Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 94
Cheon Se Joo lúc nào cũng hành hạ Se Jin vì cậu không hiểu lời giải thích của anh khi học. Anh bảo rằng Se Jin là người đầu tiên anh gặp không thể hiểu nổi. Vậy mà trước mặt phụ nữ, anh lại là một thiên thần hiền lành đến lạ. Nếu anh cũng đối xử với mình như vậy thì sao… Se Jin nghĩ đến đó thì mím chặt môi, bất ngờ mở toang cánh cửa đang khép hờ. Cánh cửa trượt đập mạnh vào tường khiến người chăm sóc giật mình quay lại, thấy Se Jin thì mỉm cười.
“Se Jin chào con. Con đi phòng nghỉ về à? Cửa khó mở lắm phải không?”
“Chào cô ạ. Chắc là bị hỏng rồi.”
Se Jin cúi đầu chào cô rồi bước vào. Cậu biết cô ấy rất thân thiết với mẹ cậu. Hai người coi nhau như chị em và cô ấy cũng giúp đỡ mẹ cậu rất nhiều, nhưng cậu không thể không cảm thấy khó chịu. Cậu ghét Cheon Se Joo vì anh chỉ tốt với phụ nữ.
Se Jin mặt mày ỉu xìu tiến đến gần Cheon Se Joo, nhìn xuống anh. Cheon Se Joo ngước mắt nhìn cậu như hỏi có chuyện gì vậy. Se Jin nhìn thẳng vào mắt anh rồi kéo tay anh.
“Đưa tôi về nhà đi.”
“Bây giờ á?”
“Vâng. Mai tôi lại đến.”
Chủ nhật là ngày người chăm sóc được nghỉ. Dù sao thì mai cậu cũng phải đến từ sáng sớm nên hôm nay không cần thiết phải ở lại muộn. Nghe Se Jin nói vậy, Cheon Se Joo ngơ ngác một lúc rồi đứng dậy.
“Ừ, vậy thôi. Tôi xin phép đi trước ạ.”
“Vâng, cậu đi cẩn thận nhé! Se Jin cũng về cẩn thận nha con. Thứ hai chị có cái xét nghiệm, làm xong tôi sẽ gọi cho cậu.”
“Chào cô ạ.”
Se Jin chào cô ấy qua loa rồi kéo tay Cheon Se Joo. “Sao nhóc vội thế?” Cheon Se Joo vừa lẩm bẩm vừa nhặt chiếc lọ thủy tinh rỗng trên bàn bỏ vào thùng rác. Chiếc lọ đựng pudding đã sạch trơn từ lúc nào. Se Jin đóng cửa phòng bệnh lại rồi dừng Cheon Se Joo lại trước khi đến thang máy.
“Tôi vào chào mẹ một tiếng rồi ra ngay. Chú đợi tôi một lát thôi.”
“Gì chứ, được rồi.”
Cheon Se Joo nhíu mày đẩy lưng cậu như thể muốn hỏi sao cậu đến mà không chào hỏi ai vậy. Se Jin nhanh chân chạy đến phòng nghỉ. Vào bên trong, cậu nói với Kim Hyun Kyung đang vừa ăn vặt vừa trò chuyện rằng mai cậu sẽ đến vào buổi sáng rồi lại ra hành lang. Lòng cậu bỗng dưng nóng nảy, cậu muốn về nhà thật nhanh. Khi Se Jin trở lại chỗ thang máy thì Cheon Se Joo đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
“Ừ, cứ đến đó nói tên anh là được. Lát nữa gặp lại.”
Lời chào tạm biệt anh dành cho người kia thật dịu dàng. Se Jin nín thở nhìn Cheon Se Joo. Anh gác máy, quay lại nhìn Se Jin rồi hất hàm về phía thang máy.
“Đi thôi.”
“…Vâng.”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Se Jin đã nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại. Kang Do Yoon, ba chữ khiến cơn giận trong lòng cậu trào dâng.
Anh bảo không gặp người đó nữa mà. Anh bảo sẽ đi uống rượu mà. Bao nhiêu lời muốn chất vấn Cheon Se Joo nghẹn ứ ở cổ họng. Se Jin mím chặt môi bước vào thang máy, trừng mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.
Cheon Se Joo lúc nào cũng đẹp trai, nhưng hôm nay khi anh vuốt tóc lên và đeo cà vạt thì trông anh còn bảnh bao hơn bình thường rất nhiều. Khuôn mặt đó hôm nay khiến Se Jin ghét cay ghét đắng. Se Jin không biết phải làm sao với nỗi buồn bực trong lòng, cậu cúi gằm mặt xuống.
Sau khi lên xe, cậu cũng không thể nói gì, sợ rằng nếu mở miệng ra sẽ lại thốt ra những lời vô nghĩa. Trong tình huống này, cậu không có ý định thổ lộ lòng mình với anh nên Se Jin im lặng như hến và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu ghét tất cả mọi thứ. Hôm nay bầu trời nhuộm một màu hồng đẹp đến lạ cũng khiến cậu ghét, đường không tắc cũng khiến cậu ghét, và mùi nước hoa Cheon Se Joo xịt cũng khiến cậu ghét.
Điều cậu ghét nhất là vẻ mặt không vui của Cheon Se Joo. Có lẽ khi không vui anh sẽ tìm đến người đó? Gặp người đó rồi Cheon Se Joo sẽ vui hơn sao? Nghĩ vậy, mắt cậu lại muốn rơi lệ. Se Jin cũng muốn trở thành người có thể an ủi Cheon Se Joo.
“……”
Trong suốt quãng đường về nhà để thả Se Jin xuống, Cheon Se Joo đã nhận ra sự khác lạ của cậu. Vẻ mặt cậu phản chiếu trên cửa kính xe tối màu không được tốt cho lắm. Lúc nãy cậu vẫn ổn mà, không biết chuyện gì đã xảy ra ở phòng nghỉ nữa…
Nhưng Cheon Se Joo, người mà bình thường sẽ hỏi Se Jin có chuyện gì, hôm nay lại im lặng. Ngày mai là ngày giỗ của Hye In và anh đang cố gắng quên đi sự thật đó nên anh không còn tâm trí để lo lắng cho Se Jin nữa. Cheon Se Joo chỉ muốn nhanh chóng thả Se Jin xuống rồi vùi đầu vào những việc khác đến mức quên hết mọi thứ.
Cứ như vậy, cả hai người đều im lặng suốt cả quãng đường. Chiếc xe do Cheon Se Joo lái chẳng mấy chốc đã vào khu chung cư, anh bật đèn khẩn cấp rồi dừng xe trước sảnh tầng một.
“Vào nhà đi. Tôi không về đến thứ hai đâu, nên mai nhóc bắt taxi đến bệnh viện nhé.”
“……”
Nhưng Se Jin không đáp lời cũng không nhúc nhích trước lời Cheon Se Joo. Thấy Se Jin im lặng nắm chặt hai tay nhìn ra ngoài cửa sổ, Cheon Se Joo nghiêng đầu. Rồi một nụ cười nhạt thoáng qua trên môi anh.
Người bình thường sẽ cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nhưng Se Jin luôn biểu tình để anh nhận ra tâm trạng cậu. Đến mức này rồi thì anh không thể giả vờ không biết nữa. To xác như vậy rồi mà sao cứ như trẻ con thế này. Cheon Se Joo nghĩ thầm rồi vươn tay ra.
“Sao thế?”
Cheon Se Joo vừa xoa mái tóc mềm mại của cậu vừa hỏi. Se Jin rụt vai thở dài, rồi quay lại nhìn Cheon Se Joo với vẻ mặt ỉu xìu, cứng đờ. Anh thấy đôi mắt cậu hơi đỏ lên như sắp khóc. Cheon Se Joo không hề bối rối trước sự thay đổi cảm xúc đột ngột của Se Jin. Những người có người thân bị bệnh thường như vậy. Lúc vui, lúc buồn, lúc hy vọng, lúc tuyệt vọng. Đó là chuyện bình thường.
Cheon Se Joo không an ủi Se Jin mà chỉ vươn tay lau nhẹ khóe mắt cậu như muốn bảo cậu đừng khóc. Se Jin áp má vào lòng bàn tay Cheon Se Joo, cụp mắt xuống ngoan ngoãn để anh vuốt ve mặt mình. Cheon Se Joo khẽ hỏi cậu.
“Nhóc không vui à?”
Nghe Cheon Se Joo hỏi, Se Jin thoáng ngước mắt nhìn anh rồi lại vội vàng tránh ánh mắt anh. Cậu chớp mắt vài lần, hàng mi run rẩy, rồi khẽ gật đầu nói.
“Tôi không muốn ở một mình.”
“……”
“Chú đừng đi uống rượu có được không?”
Giọng cậu yếu ớt khác hẳn mọi ngày. Hai tay Se Jin nắm lấy cổ tay đang vuốt ve má của anh. Giữ bàn tay thô ráp của anh giữa hai lòng bàn tay to lớn của mình, Se Jin khẽ lên tiếng.
“Tôi đã đến khu bệnh nặng…”
Cậu cố ý không nói rõ là đã đến khi nào. Bởi vì điều đó không quan trọng.
“Ở đó yên tĩnh và đáng sợ quá. Ngoài hành lang không một bóng người, trong phòng bệnh chỉ nghe thấy tiếng máy thở…”
Tiếng thở dài như than khóc của Cheon Se Joo rơi xuống. Se Jin siết chặt tay Cheon Se Joo. Cậu nghĩ mình không muốn bàn tay ấm áp này rời xa mình rồi nói:
“Một mình tôi cứ nghĩ đến khu bệnh đó. Tôi sợ lắm, Cheon Se Joo. Tôi không muốn ở một mình…”
Giọng Se Jin nhỏ nhưng lại rất yếu ớt. Ánh đèn đường hắt vào qua cửa kính xe lờ mờ chiếu lên đôi mắt cậu. Cheon Se Joo cắn môi, có vẻ khó xử khi thấy đôi mắt cậu sắp sửa ướt lệ.
Anh không thể tỉnh táo mà trải qua ngày 15 tháng 9 được. Nếu vậy, anh không dám chắc mình có thể tỉnh táo đón ngày 16. Nhưng…
Không nhất thiết phải gặp Do Yoon anh mới có thể trải qua một ngày một cách vô nghĩa. Cheon Se Joo còn một cách khác để trải qua những ngày mưa và ngày 15 tháng 9.
“…Được rồi. Tôi không đi đâu hết. Vậy thì về nhà thôi.”
Việc nói với Se Jin là anh đi uống rượu chỉ là một lời nói dối bất đắc dĩ, nhưng cũng không phải là hoàn toàn bịa đặt. Đã có một thời gian anh trải qua ngày 15 tháng 9 bằng cách uống rượu quá độ. Tất nhiên, nếu anh không trả lời cuộc gọi từ Shin Gyo Yeon. Anh sẽ bị mắng rất nhiều, nhưng gần đây anh không có việc gì đặc biệt phải liên lạc với anh ta, nên chắc sẽ ổn thôi.
“Mình về nhà thật hả chú?”
Nghe Cheon Se Joo nói vậy, Se Jin ngước mắt lên hỏi với vẻ không tin. Nhưng khác với những gì anh nghĩ là cậu sắp khóc, vẻ mặt Se Jin không hề tệ. Cheon Se Joo nghĩ Se Jin đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi gật đầu.
“Rượu thì uống ở nhà cũng được mà. Nhóc vào bếp làm cho tôi ít đồ nhắm đi.”
“Vâng. Tôi làm cho chú.”
Một nụ cười nhạt thoáng qua trên khuôn mặt Se Jin. Vẻ u sầu anh thấy lúc nãy đã biến mất không dấu vết, nhìn cậu nhẹ nhõm như vậy, Cheon Se Joo khẽ cười chua chát.
Anh tắt đèn khẩn cấp rồi lại cho xe chạy. Sau khi đỗ xe ở tầng hầm, anh lên nhà rồi lấy cớ đi tắm để mang quần áo vào phòng tắm. Sau đó, anh gọi điện ngay cho Do Yoon.
“Do Yoon à.”
— Dạ, anh! Em đang tạm biệt mấy đứa cháu đây ạ. Chúng nó khóc không cho em về nên hơi lâu một chút.
“Vậy à? Anh xin lỗi nhưng anh có việc gấp nên chắc không đến được. Nếu em không phiền thì em đi khách sạn với chị em nhé? Anh trả tiền rồi, cứ đến đó chơi thoải mái đi. Còn đưa mấy đứa cháu đi bơi nữa.”
Chưa đầy một tiếng nữa là đến giờ hẹn. Anh chưa từng thất hứa như thế này bao giờ. Dù chỉ là bạn tình thì đây cũng là phép lịch sự cơ bản. Nghe Cheon Se Joo nói lời xin lỗi dài dòng, Do Yoon tỏ vẻ tiếc nuối.
— Thật ạ? Tiếc quá… Vậy em hỏi chị em xem sao ạ. Anh bao giờ rảnh ạ?
Nhưng chỉ có vậy thôi. Biết tính Do Yoon không để bụng nên anh cũng yên tâm phần nào, nhưng anh vẫn cảm thấy có lỗi. Cheon Se Joo lại một lần nữa xin lỗi Do Yoon.
“Anh không biết nữa. Để anh gọi lại cho em sau nhé. Anh xin lỗi.”
— Dạ không sao đâu ạ. Em biết anh bận mà. Vâng ạ, vậy anh gọi cho em sau nhé.
“Ừ, anh xin lỗi. Cảm ơn em.”
— Em cũng yêu anh.
Do Yoon đáp lại một cách bất ngờ với giọng điệu tinh nghịch. Cheon Se Joo khẽ cười rồi chào tạm biệt cậu và cúp máy. Do Yoon cuối cùng cũng không níu kéo anh. Đó là lý do tại sao mối quan hệ của hai người có thể kéo dài được lâu như vậy.
Sau khi đặt điện thoại xuống, anh cởi quần áo luôn. Anh không hề đến xưởng làm việc nhưng lại cảm thấy như có mùi máu. Anh đã tắm trước khi ra ngoài rồi nên chắc không phải, nhưng Cheon Se Joo vẫn cẩn thận tắm lại một lần nữa. Đó là một thói quen bệnh hoạn anh có được sau khi gia nhập tổ chức.
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.