Projection - Chương 86

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 86

 

Những lời đáng lẽ phải dễ dàng thốt ra bỗng nghẹn lại. Cheon Se Joo im lặng. Gương mặt anh cứng đờ, rồi anh đưa tay vuốt mặt. Như thể hiểu được tâm trạng anh, Kim Joo Won cười buồn bã, vỗ vai anh rồi rời khỏi phòng đọc phim. Vị bác sĩ nội trú liếc nhìn anh đang ngồi trên ghế rồi cũng đi theo Kim Joo Won, Cheon Se Joo lại một mình trong căn phòng rộng lớn. Tích tắc, tích tắc, tiếng kim đồng hồ vang lên, nhưng thời gian dường như không trôi.

Anh ngơ ngác nhìn vào màn hình, rồi nhăn mặt, vùi đầu vào hai tay.

Dù đã phần nào đoán trước được nhưng khi tận mắt xác nhận, anh vẫn không khỏi bàng hoàng. Vấn đề không chỉ đơn thuần là một người quen bị bệnh. Anh cảm thấy như tất cả là lỗi của mình. Cheon Se Joo chìm đắm trong những ký ức mờ nhạt của quá khứ.

Chính lòng tham của Cheon Se Joo đã giết chết Hye In. Nếu anh không ích kỷ đưa Hye In ra ngoài và để cô một mình trong căn nhà đó, cô đã không bị dồn đến bước đường cùng như vậy. Nếu cô tiếp tục ở lại trại trẻ mồ côi, cô đã có thể nhận được sự chăm sóc của sơ Maria và các sơ khác, có lẽ đã sống hạnh phúc đến bây giờ mà không phải chịu đựng sự ngược đãi tinh thần từ những kẻ gây ra tổn thương khi còn nhỏ.

Ngược lại, xét cho cùng, bất hạnh của Kim Hyun Kyung không phải lỗi của Cheon Se Joo. Nhưng vì thương Se Jin, Cheon Se Joo cảm thấy có trách nhiệm với những bất hạnh mà cậu sẽ phải đối mặt trong tương lai.

Nếu anh quan tâm đến Kim Hyun Kyung hơn một chút, có lẽ anh đã không bỏ lỡ những dấu hiệu của bệnh tật. Cheon Se Joo không thể không hối hận.

“Tại sao……”

Tại sao lại là Kwon Se Jin? Tại sao lại là Kim Hyun Kyung? Họ đã cố gắng sống thật tốt. Họ đã cố gắng sống tốt mà không hề oán trách những bất hạnh của mình. Tại sao những chuyện như thế này lại xảy ra với họ?

Bên trong đôi mắt khép chặt, anh cảm thấy nóng rực. Chỉ cần buông lỏng, nước mắt sẽ trào ra. Anh không còn mặt mũi nào nhìn Se Jin nữa. Anh không đủ can đảm để nói với Se Jin rằng hãy mạnh mẽ lên sau khi cậu biết chuyện này.

Trên đời này liệu có kẻ ngốc nào hơn anh không? Cheon Se Joo tự giễu cợt rồi đứng dậy. Anh loạng choạng bước ra khỏi phòng đọc phim, hướng về phía sân thượng của bệnh viện.

Sân thượng của Bệnh viện Đại học Hàn Quốc nằm giữa trung tâm thành phố. Từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh khu phố tối tăm. Thành phố với những cây thánh giá đỏ rực trông giống như một nghĩa trang khổng lồ. Một cơn gió nóng oi ả như từ địa ngục thổi lên. Trong cái nóng hầm hập ấy, Cheon Se Joo tự trách mình.

Lần đầu tiên nghe tin Kim Hyun Kyung ngất xỉu, nếu anh không giấu Se Jin chuyện đó như lời bà nhờ thì sao? Nếu anh thấy lạ khi bà nói đang giảm cân mà không bỏ qua thì sao? Nếu anh đưa bà đến bệnh viện dù chỉ một lần thì sao? Nếu anh không nghĩ rằng Kim Hyun Kyung đang cố gắng quá sức khi bà liên tục sụt cân mà nhận ra rằng sức khỏe bà đang có vấn đề thì sao? Nếu anh nhận ra ý định của Kim Hyun Kyung khi bà trang điểm ngay cả vào những ngày nghỉ khi đến Ihwagak thì sao?

Giờ nghĩ lại, tất cả những dấu hiệu đó đều quá rõ ràng. Nếu anh quan tâm đến bà hơn một chút thì anh đã có thể nhận ra sự bất thường. Tại sao anh lại không nhận ra chứ? Anh cảm thấy như mình sắp phát điên.

Chuyện tương tự cũng đã xảy ra khi anh mất Hye In. Cheon Se Joo chỉ mải nhìn về phía trước vì cô mà không nhận ra những thay đổi đang xảy ra với cô, và lần này cũng vậy. Sự tồn tại của Kim Hyun Kyung là điều cần thiết cho hạnh phúc của Se Jin, nhưng anh lại quá tập trung vào Se Jin mà thờ ơ với những thay đổi của Kim Hyun Kyung. Anh cảm thấy mình thật ngốc nghếch.

Lồng ngực anh đau thắt lại. Anh cảm thấy nghẹn ứ trong lòng, muốn dùng dao rạch bụng, móc hết mọi thứ bên trong ra. Cheon Se Joo vô cảm ấn nhẹ vào ngực, hít một hơi thật sâu.

Anh chìm đắm trong hối hận một hồi lâu thì tiếng chuông điện thoại trong túi áo khoác vang lên, kéo anh trở về thực tại. Cheon Se Joo nhận ra Se Jin đang gọi cho mình. Anh nhìn xuống màn hình, thấy cậu đã gọi cho anh hai cuộc nhỡ.

“…Ừ.”

— Chú đang ở đâu vậy?

Giọng Se Jin hỏi vị trí của anh bình tĩnh hơn anh tưởng. Có lẽ cậu vẫn chưa biết chuyện gì, Cheon Se Joo đưa tay phải lên nhìn đồng hồ. Đã quá thời gian Kim Joo Won giải thích tình hình cho họ. Cheon Se Joo quay người lại, cảm thấy Se Jin đang kìm nén điều gì đó. Anh nhận ra rằng trong tình trạng này, Se Jin đang tìm kiếm anh chứ không phải mẹ cậu, và anh chậm rãi bước đi. Se Jin cần anh.

“Sân thượng. Tôi xuống ngay.”

— Nhanh lên…

“…Đợi một chút.”

Nghe thấy tiếng đáp khẽ “ừ” ở đầu dây bên kia, Cheon Se Joo cúp máy và đi xuống cầu thang. Đến tầng 17, anh bước vào hành lang và thấy Se Jin đang ngồi trước cửa phòng bệnh.

Kwon Se Jin vẫn mặc bộ đồ như khi rời nhà ban ngày. Áo thun trắng tay ngắn và quần short đen. Cậu ngồi trên ghế, đi đôi giày thể thao mới mua gần đây vì chân đã lớn, vẻ mặt không khác gì mọi ngày. Gương mặt lạnh lùng, vô cảm nhìn xuống đất. Thoáng nhìn qua, có vẻ như cậu vẫn chưa nghe tin gì từ Kim Joo Won. Có lẽ cậu đã ghé qua phòng bệnh khác trước khi đến đây nên chưa nghe được gì chăng? Cheon Se Joo nghĩ vậy rồi tiến đến chỗ Se Jin. Nhưng đó là một phán đoán vội vàng.

Nghe thấy tiếng bước chân của Cheon Se Joo, Se Jin ngẩng đầu lên, vẻ mặt cậu lập tức sụp đổ. Đôi mắt vô hồn chợt ướt nhòe, hàng lông mày cau lại thành hình chữ bát. Đôi môi đỏ tươi in hằn những vết răng. Se Jin ngước nhìn Cheon Se Joo, gọi anh bằng giọng oán hận.

“Cheon Se Joo.”

Giọng nói run rẩy yếu ớt như sắp bật khóc đến nơi.

“Chú đi đâu giờ mới về?”

Se Jin vùi mặt vào lòng người đàn ông đang đứng trước mặt cậu. Vòng tay rộng lớn ôm chặt lấy eo anh. Cheon Se Joo cứng đờ người, không thể đẩy Se Jin ra khi cậu ôm anh như một đứa trẻ, anh đứng im tại chỗ.

Hơi nóng còn sót lại trên cơ thể anh hòa cùng nhiệt độ cơ thể Se Jin khiến anh cảm thấy như lửa đốt trong lòng. Từng chút, từng chút một, cảm giác tội lỗi rơi xuống như tro tàn, để lại trong tim anh những vết sẹo không thể xóa nhòa.

“Mẹ… mẹ đau lắm… Đau lắm…”

Lời độc thoại của Se Jin khiến môi anh mấp máy.

…Anh cũng biết. Mẹ cậu vài tháng trước cũng đã từng ngất xỉu rồi. Nhưng Se Jin à, anh đã bỏ qua chuyện đó một cách dễ dàng. Nếu anh nghĩ khác đi một chút thôi thì mọi chuyện đã không đến mức này. Anh đã tin vào một câu “Tôi không sao.” của mẹ cậu mà bỏ qua tất cả…

Nhưng những lời cần nói chỉ nghẹn lại trong cổ họng anh, mục ruỗng dần.

“Phải làm sao đây?”

Chiếc áo sơ mi nơi Se Jin áp má vào đã ướt đẫm. Kwon Se Jin lắc đầu, dụi mặt vào ngực anh như thể thực sự không biết gì.

“Chú nói cho tôi biết đi… Tôi không biết gì hết…”

Giọng nói yếu ớt của cậu xé nát trái tim Cheon Se Joo.

Anh không thể nào nói với cậu. Anh không thể thú nhận. Anh không thể nói ra rằng mình đã bỏ lỡ cơ hội.

“Sẽ chữa được thôi… Vẫn chưa muộn đâu, chưa muộn chút nào.”

Anh không muốn bị Kwon Se Jin ghét bỏ. Anh muốn mãi mãi là người tốt trong mắt cậu, trong mắt Se Jin. Cheon Se Joo phớt lờ cảm giác tội lỗi dày vò, không chống cự lại hơi ấm từ cái ôm đầy đau khổ của Se Jin. Anh ôm chặt lấy cậu, thì thầm hết lần này đến lần khác rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

***

Se Jin chấp nhận sự bất hạnh một cách nhanh chóng. Sau khi khóc nức nở trong vòng tay Cheon Se Joo cho đến khi đèn hành lang tắt hẳn, ngày hôm sau Se Jin bắt đầu tìm kiếm thông tin về khối u tuyến tụy. Vấn đề nằm ở Kim Hyun Kyung. Bà dường như mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn với mình và không mấy tích cực về việc điều trị.

“Tôi muốn xuất viện.”

Vừa thấy bác sĩ đi khám bệnh, Kim Hyun Kyung đã nói ngay. Nghe vậy, Se Jin trừng mắt giận dữ và quát bà đừng nói như thế. Tuy nhiên, Kim Hyun Kyung vẫn khăng khăng.

“Tôi chịu đựng được. Tôi không muốn điều trị. Xin hãy cho tôi xuất viện.”

“Rốt cuộc là tại sao chứ!”

Vị bác sĩ khoa Nội ung bướu với vẻ mặt khó xử nhìn Cheon Se Joo. Ông nhận ra anh là người giám hộ, có lẽ vì Se Jin dù cao lớn nhưng vẫn trông như một học sinh. Cheon Se Joo nhìn Kim Hyun Kyung và Se Jin, rồi lắc đầu với bác sĩ.

“Chúng tôi sẽ làm sinh thiết, và nếu là ung thư… chúng tôi sẽ vào trung tâm điều trị.”

“Trưởng phòng!”

Giọng nói kiên quyết của anh lần này khiến Kim Hyun Kyung hét lên. Ý nguyện của bệnh nhân là quan trọng nhất, nhưng bác sĩ quyết định cho họ thêm thời gian. Ông chỉ dặn y tá lấy máu xét nghiệm và chụp PET, rồi rời đi.

Khi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, Cheon Se Joo quay lại và thấy Kim Hyun Kyung đang có một vẻ mặt cứng rắn mà anh chưa từng thấy bao giờ. Bà mím chặt môi như đang tức giận. Nhìn bà một lúc, Cheon Se Joo nói với Se Jin.

“Kwon Se Jin, nhóc ra ngoài một lát đi.”

“Tôi…!”

“Se Jin à.”

Se Jin định nổi giận với Kim Hyun Kyung, cậu cau mày chống đối nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại lời gọi khẽ của Cheon Se Joo. Sau khi cậu ra ngoài và cánh cửa trượt đóng lại hoàn toàn, Cheon Se Joo mới bước đến. Anh kéo chiếc ghế cạnh cửa sổ lại rồi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh nhân, ngay lập tức Kim Hyun Kyung nhìn anh chằm chằm. Đón nhận ánh mắt đó, Cheon Se Joo nói với giọng kiên quyết.

“Chị hãy đi kiểm tra và điều trị đi.”

“Đây không phải chuyện trưởng phòng phải bận tâm. Tôi thực sự biết ơn và cảm ơn trưởng phòng đã chăm sóc Se Jin, nhưng đây là chuyện của tôi. Trưởng phòng không có quyền can thiệp.”

Kwon Se Jin giống mẹ như đúc. Từ ngoại hình đến tính cách. Vì vậy, Kim Hyun Kyung cũng là một người vô cùng cố chấp giống như Se Jin. Dù khuôn mặt bà hốc hác vì sụt cân, Cheon Se Joo vẫn cảm nhận được rằng bà sẽ không dễ dàng thay đổi ý định. Anh nhìn chằm chằm vào Kim Hyun Kyung rồi hỏi.

“Có phải vì tiền không?”

Anh không lạ gì tâm trạng của bà khi không muốn điều trị. Cheon Se Joo cũng đã quen với nghèo khó từ khi còn nhỏ. Việc nhìn thấu suy nghĩ của những người sống trong cảnh nghèo túng không hề khó khăn đối với anh.

Điều khiến những người không có gì phải sợ hãi không phải là cái chết cận kề. Mà là tình cảnh phải gánh nợ nần khi cố gắng vùng vẫy để sống, điều đó còn tuyệt vọng hơn cả cái chết đối với họ. Hơn nữa, việc nhắc đến kích thước khối u và khả năng là ung thư đã khiến Kim Hyun Kyung không thể không nghĩ đến những ngày sau khi bà chết vì điều trị. Bà có lẽ đã kết luận rằng thà cứ chịu đựng rồi chết còn hơn để Se Jin phải gánh chịu viện phí. Đối với bà, cái chết còn tốt hơn sự nghèo đói.

“Nếu đó là điều bà lo lắng, Ihwagak sẽ chi trả viện phí như một phần phúc lợi cho nhân viên.”

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo