Projection - Chương 88

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 88

 

Thấy không có tiếng đáp lại, có vẻ như Se Jin đang cố tình không nghe thấy tiếng mẹ cậu. Đúng là Kwon Se Jin. Cheon Se Joo đặt tay lên nắm cửa, thở dài trong lòng.

Kỳ nghỉ hè đã kết thúc từ lâu. Dù đã hơn một tuần kể từ khi khai giảng, Se Jin vẫn chưa đến trường. Tất nhiên, Cheon Se Joo cũng hiểu cho Se Jin. Trong tình huống này, cậu không muốn bỏ lại Kim Hyun Kyung một mình. Cheon Se Joo nghĩ rằng nếu anh là Se Jin, anh cũng sẽ không đến trường. Nhưng anh cũng hoàn toàn hiểu được lập trường của Kim Hyun Kyung.

Kim Hyun Kyung chắc chắn sẽ rất áy náy khi thấy con trai mình, người đang bắt đầu thích thú với việc học hành, lại bỏ học để chăm sóc bà vì bệnh tật của bà. Bà hẳn đã nghe bác sĩ, người luôn nghĩ đến những điều tồi tệ nhất, nói chính xác về tỷ lệ sống sót của bệnh ung thư tuyến tụy. Vì vậy, Kim Hyun Kyung không thể không nghĩ đến cái chết. Bà cũng chắc chắn không thể trơ mắt nhìn Se Jin, người có một tương lai tươi sáng phía trước, từ bỏ tương lai của mình vì bà. Có lẽ giờ đây bà còn hối hận vì đã nhập viện vào trung tâm điều trị.

Trong tình huống này, người mà anh muốn ủng hộ vẫn là Kim Hyun Kyung. Một phần vì anh nghĩ đến tương lai của Se Jin giống như bà, nhưng hơn thế nữa, Cheon Se Joo lo lắng rằng Se Jin sẽ dồn hết thời gian, tình cảm và cuộc đời mình vào việc chăm sóc Kim Hyun Kyung. Anh sợ rằng nếu Kim Hyun Kyung qua đời, Se Jin sẽ khó lòng chịu đựng được sự trống rỗng đột ngột đó.

Ngoài việc chăm sóc Kim Hyun Kyung, Se Jin cần một cuộc sống bình thường. Một cuộc sống thường nhật mà cậu có thể tiếp tục duy trì dù có chuyện gì xảy ra với bà.

“Trưởng phòng.”

Khi Cheon Se Joo mở cửa bước vào, Kim Hyun Kyung gọi anh với khuôn mặt tái nhợt. Bà đang được truyền thuốc giảm đau vào cột sống, trông rất mệt mỏi vì đợt hóa trị kéo dài đến tận ngày hôm qua. Dù toàn thân sưng phù, khuôn mặt hốc hác của bà vẫn khiến Cheon Se Joo càng thêm xót xa. Bà còn thế này, Kwon Se Jin sẽ ra sao? Cheon Se Joo mỉm cười nhẹ nhàng chào Kim Hyun Kyung rồi nhìn về phía Se Jin đang đứng bên cửa sổ.

Kwon Se Jin đang cầm một chiếc khăn lau khung cửa sổ. Cậu lau mỗi ngày, đến nỗi không còn một hạt bụi nào nhưng cậu vẫn cứ lãng phí thời gian một cách vô ích để tạo cớ ở bên cạnh Kim Hyun Kyung. Dù cậu đang quay lưng lại nhưng Cheon Se Joo vẫn có cảm giác như mình biết Se Jin đang có biểu cảm gì. Dáng người cao lớn của cậu dường như nhỏ bé như một đứa trẻ. Liệu có ngày Kwon Se Jin trông cao lớn hơn mình không? Cheon Se Joo nghĩ vậy rồi gọi cậu.

“Se Jin à.”

“…Vâng.”

Se Jin khẽ đáp nhưng vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra cửa sổ. Cheon Se Joo tiến đến chỗ cậu, lục ví trong túi lấy ra một chiếc thẻ. Anh đưa nó cho Se Jin và nói:

“Đi mua cho tôi cốc cà phê đi. Tôi mệt chết mất.”

“Sao chú không mua trên đường đến đây?”

Se Jin bĩu môi nhìn Cheon Se Joo. Thấy khóe mắt cậu hơi đỏ, Cheon Se Joo bật cười nhẹ nhàng rồi xoa đầu cậu. Kwon Se Jin ngoan ngoãn đón nhận cử chỉ đó.

“Đồ người khác mua cho bao giờ cũng ngon hơn mà.”

“Đừng có ra vẻ già đời.”

“Nhanh lên.”

Khi Cheon Se Joo nghịch ngợm xoa rối mái tóc cậu, Se Jin nhìn anh với vẻ mặt hờn dỗi rồi quay người đi. Se Jin định hỏi mẹ cậu có muốn uống gì không, nhưng cậu nhớ ra bà đang nhịn ăn nên lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Ngay khi cửa phòng đóng lại, Kim Hyun Kyung thở dài.

“Thằng bé giống ai mà bướng bỉnh thế không biết? Còn ai vào đây nữa. Là tôi chứ ai…”

Tự hỏi tự trả lời trong giây lát, bà vuốt mái tóc rối bời ra sau, tựa lưng vào giường nằm. Cảm thấy khó chịu vì ống truyền thuốc giảm đau ở cột sống, bà trở mình vài lần, rồi nằm nghiêng và nhìn Cheon Se Joo đang đứng bên cửa sổ. Bà mở lời.

“Trưởng phòng. Xin cậu hãy để Se Jin đến trường đi. Thằng bé vẫn có thể tự đi lại được, không nhất thiết phải ở đây đâu.”

“Vâng, tôi cũng đang định như vậy. Dù Se Jin có giúp đỡ thì việc tắm rửa hay những việc tương tự chắc cũng khó khăn cho chị.”

“Đúng vậy. Ha, chẳng giúp được gì mà lại còn phiền phức nữa chứ. Tôi thấy mình còn đau hơn vì thằng bé đấy.”

Nghe Kim Hyun Kyung nói đùa, Cheon Se Joo khẽ nhếch mép cười. Anh ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cửa sổ. Kim Hyun Kyung chớp mắt mệt mỏi rồi nói với giọng uể oải.

“Se Jin thích trưởng phòng lắm đấy. Mặc dù thằng bé ghét hầu hết đàn ông.”

“Tôi á?”

Cheon Se Joo nhíu mày cười như không tin. Kim Hyun Kyung liền đổi tư thế nằm, hỏi anh “Cậu không biết sao?” rồi kể lại những gì Se Jin đã làm trong hai ngày Cheon Se Joo không đến.

“Thích quá mức ấy chứ. Gọi thêm suất ăn cho người giám hộ, đang ăn thì lại bảo ‘Cheon Se Joo cũng thích cái này’, rồi còn kể xem trưởng phòng thích món gì nữa chứ. Tôi chả hiểu thằng bé muốn gì nữa. Tối qua, không thấy trưởng phòng liên lạc nên nó lại hỏi tôi là có khó chịu không nếu nó gọi cho tôi trong giờ làm việc. Ha, không hiểu từ bao giờ mà nó lại quan tâm đến chuyện đó nữa…”

Mình thích món gì thì liên quan gì đến việc thằng bé kể với mẹ nó chứ. Cheon Se Joo cũng thấy buồn cười nên vừa nghe Kim Hyun Kyung vừa cười.

“Dù sao thì, trưởng phòng ạ, nếu có chuyện gì xảy ra với tôi…”

“Đừng nói như vậy. Các bác sĩ điều trị cho chị đều là những chuyên gia hàng đầu trong nước đấy. Chị cứ nghĩ ngợi lung tung như vậy không tốt cho việc điều trị đâu. Đừng nghĩ những điều tiêu cực.”

Kim Hyun Kyung bất ngờ hạ giọng nói nhưng Cheon Se Joo đã vội ngắt lời bà. Anh không muốn nghe Kim Hyun Kyung nói những điều như vậy. Anh không muốn nghĩ đến tương lai bất hạnh của Se Jin. Nghe vậy, Kim Hyun Kyung cười xòa, xua tay.

“Ôi dào, tôi biết rồi mà. Tôi còn đang định xuất viện để đưa Se Jin đi nghĩa vụ quân sự đây này. Tôi chỉ nói để cậu biết thôi.”

Nhưng Kim Hyun Kyung vẫn là Kim Hyun Kyung. Mẹ của Kwon Se Jin, hiện thân của sự cố chấp. Như thể bà phải nói ra những gì mình muốn nói bất kể anh nói gì, Kim Hyun Kyung cuối cùng cũng trút bầu tâm sự với anh.

“Mấy cái bảo hiểm khác đều bị hủy hết vì cái gã Kwon Yong Beom đó, nhưng tôi có mua một cái bảo hiểm nhân thọ mới rồi. Mua qua người quen ở Ihwagak không lâu sau khi tôi đến đó. Mỗi tháng chỉ đóng có hơn 30 nghìn won thôi, nên tiền bảo hiểm cũng chỉ có 100 triệu won. Nhưng dù sao thì số tiền đó cũng đủ để Se Jin mua một căn nhà sống một mình… Cậu hãy để ý đến chuyện đó giúp tôi nhé.”

“Chị sẽ không sao đâu, nên không cần phải lo đến chuyện tiền bạc đó đâu.”

“Công ty bảo hiểm là Seoil, và người thụ hưởng là Se Jin. Nhưng tôi lo cái thằng Kwon Yong Beom đó nghe ngóng được ở đâu rồi lại mò đến cướp mất. Cậu nhất định phải giúp Se Jin nhận được số tiền đó nhé. Nếu Kwon Yong Beom thật sự xuất hiện, cậu cứ đánh cho hắn một trận cũng được…”

Nghe đến đây, Cheon Se Joo thật sự không biết nói gì hơn. Anh bật cười trước Kim Hyun Kyung, người đang kín đáo bày tỏ những mong muốn của mình. Anh bất lực gật đầu.

“Tôi hiểu rồi. Nếu tôi có gặp hắn, tôi sẽ khiến hắn không còn dám làm người nữa.”

Nghe vậy, Kim Hyun Kyung cũng bật cười như thể thấy buồn cười. Và đúng lúc đó, cánh cửa phòng bệnh bật mở, Se Jin xuất hiện. Khuôn mặt cậu còn cau có hơn lúc nãy, trừng mắt nhìn Cheon Se Joo và mẹ cậu.

“Có gì buồn cười vậy?”

“Mẹ đang nói xấu con đấy.”

“……”

Nghe anh nói đùa như vậy, Se Jin lập tức xị mặt, má phồng lên. Cậu chu môi, một bên má phồng to. Cậu lườm Cheon Se Joo rồi hừ một tiếng, tiến đến đưa cà phê cho anh. Tiếp đó, Se Jin lấy một chiếc cốc giấy từ trong túi xách ra đặt lên bàn cạnh giường Kim Hyun Kyung.

“Trà Rooibos gì đó. Bảo là để nguội rồi uống cũng được, mai mẹ hết nhịn ăn thì uống.”

“Rooibos chứ.”

“Thì cũng thế!”

Se Jin đỏ mặt quát lại lời Cheon Se Joo. Kim Hyun Kyung nhìn con trai với vẻ mặt “Trời ơi, sao lại có đứa ngốc nghếch thế này?”, rồi lại thở dài khi nhận ra cậu giống hệt mình.

Se Jin bĩu môi không hài lòng rồi ngồi xuống cạnh Cheon Se Joo. Cậu ngồi sát bên anh, lấy ra đồ uống của mình. Đó là một cốc nhựa lớn gấp đôi cốc của Cheon Se Joo, bên trong là một loại milkshake trộn lẫn đủ loại topping và sốt.

Chỉ nhìn thôi cũng thấy lượng calo khủng khiếp, nhưng dạo này Se Jin uống liền hai cốc như vậy mà vẫn còn thòm thèm. Cheon Se Joo chậm rãi uống cà phê, thầm đo chiều cao của Se Jin, tự hỏi liệu cậu có còn cao thêm nữa không.

Buổi trò chuyện ngắn ngủi kết thúc. Khi đêm xuống, đèn trong khu bệnh viện bắt đầu tắt dần. Cheon Se Joo vì mải làm việc ở xưởng đến khuya nên đã quá giờ ăn tối từ lâu. Bệnh nhân thường ngủ sớm dậy sớm, giờ cũng là lúc anh nên về nhà.

“Về thôi.”

“Con ngủ ở đây.”

Nghe anh bảo về nhà, Se Jin đáp ngay như đã chờ sẵn. Nhìn cậu như vậy, Kim Hyun Kyung liếc mắt nhìn Cheon Se Joo như muốn nói “Cậu xem thằng bé kìa”. Từ trước đến giờ, bà vẫn để Se Jin làm theo ý mình, nhưng giờ Cheon Se Joo nghĩ anh cần đưa cậu trở lại cuộc sống thường ngày. Vì thế mà anh quyết định đồng ý với Kim Hyun Kyung. Biết chắc Se Jin sẽ phản đối nếu anh nhắc đến người chăm sóc, Cheon Se Joo nghĩ trước tiên phải dụ cậu ra ngoài nên anh nhìn cậu và mở lời.

“Đi cùng tôi. Không có nhóc tôi ngủ không được.”

“……”

Nghe lời nói bất ngờ của anh, Se Jin tròn mắt nhìn Cheon Se Joo. Anh cảm thấy gương mặt cau có của Se Jin dường như hơi ửng đỏ, rồi anh nói tiếp:

“Nghĩ đến điểm thi thử của nhóc là tôi chỉ muốn xích nhóc ở nhà bắt học thôi, mà không làm được nên tôi không ngủ được. Tối nay về nhà lấy sách vở rồi ngủ đi.”

“……”

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo