Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 18
Với ý nghĩ phải nhanh chóng kết thúc công việc, anh cầm lấy năm lọ thuốc trên bàn. Vừa định rời khỏi phòng thì Han Jong Hyun đột nhiên hỏi với theo. Gã đã hoàn toàn tỉnh táo nên giọng cũng rõ ràng và mạch lạc hơn.
“Cái đó là cái gì? Sao mày lại cầm nó đi?”
“Không cần mày biết.”
Và cùng với sự tỉnh táo, tính cách thường ngày của gã ta cũng trở lại.
“Cheon Se Joo, cái thằng mất dạy kia. Người lớn nói chuyện thì phải nhìn vào mắt mà trả lời chứ.”
“…”
Cheon Se Joo dừng bước, vừa thở dài vừa tặc lưỡi. Han Jong Hyun mang chức danh “giám đốc” mặc dù chẳng làm việc gì trong tổ chức. Anh từng dò hỏi Chae Beom Jun xem Han Jong Hyun là người như thế nào, nhưng Chae Beom Jun cũng chỉ nhún vai. Xem ra Han Jong Hyun đúng là một kẻ vô dụng. Chỉ cần nhìn cái bộ dạng say xỉn của gã là đủ hiểu, trong khi Shin Gyo Yeon rất ghét việc thuộc hạ của mình sử dụng ma túy thì gã lại là một kẻ nghiện ngập.
Nhưng dù sao thì cái danh “giám đốc” của Han Jong Hyun cũng là thật, và gã ở vị trí cao hơn anh. Trong tổ chức, tôn ti trật tự là điều rất quan trọng. Cheon Se Joo nghiến răng chửi thầm rồi quay đầu lại.
Khuôn mặt tái mét của Han Jong Hyun ướt đẫm nước do màn “tắm” vừa rồi. Cheon Se Joo nhìn lướt qua đôi mắt gã rồi nói:
“Đây là lệnh của chủ tịch, nếu mày tò mò muốn biết thì tao có thể gọi điện thoại cho chủ tịch để hỏi xem có thể cho mày biết chuyện này không. Mày có muốn như thế không?”
“…Thôi đi đi.”
Bình thường thì những cuộc trò chuyện dai dẳng như thế này sẽ còn kéo dài rất lâu, nhưng Han Jong Hyun có vẻ đã chấp nhận câu trả lời đầy hình thức của Cheon Se Joo. Gã chỉ hất cằm về phía cửa như muốn đuổi anh đi. Có lẽ do ảnh hưởng của rượu và ma túy mà gã cũng không còn sức lực để mà đôi co nữa,.
Dù sao thì cũng đã được gã “cho phép”, Cheon Se Joo không ngoái đầu lại mà rời khỏi phòng. Anh muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nơi nồng nặc mùi nước tiểu này càng nhanh càng tốt.
Khi anh vừa bước ra khỏi cửa, Sun Hyuk liền tiến đến bên cạnh anh.
“Anh tìm được chưa?”
Cheon Se Joo đưa cho Moon Sun Hyuk mấy lọ thuốc. Sun Hyuk ôm lấy năm lọ thuốc nhựa trắng rồi đưa nó cho Hae Woong. Hae Woong nhét hết vào túi áo hoodie kiểu kangaroo của mình. Mắt cậu ta sáng lên. Có vẻ như cậu ta đang mong đợi sẽ được một chút “lợi lộc” gì đó nên nhìn chằm chằm vào Cheon Se Joo và người quản lý.
“Cái đó, à, chẳng lẽ là…?”
Người quản lý đã biết về vụ tai nạn trong quá trình giao hàng nên hỏi với vẻ mặt đầy kinh ngạc. Cheon Se Joo không có nghĩa vụ phải giải thích cho hắn ta nên lẳng lặng rời đi. Phía sau, giọng nói thất vọng của Hae Woong vang lên, nhưng anh đang rất vội. Anh muốn nhanh chóng kết thúc công việc này.
Xuống đến tầng một, anh dùng khói thuốc lá để át đi mùi cần sa còn vương lại trên người mình. Sau khi hút hết hai điếu thuốc, đến điếu thứ ba thì đầu anh bắt đầu ong ong. Cheon Se Joo phớt lờ cơn đau và đốt sạch điếu thuốc cuối cùng. Sau đó anh lên chiếc xe do Sun Hyuk lái và nói:
“Về văn phòng.”
Anh biết rõ sự nóng nảy này là gì. Cheon Se Joo bực bội vuốt ngược mái tóc ra sau rồi thở dài. Anh lấy điện thoại từ trong túi ra và gọi cho Shin Gyo Yeon.
— Nói.
“Thưa chủ tịch, tôi đã tìm thấy đồ ở trong câu lạc bộ rồi. Số lượng vẫn vậy nhưng phải cân lại mới biết được trọng lượng.”
— Câu lạc bộ? À…
Đối phương im lặng một lát như thể đang sắp xếp lại suy nghĩ. Rồi anh ta ra lệnh với giọng điệu thờ ơ:
— Tôi sẽ cử giám đốc Han đến chỗ cậu, cứ giao lại cho gã đi.
“Vâng? À không, tôi hiểu rồi.”
— Và nhớ tìm ra thằng chó chết nào đã gây ra chuyện này.
“Vâng, tôi sẽ liên lạc lại.”
Han Jong Hyun? Đây là lần đầu tiên Shin Gyo Yeon giao việc cho gã theo cách này. Cheon Se Joo cau mày rồi gác máy, vỗ vai Sun Hyuk.
Dù sao thì Han Jong Hyun cũng phải mất một lúc nữa mới đến văn phòng. Cheon Se Joo không có ý định chờ đợi gã. Dù say hay không say, Han Jong Hyun cũng có thể tự lo cho bản thân mình được nên anh định giao đồ ngay lập tức. Anh ra lệnh cho Sun Hyuk quay xe.
Chiếc xe đang hướng đến văn phòng đột ngột rẽ ngang và quay đầu. Họ lại tiến vào bãi đậu xe ngầm của câu lạc bộ. Để Sun Hyuk và Hae Woong đợi trong xe, Cheon Se Joo một mình đi lên tầng 5.
Cửa thang máy mở ra và dãy hành lang hiện ra trước mắt. Người quản lý đang đứng trước phòng 13 và nói chuyện điện thoại với ai đó. Chắc là Shin Ji Han. Trong lúc báo cáo gì đó vào điện thoại, hắn ta nhìn thấy Cheon Se Joo thì ngạc nhiên hỏi:
“Anh còn việc gì nữa sao?”
“Giám đốc Han vẫn còn ở bên trong chứ?”
“Vâng… Không, khoan đã! Giám đốc dặn là không được vào…!”
Ngay khi người quản lý vừa dứt lời, Cheon Se Joo đã đá sập cửa bước vào. Vẻ mặt anh vô cùng khó chịu. Han Jong Hyun vẫn ở nguyên chỗ đó. Vấn đề là gã đang nằm nghiêng trên ghế sofa và lắc lư cái “của quý” của mình.
Ánh mắt lờ đờ, thả lỏng hướng lên trần nhà của gã ngay lập tức chuyển sang Cheon Se Joo. Khuôn mặt Han Jong Hyun méo mó vì kinh ngạc.
“…Mẹ kiếp! Mày!!”
Gã vội vàng che chắn chỗ kia như thể vừa bị ai đó quấy rối tình dục rồi hét lên. Nhưng người muốn hét lên phải là Cheon Se Joo mới đúng.
Cái tên cặn bã này không “chịch” một ngày là không chịu được hay sao? Thật không ngờ lại phải chứng kiến cái cảnh tượng kinh tởm này, Cheon Se Joo không thể kìm nén được cơn ghê tởm đang dâng lên nên buột miệng chửi vài câu. Rồi như thể không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, anh sải bước nhanh chóng đến chỗ Han Jong Hyun và đặt mạnh mấy lọ thuốc xuống bên cạnh đầu gã. “Bịch!”, “Bịch!”, năm lọ thuốc được đặt xuống. Trong lúc đó Han Jong Hyun nín thở.
“Đã nhận điện thoại của chủ tịch rồi chứ. Đồ đã giao xong.”
“…”
Han Jong Hyun như bị nuốt chửng bởi sự xấu hổ, gã không thể nói nên lời. Gã chỉ ngẩng đầu lên nhìn Cheon Se Joo với khuôn mặt đỏ bừng rồi gật đầu.
Cheon Se Joo bỏ mặc gã đó rồi quay người rời đi. Lần này anh đóng sầm cửa lại như thể sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa. Được người quản lý tiễn đưa với vẻ mặt lo lắng, anh trở lại bãi đậu xe ngầm. Nhìn vẻ mặt khó chịu hơn lúc đi của anh, cả Sun Hyuk và Hae Woong đều không dám nói gì.
“Đến Shin Sa Capital.”
“Vâng.”
Trước mệnh lệnh ngắn gọn của Cheon Se Joo, Sun Hyuk nhẹ nhàng đạp ga.
Từ lúc rời khỏi văn phòng đến khi đến câu lạc bộ rồi quay trở lại, trong đầu Cheon Se Joo luôn hiện diện hình bóng của Kwon Se Jin. Rốt cuộc thì cậu đang làm gì và ở đâu mà lại có tiếng là sống lang thang thế? Anh cần phải xác nhận lại chuyện này. Nếu không gặp Kim Hyun Kyung thì có lẽ anh đã chẳng cần phải lo lắng như thế. Mỗi khi nghĩ đến Se Jin, giọng nói khẩn cầu của bà lại vang lên trong đầu anh như một lẽ đương nhiên.
Có lẽ vì chưa từng có mẹ nên lời cầu xin của Kim Hyun Kyung đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng Cheon Se Joo. Nếu anh có mẹ, nếu bà ấy cúi mình cầu xin cho anh như vậy thì anh sẽ cảm thấy thế nào? Chính suy nghĩ đó đã khiến Cheon Se Joo không thể dứt sự quan tâm khỏi Se Jin.
Khoảng 30 phút sau, họ đến trước tòa nhà Shin Sa Capital. Cheon Se Joo lục túi lấy ra một tờ séc đưa cho Hae Woong như một khoản “tiền tiêu vặt”, rồi anh nói với Sun Hyuk:
“Đến chỗ Cheol Joo, bảo cậu ta kiểm tra kỹ lưỡng tài khoản của tên buôn ma túy, nếu không có gì thì lục soát cả hóa đơn tiền mặt xem gần đây có khoản nào được chuyển vào không. Nếu có gì thì báo cho tao biết.”
“Em hiểu rồi. Anh có quay lại văn phòng không?”
“Không. Tao để thẻ của tao trong ngăn bàn của mày rồi, dùng cái đó mà ăn tối.”
“Vâng, em hiểu rồi. Cảm ơn anh, trưởng phòng.”
“Cảm ơn anh, trưởng phòng! Anh đi cẩn thận!”
Hae Woong đã đi theo với hy vọng kiếm được chút gì đó khi đến câu lạc bộ, thì vô cùng vui mừng khi nhận được tiền tiêu vặt. Nhận lời chào tươi rói của cậu ta, Cheon Se Joo xuống xe.
Mấy tên bảo vệ trước tòa nhà vẫn như mọi khi, tụm năm tụm ba nói chuyện riêng và cười khúc khích với nhau. Có lẽ vì Cheon Se Joo mới đến đây chưa đầy một tuần nên sàn nhà vẫn sạch bóng, không có một cọng rác. Khi anh đến gần cửa ra vào, bọn họ liền cúi chào anh.
“Chào anh, đại ca!”
Cheon Se Joo rất ghét cái kiểu gọi “đại ca” này. Anh đã có một danh xưng đàng hoàng là “trưởng phòng” rồi, vậy mà bọn nó cứ “đại ca, đại ca” nghe cứ như là dân xã hội đen thứ thiệt vậy. Điều đó khiến anh cảm thấy hành động của mình càng trở nên bạo lực hơn. Nhìn bọn họ với vẻ mặt khó chịu, anh chỉ khẽ gật đầu rồi bước vào trong tòa nhà.
Với bước chân hơi vội vàng, anh đi qua cầu thang với lan can sắt đầy cũ kỹ rồi rẽ vào một góc. Anh tò mò không biết Kwon Se Jin đang trong bộ dạng thảm hại nào. Nhưng mọi hy vọng của anh đều tan biến khi hành lang dẫn đến thang máy hoàn toàn trống rỗng.
Dừng bước chân, Cheon Se Joo chậm rãi nghiêng đầu nhìn xung quanh. Se Jin không có ở đâu cả. Trong thang máy đang dừng, cũng không có. Trong nhà vệ sinh nồng nặc mùi nước tiểu, cũng không có. Đã nói là sống lang thang mà lại đi đâu nữa không biết. Tâm trạng của anh trở nên tồi tệ.
Sau khi xác nhận sự vắng mặt của Kwon Se Jin, Cheon Se Joo ngay lập tức gọi điện cho Choi Dong Gil để hỏi tung tích của cậu. Nếu Se Jin bị giao cho cảnh sát thì anh sẽ giúp đỡ. Và rất may là không phải như vậy.
“Em không biết nó làm gì vào ban ngày nhưng chỉ cần đến tối là nó lại xuất hiện.”
Ngay cả một người sống lang thang như Kwon Se Jin cũng có “lịch trình” riêng của mình. Nhưng có vẻ nó không mấy tốt đẹp. Sau đó Cheon Se Joo bắt taxi về nhà. Sáng hôm sau anh lại lên xe và ra ngoài. Anh cũng không quên đổi sang chiếc SUV màu đen để Se Jin không nhận ra mình.
Anh đứng đợi Se Jin khoảng một hai tiếng trước tòa nhà Shin Sa Capital. Đến khoảng 8 giờ sáng thì đèn cảm biến bên trong hành lang bật sáng, và một bóng người lảo đảo bước ra.
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.