Projection - Chương 142

Lịch ra: T3 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 142


Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng đó, Se Jin cảm thấy cơn giận bốc lên tận óc đột nhiên nguội lạnh. Cheon Se Joo đang nằm đó trong trạng thái không phòng bị, với dáng vẻ gợi cảm như đang thử thách sự kiên nhẫn đã cạn kiệt của Se Jin.

Ánh mắt vương đầy dục vọng lướt qua người Cheon Se Joo. Chiếc ly với một nửa chất lỏng màu vàng óng ả chênh vênh ở mép bàn phụ. Chai whisky thì đã cạn sạch, nằm lăn lóc dưới sàn. Anh đã uống nhiều rượu nên việc anh ngủ say như bất tỉnh là điều hiển nhiên.

Se Jin như bị mê hoặc, tiến lại gần và quỳ gối xuống giường. Một bên nệm lún xuống khiến mu bàn chân ngay ngắn của Cheon Se Joo khẽ động đậy. Se Jin lướt mắt nhìn từ chân lên đến ngực anh, rồi khóa chặt Cheon Se Joo vào giữa tay và chân mình.

Mặc dù việc nghĩ anh là một người cao lớn và đáng tin cậy chưa lâu nhưng Cheon Se Joo lại vừa vặn nằm gọn trong vòng tay Se Jin. Se Jin đã vượt qua Cheon Se Joo và cao hơn anh lúc nào không hay. Cậu chợt nhận ra rằng việc anh có vẻ nhỏ bé hơn gần đây không chỉ đơn thuần là lý do tâm lý.

“Cheon Se Joo…”

Trong tiếng gọi khẽ, cánh tay đang đặt trên trán anh rơi xuống. Khi vật che mặt đã biến mất, Se Jin thấy khóe mắt anh khẽ nhíu lại. Cậu nuốt nước bọt khô khốc, nghiêng đầu về phía anh. Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là có thể chạm môi. Nhưng thay vào đó, Se Jin lại gọi tên anh một lần nữa.

“Cheon Se Joo.”

Bị gọi tên ở cự ly gần như vậy, Cheon Se Joo mới dần tỉnh táo lại. Mí mắt anh khẽ co giật, đôi mắt vô lực chớp chớp rồi anh mơ màng nhìn Se Jin. Hơi thở nóng bỏng thoát ra từ đôi môi khẽ hé. Hơi thở của anh chạm đến môi cậu. Se Jin cảm thấy "chỗ đó" đau nhói vì cương cứng, rồi cậu mở lời.

“Kang Do Yoon, người đó đã đến…”

Cheon Se Joo nhíu mày, chậm rãi nhắm rồi mở ra. Có vẻ anh vẫn chưa hiểu rõ lời Se Jin nói. Thấy vậy, Se Jin vô thức khẽ nghiêng đầu. Trán Se Jin chạm vào vầng trán ấm áp vì men say của anh, và hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau ở cự ly gần. Ngay lập tức, cơ thể Cheon Se Joo bất ngờ cử động như thể đã cảm nhận được sự thay đổi nào đó.

Cánh tay đang rũ rượi trên đầu anh buông xuống, nắm chặt cổ tay Se Jin. Anh dùng sức đẩy cậu ra ngoài rồi chậm rãi nói.

“Tôi đã bảo… đừng vào mà…”

“Chú định làm gì với người đó?”

Như không nghe thấy lời anh, Se Jin hỏi với giọng nói ấm ức. Dù Kang Do Yoon đến đây bằng cách nào thì giờ điều đó không còn quan trọng nữa. Nỗi oán giận đối với Cheon Se Joo đã tan biến từ lâu ngay khi cậu nhìn thấy anh nằm đó và trong đầu Se Jin lúc này chỉ còn một suy nghĩ duy nhất.

Cậu muốn thay thế vị trí của Kang Do Yoon.

Ngay khi nhìn thấy anh nằm đó yếu ớt, cảnh tượng hôm đó lại hiện về. Kang Do Yoon đang rên rỉ dưới thân Cheon Se Joo. Và đồng thời, Se Jin cũng nhớ lại vô số giấc mơ về Cheon Se Joo mà cậu đã từng mơ. Lúc này, cậu không thể kìm nén được nữa. Se Jin nhẹ nhàng cọ trán mình vào trán anh. Rồi cậu thì thầm như thể đang hôn lên má anh.

“Tôi sẽ thay thế Kang Do Yoon, người đó. Hãy làm thế đi…”

Hơi thở nóng bỏng bao trùm khắp cơ thể Cheon Se Joo. Anh còn chưa hiểu vì sao Se Jin lại vào phòng thì chợt cảm thấy tỉnh táo hơn một chút vì những lời lẽ không biết sợ hãi mà cậu nói ra. Trong đầu óc mờ mịt của anh, một tia sáng lóe lên. Cheon Se Joo cố gắng nhấc mí mắt nặng trĩu lên, nhìn Se Jin đang đột ngột xuất hiện và nói những lời vô lý.

“Nhóc làm được cái gì chứ…”

Giọng nói chậm rãi thốt ra. Tiếng còi báo động vang lên trong đầu anh. Cả cơ thể anh như bị những hạt mưa xối xả đâm thẳng vào, như thể quay lại ngày hôm đó. Dù thực tế anh chưa từng dầm mưa vào ngày đó nhưng mỗi khi trời mưa, Cheon Se Joo lại cảm thấy như bị nước mưa làm cho nghẹt thở.

Vậy nên, để sống sót, để chịu đựng, để không làm tổn thương Se Jin, thay vì tìm Kang Do Yoon thì anh đã chọn uống rượu để quên đi. Nhưng khi Kwon Se Jin xuất hiện trước mắt, Cheon Se Joo cảm thấy sự kiên nhẫn của mình gần như đứt đoạn. Cậu không biết tại sao anh lại như vậy. Se Jin cứ như phớt lờ anh, liên tục cố gắng vượt qua giới hạn khiến anh cảm thấy oán giận.

Cuối cùng thì cũng sẽ bỏ chạy… Cồn đã ngấm sâu vào não bộ khiến những cảm xúc nguyên thủy mà Cheon Se Joo cố gắng kìm nén bùng nổ. Với nụ cười lạnh lẽo, Cheon Se Joo vươn tay. Anh nắm lấy cổ áo Se Jin đang lảng vảng bên cạnh và nói.

“Tốt nhất là cút đi khi tôi còn nói chuyện tử tế…”

“…Tại sao tôi lại không được?”

Bị từ chối đột ngột, Se Jin bực bội nắm lấy tay Cheon Se Joo kéo xuống. Cheon Se Joo say rượu không thể chống lại được lực nắm của Se Jin. Anh yếu ớt đến lạ thường. Cứ như không chỉ say rượu mà còn như một người vừa trải qua chuyện buồn, không còn chút sức lực nào trong biểu cảm lẫn giọng nói.

Cậu muốn anh tìm được sự an ủi từ cậu chứ không phải từ người đó. Cậu kìm nén sự buồn bã. Se Jin dùng đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay Cheon Se Joo đang đặt trên giường. Anh nhíu mày khi cảm thấy ngứa ran. Rồi Se Jin đặt hạ thân mình xuống bên trên nửa dưới cơ thể anh và khiêu khích anh.

“Chú nói không cần yêu nhau, chỉ cần hợp ý là có thể làm được mà. Vậy thì hãy làm với tôi đi. Đừng làm phiền Kang Do Yoon nữa, làm với tôi là được rồi…”

Khi thứ đang cương cứng chạm vào háng, Cheon Se Joo khẽ bật cười khô khốc. Ha ha, tiếng cười nhỏ, ngắn ngủi tan biến. Thứ được giải phóng không chỉ là nỗi sợ hãi. Trong những gì Cheon Se Joo đang kìm nén, còn có cả ham muốn mãnh liệt dành cho Se Jin.

Tuy nhiên, Cheon Se Joo cố gắng giữ tỉnh táo. Anh không muốn đối xử với Se Jin theo cách này. Nếu anh trải qua đêm cùng cậu thì anh muốn có một khoảng thời gian dịu dàng và tuyệt vời hơn thế.

Nhưng dù đang say rượu, anh vẫn nhận thức rõ ràng rằng Kwon Se Jin không phải là người sẽ ngoan ngoãn rời đi nếu được vỗ về với lời hẹn cho lần sau. Cheon Se Joo thở hắt ra hơi thở bị nghẹn lại. Anh dụi mắt.

“Nhóc biết làm gì chứ…”

May mắn thay, Kwon Se Jin chẳng biết gì cả. Sự khiêu khích của một đứa trẻ thậm chí còn không biết hôn chẳng là gì đối với anh. Anh tiếp lời để đẩy Se Jin ra. Đôi môi anh cứng lại, nói ra những lời dọa nạt Se Jin.

“Nhóc sẽ làm tất cả những gì tôi muốn sao? Sẽ đau đấy…”

Đầu ngón tay từ từ di chuyển, lần mò đến eo Se Jin. Cậu giật mình run rẩy. Bàn tay anh luồn vào dưới chiếc áo phông của Se Jin, vuốt ve vòng eo thon gọn của cậu. Anh vô cùng khó chịu với Se Jin, người đang làm trò con bò mà không biết mình đang ở trong tình trạng nào. Nhưng cơ thể chết tiệt của anh lại rất thành thật.

Khi chạm vào làn da mềm mại, dương vật của Cheon Se Joo theo thói quen cương cứng. Đáng lẽ nên dừng lại ở đó nhưng sợi dây lý trí bị cồn cắt đứt đã đi quá xa, đến mức anh không thể giữ lại được nữa.

Ngay lập tức, bàn tay thô ráp của Cheon Se Joo vuốt dọc lưng Se Jin. Ha, với tiếng thở dài nặng nề, anh không chút do dự luồn tay vào quần Se Jin và nắm chặt mông cậu. Anh không giấu được sự hưng phấn mà hỏi.

“Nhóc có ổn không? Kwon Se Jin, chuyện này sẽ rất khác với những gì nhóc nghĩ đấy…”

Từ góc nhìn của Se Jin, giọng nói đó không phải là dọa dẫm mà gần như là một lời dụ dỗ. Có lẽ Cheon Se Joo còn không biết mình đang phát ra âm thanh như vậy. Vì thế, phản ứng của Se Jin khác với những gì anh mong đợi. Mặt cậu đỏ bừng. Cậu thở dốc. Se Jin chỉ im lặng nắm lấy bàn tay Cheon Se Joo đang luồn vào quần mình kéo xuống. Rồi từ từ, cậu di chuyển nửa dưới cơ thể đang khóa chặt Cheon Se Joo, đẩy đầu gối mình vào giữa hai chân anh.

“…Tôi đã mơ thấy chú.”

Giọng nói vẫn còn mơ màng như trong giấc mộng. Vô số lần Se Jin đã bị Cheon Se Joo quyến rũ. Cậu đuổi theo tàn dư của giấc mơ, di chuyển để tái hiện lại khoảnh khắc đó. Kwon Se Jin đã ở vị trí giữa hai chân anh đang hơi mở rộng. Với ánh mắt nóng bỏng như dung nham đang sôi sục, cậu nhìn xuống Cheon Se Joo rồi từ từ hạ một tay xuống.

“Trong thời gian ở nhà này, rất nhiều lần…”

Những ngón tay trắng ngần, thon dài nhẹ nhàng ôm lấy đầu gối Cheon Se Joo. Tay Se Jin ngay lập tức vòng ra phía sau chân anh, nắm lấy hõm khoeo* của Cheon Se Joo.

“Trong giấc mơ đó, anh luôn luôn…”

Xoẹt, hai chân mở rộng và bị đẩy lên, vải quần mỏng căng chặt. Se Jin nhìn xuống phần dưới của Cheon Se Joo đang cương cứng, rồi khẽ thở dài. Cậu đặt dương vật của mình vào giữa háng anh.

“...ở dưới tôi.”

Hai dương vật đang cương cứng cọ xát vào nhau dù vẫn còn bị quần áo che phủ. A, với tiếng thở dốc chậm rãi thoát ra, Cheon Se Joo cười yếu ớt.

Đã đến giới hạn. Anh không thể kiềm chế được ham muốn đang bị dồn nén thêm nữa. Trước sự khiêu khích vượt giới hạn của cậu, Cheon Se Joo đã không thể kháng cự.

Đây không phải lỗi của anh. Anh đã cố gắng đẩy cậu ra. Với suy nghĩ mà nếu tỉnh táo anh sẽ không bao giờ có, Cheon Se Joo nheo mắt cười với Se Jin. Anh liếm đôi môi đỏ bừng vì nhiệt, chấp nhận sự thất bại.

“Làm đi, nếu nhóc làm được.”

Thứ mà kẻ thua cuộc có thể dâng hiến chỉ là một thân thể rẻ tiền. Cheon Se Joo với nụ cười uể oải, giơ hai tay lên đặt sau đầu. Đó là tuyên bố đầu hàng không chút kháng cự… một sự đầu hàng hoàn toàn không phòng bị.

Nhìn cảnh tượng đó, tai Se Jin như ù đi. Cậu ngơ ngác nhìn xuống Cheon Se Joo, rồi hít một hơi thật sâu và cúi đầu về phía anh. Nhưng khác với hành động vội vã, động tác lại chậm rãi. Đôi môi run rẩy nhẹ nhàng đặt lên môi Cheon Se Joo. Se Jin hoàn toàn đón nhận ánh mắt trần trụi của Cheon Se Joo đang nhìn mình, rồi đặt nụ hôn lên anh.

Còn tiếp.

* Hõm khoeo hay còn gọi là hố khoeo, là một vùng lõm hình thoi ở phía sau đầu gối, giữa các cơ ở mặt sau của đùi và cẳng chân.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo