có một vài kẻ đang ấp ủ những kế hoạch tương tự. Shin Gyo Yeon lướt qua những người đang cúi đầu né tránh ánh mắt anh ta và tiếp tục.
“Có vẻ như có những người đang hiểu lầm. Họ nghĩ rằng có tổ chức thì mới có tôi, nhưng tôi có mặt thì mới có tổ chức… Những người có những ảo tưởng vô lý như vậy.”
Shin Gyo Yeon nói đến đó, lặng lẽ quay đầu nhìn lướt qua các cán bộ. Có người né tránh ánh mắt anh ta, có người lại nhìn thẳng vào anh ta. Thấy vậy, Shin Gyo Yeon nheo mắt cười vui vẻ rồi nhìn lên Baek Seong Hwan đang đứng bên cạnh mình.
Baek Seong Hwan gật đầu, bước tới, chen qua đám cán bộ và kéo một người nào đó đứng dậy. Cheon Se Joo nín thở theo dõi hành động của hắn. Cuối cùng, Baek Seong Hwan lôi người đó ra bằng hai tay và đặt trước mặt Shin Gyo Yeon. Đối mặt với đôi mắt run rẩy của người đó, Cheon Se Joo thở dài trong lòng và nắm chặt tay. Han Jong Hyun đang đứng ngay trước mặt anh ta.
Shin Gyo Yeon hơi ngẩng đầu nhìn Han Jong Hyun và nói.
“Chắc mọi người đều biết về giám đốc Han Jong Hyun của chúng ta.”
Han Jong Hyun là một tay chơi nổi tiếng trong DG. Gã gây ra quá nhiều rắc rối đến nỗi không ai không biết đến gã. Nhưng việc gã không bị trừng phạt gì nhờ sự bảo vệ của Shin Gyo Yeon lại khiến gã càng nổi tiếng hơn.
Khi Han Jong Hyun bị kéo ra phía trước thì Shin Ji Han, người có mối quan hệ sâu sắc với gã, khoanh tay và nhíu mày. Shin Ji Han là người điều hành một câu lạc bộ ở Cheongdam Dong, đồng thời cũng là em trai của Shin Gyo Yeon và gần như là người đã kéo Han Jong Hyun vào tổ chức. Họ có mối quan hệ khá thân thiết.
“Tôi biết mọi người đều có rất nhiều điều tò mò về giám đốc Han. Mỗi khi giám đốc Han gây rắc rối, và mỗi khi tôi không có bất kỳ hành động nào đối với anh ta, chắc chắn mọi người đã không ngủ được vì tò mò không biết lý do tại sao tôi lại giữ Han Jong Hyun bên mình.”
Một vài cán bộ gật đầu. Shin Gyo Yeon nhìn họ và thoải mái bắt chéo chân. Anh ta dựa sâu vào ghế, đặt tay lên tay vịn và nói. Anh ta gõ nhẹ đầu ngón tay như đang đếm số.
“Thực ra, tôi chỉ tò mò thôi. Nếu tôi trao quyền lực cho một kẻ vô dụng, rác rưởi không có năng lực nào thì sẽ có bao nhiêu người phản đối tôi?”
Cơ thể Han Jong Hyun giật bắn. Tình trạng của gã khi nhìn từ phía sau thật thảm hại. Trên cổ áo sơ mi có những vết siết cổ màu xanh tím, và bàn tay buông thõng run rẩy dữ dội. Gã cứ nhấc chân lên như một người muốn chạy trốn ngay lập tức mỗi khi Shin Gyo Yeon tiếp tục nói.
“Chủ tịch cũng có điều gì đó mong đợi ở tôi.” tiếng nói chua chát của Han Jong Hyun mà anh từng nghe vang vọng bên tai. Cheon Se Joo cảm thấy một nỗi bất an dần dâng lên và nắm chặt hai tay ra phía sau lưng. Lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi.
“Chà, may mắn là không có chuyện gì như vậy xảy ra. Ai cũng hiểu quyền lực đến từ đâu. Thậm chí còn có người tìm đến tôi vì muốn được như giám đốc Han.”
Shin Gyo Yeon nói đến đó rồi bật cười ha hả như thấy rất thú vị. Anh ta còn nói thêm.
“Không biết thân biết phận.”
Sau đó, anh ta đứng dậy và đưa tay ra. Rắc, Shin Gyo Yeon nắm chặt tóc Han Jong Hyun một cách đau đớn, kéo đầu gã quay lại nhìn về phía các cán bộ. Không khí như bị kéo căng ra. Trong sự căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, chỉ có tiếng Han Jong Hyun nức nở vang lên yếu ớt.
“Cứu, cứu tôi với…”
“Kẻ trèo lên là bên này…”
Ngay lập tức, giọng nói lạnh lùng vang lên hướng về phía Han Jong Hyun. Shin Gyo Yeon ấn mạnh đầu gã xuống, bắt gã quỳ gối trên sàn. Rầm, Han Jong Hyun khuỵu gối xuống, hai tay nắm chặt gấu quần của Shin Gyo Yeon. Không biết da đầu bị kéo căng, Han Jong Hyun cúi đầu van xin bằng giọng khản đặc.
“Chủ tịch, chủ tịch, cứu, hức hức, cứu tôi với…”
Tuy nhiên, không ai lắng nghe lời cầu xin đó. Shin Gyo Yeon thô bạo đẩy Han Jong Hyun ra, chỉnh sửa lại trang phục lộn xộn rồi quay người lại. Ánh mắt lạnh lùng của anh ta hướng về Cheon Se Joo. Nhận ra ý đồ trong ánh mắt đó, Cheon Se Joo nuốt nước bọt và bước một bước về phía trước.
Anh đứng phía sau Han Jong Hyun, và giống như Shin Gyo Yeon đã làm, anh nắm lấy tóc Han Jong Hyun, bắt gã nhìn về phía trước. Đôi mắt đỏ ngầu, ngấn lệ nhìn lên. Han Jong Hyun nhận ra Cheon Se Joo và mấp máy môi. Cứu tôi với. Lời cầu xin đó như bóp nghẹt cổ họng anh.
“Tiền mà các vị ăn uống, quần áo mà các vị mặc, tất cả đều từ đâu ra?”
Shin Gyo Yeon hỏi như thể anh ta thực sự tò mò. Anh ta nhíu mày cười, rồi ngồi xuống ghế và tiếp tục nói với vẻ thong dong.
“Tất nhiên, có tổ chức là vì có các vị. Nhưng trước đó, vì có tổ chức nên các vị mới có thể giữ được vị trí của mình. Trao quyền lực cho các vị, trao quyền lợi cho các vị, tạo ra con đường kiếm sống cho các vị… tất cả đều là việc của tổ chức, đúng không?”
“Cứu tôi với, tôi thực sự không làm gì cả. Tôi chưa bao giờ phản bội.” Han Jong Hyun nức nở lẩm bẩm liên tục, nhưng lời cầu xin của gã bị chìm trong tiếng nói của Shin Gyo Yeon và dần tắt lịm. Dù cố gắng hết sức nhưng giọng nói của gã vẫn quá nhỏ. Nhìn những vết tích còn lại trên người gã, có vẻ như Baek Seong Hwan đã xử lý Han Jong Hyun một lần rồi.
Nghe những lời Shin Gyo Yeon nói, Cheon Se Joo vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Han Jong Hyun.
Lời khuyên đừng nên thân thiết với Han Jong Hyun có nghĩa là như vậy. Chae Beom Jun, Shin Gyo Yeon đã biết rằng điều này sẽ xảy ra với Han Jong Hyun. Vậy thì, từ khi nào? Tại sao Han Jong Hyun lại phản bội Shin Gyo Yeon? Khi gã đã khao khát đến vậy. Khi gã đã khao khát được gia đình công nhận đến vậy…
Hoặc, ngược lại, chính vì vậy mà.
Nếu Han Jong Hyun đã bám vào Kang Jun Myeon, người đã nói sẽ sử dụng gã để không lãng phí thời gian nữa… Sắc mặt Cheon Se Joo tái nhợt. Anh nhớ lại lần gặp Han Jong Hyun vào tháng 11 năm ngoái, vào đầu mùa đông. Lần chạm mặt Han Jong Hyun ở đó không phải là ngẫu nhiên. Không phải gã lang thang trong khu phố để dùng thuốc, mà là để tiếp xúc với Kang Jun Myeon…
“Lý do tôi gọi các vị đến đây chỉ là để cảnh cáo. Mọi người biết rõ thân phận của mình… Phải không?”
Khoảnh khắc đó, giọng nói sắc lạnh của Shin Gyo Yeon vang vọng bên tai anh. Cheon Se Joo bất chợt tỉnh lại và nhìn sang bên cạnh. Shin Gyo Yeon đang nhìn lên anh. Ánh mắt đó như đang hỏi Cheon Se Joo.
“Ngươi đang nghĩ gì mà không biết thân biết phận?”
Cheon Se Joo cứng mặt, rút con dao thái thịt đã cất trong túi ra. Cảm giác tay nắm lấy cán dao không hề xa lạ. Miệng anh khô khốc khi nghĩ rằng lưỡi dao xanh lam dưới tay anh sẽ sớm lấy đi mạng sống của Han Jong Hyun, nhưng Cheon Se Joo không khó khăn gì để lấy lại bình tĩnh.
Đúng vậy, đây là việc anh đã làm nhiều lần rồi. Anh phải làm theo những gì Shin Gyo Yeon ra lệnh. Bởi vì anh đã hứa sẽ cống hiến phần đời còn lại của mình cho anh ta để đổi lấy sự trả thù cho Hye In.
Tất cả những điều này…
“Thật sự, không phải…”
Trong lúc suy nghĩ đó, Cheon Se Joo bỗng rơi vào hoang mang khi nghe giọng Han Jong Hyun nức nở phủ nhận.
Rốt cuộc, việc này là vì ai?
Anh không thể nói là vì Hye In. Cô chưa bao giờ mong muốn một kết quả như thế này. Hye In là người đã nói hãy trở thành một bác sĩ giỏi để chăm sóc những người nghèo. Cô không đời nào mong muốn anh trở thành một con quỷ tàn ác hại người như thế này.
“Nếu muốn lung lay tổ chức, hãy tìm đến tôi.”
“Cứu tôi với…”
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.