Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 65
Kim Hyun Kyung cười một lúc lâu rồi đưa tay lau khóe mắt còn vương lệ. Giọng bà có vẻ như cũng biết Han Ji Won có tình cảm với Cheon Se Joo. Cheon Se Joo lặng lẽ lắng nghe câu chuyện rồi khẽ nhếch mép cười. Chẳng mấy chốc anh đã sắp xếp xong suy nghĩ rồi nhìn Kim Hyun Kyung nói.
“Chuyện hôm nay tôi nghe được, tôi cũng sẽ giữ bí mật với Se Jin. Vậy nên chị nhớ ăn uống đầy đủ và giảm cân vừa phải thôi nhé. Lần sau mà tôi nghe nói chị lại ngất xỉu thì tôi sẽ nói với Se Jin đấy.”
“Ôi trời, tôi như đã nghe thấy tiếng Kwon Se Jin cằn nhằn rồi ấy. Tôi biết rồi. Tôi sẽ ghi nhớ lời trưởng phòng.”
“Vậy hẹn gặp lại chị vào thứ tư tuần sau.”
May mắn thay, không có vấn đề gì lớn như anh lo lắng.
Se Jin không nhắc đến người cha của mình, nhưng không cần phải giải thích thì ai cũng biết một người đàn ông bỏ mặc vợ con để đi đánh bạc là một kẻ tồi tệ đến mức nào. Nếu cậu có một người cha dượng là một người làm ăn chân chính thì đó sẽ là một điều tốt cho Se Jin.
Tất nhiên, Kim Hyun Kyung có vẻ khá ngại ngùng khi thích một ai đó trong tình cảnh này, nhưng Cheon Se Joo nghĩ đây không phải là một chuyện xấu. Ihwagak có chế độ đãi ngộ tốt và môi trường sống của nhân viên cũng tốt. Không phải ai cũng có thể làm nhân viên chính thức ở đây, nên nếu bà được người đàn ông đó giới thiệu và có thể tiếp tục làm việc ở đây sau khi trả hết nợ thì Se Jin cũng sẽ có một cuộc sống ổn định.
Cheon Se Joo cùng Kim Hyun Kyung rời khỏi ký túc xá. Anh tiễn bà đến Ihwagak theo con đường lát sỏi để bà tiếp tục làm việc, rồi anh đến bãi đậu xe và thong thả hút một điếu thuốc. Sau đó, anh không lên xe mà lại đi bộ về phía Ihwagak.
Tránh những nhân viên đang bận rộn làm việc, anh đến bếp rồi nhìn vào bên trong qua ô cửa sổ nhỏ của bếp hướng ra phía nhà kho. Trong số các nhân viên đang bận rộn nấu nướng, không có ai trẻ bằng Kim Hyun Kyung. Bếp trưởng của Ihwagak khoảng đầu 50 tuổi, là người đã làm việc 20 năm ở một khách sạn 5 sao, và có vẻ như tuổi tác của ông ta cách Kim Hyun Kyung khá xa.
Cheon Se Joo nhìn bà cười nói với người bếp trưởng một lúc rồi rời đi. Nhìn bề ngoài thì không biết, nhưng ông ta trông không giống người xấu. Tuy nhiên, bản thân anh cũng không trông giống một kẻ giết người, nên Cheon Se Joo nghĩ anh nên tìm hiểu về người đàn ông đó. Rồi anh đi về phía bãi đậu xe.
Trên đường lái xe về nhà, Do Yoon đã gọi điện cho anh sau một thời gian dài. Cheon Se Joo vừa nói chuyện với cậu ta vừa lái xe ra khỏi tỉnh Gyeonggi và tiến vào Seoul. Giọng Do Yoon kéo dài lê thê như một người say khướt.
— Anh, nhưng mà thật đó… Á, em bực mình quá đi…
Do Yoon bắt đầu kỳ thực tập gần Jongno từ tháng tư nên dạo này rất khó gặp cậu ta. Không biết người ta bóc lột một thực tập sinh đến mức nào, nhưng những tin nhắn gần đây cậu ta gửi chỉ toàn những lời chửi rủa đáng yêu về người hướng dẫn chết tiệt của cậu ta. Nào là cậu ta muốn gọi americano đá mà lại ra nóng, nào là cậu ta gọi canh sườn bò mà nhân viên lại quên cho thịt, Do Yoon bận rộn nguyền rủa những điều bất hạnh nhỏ nhặt của người hướng dẫn mình.
“Uống nhiều rượu rồi à?”
— Không phải mà, tại em là thực tập sinh nên người ta cho gì em phải uống nấy…
Công ty mà Kang Do Yoon đang thực tập có vẻ như chẳng ra gì. Thời đại nào rồi mà còn ép thực tập sinh uống rượu. Cheon Se Joo khẽ cười rồi lắc đầu. Mới 7 giờ mà Do Yoon đã say đến mức không nói nổi thành câu vì đã tham gia vào bữa tiệc công ty từ ban ngày. Rõ ràng là sẽ có chuyện gì xảy ra nếu cứ tiếp tục như thế này nên Cheon Se Joo vừa lái xe về nhà vừa hỏi Do Yoon.
“Vậy giờ em đang ở đâu?”
— Ở đây… ở đây… Wangsimni…? Đi chưa được mười dặm đã phát bệnh rồi… Hức hức.
Do Yoon có thói quen đi lang thang vô định khi say rượu. Trước khi tốt nghiệp đại học, cậu ta từng đi bộ từ Gangbuk, nơi có trường đại học, đến Mapo Gu, khiến anh phải bất đắc dĩ đi đón cậu ta vào lúc rạng sáng.
Wangsimni gần nhà Cheon Se Joo. Cậu ta vừa gọi điện cho anh vừa đi bộ từ Jongno đến Wangsimni. Anh ước tính tốc độ đi bộ của Do Yoon rồi hỏi cậu ta có thấy tòa nhà nào xung quanh không. Dựa vào câu trả lời đó, anh lái xe đến Wangsimni thay vì về nhà.
“Kang Do Yoon.”
Cheon Se Joo tìm thấy Do Yoon khi cậu ta vừa đến con đường đi bộ ven sông Hàn ở Wangsimni. Bóng người loạng choạng bước đi trong con hẻm tối gần trạm cứu hỏa trông có vẻ hoàn toàn mất kiểm soát. Do Yoon say hơn bất cứ lần nào Cheon Se Joo từng thấy.
“Do Yoon à.”
Anh hạ cửa sổ ghế phụ gọi nhưng cậu ta không nghe thấy dù anh ở ngay bên cạnh. Cheon Se Joo cúp điện thoại với Do Yoon, bật đèn khẩn cấp rồi xuống xe. Anh đi vòng lên trước chặn đường Do Yoon, lúc này cái đầu nhỏ của cậu ta mới ngẩng lên.
“Đừng có chắn đường…”
Khuôn mặt đỏ bừng của cậu ta xị xuống. Cheon Se Joo bật cười khi thấy Do Yoon không nhận ra mình mà lảm nhảm những điều vô nghĩa, rồi anh nắm lấy vai cậu ta.
“Anh mà chạm vào tôi là tôi báo cảnh sát đấy…! Bỏ tôi ra…!”
Do Yoon yếu ớt chống cự nhưng không hề lay chuyển được Cheon Se Joo. Anh gần như đẩy Do Yoon vào xe mình. Sau khi nhét cậu vào ghế phụ và khóa cửa, anh lập tức mở khóa cửa lái rồi lên xe.
“Kẻ bắt cóc… là kẻ bắt cóc…!”
Do Yoon nhăn mặt đập cửa sổ. Cheon Se Joo nhìn cậu ta rồi lắc đầu ngán ngẩm, gọi điện lại cho cậu ta. Kang Do Yoon cầm điện thoại rung trong tay lên, nheo mắt nhìn vào màn hình rồi nghe máy. Sau đó cậu ta áp điện thoại lên tai nói.
“Anh…”
Cậu ta có vẻ không biết anh đang ở bên cạnh. Cheon Se Joo bật cười khó hiểu rồi đáp lại. “Ừ, Do Yoon à.” Thế là cả hai người cứ thế tiếp tục cuộc trò chuyện kỳ lạ trên đường về nhà Cheon Se Joo. Có lẽ vì mải nói chuyện điện thoại nên Do Yoon đã quên cả việc mình bị một người lạ đưa lên xe mà cứ luyên thuyên không ngừng.
Khi đến bãi đậu xe, anh mở cửa ghế phụ rồi đỡ cậu ta xuống xe trong khi Do Yoon vẫn đang gọi điện cho Cheon Se Joo. Điện thoại của cậu ta đã tắt màn hình và nằm trong túi, nhưng Do Yoon vẫn không biết điều đó mà cứ nhiệt tình gọi điện thoại với Cheon Se Joo đang đứng bên cạnh. Đúng là một màn hài kịch không hơn không kém.
Chỉ đến khi lên thang máy cùng cậu, Cheon Se Joo mới muộn màng nhớ ra Do Yoon không có chỗ nào để ngủ. Căn phòng mà cậu ta thường ở đã bị Se Jin chiếm từ lâu, nên có lẽ anh phải cho cậu ta ngủ ở phòng mình.
Thang máy dừng ở tầng 41, Cheon Se Joo cõng Do Yoon đang gần như chìm vào giấc ngủ lên lưng. Anh vừa trò chuyện với cậu ta vừa mở cửa nhà. Anh cởi giày, cởi cả giày cho Do Yoon đặt xuống sàn rồi đi vào hành lang. Một mùi thơm ngon xộc vào mũi. Đã quá giờ ăn tối rồi, chẳng lẽ cậu vẫn chưa ăn mà đợi mình sao? Nghĩ vậy, anh bước vào trong và sự thật đúng như anh lo lắng. Trên bàn ăn, những món ăn kèm đã được Se Jin gắp ra và hai đôi đũa được đặt ngay ngắn.
Trên đường đến Ihwagak, anh đã nhắn tin cho Se Jin bảo hôm nay về nhà bằng tàu điện ngầm. Và khi cậu hỏi anh về muộn không, anh đã trả lời là không muộn lắm. Đó chính là nguyên nhân. Cậu có vẻ như đã đợi anh về để cùng ăn tối.
Cheon Se Joo chạm mắt với Se Jin khi cậu nghe thấy tiếng động và quay lại. Kwon Se Jin đeo tạp dề khẽ nheo mắt nhìn anh đang cõng một người lạ trên lưng. Vẻ mặt cậu khó hiểu nhưng anh biết nó gần với sự khó chịu hơn. Cheon Se Joo khẽ cười rồi lén lút đi về phía phòng mình. Cùng lúc đó, anh hỏi.
“Nhóc chưa ăn tối à?”
“Vâng.”
Ánh mắt Se Jin khi trả lời hướng về phía Do Yoon. Cheon Se Joo khẽ đỡ Do Yoon đang lẩm bẩm một mình lên lưng, rồi anh nắm lấy tay nắm cửa phòng ngủ.
“Đợi tôi một chút. Tôi đặt em ấy xuống rồi ra ngay.”
“……”
Bỏ lại Se Jin đang nhìn mình chằm chằm không nói gì, anh bước vào phòng. Sau khi đặt Do Yoon lên giường, anh lấy chiếc túi mà cậu ta đang nắm chặt trong tay như bảo vật đặt xuống bên cạnh, rồi anh bắt đầu cởi quần áo cho cậu ta. Sau khi Do Yoon bắt đầu kỳ thực tập, họ chưa gặp lại nhau, nên đây là lần đầu tiên Cheon Se Joo thấy cậu ta mặc vest. Trông cậu ta hợp với bộ đồ hơn anh nghĩ, không hề giống một chú rể nhí chút nào.
Cheon Se Joo cởi áo khoác ngoài của cậu ta, tháo thắt lưng rồi cởi cúc áo sơ mi. Dù thời tiết buổi tối vẫn còn se lạnh nhưng Do Yoon không mặc gì bên trong áo sơ mi. Cheon Se Joo nhìn thân hình trần của cậu ta rồi lấy áo phông của mình mặc cho cậu ta. Sau đó, anh cởi nốt quần áo ngoài của cậu ta, chỉ để lại đồ lót rồi đắp chăn cho cậu ta và ra khỏi phòng.
Se Jin đã chuẩn bị xong bữa tối và đang tựa người vào bồn rửa. Cậu đang nhìn xuống sàn với vẻ mặt xịu xuống, thấy Cheon Se Joo ra thì liếc nhìn anh một cái rồi xới cơm vào bát. Cheon Se Joo lấy nước trong tủ lạnh ra như một lẽ đương nhiên rồi ngồi xuống đối diện với Se Jin. Đó là trình tự bữa tối quen thuộc của họ.
“Ai vậy?”
Nhưng khác với mọi khi họ ăn tối gần như im lặng hoặc chỉ có những lời cằn nhằn, Se Jin vừa đặt bát cơm xuống trước mặt Cheon Se Joo đã hỏi như vậy. Cheon Se Joo liếc nhìn cậu rồi nhún vai.
“Em trai.”
“Em trai chú?”
“…Không, chỉ là một cậu em quen biết thôi.”
Cheon Se Joo không ngờ Kwon Se Jin lại quan tâm đến khách đến nhà. Dù sao thì họ cũng sống cùng nhau, có lẽ anh nên báo trước cho cậu một tiếng. Cậu có thấy phiền không? Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Cheon Se Joo nghĩ nhà rộng như thế này cũng chẳng có gì bất tiện, với lại đàn ông con trai ở chung có sao đâu. Vì thế nên anh im lặng. Rồi Se Jin lại hỏi.
“Chú định cho cậu ta ngủ trên giường chú à?”
“Sao nhóc tò mò chuyện này thế? Hay là muốn tôi cho cậu ta ngủ dưới sàn?”
“…Chừ mà còn ngủ chung giường hả?”
Cheon Se Joo đang cầm đũa thì ngẩng đầu lên trước câu hỏi khó hiểu. Se Jin đang nhìn anh với vẻ mặt nhăn nhó. Người muốn nhăn nhó lẽ ra phải là Cheon Se Joo mới đúng. Câu hỏi đó có phải mang ý nghĩa như anh đang nghĩ không? Cheon Se Joo nhìn thẳng vào mặt cậu rồi hỏi lại.
“Nhóc thích con trai à?”
“……Sao chú cứ nói những chuyện vô lý từ lần trước đến giờ vậy?”
Vừa dứt lời, Se Jin đã trừng mắt nhìn anh hỏi ngược lại. Có lẽ cậu đang bực mình nên khuôn mặt thanh tú của cậu lại ửng hồng. Cheon Se Joo nhún vai như thể không quan tâm rồi giải thích.
“Thời này đàn ông con trai ngủ chung giường thì có gì mà nhóc lại hỏi vậy? Tôi suýt chút nữa đã hiểu lầm là nhóc thích đàn ông đấy.”
“Thì tại chú định ngủ chung với khách khiến người ta khó chịu nên tôi mới hỏi!”
“Ai nghe cũng tưởng là khách của nhóc không đấy.”
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.