Projection - Chương 55 - Hết phần 2

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 55

Vạt áo thun bị vén lên để lộ phần bụng dưới trắng ngần của anh. Những vết sẹo lớn nhỏ rải rác khắp nơi, dù cơ bụng săn chắc cũng không che lấp hết được. Sao bụng Cheon Se Joo lại nhiều sẹo thế nhỉ? Chẳng lẽ nghề cho vay nặng lãi nguy hiểm lắm hay sao? Se Jin vừa nghĩ ngợi vừa chăm chú nhìn vào bên trong chiếc áo thun của anh. Đang mải mê suy nghĩ thì Cheon Se Joo đột nhiên quay đầu nhìn Se Jin, có lẽ anh đã cảm nhận được ánh mắt của cậu. Đối diện với đôi mắt đen láy của anh, Se Jin mới nhận ra mình đã nhìn anh quá lâu.

“……”

Thật kỳ lạ, cậu bỗng cảm thấy xấu hổ. Đôi má vốn trắng trẻo của cậu ửng hồng lên. Cheon Se Joo nhìn Se Jin với vẻ nghi hoặc, đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

“Nhóc lại lơ là học hành đấy à? Lo học hành đi, hạng 21. Mất tập trung nữa là trừ lương đó.”

“Gì chứ…”

Vì bị ốm nên Se Jin đã không thể tham gia kỳ thi cuối kỳ. Vì vậy mà biệt danh “hạng 21” vẫn nghiễm nhiên gắn liền với cậu. Trong lòng ấm ức muốn cãi lại “Đừng có gọi tôi là hạng 21 nữa!”, nhưng chẳng hiểu sao môi cậu lại mím chặt lại. Se Jin vô thức cắn môi dưới, ngước mắt nhìn Cheon Se Joo rồi cậu hỏi.

“Sao chú lại có nhiều sẹo thế?”

“Sẹo nào cơ?”

“Ở bụng ấy…”

Se Jin liếc mắt ra hiệu về phía bụng dưới của anh, Cheon Se Joo nhướng mày nhìn cậu với vẻ khó hiểu. Anh ngồi thẳng dậy, chỉnh lại tư thế rồi nhìn Se Jin với vẻ mặt nghiêm túc.

Từ nhỏ đã nhận được vô số lời tỏ tình, Cheon Se Joo có một giác quan nhạy bén trong việc nhận biết sự ái mộ của người khác dành cho mình. May mắn thay, cho đến giờ phút này, Kwon Se Jin vẫn chưa từng khiến “chuông báo động” của Cheon Se Joo reo lên dù chỉ một lần. Nhưng dạo gần đây, mọi chuyện có vẻ hơi đáng ngờ.

Không biết từ lúc nào, Cheon Se Joo luôn cảm thấy có ánh mắt của Se Jin dõi theo mình. Ở siêu thị, ở nhà, lúc ăn cơm, khi nằm trên sofa, lúc dạy học, bất cứ khi nào ngẩng đầu lên, anh đều bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Kwon Se Jin đang chăm chú nhìn mình. Ánh mắt đó không mang theo dục vọng nhơ nhớp của tình yêu nam nữ. Nhưng nếu xét đến Kwon Se Jin từ trước đến nay, rất có thể sẽ gây ra hiểu lầm.

Sao tự dưng lại nhìn mình kiểu đó chứ? Bình thường có bao giờ thế đâu. Cheon Se Joo vừa suy nghĩ vừa nhìn thẳng vào mắt Se Jin rồi hỏi.

“Hay là nhóc thích con trai đấy hả?”

Câu hỏi bất thình lình của anh khiến Se Jin giật mình kinh hãi. Mắt trợn tròn, cậu kinh ngạc nhận ra Cheon Se Joo đã hiểu lầm câu hỏi của mình theo hướng đó. Cậu tức giận ném mạnh chiếc bút chì xuống bàn rồi đập mạnh tay xuống quyển bài tập. Se Jin trừng mắt nhìn Cheon Se Joo.

“Sao tự dưng lại hỏi thế? Tôi có hỏi là chú có người yêu chưa à? Tôi chỉ hỏi sao bụng chú lại nhiều sẹo thế thôi mà!”

“Không phải thì thôi, việc gì phải nổi nóng thế? Càng đáng nghi hơn đấy.”

“Đáng nghi cái gì chứ! Tò mò thì tôi hỏi thôi! Sao chú lại ăn nói thô tục thế chứ? Cứ hễ đàn ông hỏi đàn ông là đều nghĩ theo hướng đó hả?”

Se Jin vừa hét lên vừa lấy mu bàn tay che đi đôi má nóng bừng. Cậu nhìn Cheon Se Joo đang nheo mắt quan sát mình rồi tiếp tục biện minh. Nào là cậu không hề có ý đó, nào là xung quanh cậu không có ai như anh nên cậu chỉ thấy vết sẹo của anh là lạ thôi. Cậu luyên thuyên một hồi rồi cuối cùng chốt hạ.

“Tôi mà thích chú á? Nghĩ thôi đã thấy ghê tởm rồi. Ăn nói cho cẩn thận vào!”

“Tôi á? Sao lại là tôi? Tôi cũng chẳng thích nhóc đâu.”

Cheon Se Joo nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu như thể Se Jin đang cố tình gây sự với anh vậy. Thấy vậy, Se Jin cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cậu hắng giọng lẩm bẩm.

“Tại chú tự dưng nói năng kỳ quái thôi… Dù gì thì cũng đừng có ăn nói vớ vẩn nữa! Đàn ông con trai mà dơ bẩn.”

“Ừ…”

Chẳng lẽ mình nhầm sao? Cheon Se Joo chống cằm, không hề để tâm đến lời lẽ kỳ thị đồng tính của Se Jin. Anh vẫn cứ để mặc cậu tò mò và  vùi đầu vào giải bài tập. Ánh mắt của anh vẫn ánh lên vẻ nghi hoặc. Đột nhiên, tiếng điện thoại rung lên làm Cheon Se Joo quay đầu lại nhìn.

Sáng hôm sau trời đổ mưa. Cái lạnh lẽo vẫn còn sót lại từ mùa đông khiến những hạt mưa rơi xuống đóng băng. Dù vậy thì vẫn không đủ để biến thành tuyết mà chỉ kịp hóa thành mưa tuyết lất phất. Se Jin chắc mẩm hôm nay Cheon Se Joo sẽ ra ngoài. Cậu dọn dẹp giường chiếu  rồi ra phòng khách chuẩn bị bữa sáng. Vẫn chưa thấy tin nhắn báo vắng nhà nào từ Cheon Se Joo nên cậu vẫn cứ pha sẵn protein lắc cho anh. Đang ăn cơm thì Cheon Se Joo đã đi tập thể dục về.

Dù vẫn đang là mùa đông nhưng Cheon Se Joo vẫn chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng manh ướt đẫm mồ hôi. Anh tiến thẳng đến bếp, xoa đầu Se Jin đang ngồi ăn cơm rồi cầm lấy ly protein lắc Se Jin đã pha sẵn và uống một hơi cạn sạch. Bóng lưng anh khuất dần sau khi đặt ly xuống bồn rửa chén khiến Se Jin không khỏi rời mắt. Trên tấm lưng rộng lớn, hình xăm con hổ vằn hiện rõ sau lớp áo thun mỏng dính. Nó như một minh chứng nhắc nhở Se Jin rằng người đàn ông này thuộc về giới xã hội đen.

Bất giác, Se Jin nhớ đến đám côn đồ ở Shin Sa Capital. Trong cái tòa nhà cũ kỹ đó, có những gã đàn ông cao lớn không kém gì Cheon Se Joo, thậm chí có gã còn đô con hơn anh. Sau lưng bọn chúng cũng có những hình xăm như thế này phải không nhỉ? Cậu đã từng thoáng thấy gì đó trên cánh tay hay bắp chân của bọn chúng, nhưng sau lưng thì thú thật cậu không rõ. Nhưng dù thế nào đi nữa, Se Jin vẫn cảm thấy Cheon Se Joo và bọn chúng vốn dĩ thuộc về hai thế giới khác nhau.

Kẻ mà Se Jin từng thấy có địa vị cao nhất trong đám người đó là một gã đầu trọc béo ị như con lợn nhà giàu. Mỗi khi gã xuất hiện, đám côn đồ lại nhao nhao lên “Đại ca! Đại ca!” rồi khúm núm cúi đầu chào. Nhưng khi Cheon Se Joo xuất hiện, bọn chúng không hề khúm núm cúi đầu, mà chỉ đồng thanh chào hỏi với âm lượng lớn đến mức chói tai. Cái kiểu chào hỏi đó khác xa một trời một vực so với cái kiểu “Dạ chào buổi sáng ạ” mà đám côn đồ chào gã đầu trọc kia.

Dù sao thì nghĩ đi nghĩ lại, Cheon Se Joo có vẻ như không chỉ đơn thuần là một tay cho vay nặng lãi làm việc cho công ty tài chính kia. Không giống như gã đầu trọc chỉ lái xe nội địa, anh sở hữu đến hai chiếc xe đắt tiền thuộc hàng khủng, lại còn sống trong căn nhà to đẹp thế này…

Rốt cuộc người đàn ông này là ai vậy? Se Jin bỏ dở bữa ăn, chống cằm nhìn theo bóng lưng Cheon Se Joo. Anh tắm vội trong phòng tắm ở phòng khách rồi khoác hờ chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình. Sau đó, anh quay trở về phòng riêng. Rõ ràng phòng ngủ của anh cũng có phòng tắm riêng nhưng anh lại luôn thích tắm ở phòng tắm ngoài phòng khách. Hỏi ra mới biết anh bảo phòng tắm trong phòng ngủ cửa sổ quá to, bất tiện. Tầng 41 rồi ai mà thấy được chứ. Se Jin chẳng thể nào hiểu nổi. Cậu chỉ thấy cái phòng tắm to oạch nhìn xuống toàn cảnh sông Hàn kia thật là đẹp mà thôi.

Sau khi về phòng, một lát sau anh đã thay đồ xong và bước ra ngoài. Áo hoodie rộng thùng thình, mũ lưỡi trai sụp sâu, quần thể thao, trông anh chẳng khác gì một cậu sinh viên đại học. Anh bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Se Jin cố gắng lục lại trí nhớ, tìm kiếm năm sinh mà cậu đã từng thấy trên giấy tờ tùy thân của Cheon Se Joo, nhưng vô vọng. Cậu không nhớ rõ anh bao nhiêu tuổi, chỉ nhớ mang máng rằng sinh nhật của anh là ngày 1 tháng 1. Cậu đã từng thấy rất lạ về điều đó. Dù sao thì anh cũng trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Mặc vest chỉnh tề thì trông cũng phải ngoài 25, nhưng mặc đồ thường phục thì trông anh chẳng khác gì sinh viên đại học.

“Có lẽ mấy ngày tới tôi sẽ không về đâu.”

Cheon Se Joo vừa thông báo vừa đặt những quyển sách bài tập của Se Jin lên bàn ăn. Anh mở quyển bài tập đang kẹp bút chì ra, lật từng trang rồi dán giấy ghi nhớ vào ba trang liền. Anh ghi ngày tháng lên đó, đánh dấu những phần mà Se Jin cần phải làm. Se Jin vẫn cầm đôi đũa trên tay, im lặng quan sát anh. Đang loay hoay dán giấy nhớ thì Cheon Se Joo ngẩng đầu lên nhìn cậu, vẻ mặt kỳ lạ hỏi.

“Nhóc không khỏe à? Sao ăn cơm mãi thế?”

Bình thường Se Jin vốn dĩ đã dọn dẹp bàn ăn đâu vào đấy trước cả khi anh tắm xong, vậy mà hôm nay cậu vẫn còn ngồi lề mề cầm đũa. Se Jin lúc này mới nhận ra mình đã mải mê quan sát Cheon Se Joo mà quên cả ăn uống, cậu vội vàng cầm thìa xúc cơm một cách hùng hổ. Vừa gắp thức ăn vừa nhai ngấu nghiến, cậu thấy Cheon Se Joo khẽ bật cười. Anh gấp quyển bài tập toán lại, lần này lại mở quyển từ vựng tiếng Anh ra. Se Jin lại một lần nữa quên cả nhai thức ăn trong miệng, cậu cứ thế nhìn anh chằm chằm.

Cheon Se Joo thông minh thật đấy. Dù không muốn thừa nhận nhưng đó là sự thật không thể chối cãi. Rõ ràng là đã lâu lắm rồi anh không đụng đến sách vở nhưng anh vẫn chẳng hề quên một công thức toán học nào, từ vựng tiếng Anh cũng chỉ cần liếc mắt qua là anh đã đoán trúng phóc nghĩa. Đến cả những bài thơ cổ khó nhằn mà đến chính Se Jin cũng chẳng hiểu nổi một chữ, anh cũng có thể giải thích vanh vách, thậm chí anh còn giảng giải hay hơn cả phần giải thích trong sách bài tập.

Càng tìm hiểu về Cheon Se Joo, Se Jin lại càng thấy anh là một người đầy bí ẩn. Cậu không thể nào hiểu nổi tại sao một người như anh lại đi làm cái nghề xã hội đen này. À không, có thật là anh đang làm xã hội đen không nhỉ? Se Jin vừa uống nước vừa liếc nhìn Cheon Se Joo.

Cậu không thể nào hình dung được cái bộ dạng Cheon Se Joo xông vào nhà người khác, quát tháo đòi tiền như mấy gã đàn em ở Shin Sa Capital. Thậm chí cậu còn có thể tưởng tượng ra cảnh anh ngồi trong phòng làm việc của một ông trùm trong phim noir và vung cây gậy đánh golf… Chẳng lẽ mấy vết sẹo trên bụng anh là do những trận thanh toán bí mật giữa các băng nhóm gây ra sao? Nhưng nếu vậy thì nhiều quá rồi. Đang miên man suy nghĩ, Se Jin chợt chạm mắt Cheon Se Joo.

“…Sao thế?”

“Không có gì.”

Se Jin còn lờ mờ biết thêm một điều về Cheon Se Joo. Đó là anh không thích những ngày mưa. Từ cuối tháng 12 đến đầu tháng 1, dự báo thời tiết báo mưa đội lốt tuyết rất nhiều. Mỗi khi trời mưa, Cheon Se Joo lại trở nên trầm lặng hơn hẳn ngày thường. Anh ít nói đi phân nửa, hút thuốc cũng nhiều hơn.

Và cứ hễ trời mưa là y như rằng…

“Tôi đi đây.”

“Ừ.”

Cheon Se Joo kiểm tra bài tập xong liền xoa đầu Se Jin rồi đứng dậy rời đi. Se Jin nghiêng người sang một bên để né tránh bàn tay của anh, mắt cậu  vẫn dõi theo bóng lưng đang xa dần của anh. Bóng dáng anh khuất sau hành lang, cánh cửa ngăn phòng khép lại một cách nhẹ nhàng. Se Jin ở lại một mình trong căn nhà rộng lớn vắng lặng, cậu ngẩn ngơ nhìn quanh một hồi rồi đứng dậy dọn dẹp bàn ăn.

Sau khi rửa chén bát xong, Se Jin lại tất bật chuẩn bị các món ăn kèm. Đến khi mọi thứ đã đâu vào đấy, cậu mới đi tắm rồi ra bàn ở phòng khách ngồi. Tựa lưng vào sofa, cậu lôi đống bài tập Cheon Se Joo đã đánh dấu ra và bắt đầu học bài. Vì việc học có trả lương nên cậu phải cố gắng hết mình. Đến khi Se Jin giải xong hết số bài tập được giao thì trời đã tối muộn từ lâu.

Sau bữa tối muộn, Se Jin ra đứng trước khung cửa sổ lớn ở phòng khách trước khi đi ngủ. Bên ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa. Dưới bầu trời tối đen như mực, những hạt mưa hắt hiu phản chiếu ánh đèn hiu hắt bên ngoài khung cửa sổ, Se Jin bất giác nhớ đến người đàn ông đang ở đâu đó trong thành phố này. Người đàn ông mang vẻ u uất, lạnh lẽo đến lạ thường. Anh dường như hòa làm một với bầu không khí ẩm ướt, lạnh lẽo này. Giờ này anh đang ở đâu và làm gì nhỉ? Mải miết suy nghĩ, Se Jin tắt đèn rồi quay về phòng mình. Cheon Se Joo đã không trở về nhà cho đến hôm thứ tư.

Hết phần 2.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo