Projection - Chương 34

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 34

Dĩ nhiên, để kết thúc cuộc tranh cãi dai dẳng này, Cheon Se Joo đã tuyên bố một cách dứt khoát. Ngay lập tức, Se Jin phản bác như thể đã chờ đợi điều này từ lâu.

“Đằng nào thì tuần sau chúng ta cũng đến Ihwagak, vậy nên cho tôi thêm thời gian đến tuần sau đi!”

“Không được. Tôi đã nói rõ là đến sáng nay thôi.”

Mặc kệ Se Jin thất vọng, cuộc trò chuyện kết thúc tại đó. Cheon Se Joo kiên quyết từ chối yêu cầu của Se Jin rồi đưa cậu đến trường. Anh ghé qua Shin Sa Capital để nhắc nhở Choi Dong Gil, sau đó lại đến văn phòng. Ở văn phòng, anh dành thời gian cho các đồng nghiệp đang bận rộn với công việc của mình. Buổi chiều, anh ăn trưa với Moon Sun Hyuk và đấu tập với hắn, rồi lái xe ra đường.

Trước 4 giờ, anh đến trường trung học Dong Seoul đón Se Jin đang đứng đó với vẻ mặt ủ rũ. Trên đường về nhà, Cheon Se Joo lại hỏi Se Jin về bảng cửu chương. Thế là Se Jin bắt đầu học thuộc bảng cửu chương, rồi một ngày học từ vựng tiếng Anh, rồi một ngày học công thức toán học.

Chẳng bao lâu, điều đó đã trở thành thói quen hàng ngày của Cheon Se Joo và Kwon Se Jin. Tất nhiên, cuộc sống học đường của Se Jin vẫn không có gì thay đổi. Lee Hae Gyun và Kim Byeong Joon vẫn tiếp tục bắt nạt cậu khiến cậu không thể tập trung vào các bài học. Tuy nhiên, cuộc sống sau giờ học của cậu đã khác hẳn so với trước khi gặp Cheon Se Joo.

Sau khi tan học, Se Jin về nhà và học bài trong vô thức, đến giờ ăn tối thì xuống bếp chuẩn bị bữa ăn. Hai người cùng nhau ăn tối, sau đó lại ngồi ở phòng khách học bài. Khác với cuộc sống buồn chán và mệt mỏi ở trường, thời gian ở nhà Cheon Se Joo lại tĩnh lặng và yên bình đến lạ.

Cậu với khuôn mặt luôn ủ rũ ấy cũng dần dần hòa vào cuộc sống khô khan của Cheon Se Joo. Hai người trước đó thì như nước với lửa, luôn đối lập nhau nhưng giờ sự khác biệt ấy lại trở nên tự nhiên đến mức họ không hề nhận ra rằng họ đã dành quá nhiều thời gian cho nhau.

Mùa thu trôi qua nhanh chóng như chưa từng đến. Gió lạnh bắt đầu thổi và lạnh đến mức chỉ mặc một bộ vest là không đủ để chống chọi với cái thời tiết ấy. Se Jin phải nhập viện cũng vào khoảng thời gian đó.

Con đường đi làm của Cheon Se Joo và Se Jin chỉ kéo dài đến cổng trường. Vì không cảm nhận được một nửa cái lạnh bên ngoài trên đường từ nhà đến bãi đậu xe dưới tầng hầm nên Cheon Se Joo đã không để ý đến hoàn cảnh của Se Jin khi cậu chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng manh.

Hôm đó cũng vậy, sau khi ra ngoài tập thể dục buổi sáng và trở về, Cheon Se Joo cảm nhận được sự tĩnh lặng trong phòng khách. Anh nghiêng đầu. Se Jin, người đáng lẽ phải đang ăn sáng, giờ lại không thấy đâu.

Hay là ngủ quên nhỉ? Với suy nghĩ đó, Cheon Se Joo đi thẳng vào phòng tắm để rửa mặt. Ngay cả khi Se Jin dậy muộn, cậu cũng chỉ không ăn sáng thôi chứ không đến mức muộn học, nên không cần phải đánh thức cậu ngay.

Tuy nhiên, khi anh tắm xong, vào phòng thay đồ thay quần áo và bước ra thì phòng khách vẫn trống không. Chưa bao giờ cậu dậy muộn như vậy. Lúc này, Cheon Se Joo mới cảm thấy có gì đó không ổn và bước nhanh hơn về phía cuối hành lang.

“Kwon Se Jin.”

Anh gõ cửa và gọi tên cậu, nhưng không có tiếng trả lời. Cheon Se Joo nhướng mày, rồi cẩn thận nắm lấy tay nắm cửa khi không cảm thấy bất kỳ động tĩnh nào bên trong. Cánh cửa mở ra nhẹ nhàng, và hơi ấm từ bên trong ùa ra.

Căn phòng của Se Jin có hệ thống sưởi ấm hoạt động mạnh mẽ hơn phòng khách rất nhiều và nó vẫn còn chìm trong bóng tối. Trên giường, dưới tấm rèm cửa tối tăm không cho ánh sáng mặt trời lọt vào, có một cục hình tròn. Cheon Se Joo lặng lẽ tiến đến chỗ đó, ngồi xuống mép nệm và gọi lại tên Se Jin.

“Kwon Se Jin. Dậy đi.”

Có gì đó cựa quậy trong chăn khi anh gọi. Nhưng đó là tất cả. Khi thấy Se Jin không thể tỉnh dậy, Cheon Se Joo cau mày và nhẹ nhàng vén tấm chăn mà cậu đang đắp.

Ánh sáng nhạt nhòa từ hành lang hắt lên khuôn mặt Se Jin. Vẻ mặt cau có, đôi môi khô khốc hé mở, hơi thở khò khè, tất cả đều là triệu chứng của người bệnh. “Đau rồi.” Nhận ra tình trạng của Se Jin, anh tặc lưỡi rồi vươn tay đo nhiệt độ.

Trán cậu nóng như lò sưởi. Cảm nhận được cơn sốt cao, Cheon Se Joo vụng về xoa nhẹ má cậu, đánh thức Se Jin.

“Kwon Se Jin. Tỉnh dậy đi. Này.”

Trước cái chạm nhẹ nhàng ấy, cuối cùng Se Jin cũng lim dim mở mắt. Nhìn thấy Cheon Se Joo qua hàng mi nặng trĩu, cậu chậm rãi xoay đầu, xác nhận đây là phòng mình rồi cau mày.

“Sao…….”

Chưa kịp dứt lời, cơn ho ập đến. Nhìn Se Jin ho sặc sụa, người run rẩy. Anh liền tặc lưỡi và đứng dậy đi về phía phòng thay đồ của cậu. Lấy bộ quần áo để thay, Cheon Se Joo kéo chăn sang một bên, đỡ cậu ngồi dậy.

“Mặc quần áo vào. Đi bệnh viện.”

“Đi bệnh viện làm gì…….”

“Nhóc bị cảm rồi. Sốt cao nữa.”

Nghe vậy, Se Jin ngơ ngác chớp mắt. Cậu đưa cổ tay gầy gò, trông như chỉ cần chạm nhẹ là có thể gãy lên sờ trán mình, rồi thở dài một tiếng. Cậu lại gục đầu xuống gối.

“…Tôi chỉ muốn ngủ.”

Cheon Se Joo lắc đầu trước lời nói khó nhọc kia. Anh không có thuốc cảm thông thường ở nhà. Hơn nữa, một đứa trẻ vẫn còn khỏe mạnh ngày hôm qua đột nhiên sốt cao và ho. Với lại, xét đến thời điểm này trong năm thì có vẻ như dịch cúm đang bắt đầu lan rộng, tốt hơn hết là nên đến bệnh viện một lần.

“Đi khám rồi về ngủ.”

“…….”

Nhìn Cheon Se Joo kiên quyết kéo mình dậy, Se Jin thở dài. Cơ thể cậu rã rời nhưng cậu biết mình không thể thắng được sự cố chấp của anh. Se Jin im lặng để mặc Cheon Se Joo mặc quần áo cho mình.

Sau khi mặc chiếc áo thun ngắn tay mặc ở nhà lên trên, cậu khoác thêm chiếc áo hoodie duy nhất. Cậu vẫn mặc nguyên chiếc quần thể thao đang mặc trên giường rồi lảo đảo bước theo Cheon Se Joo với dáng vẻ mệt mỏi.

“Lại đây.”

Lo lắng cậu yếu ớt, bước đi loạng choạng có thể ngã, Cheon Se Joo mấy lần quay đầu lại rồi cuối cùng cũng chậm bước tiến đến bên cạnh Se Jin. Anh đặt tay lên vai cậu, đỡ lấy cơ thể cậu từ phía sau, lúc này anh mới yên tâm phần nào.

Hai người ra khỏi cửa, đi thang máy xuống tầng một. Bước ra ngoài bằng một lối đi khác với thường ngày thì Se Jin mới cảm nhận được cái lạnh buốt giá của buổi sáng rõ ràng hơn trên da. Trời đã lạnh đến vậy rồi sao? Gần đây, mỗi khi Cheon Se Joo tiếp xúc với không khí lạnh buổi sáng, đó chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi khi anh xuống xe và đi đến xưởng làm việc. Gần đây anh cũng không có việc gì phải ra ngoài nhiều, nên không biết buổi sáng lại lạnh đến thế này.

Ánh mắt Cheon Se Joo lướt qua gáy Se Jin đang ở phía trước. Làn da ửng đỏ vì sốt. Chiếc áo hoodie cậu đang mặc chỉ là áo khoác mùa thu, chỉ mặc một chiếc áo đó để chống chọi với thời tiết này là không thể. Cheon Se Joo muộn màng nhận ra Se Jin cần một chiếc áo khoác mới.

Cũng may là khu chung cư phức hợp nên đường đến bệnh viện không xa. Chẳng mấy chốc, hai người đã đi vào lối đi thông với khu thương mại và vội vã bước đến khoa nội ở tầng hai.

“Gì vậy.”

Tuy nhiên, khi đến trước bệnh viện thì cửa lại khóa. Không phải ngày nghỉ lễ mà cửa lại đóng, trên cửa ra vào có xích sắt còn không có thông báo khi nào mở cửa. Cheon Se Joo nhìn xuống Se Jin đang run rẩy vì lạnh liền vội vàng lấy điện thoại ra. Tìm kiếm bệnh viện thì thấy có một phòng khám nhi khoa ở khu thương mại của khu căn hộ ngay bên cạnh. Đến đây rồi không thể không khám bệnh mà quay về, Cheon Se Joo cởi chiếc áo khoác vest của mình khoác lên đầu Se Jin và nói.

“Có bệnh viện khác ở bên cạnh. Đi đến đó thôi.”

“…Cái này không cần đâu.”

Se Jin với khuôn mặt ửng đỏ, cầm chiếc áo khoác của anh trên vai đưa cho Cheon Se Joo. Nhưng anh không nhận lấy áo mà nắm lấy cổ áo khoác rồi khoác lên đầu Se Jin một cách ngay ngắn. Cậu đứng đó với vẻ mặt ỉu xìu, từ dưới cổ áo khoác, trông không khác gì một tiểu thư khuê các nhà Yangban. Cheon Se Joo nhìn khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng xinh xắn lộ ra giữa chiếc áo khoác đen, khẽ cười.

“Vì lạnh nên cứ mặc vậy đi. Nếu không thích thì tôi sẽ bế nhóc đi.”

“Hừ…….”

Nếu đưa ra lựa chọn tồi tệ nhất thì Se Jin khá ngoan ngoãn nghe lời. Nghe thấy từ “bế”, cậu nhíu mà và cố nuốt trôi sự khó chịu. Cậu hơi phồng má rồi thả lỏng. Với khuôn mặt không cảm xúc, cậu ra hiệu bằng cằm bảo anh dẫn đường, Cheon Se Joo bước đi với vẻ mặt cố nhịn cười.

Phòng khám nhi khoa nằm cách khu thương mại nơi họ đang ở 5 phút đi bộ. Mặc dù là một quãng đường ngắn nhưng họ phải băng qua đường dành cho người đi bộ trên con đường có rất nhiều xe cộ qua lại, vì vậy Se Jin phải đứng một mình trên vỉa hè đầy gió lạnh.

Dù sao thì khoác chiếc áo khoác của anh nên cũng không lạnh như lúc vừa ra khỏi căn hộ. Se Jin thu mình trong bộ quần áo, cúi đầu tránh cơn gió mạnh thổi đến. Chính khoảnh khắc ấy. Cơn gió thổi về phía cậu đột nhiên chậm lại.

“…….”

Liếc nhìn lên thì thấy Cheon Se Joo đứng cách đó không xa. Anh đang tiến lại gần và đứng chắn gió thổi tới. Vì đưa áo khoác cho cậu nên anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, nhờ vậy mà hình xăm trên lưng anh hiện lên mờ ảo. Nhìn thấy tấm lưng rộng với hình xăm con hổ khiến Se Jin ngơ ngác nhìn anh.

Cậu nghĩ rằng lòng thương hại của Cheon Se Joo sẽ không kéo dài được vài ngày, cùng lắm là một tuần, nhưng cuộc sống này đã kéo dài hơn một tháng rồi. Trong suốt thời gian đó, anh đối xử với Se Jin không khác gì so với thời kỳ đầu sống chung. Sự quan tâm của anh dành cho cậu không tăng thêm nhưng cũng không giảm bớt.

‘Đến lúc bảo tôi dọn đồ đi thì nhóc cũng nên quen với việc này rồi. Cho nên đến khi nhóc rời khỏi tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm về nhóc.’

Và như lời anh đã nói, Se Jin dần quen với hình ảnh Cheon Se Joo luôn cố gắng chịu trách nhiệm về mình.

“Đi thôi.”

Bàn tay thờ ơ chìa ra ôm lấy vai Se Jin. Hình ảnh anh đứng chắn gió bên cạnh thật vững chắc. Se Jin không thể chịu được tình huống quá ngượng ngùng này nên quay mặt đi chỗ khác.

Cheon Se Joo chỉ nhìn về phía trước. Vì cậu bị ốm mà anh không thể đến công ty đúng giờ, có chút phiền phức và khó chịu. Nhưng anh không hề thể hiện điều đó. Xác nhận được khuôn mặt thờ ơ ấy, trái tim cậu bỗng nhiên cảm thấy lạ thường.

Se Jin không nhớ lần cuối cùng mình cùng mẹ đến bệnh viện là khi nào. Người chồng lang chạ bên ngoài chỉ mang đến cho Kim Hyun Kyung những khoản nợ ngày càng chồng chất. Trong hoàn cảnh đó, để bảo vệ đứa con trai quý giá của mình, bà phải dậy sớm đi làm. Bà đã nuôi nấng Se Jin rất chu đáo, nhưng trớ trêu thay, vì yêu Se Jin nên ưu tiên hàng đầu của bà luôn là công việc.

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo