Projection - Chương 130

Lịch ra: T3 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 130


Cuối cùng, cái mà Se Jin chọn là máy chạy bộ. Nhưng ngay cả nó cũng không khiến cậu cảm thấy mệt mỏi chút nào dù có chạy bao nhiêu đi nữa. Se Jin lại tìm kiếm trên mạng và phát hiện ra rằng việc đạp chân xuống đất và chạy trên sàn di chuyển có sự khác biệt lớn. Vì thế, cậu quyết định chỉ chạy bộ.

Thế nhưng, vào cuối tháng 1, khi một đợt rét đột ngột ập đến thì cậu đã có lý do để Cheon Se Joo đắp thêm một chiếc chăn nữa cho cậu. Vừa bước ra khỏi sảnh chung cư, một cơn gió lạnh buốt như cắt da cắt thịt lướt qua Se Jin. Mặc dù đã khoác áo phao nhưng Se Jin nhận ra mình đã có một lựa chọn sai lầm. Dù vậy, cậu vẫn không quay về nhà. Thà rằng trong thời tiết này, cậu tập thể dục mà bị cảm lạnh thì cậu còn có thể lấy cớ bị ốm để làm nũng với Cheon Se Joo.

Tuy nhiên, dù ngày hôm đó cậu đã chạy điên cuồng và quay về sau khi nhìn thấy cầu Olympic nhưng cơ thể cậu vẫn bình thường. Chỉ là bụng đói hơn bình thường thôi. Se Jin vô cớ trách cứ cơ thể khỏe mạnh của mình rồi chuẩn bị bữa tối. Không biết khi nào Cheon Se Joo sẽ về nên cậu chuẩn bị hai suất ăn và cứ thế đợi anh trong vô vọng.

Đến 9-10 giờ tối, Cheon Se Joo vẫn không mở cửa bước vào. Se Jin ngồi trước bàn ăn với vẻ mặt buồn bã. Cuối cùng khi đồng hồ chỉ 11 giờ, cậu một mình nâng đũa lên. Thường trong phim, người ta sẽ bỏ đi những món ăn đã chuẩn bị cho người chồng về muộn, nhưng ở căn hộ 4100 thì chuyện đó không xảy ra. Se Jin chỉ ăn hết phần của Cheon Se Joo, xoa xoa cái bụng căng tròn rồi buồn bã ngủ thiếp đi trên giường anh.

Việc Se Jin chờ đợi Cheon Se Joo cứ thế tiếp diễn trong vài ngày. Mãi đến tháng 2, Se Jin mới nhận ra Cheon Se Joo có xu hướng né tránh cậu. Lần trước cũng vậy. Không thể đuổi cậu ra khỏi nhà, cũng không thể đối mặt với vấn đề, nên anh lại chọn cách bỏ đi.

Nếu đã bỏ nhà đi lang thang bên ngoài thì thà đuổi mình đi còn hơn… Trong lòng cậu buồn bã, Se Jin nghĩ Cheon Se Joo thật ngu ngốc. Nhưng mặt khác cậu lại nghĩ rằng có lẽ vì điều đó mà cậu thích Cheon Se Joo. Trong tình huống như vậy mà anh vẫn không đẩy cậu ra đường lạnh lẽo, đó thật sự là một hành động rất giống Cheon Se Joo.

Se Jin càng nghĩ đến Cheon Se Joo như vậy, cậu càng cảm thấy không thể rời xa anh và cố gắng bám trụ. Vì đã xóa ứng dụng nên cậu không thể theo dõi SNS của Kang Do Yoon nữa. Cậu chỉ còn cách dành thời gian tập thể dục và chờ đợi Cheon Se Joo trở về.

Và rồi, cậu lại được nhìn thấy khuôn mặt của Cheon Se Joo vào đúng ngày tròn ba tuần sau khi cậu về nhà sau nửa ngày bỏ đi.

Ngày hôm đó, không hiểu sao cậu lại may mắn ngay từ sáng. Khi đập trứng để làm món trứng ốp la thì có đến hai lòng đỏ, và cậu đã vượt qua được bức tường 10 phút plank tưởng chừng không thể. Món canh cá minh thái hầm cũng ngon tuyệt, và trước khi canh kịp nguội, Cheon Se Joo đã về đến.

Se Jin đang ngồi ở bàn ăn, nuốt nước bọt và chờ đợi anh về. Chợt cảm thấy có người nên cậu quay đầu lại. Ánh đèn bật sáng ở phía hành lang. Khoảnh khắc đó, tim cậu đập nhanh đến mức nào. Cậu cảm thấy hơi choáng váng và đứng dậy. Không chờ đợi được dù chỉ trong giây lát, cậu chạy vội ra cửa và thấy Cheon Se Joo đang cởi giày bước vào.

“…”

Mắt đối mắt, anh khẽ nhíu mày nhìn lên Se Jin. Ý muốn cậu tránh ra rõ ràng, nhưng cậu mặc kệ. Se Jin không giấu nổi giọng nói phấn khích mà chào đón anh.

“Chú về rồi à?”

“…”

Anh không đáp lời mà tránh ánh mắt cậu. Rồi anh quay lưng lại và bước ra khỏi hành lang. Không hề cảm thấy bị tổn thương bởi thái độ đó, Se Jin đuổi theo sau anh. Cậu tin chắc rằng Cheon Se Joo có thể phớt lờ lời chào của mình, nhưng sẽ không thể phớt lờ bữa ăn của mình.

Cheon Se Joo đi qua hành lang nhưng vừa đến bếp thì khựng lại. Trên bàn bếp, một bữa ăn được dọn tươm tất. Nồi và bát đĩa đã được đậy nắp, thức ăn đã được chia ra. Cơm thì chưa được đơm, nhưng đĩa ăn và thìa đũa đều được đặt sẵn hai bộ. Nhận ra điều đó, Cheon Se Joo nhếch khóe môi đầy vẻ khó chịu và ngẩng đầu nhìn cậu.

“Chú chưa ăn tối đúng không. Mau đi rửa tay rồi ra đây.”

Đối mặt với ánh mắt đó, Se Jin nói một cách tự nhiên. Không biết Cheon Se Joo đã dùng cách nào mà đã lâu rồi chuông báo vào bãi đỗ xe không vang lên. Đó hẳn là ý định của anh nên Cheon Se Joo cũng biết điều đó. Chắc hẳn anh đã nhận ra rằng cậu đã đợi anh dù không có chuông báo vào bãi đỗ xe. Nếu biết đến đó thì Cheon Se Joo sẽ không thể nào phớt lờ bữa ăn này được. Se Jin tự tin, và dự đoán của cậu đã đúng.

“…Đợi tôi.”

Cheon Se Joo thở dài một tiếng ngắn ngủi rồi bước vào phòng mình. Nhìn anh lấy quần áo từ phòng thay đồ và đi về phía phòng tắm trong phòng khách, Se Jin vui mừng nắm chặt tay.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Se Jin chỉ cần đặt nồi hơi nguội lên bếp điện từ, rồi chạy vào phòng mình. Cậu vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo bị bắn nước, rồi quay trở lại vị trí của mình trong bếp. Cậu cầm thìa, đợi một lát thì nghe thấy tiếng Cheon Se Joo mở cửa phòng tắm. Tim cậu đập như muốn vỡ tung. Nhưng cậu cố gắng giả vờ như mình không chờ đợi anh mà đơm cơm với vẻ mặt thờ ơ. Trong lúc đó, Cheon Se Joo mở tủ lạnh lấy nước suối, rồi ngồi xuống đối diện Se Jin.

Cuối cùng cũng có cảm giác trở lại cuộc sống bình thường, Se Jin muốn bật khóc. Cậu giờ mới biết mình đã trân trọng bữa ăn tối nhỏ bé này đến nhường nào.

“Chú ăn ngon miệng nhé.”

“Ừ.”

Cheon Se Joo cầm đũa lên. Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi. Se Jin không giấu nổi sự buồn bã khi nhìn khuôn mặt hốc hác của anh sau vài tuần. Ngay cả khi gặp anh sau hai tuần bị đuổi khỏi nhà, anh đã gầy đi, nhưng bây giờ còn hơn thế nữa. Có lẽ vì không có ai chăm sóc tử tế nên anh không ăn uống đầy đủ. Người ta nói ra ngoài đời vất vả nhưng việc Cheon Se Joo bỏ nhà đi là để tránh cậu nên mọi thứ dường như là lỗi của cậu.

Nhưng dù vậy, Se Jin vẫn không nói với Cheon Se Joo rằng anh cứ ở đây đi, rồi cậu sẽ đi. Ngược lại, cậu càng buồn bã. Khao khát muốn Cheon Se Joo nhất định phải quay về bên cậu lại càng lớn.

“…Nhóc có, cứ như thế này mà chuẩn bị bữa ăn sao?”

Cheon Se Joo hỏi câu đó khi Se Jin đã ăn hết bát cơm thứ tư. Cậu đã ăn uống ngon lành trở lại. Anh đã ăn xong trước, tay cầm chai nước suối đã đóng nắp. Anh nắm rồi mở nắm tay như đang tập thể dục. Se Jin nhìn chằm chằm vào mu bàn tay bị trầy xước của Cheon Se Joo, rồi bắt gặp ánh mắt anh và gật đầu.

“Vâng.”

“…”

Trước câu trả lời ngắn gọn đó, Cheon Se Joo nhíu mày như thể đang đau đầu. Rồi anh thở dài một tiếng nhỏ, xoa thái dương và nói.

“Từ giờ đừng làm vậy nữa. Tôi bận nên không về thường xuyên được, nhóc tự lo bữa ăn một mình đi.”

Se Jin lặng lẽ nghe lời anh. Cheon Se Joo có vẻ đang cảm thấy áp lực với tình huống này. Lời nói bận rộn nên không về thường xuyên có lẽ chỉ là cái cớ.

Xin lỗi, nhưng Se Jin không có ý định làm theo lời anh. Nếu làm theo lời Cheon Se Joo thì cậu sẽ chỉ nhìn thấy mặt anh khoảng 10 lần trong 10 năm tới. Điều đó thật sự vô lý. Se Jin đặt đũa xuống và nhìn thẳng vào mắt Cheon Se Joo. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cậu đáp.

“Tôi đã nấu bữa tối mỗi ngày trong 3 tuần chú không có ở đây. Sáng nào tôi cũng pha protein shake cho chú, và tôi vẫn luôn dọn dẹp phòng ngủ. Tôi đã chờ đợi chú.”

“…Kwon Se Jin.”

“Dù chú có không về trong một tháng nữa thì tôi vẫn sẽ làm những việc tương tự. Dù chú có không về trong một năm thì tôi vẫn sẽ nấu bữa tối mỗi ngày.”

“Đừng làm vậy.”

“Cheon Se Joo.”

Se Jin lặng lẽ nhìn Cheon Se Joo. Cậu khắc ghi khuôn mặt mà mình đã nhớ nhung vào mắt. Cậu nghĩ rằng giờ đây, cậu không muốn rời xa anh nữa.

Khi nhớ mẹ, cậu đã cố gắng vượt qua thời gian đó bằng cách nhớ lại ký ức Cheon Se Joo đã ôm mình. Nhưng khi nhớ Cheon Se Joo, cậu lại không có cách nào khác. Vì vậy, Se Jin chỉ làm những gì cậu có thể trong khi chờ đợi anh, người sẽ trở về bất cứ lúc nào.

“Tôi thật sự có một điều muốn hỏi chú. Chỉ cần trả lời tôi một điều này thôi.”

Sự chờ đợi đó bắt đầu từ ngày Cheon Se Joo cho Se Jin trở về nhà. Từ ngày đó, cậu đã có một điều muốn hỏi anh. Và giờ đây Se Jin mới có thể đặt câu hỏi đó cho anh.

Đôi mắt như ngọc trai hướng về phía Cheon Se Joo. Se Jin nhìn anh với ánh mắt đầy khao khát thuần khiết. Tim cậu đập thình thịch, sợ anh lại bỏ đi. Một sự bồn chồn dâng lên, cậu phải nghe câu trả lời từ anh trước khi anh lại biến mất. Se Jin nuốt nước bọt, căng thẳng hỏi anh.

“Chú ghét người đó à?”

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo