Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 85
Thời gian trôi qua, Cheon Se Joo sai Choi Dong Gil nhắn tin cho Han Ji Won. Han Ji Won có vẻ nghi ngờ khi nhận được tin nhắn bất ngờ từ Choi Dong Gil nói rằng có thể chuyển Kim Hyun Kyung đến một nơi khác. Nhưng vì lo lắng cho bà hơn nên cô không hỏi han cặn kẽ.
Hai tiếng sau, Ha Yeo Reum gọi lại cho Cheon Se Joo. Khi nhận được cuộc gọi của cô, Cheon Se Joo lập tức điều một chiếc xe cứu thương tư nhân để chuyển Kim Hyun Kyung đến Bệnh viện Đại học Hàn Quốc.
Một tiếng nữa trôi qua, Kim Hyun Kyung vẫn bất tỉnh. Bà được đưa lên xe cứu thương cùng với ống truyền dịch. Se Jin ngồi cạnh bà. Thời gian càng trôi, vẻ mặt tái nhợt của Se Jin càng không thể che giấu, cậu vô cùng bất an.
“Chú… không đi cùng sao?”
Ngay khi cửa xe chuẩn bị đóng lại, Se Jin nắm lấy vạt áo Cheon Se Joo và hỏi với giọng run rẩy. Cheon Se Joo nhìn xuống những đầu ngón tay trắng bệch của cậu, rồi đưa tay đặt lên mu bàn tay Se Jin, siết nhẹ. Anh nhìn thẳng vào mắt Se Jin.
“Tôi sẽ lái xe theo sau. Nhóc cứ đi trước đi. Đến đó sẽ có người hướng dẫn nhóc đến phòng bệnh ngay.”
“…Vâng.”
Giọng nói trấn an của Cheon Se Joo khiến Se Jin khẽ gật đầu, buông vạt áo anh ra. Cheon Se Joo đưa tay xoa đầu cậu rồi đóng cửa sau xe lại. Chiếc xe cứu thương chở Kim Hyun Kyung và Se Jin hú còi rời đi, hướng về Bệnh viện Đại học Hàn Quốc.
Cheon Se Joo cũng nhanh chóng quay lại bãi đậu xe, lên xe của mình. Với gương mặt lạnh lùng, vô cảm, anh nhấn ga và lao về phía bệnh viện mà giờ đây anh thậm chí không còn nhớ rõ hình dáng.
Khi anh vừa đỗ xe ở bãi đậu xe thì nhận được tin nhắn của Se Jin. Biết cậu đã được nhận vào phòng đơn và đang làm thủ tục nhập viện, anh thở phào nhẹ nhõm rồi lên tầng 17, nơi phòng bệnh tọa lạc.
Hành lang bệnh viện yên tĩnh nhưng vẫn có chút xao động. Bệnh nhân và người nhà khẽ trò chuyện, tản bộ, các y tá đẩy xe đi lại giữa các phòng bệnh. Cheon Se Joo tìm theo số phòng mà Se Jin đã báo. Cuối cùng, anh cũng đến trước cửa phòng 1701. Bên trong vọng ra tiếng trò chuyện, có vẻ như nhân viên y tế đang ở trong đó. Lo sợ sẽ chạm mặt người quen, Cheon Se Joo hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.
“Cái này phải chụp siêu âm mới được.”
Bên trong, một cuộc khám bệnh đang diễn ra. May mắn thay, vị giáo sư có vẻ như mới được bổ nhiệm gần đây. Cheon Se Joo không quen mặt. Ông nhanh chóng nhận ra tình trạng nghiêm trọng của bệnh nhân.
Vị giáo sư ấn nhẹ vào bụng của Kim Hyun Kyung đang ngủ say khẽ nghiêng đầu. Ông sờ nắn vùng bụng nơi có các cơ quan nội tạng của bà thêm vài lần nữa rồi quay sang nhìn Cheon Se Joo vừa bước vào.
“Anh là người nhà bệnh nhân phải không? Hình như là học trò của giáo sư Kim Cheong Geun khoa Ngoại lồng ngực thì phải….”
Có lẽ thông tin đã đến tai giáo sư Kim Cheong Geun, trưởng khoa Ngoại lồng ngực. “Vâng.” Cheon Se Joo gật đầu. Vị giáo sư chỉ vào Kim Hyun Kyung và nói:
“Có lẽ phải chụp chiếu mới biết chính xác được. Vậy… chúng ta làm siêu âm trước nhé?”
“Tôi muốn chụp MRI ngay.”
“À, vâng. Vậy tôi sẽ cho kiểm tra lịch trình bên đó trước. Trưởng khoa dặn dò rất kỹ phải chăm sóc bệnh nhân chu đáo đấy. Sẽ có người liên lạc lại sớm thôi.”
“…Cảm ơn.”
Đã rất lâu rồi Cheon Se Joo mới nghe lại cái tên Kim Cheong Geun. Không liên lạc gì suốt thời gian qua, không biết khi nghe thấy tên mình từ miệng người khác thì vị giáo sư ấy sẽ nghĩ gì. Cheon Se Joo cố gắng xua đi những suy nghĩ miên man đang trỗi dậy trong lòng.
Bác sĩ rời đi, căn phòng bệnh chìm vào im lặng. Se Jin im lặng đứng bên cạnh giường bệnh. Đôi mắt cậu đỏ hoe, có lẽ đã khóc trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi. Cheon Se Joo nhìn Se Jin một lúc, rồi xoa đầu cậu trước khi rời khỏi phòng bệnh.
Bước ra khỏi phòng bệnh, anh ngồi xuống chiếc ghế đặt ngay trước cửa. Khuỷu tay chống lên đầu gối, anh nhắm mắt lại và chắp hai tay cầu nguyện.
Cheon Se Joo lớn lên ở trại trẻ mồ côi của nhà thờ và từng là một tín đồ Công giáo cho đến khi gia nhập tổ chức. Dù là người đồng tính nhưng sơ Maria, người sớm nhận ra sự khác biệt của anh, đã nói rằng Chúa yêu thương tất cả con cái của Ngài và còn thương xót cả những lỗi lầm của họ. Nhờ đó mà anh không từ bỏ đức tin và vẫn tiếp tục phụng sự Chúa.
Tuy nhiên, kể từ khi bước chân vào tổ chức, anh không thể nào cầu nguyện được nữa. Lần cuối cùng Cheon Se Joo cầu nguyện là vào ngày thi thể của Hye In bị thiêu rụi. Trong khoảnh khắc cô tan biến thành tro bụi, Cheon Se Joo đã khẩn cầu rằng Hye In sẽ không còn đau khổ, không còn cô đơn nữa.
Ngày hôm nay, sau bao nhiêu thời gian, Cheon Se Joo lại chắp hai tay. Anh lặng lẽ cầu nguyện cho Se Jin sẽ không gục ngã trước những chuyện sắp tới.
“Cheon Se Joo.”
Se Jin bước ra khỏi phòng bệnh khoảng một tiếng sau đó. Đôi mắt cậu vẫn còn đỏ hoe, tiến đến ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh Cheon Se Joo. Chân hai người chạm nhau, Se Jin tựa lưng vào tường, ánh mắt hướng về Cheon Se Joo. Anh cũng im lặng nhìn lại cậu. Để xoa dịu sự bất an đang ẩn chứa trong cậu, anh lặng lẽ nắm lấy bàn tay Se Jin, thầm nhủ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Ánh mắt mệt mỏi của Se Jin chậm rãi lướt qua Cheon Se Joo, Se Jin một lúc sau mới lên tiếng. Giọng cậu có vẻ hơi mất tự tin.
“Chú… học y hả?”
Có vẻ như cậu đã nghe thấy câu nói anh là học trò của giáo sư Kim Cheong Geun. Bất ngờ trước sự nhanh nhạy của Se Jin, Cheon Se Joo tựa lưng vào tường giống như cậu và gật đầu.
“Ừ.”
“…Thật á? Là bác sĩ hả? Có bằng không?”
Nghe vậy, Se Jin tròn mắt ngạc nhiên. Đã từng có lúc anh muốn Se Jin ngạc nhiên khi biết anh học y. Nhưng không ngờ tình huống lại thành ra thế này, sự ngạc nhiên của cậu không khiến anh vui vẻ chút nào. Cheon Se Joo nhẹ nhàng đáp.
“Tôi tốt nghiệp thủ khoa Đại học Y Hàn Quốc.”
“……”
Đôi môi đỏ mọng của Se Jin hé mở vì kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp của cậu trợn lên như không thể tin được. Se Jin thẳng người, nhìn Cheon Se Joo từ trên xuống dưới rồi lẩm bẩm như không thể chấp nhận.
“Không hợp chút nào….”
“Sao? Trông tôi giống diễn viên hơn bác sĩ à?”
“……”
Trước câu hỏi thản nhiên của Cheon Se Joo, Se Jin cau mày im lặng. Cậu bĩu môi rồi nhìn anh với vẻ không hài lòng. Cậu khẽ thở dài và gật đầu.
“Ừ. Giống diễn viên đóng vai bác sĩ hơn.”
“Cái gì chứ.”
Cheon Se Joo bật cười bất lực. Se Jin thấy vậy cũng khẽ nhếch mép cười rồi anh lại cúi đầu xuống, trở về vẻ mặt vô cảm. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, hai người lại chìm vào im lặng. Hai người đều cảm nhận được tai họa sắp ập đến không dám tùy tiện lên tiếng.
So với Cheon Se Joo, tình hình của Se Jin vẫn còn tốt hơn. Khác với anh, người biết Kim Hyun Kyung bắt đầu đau bụng từ khi nào, Se Jin chỉ biết rằng bà đã ngất xỉu vì giảm cân quá mức và gần đây bà gầy đi rất nhiều.
Vì vậy, nỗi lo lắng của Se Jin chỉ dừng lại ở viện phí. Cậu không biết rằng Cheon Se Joo đã trả hết nợ cho mẹ cậu nên vẫn lo lắng về tương lai mờ mịt của bà khi phải trở về Ihwagak với một khoản nợ viện phí khác.
“Sao lại vào phòng đơn thế này không biết. Chắc viện phí đắt lắm…”
“Đừng lo lắng chuyện đó.”
Cheon Se Joo dịu dàng an ủi cậu. Bàn tay thô ráp, giờ đây còn nhỏ hơn cả bàn tay Kwon Se Jin, đặt nhẹ lên mái tóc cậu. Như cái đêm nào đó, khi cậu bất ngờ bị đau nhức xương do đang tuổi lớn, anh đã xoa đầu cậu bằng bàn tay ấm áp và giúp cậu xoa dịu cơn đau.
“Nhóc không cần phải lo những chuyện đó.”
Giọng nói trầm ấm của Cheon Se Joo có sức mạnh trấn an lòng người. Ở bên cạnh Cheon Se Joo, Se Jin cảm thấy mọi chuyện rồi sẽ ổn. Không được như vậy, không được ngốc nghếch mà vô tư như thế này nhưng Se Jin vẫn nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
May mắn thay, có một khoảng thời gian trống trong lịch trình nên Kim Hyun Kyung đã có thể chụp MRI ngay tối hôm đó. Bà mơ màng tỉnh dậy vì thuốc, rồi được tiêm thuốc cản quang. Kim Hyun Kyung thậm chí còn không ý thức được mình đang làm gì thì quá trình chụp MRI đã kết thúc.
“Mẹ ơi, mẹ!”
Trong lúc chờ kết quả bên trong, Kim Hyun Kyung được chuyển sang giường gấp và đưa ra khỏi phòng chụp. Se Jin đang đợi ở ghế vội vàng đứng dậy đi theo bà. Nhìn theo chiếc giường bệnh của Kim Hyun Kyung đang được Se Jin đẩy về phía cuối hành lang, Cheon Se Joo đứng dậy, đi đi lại lại trước phòng khoa Chẩn đoán hình ảnh.
“Se Joo à.”
Một lát sau, có người mở cửa phòng đọc phim và gọi anh. Cheon Se Joo quay đầu lại và thấy Kim Joo Won, đàn anh của anh ở trường. Hiện anh đang là bác sĩ chuyên khoa Chẩn đoán hình ảnh tại Bệnh viện Đại học Hàn Quốc. Anh đang đứng đó với nụ cười mờ nhạt.
“Vào xem chút không?”
“Vậy có được không ạ?”
“Ừ, em là người nhà bệnh nhân mà. Không sao đâu.”
Kim Joo Won, người từng cùng Cheon Se Joo và Ha Yeo Reum tham gia câu lạc bộ Công giáo của trường Y Đại học Hàn Quốc, không quá nhiệt tình chào đón Cheon Se Joo nhưng cũng không tỏ ra khó chịu. Anh nhìn Cheon Se Joo với ánh mắt cảm thông, như thể phần nào hiểu được anh. Anh đã nghe Ha Yeo Reum kể rằng bệnh nhân có mối quan hệ thân thiết với Cheon Se Joo. Vì vậy, sau khi đọc kết quả hình ảnh, anh muốn cho Cheon Se Joo biết trước nên đã gọi anh vào.
Bước vào bên trong, Cheon Se Joo thấy một bác sĩ nội trú đang học chuyên khoa Chẩn đoán hình ảnh. Anh khẽ gật đầu chào cô ấy, người đang tò mò nhìn anh, rồi tiến đến đứng cạnh Kim Joo Won.
“Xem này, bắt đầu từ đây nhé… Tim và phổi đều sạch.”
Một loạt ảnh MRI chụp cơ thể Kim Hyun Kyung hiện lên đầy màn hình. Dù không phải là chuyên gia về chẩn đoán hình ảnh, Cheon Se Joo vẫn có thể nhận ra sơ bộ. Đúng như lời Kim Joo Won, não, tim và phổi của bà đều không có bất kỳ tổn thương nào. Nhưng cơ quan mà Kim Joo Won di chuyển chuột đến lại khác.
“Thấy không? Đây là tụy.”
Trên tụy có vài nốt tròn. Nhìn hình dạng thì có vẻ là khối u. Cheon Se Joo cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào màn hình. Giọng nói của Kim Joo Won đang giải thích tình trạng của Kim Hyun Kyung trở nên mơ hồ, xa xăm.
Tụy nằm giữa các cơ quan khác trong bụng nên rất khó phát hiện ra vấn đề nếu có. Nó nằm ở vị trí khó tiếp cận khi siêu âm, và bản thân nó là một cơ quan ít có triệu chứng rõ ràng ngay cả khi khối u lớn dần và bệnh tiến triển. Vì vậy, kích thước của khối u được phát hiện muộn này là khá lớn. Nếu đó là khối u ác tính, ung thư thì ít nhất cũng đã ở giai đoạn 3. Đây là tình trạng rất khó điều trị.
“Có lẽ phải sinh thiết mới biết chính xác, nhưng nếu có cái gì đó như thế này ở tụy thì thường là… Se Joo cũng biết mà phải không?”
“…Vâng. Cảm ơn anh, tiền bối.”
“Không có gì. Anh định đến gặp bệnh nhân bây giờ, em đi cùng không?”
“Không, em xin phép…”
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.