Projection - Chương 141

Lịch ra: T3 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 141


Nhìn Cheon Se Joo cầm thìa lên, Se Jin nắm chặt chiếc bát của mình. Cậu thường dùng loại bát lớn khi ăn cơm trộn hay bibimbap vì không có bát nào đủ lớn để đựng lượng cơm trộn mà cậu có thể ăn.

Cậu cẩn thận xúc cơm và cà tím xào vào thìa, Se Jin lướt mắt nhìn Cheon Se Joo đang ngồi đối diện. Anh vẫn bình thường như mọi khi. Đúng như mọi lần vào những ngày mưa, tâm trạng anh có vẻ rất trầm lắng và ít nói. Cậu đã nghĩ liệu có phải anh đã gặp Kang Do Yoon trước không nhưng cổ anh vẫn sạch sẽ không tì vết. Se Jin cúi đầu xuống một cách ngượng nghịu, tự nhủ sao mình lại "đen tối" đến mức đi kiểm tra những thứ đó.

Se Jin cũng không biết lý do vì sao anh không đi gặp Kang Do Yoon. Nhưng điều quan trọng là dù thế nào đi nữa, Cheon Se Joo đã đến nơi có cậu. Anh đã quay về với Kwon Se Jin. Chỉ riêng điều đó thôi là đủ rồi.

Trong sự im lặng kỳ lạ, bữa ăn kết thúc. Se Jin thu dọn bàn ăn. Cậu ý thức được rằng Cheon Se Joo vẫn chưa rời khỏi chỗ ngồi. Những chiếc bát đĩa dính dầu mỡ được tráng qua rồi cho vào máy rửa bát, chiếc giẻ dùng một lần được giặt sạch để lau bàn rồi đặt lên nắp nồi cơm điện. Thấy tiếc khi chỉ dùng một lần rồi bỏ, cậu định để lát nữa dùng lau bếp từ rồi mới vứt đi. Khi cậu dọn dẹp xong và quay người lại, Cheon Se Joo đang chống cằm trầm tư trên quầy bếp.

Anh ngồi bất động, mái tóc rũ xuống trán trông như một người đàn ông chứa đựng một câu chuyện buồn sâu sắc. Anh tựa như vừa mất đi người vợ thân yêu. Đôi mắt đen lờ đờ của anh bị mi mắt che khuất một nửa. Hàng mi không có mí, vốn bình thường khó thấy, giờ lại rũ xuống gọn gàng và đổ bóng lên đôi mắt anh. Se Jin lặng lẽ nhìn đôi môi anh mím chặt dưới sống mũi cao thẳng tắp như được vẽ.

Cảnh tượng trong giấc mơ cứ hiện về. Càng nghĩ kỹ, cậu càng nghiêng về phía đó không phải là mơ mà là chuyện thực sự đã xảy ra. Se Jin cảm giác mình biết rõ đôi môi Cheon Se Joo có cảm giác thế nào. Chắc chắn nó ẩm ướt, ấm áp và ngọt ngào. Se Jin đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Cheon Se Joo. Vì quá bứt rứt nên cuối cùng cậu cũng mở lời trước.

“Cheon Se Joo.”

“…Ơ?”

Bị gọi thẳng tên, anh từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt lờ đờ nhìn Se Jin. Khác với vẻ sắc bén thường ngày, khuôn mặt anh hôm nay lại hiền lành một cách lạ lùng khiến lòng người xao động. Se Jin cảm thấy tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cậu do dự rồi hỏi anh.

“Chúng ta đã… hôn nhau sao?”

“…”

Trước câu hỏi bất ngờ và thẳng thừng đó, Cheon Se Joo thẳng lưng và cau mày. Trong mắt anh thoáng hiện vẻ khó xử. Vẻ mặt thoải mái ban nãy giờ bao trùm một sự căng thẳng kỳ lạ, Se Jin cắn môi, tự trách cái miệng không kiên nhẫn của mình.

“Không, cái đó là…”

Đó là lúc Se Jin không thể chờ đợi Cheon Se Joo trả lời ngay lập tức và định giải thích.

“Chúng ta… đâu có hôn.”

Cheon Se Joo đột nhiên lẩm bẩm với vẻ khó hiểu. Se Jin không hiểu ngay lời anh nói. Không hôn sao? Không hôn là ý gì? Vậy có nghĩa là làm cái khác chứ không phải hôn sao…? Se Jin đang bối rối cắn môi, định hỏi lại Cheon Se Joo thì….

“Đừng vào phòng tôi.”

Cheon Se Joo bất ngờ đứng dậy, đi đến tủ trang trí lấy rượu whisky và ly. Không thể thích nghi với dòng chảy cuộc nói chuyện đột ngột bị cắt ngang, Se Jin ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh khuất dần rồi hỏi lại.

“Cái gì?”

“Đừng vào.”

Không có lời giải thích nào khác. Cheon Se Joo nói vậy bằng giọng thờ ơ rồi biến mất vào phòng mình cùng chai rượu. Anh bỏ lại Se Jin trong bếp đang bối rối chớp mắt.

Người có thể trả lời đã biến mất nhưng Se Jin vẫn không thoát ra khỏi câu trả lời kỳ lạ mà Cheon Se Joo để lại. Không hôn là sao chứ…? Là có làm cái khác, hay là sao đây.

Cậu thở dài và trèo lên chiếc ghế cao. Hai tay cậu ôm lấy đầu. Vò rối mái tóc mềm mại, cậu đưa ra đủ mọi suy đoán nhưng cuối cùng vẫn không tìm được câu trả lời nên cậu đành gục xuống bàn.

Mặt bàn đá cẩm thạch của quầy bếp rất ấm áp. Giống hệt hơi ấm từ đôi môi của Cheon Se Joo. Dù sao thì, chắc chắn là môi đã chạm môi. Se Jin quay đầu về phía phòng anh, dùng đầu ngón tay vuốt ve mặt bàn.

Nghĩ lại thì, năm ngoái cũng vậy. Sau khi ghé bệnh viện… Se Jin cố gắng gạt bỏ khuôn mặt của mẹ mình chợt hiện lên. Cậu phớt lờ nỗi đau nhói trong lồng ngực, nhớ lại chuyện xảy ra với Cheon Se Joo năm ngoái. Ngày hôm đó, vào khoảnh khắc đó, cậu đã không nhận ra điều bất thường. Nhưng giờ nhìn lại, Cheon Se Joo lúc đó thực sự kỳ lạ.

Anh đã nói dối rằng không đi gặp Kang Do Yoon. Mặc dù anh là người thường nói nhiều lời kỳ lạ như đùa cợt nhưng về chuyện đó, anh lại là một người thẳng thắn. Khi Se Jin nói đã thấy hai người họ có quan hệ, anh cũng không chối mà thành thật thừa nhận. Vậy nên, ngày hôm đó, dù không có lý do gì để lừa dối rằng không gặp Kang Do Yoon, Cheon Se Joo vẫn nói dối.

Và hôm đó anh cũng đã uống rượu…

Se Jin từ từ lục lại ký ức. Nghĩ lại thì sau ngày hôm đó, rõ ràng cũng có những ngày mưa hoặc tuyết rơi. Nhưng Cheon Se Joo không hề cố gắng rời khỏi nhà thêm một lần nào nữa. Dù có những ngày anh không về nhà nhưng chỉ cần xem xét một chút là có thể biết được anh không gặp Kang Do Yoon vào những ngày đó. Kể từ mùa hè năm ngoái, Se Jin chưa một lần nhớ lại cảnh mình buồn bã vì vết bầm tím trên cổ anh.

Tại sao Cheon Se Joo lại nói dối? Liệu việc anh cố hôn cậu vào ngày hôm đó có thực sự chỉ vì anh đã uống rượu không? Se Jin đang suy nghĩ miên man thì chợt tỉnh giấc bởi tiếng chuông cửa. Ánh mắt cậu sắc bén hướng về chiếc điện thoại bàn gắn trên tường. Ngay lập tức, đôi mắt Se Jin nheo lại đầy tức giận.

Đúng là nói tào tháo thì tào tháo liền đến, người đang xuất hiện đầy trên màn hình lớn của bảng điều khiển không ai khác chính là Kang Do Yoon.

Người này đến đây làm gì?

Se Jin bật dậy, cau mày đi về phía điện thoại bàn. Cậu cầu mong mình đã nhìn nhầm và nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng người đang bấm số 4100 từ bên ngoài rõ ràng là Kang Do Yoon.

Tiếng chuông kêu inh ỏi. Se Jin tức tối mò mẫm bên cạnh điện thoại bàn để vặn nhỏ âm lượng nhất có thể. Dù vẫn còn ồn ào nhưng âm lượng này có lẽ sẽ không vọng đến phòng Cheon Se Joo, nơi anh có thể đang ngủ.

…Không. Không lẽ nào.

Đầu Se Jin quay phắt. Cậu nghiến răng trừng mắt nhìn về phía phòng ngủ của Cheon Se Joo. Vành mắt cậu đỏ hoe. Cậu nắm chặt tay. Không lẽ anh gọi người này đến? Về nhà? Khi biết cậu đang ở đây…?

Cậu đã nghĩ có gì đó không ổn. Việc Cheon Se Joo về nhà mà không có lý do gì là điều không hợp lý. Liệu Cheon Se Joo có ý định này khi trở về nhà không? Gọi Kang Do Yoon đến để cho cậu biết rằng anh không hề có tình cảm với mình…

Dù biết Cheon Se Joo không phải là người như vậy, nhưng Se Jin bị cơn ghen tuông che mắt và không thể đưa ra phán đoán lý trí. Với đôi mắt đỏ ngầu, tức giận như sắp khóc, cậu nhấn nút đàm thoại trên điện thoại bàn. Tiếng kết nối ngắt, Do Yoon nhướn mắt cười.

Anh hả? Em đã liên lạc…

Tuy nhiên, trước khi Do Yoon kịp nói gì, Se Jin đã ngắt cuộc gọi. Cậu chỉ có hai lựa chọn: mở cửa hoặc nói chuyện, nên đây là lựa chọn bất đắc dĩ. Nhưng Do Yoon có lẽ nghĩ đối phương đã bấm nhầm gì đó, nên lại gọi lại lần nữa. Se Jin nghiến răng bỏ qua tiếng chuông, đi vào bếp lấy một chiếc thìa sắt ra.

Sau đó, cậu nhét chiếc thìa vào khe hở nhỏ giữa điện thoại bàn và bức tường. Dùng sức như dùng đòn bẩy, cậu cậy lên, tách, đứt, một phần điện thoại bàn bật ra khỏi tường cùng với tiếng dây nối bị đứt. Se Jin không bỏ lỡ cơ hội. Không hề cảm thấy đau nhói ở đầu ngón tay, cậu nắm lấy mép điện thoại bàn và dồn hết sức cạy thiết bị ra khỏi tường.

Mặc dù có một phần riêng để tháo rời điện thoại bàn, nhưng Se Jin đã dùng sức mạnh thô bạo để giải quyết vấn đề. Cậu nhanh chóng tìm thấy thứ có vẻ là dây nguồn và không chút do dự rút nó ra. Tiếng chuông tút tút liên tục vang lên bị cắt đứt, màn hình điện thoại bàn chuyển sang màu đen kịt. Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của Se Jin.

“...…”

Cậu không thể chịu đựng được nữa. Phải làm đến mức này sao? Tình dục, nó là cái quái gì chứ. Dù có cậu ở đây mà anh vẫn gọi người đàn ông kia đến… Se Jin tức giận, thô bạo xoa mặt rồi đi về phía phòng Cheon Se Joo. Hoàn toàn quên mất lời cảnh báo của anh, cậu mở toang cánh cửa.

“Cheon Se Joo.”

Không có tiếng trả lời. Phòng ngủ của Cheon Se Joo chỉ có ánh sáng lờ mờ. Sự im lặng đến mức ngột ngạt như đã chết. Nếu không lắng tai nghe thì thậm chí còn không biết có người ở trong. Se Jin chậm rãi bước đến bên giường. Cheon Se Joo đang nằm trên đó.

Một cánh tay anh che đi khuôn mặt điển trai của mình. Qua đôi môi khẽ hé mở, mùi rượu nồng nặc phả ra. Mỗi khi anh khẽ thở hổn hển thì lồng ngực săn chắc lại nhấp nhô nhẹ. Dưới chiếc áo phông xộc xệch, những đường nét của cơ bụng và núm vú hiện rõ, chiếc quần mỏng manh hé lộ vị trí của bộ phận sinh dục đang nằm đó.

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo