Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 89
Nghe vậy, Se Jin giận dỗi mím môi. Cậu nắm chặt cốc nước đến nỗi milkshake trào ra trên ống hút. Cậu liếm chỗ tràn ra rồi lườm Cheon Se Joo. Cheon Se Joo giục cậu.
“Mau đứng lên đi. Mai dù sao Kim Hyun Kyung cũng không có lịch trình gì, nhóc ra ngoài một lát cũng được mà.”
“Ừ. Đi đi cho khuất mắt. Phiền chết đi được.”
Kim Hyun Kyung phụ họa theo lời Cheon Se Joo. Se Jin nhìn hai người phối hợp ăn ý rồi thở dài đứng dậy. Cậu biết Kim Hyun Kyung không thích cậu cứ giết thời gian vô ích trong phòng bệnh nên cậu định mang sách vở về giả vờ học như lời anh nói. Se Jin vào nhà vệ sinh lấy đống quần áo bẩn và đồ đạc của mình ra. Trước khi cùng Cheon Se Joo ra khỏi phòng bệnh, cậu nhìn Kim Hyun Kyung dặn dò mấy lần.
“Mẹ ơi, có chuyện gì thì gọi điện thoại ngay cho con nhé.”
“Trưởng phòng, lái xe cẩn thận về nhé.”
“Vâng, chị nghỉ ngơi đi ạ.”
“Nhất định phải gọi đấy!”
“Vâng, mẹ biết rồi.”
Se Jin quay lưng lại với Kim Hyun Kyung đang xua tay như thể phiền phức rồi đóng cửa phòng bệnh. Bước chân cậu nặng trĩu. Nhưng ý thức được Cheon Se Joo đang đứng bên cạnh, Se Jin cố gắng bước đi. Suốt thời gian qua, Se Jin thường ghé nhà vào ban ngày để làm việc nhà rồi lại đến bệnh viện chăm sóc Kim Hyun Kyung nên việc đi cạnh Cheon Se Joo như thế này khiến cậu cảm thấy rất lạ lẫm.
Đêm khuya, khi bước vào thang máy vắng người, Se Jin liếm môi nhìn bóng lưng người đàn ông đang đứng hơi chếch về phía trước. Cheon Se Joo sau bao lâu vẫn đẹp trai ngời ngời, ngay cả từ phía sau. Ánh mắt Se Jin dán chặt vào gáy anh, cậu thầm nghĩ mình muốn chạm vào anh.
“Này.”
Giữa lúc đó, một tiếng gọi cộc lốc vang lên khiến Se Jin giật mình. Cửa thang máy đã mở toang, họ đã đến tầng hầm đỗ xe từ lúc nào không hay.
“Không xuống à?”
Nghe Cheon Se Joo hỏi, Se Jin nhíu mày rồi bước ra, nói một tiếng rồi đi theo anh ra khỏi thang máy. Vừa xách đống đồ đạc nặng trĩu, vừa đuổi theo Cheon Se Joo đang hướng về phía xe, một cảm giác khó chịu đột nhiên trào dâng khiến cậu phồng má. Rõ ràng là có tên đàng hoàng, sao lại cứ gọi là “Này” chứ? Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu cậu. Se Jin không do dự nói với Cheon Se Joo.
“Đừng gọi tôi là ‘Này’.”
Nghe Se Jin, người nãy giờ lẽo đẽo theo sau, đột nhiên nói vậy, Cheon Se Joo quay đầu lại nhìn cậu như thể không hiểu chuyện gì. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai nhưng đầy vẻ mệt mỏi của anh, Se Jin nói lại lần nữa.
“Tôi bảo đừng gọi tôi là ‘Này’. Tôi vẫn gọi chú là Cheon Se Joo đàng hoàng mà, sao chú lại gọi tôi như thế?”
“……”
Cheon Se Joo đang mở cửa ghế sau để chất đồ, ngơ ngác quay lại nhìn cậu. Anh khẽ chớp mắt rồi nhận lấy túi đồ giặt từ tay Se Jin, hỏi:
“Nhóc không thấy đó là vấn đề sao?”
“Gì cơ? Vấn đề gì?”
“Nhóc còn chưa ráo máu đầu mà cứ ‘Cheon Se Joo, Cheon Se Joo’ với tôi, nhóc không thấy đó là sai sao? Lên xe đi.”
Anh chất túi đồ giặt vào xe rồi đóng cửa lại, mở cửa ghế phụ đẩy Se Jin vào trong. Se Jin bị đẩy vào trong, ngồi xuống với vẻ mặt hờn dỗi. Vừa thấy Cheon Se Joo ngồi vào ghế lái, cậu liền cãi lại.
“Gọi đúng tên thì có gì sai chứ.”
“Ừ… Kwon Se Jin.”
“Đừng có đùa.”
“Tôi có đùa đâu. Tôi thấy nhóc có vẻ suy nghĩ kiểu Tây nên gọi thế thôi.”
“……”
Se Jin lại phồng má giận dỗi. Cậu giờ đã to hơn anh nhiều rồi mà vẫn còn làm bộ như vậy, trông thật đáng yêu. Cheon Se Joo cố gắng xua đi cái ý nghĩ kỳ cục muốn véo má cậu rồi lùi xe ra. Khi anh đang thanh toán tiền gửi xe ở cổng ra, Se Jin vẫn không bỏ cuộc, nói với anh.
“Dù sao thì chú cũng đừng gọi tôi là ‘Này’. Tôi không thích.”
“À, vâng. Nhóc không thích khi tôi gọi nhóc là ‘Này’ ạ?”
Cheon Se Joo khẽ cười rồi hỏi lại như vậy. Anh rẽ phải về nhà, suy nghĩ một lát rồi quay lại nhìn Se Jin, cong mắt cười như thể rất buồn cười. Se Jin đã mười chín tuổi rồi mà vẫn thể hiện cảm xúc của mình một cách thẳng thắn như vậy, trông thật trẻ con. Không, thực ra cậu ấy vẫn còn rất trẻ. Cheon Se Joo nhìn Se Jin, người kém anh mười hai tuổi, rồi cười hỏi:
“Hay là tôi gọi nhóc là ‘bé’ nhé?”
“……”
“Bé, đúng là hợp mà.”
“Chú làm tôi giận rồi.” Kiểu thể hiện cảm xúc này chỉ có trẻ mẫu giáo mới dùng thôi. Nghĩ vậy, Cheon Se Joo gọi Se Jin là “bé”, và cậu lập tức nheo mắt giận dữ lườm anh. Khuôn mặt trắng trẻo, cằm vẫn chưa có dấu hiệu râu ria, đường nét thanh tú và cả cử chỉ nữa. Kwon Se Jin sao lại trông trẻ con đến vậy? Nghĩ thế, Cheon Se Joo bật cười.
“Se Jin bé bỏng à. Về nhà học bài thôi.”
“Không.”
“Không có bé, nhà cửa bừa bộn hết cả. Bé về nhà có khi còn mắng tôi ấy chứ.”
“Tôi bảo không mà!”
Se Jin đỏ mặt quát lên trước những lời trêu chọc “bé” của Cheon Se Joo. Nhìn Se Jin mở cửa sổ, thở phì phò quay mặt đi, Cheon Se Joo cuối cùng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Nghe thấy tiếng cười trong trẻo hiếm hoi đó, Se Jin lại quay đầu nhìn trộm Cheon Se Joo.
Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của anh giờ giãn ra, vui vẻ hẳn. Đôi môi hé mở, tiếng cười vang lên thật cuốn hút và tuyệt vời. Không, thực ra không chỉ là tuyệt vời. Nụ cười của Cheon Se Joo có điều gì đó khiến người ta xao xuyến. Chỉ riêng việc khuôn mặt lạnh băng mọi khi của anh giờ trông hạnh phúc cũng đủ khiến tim Se Jin như muốn nổ tung.
“Dù sao thì cũng đừng…”
Se Jin nói với giọng nhỏ dần, như đã hết sức. Cheon Se Joo cười một lúc lâu rồi mới im lặng khi cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình chăm chú. Anh trở lại vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc thường ngày, nhìn đèn tín hiệu rồi đạp phanh. Anh nói:
“Tôi biết rồi. Tôi sẽ không gọi nhóc là ‘Này’ hay là ‘bé’ nữa.”
“Ừ.”
“Vậy gọi là ‘Baby’ được không? Nhóc là người phương Tây mà.”
“Cheon Se Joo!”
Chỉ cần được nhường nhịn một lần là anh lại được nước lấn tới. Nghe thấy tiếng “Baby” rợn người, Se Jin lại hét lên giận dữ. Cheon Se Joo liền cười xòa, “Biết rồi, biết rồi.”
Kể từ khi mẹ cậu nhập viện, Cheon Se Joo thường trêu chọc cậu hơn. Se Jin biết anh làm vậy là để cậu bớt buồn, nên cậu vô cùng biết ơn Cheon Se Joo. Nhưng dù vậy, mỗi khi anh nói những lời vô lý như thế, cậu vẫn cảm thấy bực mình.
Se Jin không muốn trông trẻ con trong mắt người mình thích. Dù sao thì tuổi tác cũng không cách nhau bao nhiêu, sao lại cứ coi cậu như trẻ con chứ? Thực ra cậu cũng không rõ họ hơn kém nhau bao nhiêu tuổi, nhưng dù sao thì điều đó cũng không quan trọng. Tuổi tác chỉ là con số thôi mà. Dù sao thì Se Jin cũng không thích bị coi là trẻ con nên cậu mím chặt môi, cố tình lờ đi những lời trêu chọc của anh.
Trong khi Se Jin đang nghĩ ngợi, chiếc xe dần tiến về phía nhà. Cheon Se Joo lái xe chậm hơn bình thường, canh đúng thời điểm rồi lên tiếng khi anh cảm thấy tâm trạng Se Jin đã tốt hơn một chút.
“Thuê người chăm sóc đi, Se Jin à.”
“…Gì cơ?”
Se Jin đang chống cằm lên thành cửa xe, đột ngột quay đầu lại, mắt trợn tròn. Cheon Se Joo vươn tay nắm lấy cánh tay trái cậu. Se Jin nhìn xuống bàn tay thô ráp của Cheon Se Joo đang giữ chặt mình như muốn trấn an, rồi thở dài một tiếng, hỏi lại:
“Người chăm sóc?”
“Ừ. Tôi nghĩ thế sẽ tốt hơn.”
“…Chú, chú không nhớ đã xem tin tức rồi sao?”
Cheon Se Joo biết chính xác Se Jin sắp nói gì. Thật trùng hợp, gần đây trên bản tin có đưa tin về một vụ việc người chăm sóc tại viện dưỡng lão ngược đãi người già. Se Jin, người bình thường chẳng bao giờ xem tin tức, đã xem được bản tin đó khi ở bệnh viện cùng Kim Hyun Kyung. Kể từ đó, cậu đã từ chối thẳng thừng ý tưởng thuê người chăm sóc, coi bất kỳ ai họ có thể thuê là một tên tội phạm tồi tệ. Cũng vì thế mà đến giờ họ vẫn chưa nghĩ đến việc thuê người chăm sóc.
Cheon Se Joo chậm rãi gật đầu giải thích.
“Tôi nhớ. Tôi biết. Nhưng không phải ai cũng như vậy mà. Chỉ có người đặc biệt xấu xa mới lên tin tức thôi.”
“Đương nhiên là không phải ai cũng như vậy!”
Se Jin không phải là kẻ ngốc. Chỉ là cậu lo lắng về khả năng đó. Mẹ cậu đã mắc phải căn bệnh ung thư tuyến tụy hiếm gặp, vậy thì sao có thể chắc chắn rằng người chăm sóc sẽ không phải là một kẻ xấu xa?
“Nhưng lỡ người đó lại trở thành người chăm sóc cho mẹ tôi thì sao? Vậy nên tôi không muốn. Tôi sẽ làm. Tôi làm được.”
Se Jin dứt khoát từ chối rồi quay mặt đi, khoanh tay như thể không muốn nói chuyện nữa sau khi chỉ nói một câu. Cheon Se Joo nhíu mày nhìn cậu. Anh suy nghĩ một lát rồi nói ra những lời để thuyết phục Se Jin.
“Nhóc biết tôi học y đúng không? Tôi cũng từng thực tập và nội trú ở Bệnh viện Đại học Hàn Quốc, nơi mẹ nhóc đang nằm. Vậy nên, về bệnh nhân thì tôi biết rõ hơn nhóc nhiều.”
“…Vậy thì sao.”
“Nhóc có biết điều quan trọng nhất đối với bệnh nhân là gì không? Đó là sự thoải mái trong tâm lý. Quan trọng là phải ở trong trạng thái có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào việc điều trị mà không phải lo lắng gì cả. Như vậy thì hóa trị mới có hiệu quả và hồi phục nhanh hơn. Nhưng nếu nhóc cứ ở bệnh viện như vậy thì mẹ nhóc sẽ cảm thấy khó chịu đến mức nào?”
Anh không muốn làm vậy, nhưng để Se Jin rời khỏi bệnh viện, anh cần khiến cậu nhận ra rằng sự có mặt của cậu không phải lúc nào cũng giúp ích cho mẹ cậu. Đó không phải là một lời dễ nghe nên Se Jin lập tức đỏ hoe mắt, giọng cậu lớn hơn.
“Tôi làm sao chứ!”
“Tôi biết nhóc cố gắng rất nhiều. Mẹ nhóc cũng biết, các y tá trong bệnh viện cũng biết hết. Tôi đã nghe họ nói không biết bao nhiêu lần là trên đời này làm gì có người con hiếu thảo như vậy. Nhưng bây giờ đâu chỉ có mỗi việc đó là nhóc cần phải làm. Kỳ thi đại học chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa thôi.”
“Chú bảo tôi về nhà là để nói chuyện này với tôi sao? Mẹ bảo chú à? Mẹ bảo chú đưa tôi đến trường à?”
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.