Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 66
Cheon Se Joo hừ lạnh đáp lại. Anh không có ý định giấu giếm xu hướng tính dục của mình với người khác, nhưng trẻ vị thành niên là một ngoại lệ. Anh không muốn công khai với một đứa trẻ chưa trưởng thành. Hơn nữa, đó lại là Kwon Se Jin. Chỉ nghĩ đến việc cậu sẽ phản ứng thế nào nếu anh nói mình là gay thôi cũng đã thấy mệt mỏi rồi.
Nghe Cheon Se Joo nói, Se Jin nghiến răng nhìn anh. Cậu có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó rất lâu, rồi cậu nói với vẻ ban ơn.
“Ngủ chung giường chắc sẽ bất tiện, nên chú cứ ngủ ở phòng tôi cũng được. Tôi ngủ dưới sàn quen rồi nên tôi sẽ ngủ dưới sàn cho.”
Cheon Se Joo ngạc nhiên nhướn mày trước lời nói bất ngờ đó. Kwon Se Jin lại là người biết nghĩ cho khách đến vậy sao? Nhưng dù có ngạc nhiên thì anh vẫn muốn từ chối sự nhường nhịn của Se Jin.
“Tôi rất cảm kích, nhưng để tôi ngủ ở phòng khách là được rồi.”
Cheon Se Joo không tin tưởng bản thân mình khi không tỉnh táo. Anh có thói quen ôm người bên cạnh khi ngủ. Dù Kwon Se Jin nhỏ hơn anh rất nhiều, nhưng nếu ngủ chung phòng, không loại trừ khả năng ngày mai anh sẽ bị lôi đến đồn cảnh sát.
Nghe anh trả lời, Se Jin lại mím môi tỏ vẻ không hài lòng. Cậu lặng lẽ nhìn Cheon Se Joo ăn cơm, rồi nói như thể sẽ ban thêm ơn huệ lớn hơn.
“Vậy thì chú cứ cho vị khách đó ngủ ở phòng tôi đi. Tôi sẽ ngủ ở phòng khách.”
Thằng nhóc này sao vậy? Cheon Se Joo ngẩng đầu lên với vẻ mặt khó hiểu. Đây là lần đầu tiên anh đưa khách về nhà, nhưng dù thế nào đi nữa, nếu Kwon Se Jin là người biết quan tâm đến người khác đến vậy thì lẽ ra anh đã phải nhận ra điều đó từ lâu rồi. Chắc chắn phải có lý do nào đó đằng sau sự tốt bụng của Se Jin.
“Nhóc… chưa thi giữa kỳ à?”
Cheon Se Joo chắc chắn Kwon Se Jin đã làm gì đó sai nên mới như vậy. Anh đặt đũa xuống rồi hỏi với vẻ mặt lạnh lùng. Trước sự nghi ngờ đó, Se Jin hừ lạnh như thể không tin vào tai mình rồi cầm thìa lên. Cậu vừa trộn cơm với canh vừa đáp.
“Thi rồi. Tôi đã bảo là tôi làm tốt mà.”
“Làm tốt hay không thì phải đợi bảng điểm ra mới biết.”
Nhưng Se Jin rất tự tin. Đặc thù của trường nam sinh Dong Seoul là dù là học sinh lớp 12 thì cả khối cũng chẳng có đến 10 đứa chăm học. Chỉ cần cố gắng một chút là thứ hạng sẽ tăng vọt nên Se Jin nghĩ lần này mình sẽ nằm trong top 5 của lớp. Hơn nữa, vào ngày cuối cùng của kỳ thi giữa kỳ, chỉ có 5 người không ngủ mà ngồi làm bài đến cuối giờ.
Nhưng Cheon Se Joo không tin. Anh gõ tay xuống bàn ăn rồi truy hỏi Se Jin.
“Chắc chắn là nhóc đã làm gì sai nên mới thế này đúng không? Là cái gì? Nhóc làm hỏng cái gì khi dọn dẹp hả? Không sao đâu, cứ nói thật đi.”
“Tôi có làm gì sai đâu mà phải nói? Chú ăn cơm đi.”
“Là cái gì chứ. Kỳ lạ lắm. Tự nhiên lại nhường phòng mình cho một người không quen biết.”
Cheon Se Joo rất kiên trì. Anh làm phiền Se Jin như thể chắc chắn cậu đang có âm mưu gì đó. Nhưng Kwon Se Jin thì chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Chỉ là… cậu cảm thấy Cheon Se Joo không nên ngủ chung giường với người đàn ông đó. Cheon Se Joo cao lớn, vai rộng và vóc dáng vạm vỡ. Ngược lại, người đàn ông anh cõng vào lại nhỏ bé và gầy gò hơn cả Se Jin. Vậy nếu hai người ngủ chung giường, lỡ Cheon Se Joo đè lên người kia khiến người ta ngạt thở thì sao?
Se Jin thật sự không muốn sống trong một ngôi nhà có người chết. Cậu sợ người đàn ông bị Cheon Se Joo đè chết sẽ biến thành ma hiện về. Đó chính là lý do. Dù sao thì đây cũng là nhà của Cheon Se Joo. Cậu chỉ là người ở nhờ, là một người làm thuê, nên nếu có khách đến thì cậu có thể nhường một phòng. Cậu ở vị trí phải làm như vậy.
“Tôi ngủ ở phòng khách cũng được mà. Vậy nên chú đừng để khách cảm thấy bất tiện, cứ để cậu ấy ngủ thoải mái ở phòng tôi.”
Dù cậu đã nói như vậy nhưng Cheon Se Joo lại đưa ra một câu trả lời khác. Anh nghe Se Jin nói rồi vẫn nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ, rồi anh thở dài đáp.
“Đó là phòng của nhóc mà, sao lại đuổi chủ nhà đi được. Tôi sẽ ngủ ở phòng khách, cứ thế đi. Hết chuyện. Ăn cơm thôi.”
“……”
Nghe anh nói vậy, Se Jin mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng rồi cậu lại im lặng cúi đầu. Cheon Se Joo đã bảo đó là phòng câu, cậu là chủ nhà nên cậu không còn lời nào để nói thêm.
Cuối cùng Se Jin cũng chấp nhận rằng Cheon Se Joo sẽ ngủ ở phòng khách, nhưng cậu vẫn không thể giấu được cảm giác khó chịu. Sau khi rửa bát và dọn dẹp bếp, cậu cùng Cheon Se Joo học bài ở phòng khách, chào nhau ngủ ngon rồi về phòng. Dù vậy trong lòng cậu vẫn có một nỗi bất an mơ hồ.
Sau khi tắm và sấy khô tóc, Se Jin nằm xuống giường và kéo chăn lên tận cổ, rồi cậu nhìn lên trần nhà. Dù sao thì Cheon Se Joo cũng là chủ nhà, liệu anh ngủ ở phòng khách mà không có chăn thì có ổn không nhỉ? Nếu mẹ Se Jin biết chuyện này, bà chắc chắn sẽ mắng cậu một trận nên thân.
…Nhưng Cheon Se Joo vốn là người hay nằm dài trên sofa và ngủ trưa. Anh đã bảo không sao, vậy thì không có gì phải lo lắng đến thế. Se Jin không tìm ra lý do nên nhắm mắt lại gối đầu lên gối. Dù sao thì Cheon Se Joo cũng không ngủ chung với người đàn ông đó là được rồi… Cậu nghĩ thầm rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Đêm khuya tĩnh mịch, Se Jin chợt tỉnh giấc vì cảm thấy nóng một cách đột ngột. Cậu bực bội đá chăn ra rồi thở dài. Có vẻ như hệ thống sưởi đang hoạt động. Se Jin lập tức ngồi dậy ra khỏi giường kiểm tra bảng điều khiển lò sưởi riêng.
Nhưng nhiệt độ trong phòng không thay đổi so với lúc cậu kiểm tra trước khi đi ngủ. Lò sưởi không hoạt động, máy sưởi cũng không bật. Chỉ có một mình Se Jin cảm thấy nóng. Nhận ra điều đó, Se Jin bất giác đưa tay lên trán rồi nhíu mày.
Có vẻ như cậu đang bị sốt. Nhưng cơn sốt đến mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào khiến cậu khó có thể xác định được là sốt nhẹ hay sốt cao. Se Jin nghĩ trước hết mình phải uống thuốc hạ sốt rồi quay trở lại giường. Tiện thể ra phòng khách, cậu định mang chăn ra đắp cho Cheon Se Joo. Vì đang bị sốt nên Se Jin không cần đến nó nữa.
Cạch, cánh cửa đóng lại, hành lang bên ngoài im lặng. Ánh trăng khuya chiếu rọi xuống hành lang đá cẩm thạch trắng tinh. Một sự tĩnh lặng mờ ảo bao trùm, Se Jin lặng lẽ bước đi trên đó. Nhưng khi đến phòng khách, Cheon Se Joo đã không còn ở đó. Se Jin chỉ thấy một chiếc gối trống trơn trên sofa, cậu quay đầu lại nhìn đồng hồ trên tủ lạnh.
4 giờ 42 phút sáng. Vẫn chưa đến giờ tập thể dục. Vậy anh ấy đi vệ sinh sao? Nhưng cửa nhà vệ sinh cạnh phòng khách vẫn mở toang, đèn cũng tắt ngóm. Se Jin nghiêng đầu đi về phía bếp. Trước hết, cậu lấy hộp cứu thương trên tủ ra, lấy thuốc hạ sốt rồi lấy một chai nước suối trong tủ lạnh uống cùng thuốc. Uống xong ngụm nước mát lạnh, cậu mới cảm thấy đỡ nóng hơn một chút. Se Jin lặng lẽ vò chai nước rỗng rồi bỏ vào thùng rác tái chế và quay người lại. Cậu định quay về phòng mình thì…
“…Hức.”
Một tiếng nức nở vang lên từ đâu đó trong ngôi nhà tĩnh lặng. Đó là một âm thanh rất nhỏ, nhưng vì tiếng máy tủ lạnh vừa ngừng nên Se Jin đã không bỏ lỡ nó. Cái gì vậy? Cậu dừng bước, nhíu mày nhìn xung quanh. Nhưng không cảm thấy có động tĩnh gì khác. Có vẻ như âm thanh đó không phát ra từ phòng khách hay bếp.
Nhà Cheon Se Joo có năm phòng, nhưng họ chỉ sử dụng hai phòng. Cheon Se Joo không sử dụng ba phòng còn lại ngoài phòng ngủ của anh và phòng của Se Jin, mà cứ để trống như vậy. Chẳng lẽ tiếng khóc đó phát ra từ một trong ba phòng đó sao? Nghĩ đến ba căn phòng trống không một đồ đạc, Se Jin cứng mặt lại rồi bước đi. Người đàn ông mà Cheon Se Joo đưa về hiện lên trong đầu cậu. Cậu lo lắng không biết người đàn ông đó có đang ở trong một trong những căn phòng đó và nôn mửa không.
Nhưng căn phòng trống đối diện phòng khách, gần bếp nhất, lại không có ai. Se Jin bước vào, kiểm tra đến cả ban công trống trải rồi đóng cửa phòng lại. Mình nghe nhầm sao? Cậu nghĩ vậy rồi định quay về phòng mình thì…
“Ư….”
Tiếng ai đó cố nén tiếng rên rỉ vang lên. Dù chỉ nghe thấy rất nhỏ nhưng Se Jin dường như biết chủ nhân của giọng nói đó là ai. Trong phòng khách tối om, cậu quay đầu nhìn về phía chiếc sofa trống mà Cheon Se Joo đã nằm. Chiếc gối vô chủ, chiếc chăn cậu đã mang ra, và cả phòng ngủ đã bị người khác chiếm, ánh mắt cậu lần lượt chạm đến từng thứ.
Cheon Se Joo bị ốm sao? Một ý nghĩ bất chợt lóe lên khiến Se Jin như bị thôi miên bước đi. Có lẽ đồ ăn tối có vấn đề gì đó. Vì vậy mà cả Se Jin và Cheon Se Joo đều bị ốm. Có lẽ Cheon Se Joo cũng bị sốt nên trong cơn mơ màng đã tìm đến phòng ngủ. Se Jin nghĩ mình phải lấy thuốc cho anh, cậu quay lại bếp lấy thuốc hạ sốt và chai nước suối. Cậu đứng trước cửa phòng ngủ của Cheon Se Joo với hai thứ trên tay. Cậu đặt tay lên tay nắm cửa rồi từ từ xoay nó.
“Hức…”
Một tiếng rên rỉ lọt ra khe cửa hé mở. Cùng với đó là tiếng ma sát ẩm ướt khiến Se Jin khựng lại, quên cả thở.
“Đau quá, anh ơi, á…”
Giọng một người lạ vang lên. Và Se Jin nghe thấy Cheon Se Joo dỗ dành người đàn ông đó như đáp lại tiếng rên rỉ đau đớn của cậu ta.
“Do Yoon à, thả lỏng đi. Ha, ừ, không sao đâu, đẹp lắm…”
Se Jin chưa bao giờ nghĩ Cheon Se Joo có thể phát ra giọng nói như vậy. Do Yoon, Cheon Se Joo gọi người đàn ông đó, nói bằng giọng ngọt ngào như thể anh đã trở thành người dịu dàng nhất trên thế giới.
Tim cậu đập thình thịch. Cậu cảm thấy toàn thân nóng ran như có lò sưởi đốt bên trong. Cậu không cần nhìn cũng có thể biết. Chỉ cần nghe thôi cũng đủ để hình dung ra tình huống trước mắt.
Da thịt dính nhớp chạm vào nhau. Một tiếng cười khẽ của Cheon Se Joo vang lên, rồi tiếng môi chạm vào da thịt, mút mát rồi rời ra. Se Jin vô thức đẩy cửa ra. Phòng ngủ của Cheon Se Joo hiện ra trước mắt cậu. Ánh đèn trong phòng thay đồ vẫn bật, lưng Cheon Se Joo được chiếu sáng bởi ánh đèn màu hoàng hôn đập mạnh vào tâm trí Se Jin.
“Không sao đâu, không đau đâu, phù, đúng rồi…”
Hình xăm con hổ phủ kín tấm lưng rộng của anh khẽ động đậy như thể nó còn sống. Những giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh trăng chảy dọc theo sống lưng sâu hút. Những thớ cơ bắp được tạo hình hoàn hảo căng phồng lên vì anh sử dụng sức. Mỗi khi anh cử động hông, những khối thịt săn chắc ở mông lại run rẩy. Cứ như đang xem một bộ phim nghệ thuật vậy. Không, đó là một cảnh ân ái vượt qua ranh giới giữa nghệ thuật và tục tĩu. Người này là nghệ thuật, người kia lại là tục tĩu.
“Hức, á…! Anh ơi, đau, đau quá…”
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.