Projection - Chương 56

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 56

Cách mà Cheon Se Joo và Kwon Se Jin chấp nhận nhau rất khác biệt. Nếu Cheon Se Joo nhường cho Se Jin một căn phòng trống và đưa cậu vào không gian riêng của mình thì Se Jin lại lấp đầy khoảng trống trong lòng bằng hình ảnh Cheon Se Joo.

Cậu biết anh thích ăn gì, ở nhà thường làm gì, hay mặc loại quần áo nào và thậm chí cách anh gấp quần áo sau khi cởi ra. Những thông tin ấy vẫn cứ lặng lẽ tích tụ trong đầu Se Jin cho dù cậu có muốn hay không.

Nhưng tất cả những gì Se Jin biết chỉ là Cheon Se Joo ở nhà. Hết đông sang xuân, Se Jin không hề hay biết anh làm công việc gì bên ngoài. Khoảng trống ấy khơi gợi sự tò mò nhưng Se Jin không bao giờ dám hỏi trước. Chỉ riêng việc tưởng tượng cậu hỏi Se Joo về bản thân của anh thôi cũng khiến cậu cảm thấy kỳ lạ và có chút hèn mọn.

Vậy mà mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ ấy, cậu lại không thể kìm nén được sự thôi thúc muốn lên tiếng. Ngồi vào xe, thắt dây an toàn, Se Jin nhìn chằm chằm vào bàn tay phải đang băng bó của anh. Rõ ràng cuối tuần trước vẫn chưa có, vậy mà sáng nay đã thấy nó ở đó. Anh đã bị thương thế nào vậy? Cheon Se Joo thuận tay trái nên chắc hẳn sinh hoạt hàng ngày không gặp nhiều khó khăn, nhưng việc lái xe thì chắc chắn rất bất tiện.

“Đi thôi.”

“…Vâng.”

Cheon Se Joo vẫn thản nhiên lái xe, mặc kệ ánh mắt chăm chú của Se Jin đang dán vào tay anh. Cuối tháng ba, họ đang trên đường đến gặp Kim Hyun Kyung sau một tháng xa cách.

Trong sáu tháng ra vào Ihwagak, Cheon Se Joo đã nhận ra vài điều. Kim Hyun Kyung mạnh mẽ hơn anh tưởng, và bà ấy chỉ lớn hơn anh có năm tuổi. Lần đầu gặp mặt, anh đã nghĩ họ xêm xêm tuổi nhau và quả thật là vậy. Kim Hyun Kyung đã sinh Se Jin khi mới mười bảy.

“Mẹ.”

“Con trai, con đến rồi à?”

Ban đầu, hai mẹ con gặp nhau lần nào cũng khóc lóc thảm thiết, nhưng giờ họ đã quen với những cuộc gặp gỡ này. Dù đã một tháng trôi qua, lời chào hỏi vẫn rất đỗi bình dị.

Năm ngoái, anh thường đưa Se Jin đến gặp bà mỗi tuần một lần, chậm nhất là ba tuần một lần. Nhưng gần đây, theo yêu cầu của Kim Hyun Kyung, anh đã giảm tần suất những cuộc gặp gỡ này.

Ở Ihwagak không chỉ có Kim Hyun Kyung mà còn vài người khác cũng đến đây để trả nợ. Một trong số họ không còn cơ hội gặp con trai như Kim Hyun Kyung đã ghen tị và thù địch với bà nên đã dẫn đến những xích mích nhỏ. Vì chuyện đó, Kim Hyun Kyung đã suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng quyết định chỉ gặp Se Jin mỗi tháng một lần. Cô biết rằng Kwon Se Jin đang được Cheon Se Joo, một người đáng tin cậy bảo vệ và che chở nên mới có thể đưa ra quyết định như vậy.

Nghe nói vì Kim Hyun Kyung tự nguyện giảm số lần gặp con trai từ hàng tuần xuống còn hàng tháng nên sự thù địch nhắm vào bà cũng đã dịu bớt. Han Ji Won kể rằng giờ bà ấy đã hòa thuận với những người mắc nợ khác.

“Con ăn sáng chưa? Mau vào nhà đi.”

Kim Hyun Kyung vẫy tay gọi cậu khi đang cùng những người khác thái tỏi trong bếp ký túc xá. Cheon Se Joo đứng sau lưng Se Jin khẽ gật đầu chào bà rồi quay người đi.

Khi hai mẹ con ở bên nhau, anh thường tránh mặt. Cheon Se Joo cảm thấy vô cùng khó xử trước bầu không khí thân mật và gần gũi giữa cha mẹ và con cái. Vì chưa bao giờ trải qua điều đó nên mỗi khi chứng kiến cảnh tượng ấy, anh lại cảm thấy ngượng ngùng khó tả.

Mặt khác, Kim Hyun Kyung đã sinh Se Jin ở tuổi mười bảy mà vẫn nuôi dạy cậu tốt đến vậy. Điều này khiến Cheon Se Joo không khỏi thắc mắc, liệu mẹ ruột của anh và Hye In đã gặp phải chuyện gì mà phải gửi họ vào trại trẻ mồ côi? Anh không thể cứ đứng mãi ở đó với những suy nghĩ ngổn ngang.

Khi Cheon Se Joo còn nhỏ, có một người phụ nữ thường xuyên đến trại trẻ mồ côi làm tình nguyện. Bà ta không thân thiện với anh nhưng thường nhìn chằm chằm vào anh nên anh vẫn nhớ rõ. Người phụ nữ đó mặc một chiếc váy dài, tóc búi gọn gàng, cố tỏ ra đoan trang nhưng không thể che giấu mùi thuốc lá nặng và hơi rượu. Liệu bà ta có phải là mẹ ruột của hai anh em anh không nhỉ? Gần đây, mỗi khi nhìn thấy Kim Hyun Kyung, Cheon Se Joo lại nhớ đến người phụ nữ ấy.

Dù sao thì bây giờ chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa. Suy nghĩ của anh cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở việc ngay cả Kim Hyun Kyung, người yêu thương Se Jin hết mực, cũng từng suýt phải chia lìa cậu vì những lý do bất khả kháng. Vậy thì hẳn mẹ anh cũng có những khó khăn riêng.

Ra khỏi khu ký túc xá, Cheon Se Joo nuốt xuống vị đắng trong lòng, rút một điếu thuốc ra ngậm. Anh ngồi xuống mỏm đá ven đường, châm lửa rồi gọi lại cho Sun Hyuk.

— Dạ, thưa trưởng phòng.

“Ừ. Gọi tao hả?”

— Vâng. Anh đang bận ạ?

“Không, tao đang ở Ihwagak. Có chuyện gì?”

Giọng nói hờ hững của anh khiến Sun Hyuk vội vàng giải thích tình hình. Tên sát thủ người Triều Tiên bị bắt hôm qua đang nổi loạn rất dữ dội, có lẽ anh nên đến xem sao. Cheon Se Joo cau mày nhìn xuống bàn tay mình. Tên khốn mà Sun Hyuk nhắc đến chính là kẻ đã đâm con dao găm vào mu bàn tay phải của anh.

Tập đoàn DG đã thành công trong việc thâu tóm Seoul. Bang Cheol Ryong từng chia đôi Seoul với bang Dae Gam vào những năm 80, 90, đã sụp đổ sau khi Shin Kyung Joo giết chết thủ lĩnh của chúng. Hơn 20 năm sau, DG vẫn thống trị thế giới ngầm ở Seoul và các khu vực lân cận.

Ngay cả sau khi DG bắt đầu quá trình hợp pháp hóa và giấu kín những hoạt động kinh doanh ngầm thì tình hình vẫn không thay đổi. Bề ngoài, họ ra vẻ là một công ty đổi mới nhưng sau lưng lại đàn áp các tổ chức mới nổi một cách tàn nhẫn. Điều đó  khiến không một băng đảng nào dám có ý định đối đầu.

Kẻ đã dám lách qua khe hở đó và bắt đầu làm lung lay thế lực ở khu vực thủ đô chính là một nhóm người Triều Tiên đến từ Trung Quốc. Chúng ẩn náu ở khắp nơi trong các khu phố Tàu, âm thầm phát triển thế lực. Bề ngoài giả vờ thì như không có bất kỳ mối liên hệ nào với nhau, nhưng thực chất đã thành lập băng đảng Geom Seong ở Hàn Quốc.

Khi DG phát hiện ra sự tồn tại của chúng thì đã quá muộn. Những đàn anh kỳ cựu của Dae Gam cố gắng nhấc cái mông nặng trịch của mình lên để tiêu diệt mầm mống của chúng, nhưng lực lượng lại không đủ để quét sạch những kẻ như cỏ dại mọc lan khắp vùng thủ đô. Mặc dù DG đã bành trướng về quy mô sau khi hợp pháp hóa nhưng số lượng những kẻ sẵn sàng chiến đấu đến chết vì tổ chức lại đã giảm đi đáng kể so với trước đây.

Tuy nhiên, những người Triều Tiên đến từ Trung Quốc vẫn giữ tư duy của những năm 80, 90, hễ có xô xát là không cần biết trước sau, cứ thế vung dao lên mà đâm. Seok Yun Hyung, một trong những thuộc hạ thân tín của chủ tịch Shin Kyung Joo, đã dẫn theo những đàn em giỏi đánh nhau để cố gắng thu hẹp thế lực của chúng, nhưng kết quả lại không mấy khả quan.

Cuộc chiến kéo dài suốt mấy năm trời, và gần đây chủ tịch Shin Kyung Joo đã chỉ thị cho Shin Gyo Yeon phải tìm ra giải pháp cho đám người Triều Tiên. Theo đó, Cheon Se Joo và đồng đội đã theo dõi Lee Hwan Bae, kẻ được cho là thủ lĩnh của băng Geom Seong, suốt mấy tuần liền. Hôm kia, Seo Jin Young, người đã trà trộn vào khu phố Tàu ở Incheon, đã thu thập được thông tin rằng Kang Cheol Myung, cánh tay phải của Lee Hwan Bae đã trốn sang Trung Quốc và đang bí mật quay trở lại Hàn Quốc. Cheon Se Joo liền dẫn theo Moon Sun Hyuk, Seo Jin Young và Gu Hae Woong đến phục kích bọn chúng gần cảng Incheon.

Đối đầu với đám người Triều Tiên khét tiếng trong truyền thuyết, Cheon Se Joo cảm thấy như phát điên. Anh đã nghe Seok Yun Hyung kể rằng bọn chúng liều mạng nhưng không ngờ lại đến mức này. Bọn người Triều Tiên lao vào Cheon Se Joo như thể sinh ra chỉ để giết anh. Trong lúc hỗn loạn, Kang Cheol Myung đã biến mất. Tuy nhiên, trong lúc anh và đồng đội vất vả khống chế hai tên còn lại để đưa lên xe, một tên sát thủ đã bất ngờ rút con dao găm giấu trong miệng ra tấn công. May mắn là anh vẫn giữ được cảnh giác nên chỉ bị thương ở lòng bàn tay, nếu không thì hậu quả khó lường.

Dù sao thì họ cũng đã đưa được bọn chúng về xưởng sau khi gây ra một trận náo loạn. Nhưng có vẻ thuốc ngủ đã hết tác dụng nên chúng đang tỉnh dậy la hét, quậy phá.

“Đừng đụng vào chúng, cứ giữ cho chúng im lặng thôi. Tối tao sẽ đến.”

— Vâng, có chuyện gì em sẽ gọi anh.

“Ừ.”

Sau khi Cheon Se Joo cúp điện thoại, anh cảm thấy một cơn đau đầu ập đến. Anh thở dài. Chỉ nghĩ đến xưởng thôi cũng đủ khiến anh nhức óc. Anh cầm điếu thuốc bằng tay trái, xoa trán một lúc rồi bất chợt cảm thấy một cảm giác nóng rát lan tỏa ở bàn tay phải.

Anh nhìn xuống, thấy máu đang thấm ra lòng bàn tay. Có vẻ vết thương ở tay phải đã bị rách. May mắn thay, vết thương xuyên qua không chạm đến cơ hay xương nên anh chỉ cần xịt thuốc cầm máu và băng lại. Nhưng tình hình này thì có lẽ anh nên đi khâu nó lại.

Cheon Se Joo đặt bàn tay phải đã băng bó lên thành đá, dùng tay trái ấn mạnh vào vết thương. Anh cảm thấy máu đang chảy ròng ròng, nhưng lại không thấy đau. Kể từ sau cái chết của Hye In, Cheon Se Joo dường như đã mất cảm giác với những nỗi đau thông thường.

“Cheon Se Joo.”

Trong lúc anh đang cố gắng cầm máu bằng một phương pháp thô sơ thì giọng nói trầm thấp của Se Jin vang lên. Không biết từ lúc nào, Cheon Se Joo đã quen với việc cậu gọi tên mình. Anh chậm rãi quay đầu về phía phát ra âm thanh. Se Jin đang đứng trước ký túc xá của nhân viên. Cậu cầm một bát bánh xèo kim chi, khuôn mặt tái mét nhìn chằm chằm vào bàn tay phải đang ướt đẫm máu của Cheon Se Joo.

“…Chú bị chảy máu à?”

“Một chút thôi.”

Cheon Se Joo nhún vai đáp lại giọng nói có vẻ bị sốc của Se Jin. Chuyện này chẳng là gì cả. Chỉ là trông có vẻ nghiêm trọng vì máu thôi, tháo băng ra thì chỉ là một vết thương xuyên thấu nhỏ không đáng bận tâm.

Nhưng đó là quan điểm của Cheon Se Joo, còn Se Jin thì tiến lại gần anh với khuôn mặt trắng bệch như thể vừa nhìn thấy người bị chặt mất cánh tay. Đôi mắt tinh tế của cậu khẽ giật giật. Se Jin nhìn xuống bàn tay dính đầy máu, cắn chặt môi. Một chút ư? Tuyệt đối không phải một chút. Máu đã thấm ướt hết lớp băng trên tay anh, thậm chí còn chảy dọc theo thành đá xuống tận mặt đất. Nhận ra điều đó, Se Jin ngước lên nhìn Cheon Se Joo với vẻ giận dữ và nói.

“Thế này mà chú bảo là một chút thôi à?”

“Tôi cầm máu rồi. Không sao đâu. Đưa đũa cho tôi. Tôi đói.”

Cheon Se Joo có vẻ khó chịu trước sự quan tâm của Se Jin, anh giấu cánh tay phải đã giơ lên ra sau lưng và nói. Anh giả vờ không nhìn thấy đôi mắt đang trợn ngược đầy giận dữ của Se Jin, chìa tay ra xin bánh xèo kim chi nhưng cậu lại không đưa. Se Jin thở dài, liếc nhìn Cheon Se Joo rồi quay người lại. Cậu cầm lấy bát bánh xèo và đi về phía ký túc xá. Cheon Se Joo ngơ ngác gọi với theo sau lưng cậu.

“Nhóc đi đâu đấy? Cái đó không phải của tôi à?”

“Chẳng phải chú phải đến bệnh viện sao! Đợi tôi. Tôi vào thay quần áo rồi ra ngay.”

Se Jin trách mắng Cheon Se Joo bằng giọng điệu gắt gỏng. Anh biết cậu luôn nhìn anh với ánh mắt như muốn nói rằng anh là kẻ điên cuồng, là kẻ muốn chết nhanh mỗi khi anh hút thuốc. Nhưng anh không ngờ cậu lại phản ứng dữ dội với một vết thương nhỏ như thế này. Cheon Se Joo lúng túng bước theo cậu. Anh đuổi kịp Se Jin, xoay người cậu lại và giơ bàn tay mình lên nói.

“Thật sự không sao mà.”

Nhưng lời nói đó dường như càng khiến Se Jin thêm tức giận, cậu hét lên.

“Cái gì mà không sao chứ, máu chảy thế này cơ mà!”

“……”

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo