Projection - Chương 57

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 57

Sự lo lắng thái quá của Se Jin khiến Cheon Se Joo ngạc nhiên đến mức im bặt. Đôi mắt lạnh lùng của anh khẽ nhăn lại với vẻ ngượng ngùng.

Kể từ khi gia nhập tổ chức, anh đã bị thương vô số lần. Anh học cách dùng dao từ Seok Yun Hyung, cánh tay phải của Shin Kyung Joo, và họ đã luyện tập bằng dao thật. Ngày nào anh cũng đổ máu và phải nhai mấy viên sắt. Những vết sẹo trên khắp cơ thể anh đều là dấu tích của những vết thương từ thời đó. Ngay cả khi bị một vết chém sâu hơn 2cm ở bụng dưới, Cheon Se Joo vẫn nghĩ rằng nó có thể chịu đựng được.

Trong cuộc sống của Cheon Se Joo, chưa từng có ai nổi giận vì anh bị thương. Anh và đồng đội đã quá quen với những chuyện như thế này nên một vết thương đâm xuyên nhỏ như vậy chỉ được coi là một vết trầy xước nhẹ. Anh chỉ cần tiêm một mũi kháng sinh và uống thuốc vài ngày là khỏi.

Vậy nên… Cheon Se Joo đã rất lâu rồi mới thấy có người lo lắng cho anh chỉ vì một vết thương nhỏ ở tay. Anh không ngờ Se Jin lại nói những lời như vậy, nên đứng ngây người không đáp lại. Se Jin thì mắt đã đỏ hoe, cậu lớn tiếng.

“Chú phải bị chặt cả ngón tay thì mới là chuyện lớn à? Chú đã đến bệnh viện chưa? Đã được điều trị chưa hả! Nếu đây là kết quả của việc điều trị thì tên bác sĩ đó đúng là lang băm, phải đi mà kiện hắn! Nếu chưa thì mau đi khâu lại ngay đi! Sao chú lại có thể bình thản như vậy cơ chứ? Chú sẽ chết đấy!”

Dù giận dữ hay buồn bã, Se Jin luôn là người dễ rơi nước mắt khi cảm xúc dâng trào. Nhìn cậu mắt ngấn lệ, lớn tiếng quát mắng, Cheon Se Joo không khỏi ngạc nhiên. Anh thấy Se Jin thực sự đang rất lo lắng.

Trong lúc đó, Kim Hyun Kyung nghe thấy tiếng của Se Jin nên cũng vội xỏ dép chạy ra ngoài. Bà hốt hoảng khi nhìn thấy tay của Cheon Se Joo.

“Ôi trời, trưởng phòng!”

Tiếng kêu thất thanh của bà khiến những người khác đang lặt tỏi cũng hốt hoảng chạy ra với đôi chân không kịp xỏ dép. Sân trước ký túc xá trở nên náo loạn. Cheon Se Joo trong chốc lát đã biến thành một bệnh nhân nặng trong mắt những nhân viên đang nháo nhào xung quanh.

“Có cần gọi 119 không ạ?”

“Ở bếp có hộp cứu thương đấy! Mình ơi, mau mang nó ra đây đi.”

“Quản lý đâu rồi? Ai gọi cho quản lý đi!”

Cheon Se Joo đứng giữa đám người đang ồn ào vây quanh mình, không nói được lời nào. Nếu là Moon Sun Hyuk hay mấy gã đàn ông khác thì anh đã quát bảo họ im lặng và biến đi rồi. Nhưng tất cả những người đang lo lắng cho anh ở đây đều là những phụ nữ gầy gò nên anh không thể lớn tiếng được.

“Không, thật sự tôi không sao. Máu cũng đã ngừng chảy rồi, cái này chỉ là trông có vẻ nghiêm trọng vì băng bó thôi chứ thực ra chỉ là một vết thương nhỏ…”

Cuối cùng, không chịu nổi nữa nên anh đành giải thích cặn kẽ tình trạng của mình với vẻ mặt khó xử. Nhưng khi Cheon Se Joo nghĩ rằng vết thương không nghiêm trọng và tháo băng ra để mọi người thấy, thì xung quanh lại càng náo loạn hơn.

“Ôi trời, sao lại có thể để như thế này chứ!”

“Đàn ông các anh đúng là… Chồng tôi hồi xưa cũng bị đứt một miếng thịt ở ngón tay, cứ khăng khăng là dán băng cá nhân vào là khỏi. Sĩ diện hão, sĩ diện hão, trưởng phòng cũng y như vậy.”

Đó là một vết thương đâm xuyên, rách khá sâu và có thể nhìn thấy cả bên trong. May mắn là xương và cơ đều không bị tổn thương nên chắc chắn vài ngày là sẽ khỏi… Nghe người ta nói mình sĩ diện hão, Cheon Se Joo không dám cãi lại nữa nên vội giấu tay ra sau lưng. Mồ hôi lạnh túa ra. Anh cảm thấy như mình sắp chết đến nơi.

Trong lúc họ đang ồn ào ở ngoài sân thì Han Ji Won, người đã nhận được tin, vội vã bước đến. Trên tay cô là một hộp cứu thương lớn lấy từ bếp.

“Trưởng phòng bị thương ạ?”

Han Ji Won xuất hiện với đôi mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên. Những nhân viên khác vội nhường đường cho cô. Cheon Se Joo định nói rằng mình không sao nhưng không thể cưỡng lại được lực kéo tay của Se Jin. Anh đành chìa tay ra cho cô.

“Đây ạ.”

Se Jin nắm chặt cổ tay Cheon Se Joo, đưa tay anh cho Han Ji Won xem. Han Ji Won cau mày lắc đầu khi nhìn thấy lòng bàn tay và mu bàn tay anh đỏ ửng vì máu thấm ra. Có lẽ vì đã từng chứng kiến nhiều chuyện tương tự nên cô không hốt hoảng như những người khác. Tuy nhiên, ánh mắt cô nhìn Cheon Se Joo thì vẫn đầy vẻ trách móc. Cô thở dài một tiếng ngán ngẩm rồi lắc đầu, cằn nhằn anh.

“Sao anh lại ra nông nỗi này thế? Anh phải đến bệnh viện thôi. Phải khâu nó lại chứ, cứ để như vậy thì sao mà được?”

“Đúng đấy!”

Lời của Han Ji Won nhận được sự đồng tình nhiệt liệt từ Kim Hyun Kyung và các nhân viên khác. Giữa đám đông, Se Jin nhìn Cheon Se Joo với vẻ mặt như muốn nói: “Thấy chưa, tôi bảo đúng mà, phải đi bệnh viện thôi”. Nhìn vẻ mặt đắc ý của Se Jin, Cheon Se Joo cảm thấy bất lực.

Thực ra chẳng có gì to tát cả… Nhưng không hiểu sao, anh lại cảm thấy nếu không đi bệnh viện thì sẽ có chuyện lớn xảy ra. Bụng anh hơi nhộn nhạo. Anh chợt nhớ đến những ngày còn ở trại trẻ mồ côi. Những ngày ồn ào trước khi những đứa trẻ khác được bố mẹ đón về…

Cuối cùng, Cheon Se Joo gật đầu, thừa nhận mình là bệnh nhân.

“Vâng, tôi sẽ đến bệnh viện ngay. Cảm ơn mọi người.”

“Vâng. Se Jin, mau vào lấy áo khoác ra đi con. À không, khoan đã! Vào cùng mẹ. Trưởng phòng, tôi có làm ít bánh xèo kim chi, gói mang đi rồi hai người cùng ăn nhé.”

Kim Hyun Kyung đẩy Se Jin vào trong ký túc xá rồi như chợt nhớ ra điều gì, bà cũng bước vào nhà. Lát sau, khi Se Jin mang áo khoác ra. Trên tay cậu còn cầm một túi lớn đựng bánh xèo kim chi mà Kim Hyun Kyung đã gói cho, cùng với tỏi và hành lá mà các nhân viên đang bóc dở.

“Đi nhanh đi con! Phải nghe lời trưởng phòng đấy!”

“Mau đi đi, kẻo bệnh viện đóng cửa mất.”

Trước ký túc xá trở nên ồn ào náo nhiệt. Kim Hyun Kyung, các nhân viên và Han Ji Won đều tập trung lại để tiễn Se Jin và Cheon Se Joo. Trong sáu tháng Cheon Se Joo thường xuyên lui tới đây, mọi người đã nảy sinh tình cảm thân thiết với anh. Có lẽ chuyện này đã khiến tình cảm ấy bùng nổ, tất cả đều ra tận ngoài cửa vẫy tay chào anh như tiễn con trai đi xa.

“…Tôi đi đây ạ.”

Cheon Se Joo thầm nghĩ lần sau nhất định phải bắt taxi cho Se Jin về một mình rồi anh chào mọi người. Sau đó, anh cùng Se Jin trở lại bãi đậu xe và lên xe. Rời khỏi nơi ồn ào, náo nhiệt, chỉ còn lại hai người trong xe, anh cảm thấy sự tĩnh lặng này thật dễ chịu.

Khởi động xe, Cheon Se Joo nhận ra cơn đau đầu của mình đã biến mất từ lúc nào. Anh đặt tay lên vô lăng với tinh thần hoàn toàn tỉnh táo.

“Tay.”

Lúc đó, Se Jin đưa tay ra với giọng điệu cứng nhắc. Cậu bất giác kéo tay phải đang cầm vô lăng của Cheon Se Joo xuống, nhíu mày nói một cách đầy bất mãn.

“Chú thuận tay trái mà sao cứ lái xe bằng tay phải thế?”

“…Nhóc quan tâm đến tôi nhiều nhỉ? Nhóc còn biết tôi thuận tay trái nữa cơ à?”

Hôm nay, anh có cảm giác như vừa khám phá ra một khía cạnh mới ở Se Jin. Se Jin quan tâm đến anh nhiều hơn anh tưởng và cậu thực sự quý mến Cheon Se Joo đến mức có thể giận dỗi và buồn bã vì sự thờ ơ của anh. Sự tồn tại của tình cảm ẩn sau những hành động của cậu thật kỳ lạ.

“Đừng có đánh trống lảng. Chúng ta sẽ đến bệnh viện.”

Se Jin phớt lờ lời anh, vừa nghịch điện thoại vừa nhìn đường núi. Chẳng mấy chốc, cậu đã thiết lập điểm đến trên hệ thống định vị của xe là một phòng khám chỉnh hình có dịch vụ khám ngoài giờ. Đó là một vết thương mà anh hoàn toàn có thể tự xử lý nhưng Cheon Se Joo không nói gì vì ngại nghe Se Jin cằn nhằn. Anh chỉ thấy phiền phức khi phải giải thích chuyện mình bị thương như thế nào, chứ thực ra anh cũng không phản đối việc đến bệnh viện.

Vấn đề lại nảy sinh trên đường đến bệnh viện. Khi họ vừa ra khỏi tỉnh Gyeonggi và chuẩn bị tiến vào Seoul thì điện thoại từ Moon Sun Hyuk reo lên. Vì Se Jin đang ngồi bên cạnh nên anh không muốn nghe điện thoại. Vì thế mà anh đã từ chối cuộc gọi. Nhưng điện thoại vừa tắt thì lại reo lên ngay lập tức. Có vẻ như có chuyện gì đó rất gấp.

Cheon Se Joo liếc nhìn Se Jin rồi cầm điện thoại lên. Anh nghe điện thoại bằng tay trái, tay phải vẫn giữ vô lăng. Se Jin trừng mắt nhìn anh nhưng anh không còn cách nào khác.

“Sao?”

— Anh, anh vẫn còn ở Ihwagak ạ?

“Không, tao vào Seoul rồi.”

Anh khẽ đáp, liếc nhìn Se Jin xem cậu có nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện không. Sun Hyuk giải thích bằng giọng cứng nhắc.

— Không phải chuyện gì khác, là cái tên ở xưởng vừa nãy định cởi trói bỏ trốn. Hình như hắn vẫn chưa tỉnh táo hẳn, em với thằng út vào định trói lại thì hắn vung dao mổ làm thằng út bị thương rồi.

“Cái đ…”

Một tiếng chửi thề bất ngờ bật ra. Cheon Se Joo quên mất Se Jin đang ngồi bên cạnh, bật cười khẩy.

Trong xưởng có rất nhiều dụng cụ để trói người. Ghế sắt không thể phá hủy và bàn mổ cũng là một trong số đó. Hai tên bị bắt hôm qua đã ngoan ngoãn bị trói cạnh nhau ở đó. Thế mà cái tên bị trói tứ chi bằng dây da chắc chắn trên bàn mổ lại không hiểu bằng cách nào đã cởi được trói và định bỏ trốn.

Đương nhiên, cửa xưởng chỉ có thể mở bằng nhận diện mống mắt nên hắn không thể ra ngoài, nhưng việc hắn tự giải thoát được bên trong cũng đã là một chuyện lớn. Trong xưởng có vô số dụng cụ có thể dùng để tấn công người khác như dao mổ, búa, mỏ lết, thuốc mê, thuốc ảo giác. Hắn đã tìm được dao mổ và vung lên, có lẽ tên khốn bị nhốt bên trong giờ đã được trang bị đầy đủ vũ khí rồi cũng nên.

“Bị thương nặng không?”

— Bị chảy máu một chút ạ. Em thấy có vẻ chỉ bị rách da thôi. Thằng bé cũng bảo không sao nhưng nếu anh đến xem thì tốt hơn ạ. Nó cứ nhất quyết không chịu đi bệnh viện.

Hae Woong ghét bệnh viện. Ghét đến mức hồi mới bắt đầu công việc, cậu ta bị thương ở tay. Cheon Se Joo định đưa cậu ta đến bệnh viện thì cậu ta đã nổi giận và xông vào đánh anh trước. Bệnh viện đối với Gu Hae Woong chẳng khác nào liều thuốc kích thích cơn giận. Có lẽ anh buộc phải ghé qua văn phòng trước khi về nhà rồi.

Nhưng cái tên đáng lẽ phải ngủ li bì đến ngày mai vì thuốc ngủ mà đã tỉnh dậy rồi ư? Cheon Se Joo tặc lưỡi trong lòng. Rõ ràng anh đã lột hết quần áo hắn ra để kiểm tra rồi cơ mà. Vậy thì hắn còn giấu vũ khí để cởi trói ở đâu nữa chứ? Ngay khi hắn dùng con dao găm giấu trong miệng để tấn công anh thì anh đã cảm thấy hắn là một tên khốn xảo quyệt. Anh khẽ thở dài, quay sang nhìn Se Jin. Cậu đang trợn mắt nhìn anh như muốn bảo anh mau chóng đến bệnh viện. Anh nhìn thẳng vào mắt cậu rồi trả lời Sun Hyuk.

“Nguy hiểm đấy, cứ để yên đó chờ tao đến. Khoảng ba mươi phút đến một tiếng nữa tao sẽ đến đó.”

— Vâng, em sẽ đợi ạ.

Đúng lúc giờ tan tầm nên chắc chắn sẽ kẹt xe. Cheon Se Joo điều chỉnh lại điểm đến trên hệ thống định vị rồi quay sang nhìn Se Jin. Nếu anh đưa cậu về nhà trước thì phải đi đường vòng thêm 30 phút nữa vì phải qua khu vực thường xuyên tắc nghẽn. Anh hơi khó chịu nhưng nghĩ rằng sẽ đưa cậu theo rồi bảo cậu chờ trong xe, anh mở lời.

“Tôi có chút việc phải ghé qua văn phòng một lát.”

“Gì cơ?”

“Đến văn phòng rồi mình đi bệnh viện.”

“……”

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo