Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 17
“Không biết thằng chó chết nào mà lại dám hút thuốc phiện ở đây giữa ban ngày ban mặt thế này?”
Một vài cái tên chợt hiện lên trong đầu anh, nhưng dù sao thì bọn chúng cũng không phải là đối tượng mà anh cần phải chờ đợi. Ngay cả khi chủ tịch Shin Kyung Joo có ở bên trong thì chỉ cần nói là đến theo lệnh của Shin Gyo Yeon là mọi chuyện sẽ được giải quyết xong xuôi, chứ đừng nói đến mấy tên tép riu đó. Việc thu hồi tang vật mới là ưu tiên hàng đầu hiện tại nên Cheon Se Joo ra lệnh cho người quản lý.
“Không mở cửa là tôi phá cửa đấy. Mở mau.”
“Hả, trưởng phòng à… Vậy thì làm ơn che chắn cho tôi với…”
Người quản lý luống cuống nói rồi lấy chìa khóa từ trong túi ra, cắm vào ổ khóa. “Cạch”, tiếng khóa mở vang lên, cánh cửa được mở ra. Mùi chua nồng nặc xộc vào mũi khiến Cheon Se Joo nhăn mặt.
“Mẹ kiếp… Cái quái gì thế?… Đóng cửa mau…”
Giọng nói chậm rãi phát ra nghe rất quen tai. Nhận ra đó là giọng nói của Han Jong Hyun, Cheon Se Joo ngăn Sun Hyuk và Hae Woong tiến vào. Han Jong Hyun vốn là một người có tính tình rất tệ, đặc biệt là với cấp dưới. Hơn nữa với tình hình này thì có vẻ như gã đã chơi bời suốt đêm qua. Đây chắc chắn không phải là một cảnh tượng tốt đẹp gì cho Gu Hae Woong, một cậu nhóc mới hai mươi lăm tuổi. Anh một mình bước vào trong và gọi Han Jong Hyun.
“Han Jong Hyun!”
“Rầm!” Cánh cửa đóng sầm lại. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào liền biến mất, bên trong chỉ còn lại những ánh đèn mờ ảo. Khuôn mặt Cheon Se Joo ngay lập tức trở nên vô cảm, anh đảo mắt nhìn quanh căn phòng.
“Cái đéo gì thế…”
Bên trong thật sự rất bừa bộn. Ly rượu và đồ nhắm trái cây héo úa vứt ngổn ngang khắp nơi trên bàn, mấy chiếc bao cao su đã qua sử dụng cũng nằm vương vãi lung tung. Không khí nồng nặc mùi cần sa, trên bàn còn có cả ống tiêm. Một cảnh tượng thật kinh tởm.
Dấu vết chỉ ra rằng đã có rất nhiều người trong cuộc chơi, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình Han Jong Hyun. Gã đàn ông cao lớn nằm vật vã trên ghế sofa. Có lẽ là do gió lùa vào khi cửa mở nên gã cảm thấy lạnh, gã xoa xoa cánh tay trần trụi của mình và ngẩng đầu về phía có tiếng động.
Đôi mắt gã đỏ ngầu và mờ đục. Han Jong Hyun với khuôn mặt tái mét lắc lắc đầu vài lần, rồi chống tay ngồi dựa vào ghế sofa. “Ha”, gã thở dài mệt mỏi. Trong lúc gã đang cố gắng tỉnh táo lại thì Cheon Se Joo rút con dao bấm từ trong túi ra. Rồi không do dự bắt đầu tìm kiếm đồ vật.
Có một dãy ghế hình bán nguyệt trong phòng. Tên buôn ma túy đã khai rằng hắn giấu ma túy bên trong đệm ghế sofa. “Bụp!”, âm thanh rợn người khi da ghế sofa bị xé toạc khiến Han Jong Hyun giật mình. Đôi mắt gã nheo lại nhìn Cheon Se Joo.
“Ai đây? Không phải là trưởng phòng Cheon của chúng ta sao… Á! Mẹ kiếp… Mày đang làm cái quái gì vậy…”
Có lẽ vẫn còn đang mơ màng, Han Jong Hyun nói được vài câu thì “Bịch!”, đầu gã lại đập xuống bàn. Gã mở miệng chửi rủa vài câu rồi lại ngẩng đầu lên. Han Jong Hyun xoa xoa cái trán ửng đỏ của mình rồi nghiêng đầu hỏi Cheon Se Joo.
Nhưng Cheon Se Joo không có tâm trạng nào để nói chuyện với một tên nghiện ngập. Anh phớt lờ câu hỏi của gã và chuyển mắt sang chỗ khác. “Bụp!”, con dao bấm lại đâm xuống và xé toạc lớp da ghế.
“Này, cho tao xin chút nước…”
Có vẻ như Han Jong Hyun đang rất khát nước, gã vuốt ve cái cổ trần trụi của mình và nói. Cheon Se Joo liếc nhìn gã rồi cầm lấy một chai nước khoáng nằm lăn lóc trên bàn và ném cho gã. “Bịch!”, chai nước rơi trúng vào đầu Han Jong Hyun rồi lăn xuống sàn. Một tiếng kêu rên đầy bực bội vang lên.
“Á! Đụ má! Mày cố tình đúng không?”
Chắc là cơn đau đã khiến gã tỉnh táo hơn. Nghe giọng nói rõ ràng của gã, Cheon Se Joo làm như không nghe thấy gì và nhún vai. Rồi anh chuyển sang chiếc ghế sofa tiếp theo. Anh muốn nhanh chóng tìm được ma túy rồi rời khỏi đây, nhưng thứ anh cần tìm mãi vẫn chưa xuất hiện. Trong khi đó, anh lại ngày càng tiến gần hơn đến Han Jong Hyun đang ngồi ở giữa ghế sofa, điều này làm anh cảm thấy ghê tởm. Cảm nhận được mùi cần sa ngày càng nồng nặc, anh cau mày rồi tiếp tục công việc của mình.
“Đồ mất dạy…”
Trong lúc đó, Han Jong Hyun vừa nhìn Cheon Se Joo vừa lẩm bẩm chửi rủa, rồi gã nhặt chai nước khoáng trên sàn lên mở nắp và đổ thẳng lên mặt mình. Gã vừa thè lưỡi liếm nước vừa rửa mặt như thể đang tắm, đến khi hết nước thì ném cái chai rỗng đi. Một cảnh tượng thật đáng thương.
“Ha, nóng quá…”
“Bụp!”, “Rẹt!”, da ghế lại bị xé toạc. Nhưng lần này vẫn không tìm thấy gì. Chẳng lẽ hắn nói dối? Cheon Se Joo cau mày nhìn xung quanh. Tiếp theo là chỗ Han Jong Hyun đang ngồi.
“Tránh ra.”
Nghe lời anh nói với vẻ thờ ơ, Han Jong Hyun nãy giờ vẫn đang chép miệng liếm nước, trợn tròn mắt. Rồi như thể không tin vào tai mình, gã chỉ tay vào mình và hỏi lại: “Tao á?” Cheon Se Joo gật đầu thì gã cười khẩy.
“Ha ha, ở đâu ra cái kiểu sai bảo cả ông đây… Á! Mẹ kiếp!”
Cheon Se Joo không đợi Han Jong Hyun. “Phập!”, con dao bấm đâm thẳng xuống giữa hai chân gã.
Đôi mắt gã trợn tròn nhìn xuống. Trong khoảnh khắc, Han Jong Hyun nghĩ rằng Cheon Se Joo sẽ cắt “cái ấy” của mình nên hét lên. Nhưng khi nhận ra lưỡi dao chỉ xé toạc ghế sofa, gã thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó gã lại cảm thấy xấu hổ vì mình đã sợ hãi nên mặt mày đỏ bừng, nghiến răng ken két. “Thằng chó chết này…”, gã chửi rủa trong miệng. Cheon Se Joo phớt lờ tiếng chửi rủa của gã và tập trung vào cảm giác ở đầu dao. Có gì đó bên trong.
“Mày thật là…”
“Im miệng một chút không được hả?”
Cheon Se Joo nhìn thẳng vào mắt Han Jong Hyun và đưa tay xuống giữa hai chân gã. Tên kia hiểu lầm hành động của anh nên cứng đờ người.
“Cái quái gì đấy…”
Khuôn mặt đáng ghét kia trắng bệch ra. “Sao?” Cheon Se Joo đáp lại không chút do dự rồi luồn tay vào bên trong lớp vỏ ghế sofa. Ngay lập tức anh chạm vào một thứ gì đó. Nắm lấy chiếc hộp nhựa cứng cáp, anh không chút do dự rút nó ra. Ánh mắt hoảng hốt của Han Jong Hyun dõi theo chiếc hộp màu trắng. Nhận ra đó là gì, gã thở phào nhẹ nhõm rồi lầm bầm:
“Đụ má, hết hồn.”
Bên trong hộp thuốc màu trắng chứa đầy những tinh thể methamphetamine trong suốt. Đó chính là thứ mà tên buôn ma túy đã biển thủ. Một… hai… Cheon Se Joo lấy ra tổng cộng năm lọ thuốc rồi đặt nó lên bàn.
“Đến lấy thuốc thì cứ nói thẳng ra, sao lại không nói không rằng mà thò tay vào chỗ tao làm gì? Tao cứ tưởng là mày định sờ soạn “của quý” của tao nữa chứ…”
Trong lúc Han Jong Hyun vẫn không ngừng lẩm bẩm như thể rằng ai cũng không biết gã không phải là đồng tính luyến ái vậy. Cheon Se Joo vừa liếc nhìn gã vừa xác nhận rằng không còn gì sót lại trong chỗ anh đang lục lọi rồi mới ngẩng đầu lên với vẻ mặt khó chịu. Tại sao tao phải chạm vào “của quý” bẩn thỉu của mày chứ?
Có lẽ do ghế sofa quá thấp mà tư thế của Cheon Se Joo khi nhìn vào trông rất kỳ quặc. Từ bên ngoài trông anh chẳng khác gì đang “hành sự” cho Han Jong Hyun. Cheon Se Joo phát hiện ra gã đang nhìn mình với vẻ mặt kinh tởm thì cơn giận bùng lên. Anh mở miệng:
“Sao, muốn tao “mút” cho một cái không?”
“…Đồ, đồ, đồ đồng tính biến thái, mày điên à?”
Han Jong Hyun là một kẻ chẳng có điểm gì đáng yêu, và đây chính là lý do lớn nhất khiến Cheon Se Joo ghét gã. Không biết nghe được tin vịt ở đâu mà mỗi lần nhìn thấy anh là y như rằng gã sẽ lại lẩm bẩm “đồ đồng tính” rồi giữ khư khư cái mông của mình như thể sợ anh sẽ “ăn” mất vậy.
Lúc đầu Cheon Se Joo còn thấy bộ dạng đó của gã hơi buồn cười, nhưng chuyện gì rồi cũng có giới hạn. Giờ thì chỉ cần nghe thấy ai gọi mình là “đồ đồng tính” là anh đã thấy bực bội rồi. Vóc dáng tương tự, chiều cao tương đương, khuôn mặt không hẳn là đẹp trai mà chỉ thanh tú… Han Jong Hyun không thuộc gu của anh, đến mức dù có cho anh cả một xe tải đầy tiền thì anh cũng chẳng thèm. Hơn nữa gã còn là một kẻ bệnh hoạn. Chỉ cần nghĩ đến việc “quan hệ” với gã là Cheon Se Joo đã thấy ghê tởm đến mức “cậu nhỏ” cũng chẳng buồn “chào cờ”. Thế mà gã lấy đâu ra tự tin mà cứ làm trò con bò như vậy chứ?
Vốn dĩ đã bực mình, anh lại chẳng có lý do gì để phải nhẫn nhịn cái loại người rác rưởi này. Rút tay ra khỏi chỗ rách trên ghế sofa, Cheon Se Joo cố tình nắm lấy “chỗ ấy” của gã như thể đang dụ dỗ. Quả nhiên là không phải dạng vừa, “chỗ ấy” của gã cũng khá nặng.
“Vậy nên đừng có nhắc đến “của quý” trước mặt người đồng tính như tao chứ. Tao suýt chút nữa là “lên” luôn rồi đấy.”
Cheon Se Joo nhìn thẳng vào mắt Han Jong Hyun và nói với một nụ cười đểu cáng. Gã trợn tròn mắt, há hốc mồm. Rồi trước cái “vuốt ve” đầy ẩn ý kia, gã hét lên như một cô nương bị trêu ghẹo.
“Bỏ, bỏ ra! Mày, mày có buông tay ra không hả!”
Mặt mày gã đỏ bừng. Cái bộ mặt lúc nào cũng hống hách giờ phút này đã trở nên kinh ngạc đến buồn cười. Cheon Se Joo cười khẩy nhìn gã rồi siết chặt tay như muốn bóp nát “bi” của gã, nhưng rồi anh lại thả ra. Nhìn Han Jong Hyun lảo đảo tránh xa mình, anh cười mỉa mai rồi đứng dậy. Khuôn mặt điển trai của anh lại trở về với vẻ lạnh lùng. Nhìn lên Cheon Se Joo, Han Jong Hyun tức giận đến tím mặt, tự ái dâng cao.
“Mày muốn ăn đòn hả?”
“Muốn đánh thì cứ tự nhiên.”
Gã thật sự muốn đánh nhau với anh sao? Nếu Han Jong Hyun dám đánh anh một cái thì Cheon Se Joo chẳng còn gì mong muốn hơn. Chỉ cần gã ra tay trước thì anh có thể “đường đường chính chính” cho gã một trận nên thân, đến lúc đó thì Shin Gyo Yeon cũng chẳng dám nói gì.
Nhưng như thể đọc được suy nghĩ của Cheon Se Joo, Han Jong Hyun chỉ hậm hực nói chứ không dám hành động. Gã chỉ co chân lên sofa rồi ôm chặt lấy đầu gối như một đứa trẻ. Nhìn bộ dạng thảm hại đó của gã, Cheon Se Joo chỉ biết lắc đầu cười. Thật là phí thời gian với cái loại người này.
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.