Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 93
Không phải là một gian hàng có thể thấy mỗi ngày nên Se Jin hơi do dự. Cheon Se Joo nói tối nay sẽ ra ngoài nên cậu nghĩ có mua bây giờ cũng không ăn được. Se Jin ngập ngừng rồi quay đầu nhìn về phía quán cà phê. Vừa lúc đó, Cheon Se Joo cầm cà phê trên tay đi về phía cậu.
Vào cuối tuần, mọi người đều ăn mặc giản dị nên chỉ riêng việc anh mặc một bộ vest chỉnh tề cũng đủ thu hút sự chú ý, huống chi đó lại là Cheon Se Joo. Vóc dáng và vẻ ngoài của anh thu hút mọi ánh nhìn. So với khi ở gần, khí chất của anh càng nổi bật hơn khi nhìn từ xa. Tất cả mọi người xung quanh đều không thể rời mắt khỏi anh.
“……”
Se Jin cau mày nhìn người đàn ông tuyệt vời đó đang bước về phía mình. Việc Cheon Se Joo thu hút sự chú ý của mọi người không có gì lạ. Anh là một người đàn ông mà ai nhìn thấy cũng khó lòng rời mắt. Nhưng cậu không muốn người đàn ông này thuộc về ai khác. Nếu chỉ có một người được phép nhìn Cheon Se Joo, thì đó phải là cậu.
Cuối cùng, Se Jin không thể kiềm chế được nữa, cậu quay người bước đến trước thang cuốn. Không do dự, cậu lập tức gọi món với nhân viên.
“Cho tôi một phần cream cheese cá hồi.”
“Vâng ạ! Xin quý khách đợi một chút. Chúng tôi sẽ chuẩn bị ngay ạ!”
Trong khi nhân viên đang thái cá hồi xông khói và thì là, Cheon Se Joo đến. Anh nhẹ nhàng cầm lấy ba chiếc túi mua sắm trong tay Se Jin rồi đưa cho cậu một ly frappuccino đầy ắp sô cô la. Sau đó, anh lấy thẻ từ bên trong áo khoác đưa cho nhân viên.
“Tính tiền bằng thẻ này giúp tôi. Nhóc định ăn à? Nhóc bảo không thích mùi rau thơm mà.”
Đúng là Se Jin không thích mùi rau thơm cho lắm. Trừ lá tía tô ra, các loại rau thơm nước ngoài khiến cậu cảm thấy như đang ăn mỹ phẩm, làm cậu mất hết cả ngon miệng. Se Jin liếc nhìn Cheon Se Joo rồi im lặng cầm lấy thẻ của anh. Cậu nhét nó lại vào túi áo khoác của Cheon Se Joo, rồi ngượng ngùng đưa thẻ tín dụng của mình cho nhân viên đang đứng lúng túng.
“Tính tiền bằng thẻ này ạ.”
“Trông nhóc đúng là đại gia rồi đấy. Mua cho tôi một căn nhà đi.”
“……”
Cheon Se Joo khẽ cười rồi nhẹ nhàng chạm đầu mình vào đầu Se Jin. Se Jin cau mày nhìn anh như muốn bảo anh đừng nói vớ vẩn nữa, rồi cậu nhận lấy thẻ và hộp cream cheese từ nhân viên. Cầm nó trên tay, hai người lại đi về phía bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Se Jin không biết Cheon Se Joo đang chịu trách nhiệm chi trả viện phí cho Kim Hyun Kyung. Vì Cheon Se Joo muốn Se Jin không biết chuyện này nên Kim Hyun Kyung và Cheon Se Joo đã thống nhất với nhau rằng chi phí điều trị và viện phí đều do Ihwagak chi trả. Kim Hyun Kyung muốn Se Jin biết ơn anh, nhưng Cheon Se Joo không muốn Se Jin cảm thấy mắc nợ mình, nên bà đã đồng ý làm theo yêu cầu của anh.
Không phải lo lắng về viện phí, Se Jin có thể yên tâm học hành và chỉ nghĩ đến việc điều trị cho Kim Hyun Kyung. Kim Hyun Kyung bên ngoài cũng có vẻ không lo lắng gì cả nhưng bên trong bà nghĩ gì thì không ai biết. Dù sao thì Cheon Se Joo cũng chỉ mong Kim Hyun Kyung toàn tâm toàn ý vào việc điều trị. Anh không muốn Se Jin lại khóc trong vòng tay mình nữa.
“Để tôi cầm cho.”
“Tôi tự cầm được hết.”
Đỗ xe ở bãi đỗ xe của bệnh viện, Se Jin hai tay ôm đầy đồ uống và đồ ăn vặt đã mua sẵn ở siêu thị, lắc đầu trước lời của Cheon Se Joo. Cheon Se Joo tặc lưỡi trong lòng khi thấy Se Jin cố chấp vô lý, rồi anh đáp lại “Ừ” và đi theo cậu.
Khi họ đến phòng bệnh của Kim Hyun Kyung và mở cửa ra, bên trong trống rỗng. Nhưng Se Jin không ngạc nhiên, cậu đặt túi giấy lên chiếc bàn cạnh cửa sổ rồi mở tủ lạnh ra xem thì thấy tất cả hoa quả và đồ ăn vặt đã mua mấy ngày trước đều biến mất.
Kim Hyun Kyung sau khi hóa trị tuần trước đã mất khẩu vị và gần như bỏ ăn. Người mà bữa ăn bệnh viện còn ăn chưa hết một nửa thì chắc chắn không thể ăn hết nhiều đồ ăn vặt như vậy, rõ ràng là bà đã chia cho những người cùng phòng. Se Jin không thích việc đồ ăn mình vất vả kiếm tiền mua lại vào bụng người khác, nhưng thấy họ hòa thuận vui vẻ với mẹ mình nên cậu cố gắng nhẫn nhịn.
Se Jin đổ đầy đồ uống vào chiếc tủ lạnh trống rồi quay lại nhìn Cheon Se Joo nói:
“Chú ở đây đi.”
“Hả?”
“Mẹ để tôi đi đón cho. Chú lái xe chắc mệt rồi, ngồi nghỉ đi.”
“Đây là kính trọng người già à?”
Cheon Se Joo bật cười trước lời quan tâm của Se Jin, nhưng anh vẫn gật đầu. Họ không phải là người nhà, và cũng không có lý do gì để anh cùng Se Jin đi tìm Kim Hyun Kyung cả. Thế rồi Se Jin lục trong chiếc túi giấy cậu mang từ trung tâm thương mại ra một hũ pudding nhỏ bằng thủy tinh đưa cho anh. Cheon Se Joo nhíu mày nhìn Se Jin, nhưng anh biết mình vẫn sẽ ăn thôi nên Se Jin kệ anh rồi rời khỏi phòng bệnh.
Càng đến gần phòng nghỉ, tiếng ồn ào càng lớn. Cậu nhẹ nhàng mở cửa hé mắt nhìn vào, có lẽ vì giờ ăn tối vừa kết thúc nên các bệnh nhân đang tụ tập thành nhóm ba người hoặc năm người chia nhau ăn đồ tráng miệng.
Tất cả những người ở khoa ung bướu đều là bệnh nhân ung thư, nhưng không phải ai cũng ở giai đoạn tiến triển như Kim Hyun Kyung. Có rất nhiều bệnh nhân may mắn được phát hiện sớm và đã phẫu thuật cắt bỏ khối u một cách nhẹ nhàng, và cũng có rất nhiều người vừa mới nhập viện và đang hóa trị. Với đặc thù của căn bệnh ung thư, lẽ ra bầu không khí phải ảm đạm nhưng không khí trong phòng nghỉ lại không như vậy.
Trung tâm Ung thư Bệnh viện Đại học Hàn Quốc mới chỉ thành lập được 5 năm, nhưng không giống như các bệnh viện khác, nơi đây theo đuổi phương pháp điều trị cởi mở và tiến bộ. Để cho thấy rằng ung thư không phải là một căn bệnh tuyệt vọng, các bệnh nhân được sống trong một bầu không khí tự do và các nhân viên y tế cũng tích cực khuyến khích các hoạt động giao tiếp của bệnh nhân. Họ tin rằng sự cô lập trong phòng bệnh sẽ gây ảnh hưởng xấu hơn đến quá trình điều trị của họ.
Tuy nhiên, bầu không khí này chỉ có ở khu bệnh nhẹ. Se Jin nhớ lần trước đến bệnh viện, cậu đã đi nhầm thang máy lên tầng trên, vào khu bệnh nặng. Nơi đó khác hẳn nơi này. Khu bệnh dành cho những bệnh nhân cận kề cái chết đang cố gắng lần cuối chìm trong sự im lặng nặng nề, không có chút sinh khí nào. Se Jin nhìn quanh, chỉ mong Kim Hyun Kyung sẽ không phải đến đó.
Kim Hyun Kyung đang ở phía trước chiếc TV lớn trong phòng nghỉ, nơi các bệnh nhân trẻ tuổi tụ tập. Dù đã gần bốn mươi tuổi, nhưng bà trông trẻ hơn tuổi rất nhiều nên bà hòa mình vào nhóm bệnh nhân ngoài hai mươi chứ không phải những phụ nữ trung niên. Năm người phụ nữ đang ngồi quanh một chiếc bàn tròn, đặt một đĩa táo mật ở giữa và cùng nhau làm tranh đính đá.
“Mẹ.”
“Ơi, con trai đến rồi à?”
“Se Jin chào cô.”
“Chào cháu.”
Sự xuất hiện của Se Jin khiến những nụ cười tươi tắn nở trên khuôn mặt nhợt nhạt của những người phụ nữ. Họ nhìn quanh rồi kín đáo hỏi Se Jin.
“Trưởng phòng không đến à?”
Cheon Se Joo rất được yêu thích. Với khuôn mặt đó và cách cư xử dịu dàng, ân cần, tất cả những người phụ nữ từng nói chuyện với Cheon Se Joo đều có vẻ thích anh. Se Jin thấy điều đó thật khó chịu.
“Chú ấy bận ạ.”
Đó là một lời nói dối trắng trợn, nếu gặp Cheon Se Joo trong phòng bệnh thì chắc chắn sẽ bị lộ, nhưng Se Jin vẫn trả lời với vẻ mặt lạnh lùng không chút thay đổi. “Ôi, tiếc quá.” họ vừa cười vừa nói đùa. Se Jin nhếch mép nhìn Kim Hyun Kyung.
“Mẹ ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi. Con lại mua gì nữa đấy? Mẹ bảo đến tay không thôi mà.”
“Con mua cho các cô ăn cùng.”
“Ôi, lại gọi là cô rồi!”
Người phụ nữ trẻ ngồi bên phải Kim Hyun Kyung bật cười lớn trước lời nói của Se Jin. Se Jin cứ hễ thấy người phụ nữ nào lớn hơn mình bốn tuổi trở lên là đều gọi là cô. Cô ấy mới có 24 tuổi mà đã bị gọi là cô nên có vẻ hơi ấm ức, nhưng Se Jin không quan tâm. Cậu không thể cứ bạ ai cũng gọi là chị được.
“Bảo là ăn lúc còn lạnh đấy ạ.”
Se Jin đặt chiếc túi giấy đang cầm trên tay lên bàn. Họ đẩy tranh đính đá sang một bên rồi mở gói quà. Tiramisu, bánh tart phô mai, dacquoise, những món tráng miệng hoàn hảo sau bữa ăn hiện ra khiến mắt những người phụ nữ sáng lên.
“Con không ăn à?”
“Dạ không. Con ăn rồi ạ. Con về phòng bệnh đây.”
“Ừ, con về phòng nghỉ ngơi trên giường mẹ đi.”
Se Jin gật đầu qua loa rồi rời đi. Ở những nơi quá đông người cậu cảm thấy rất mệt mỏi. Đặc biệt là từ khi cậu cao lớn hơn, dù là người lớn hay trẻ con đều nhìn chằm chằm vào cậu. Việc không để ý đến những ánh mắt đó thật khó khăn. Se Jin thầm nghĩ Cheon Se Joo làm thế nào mà chịu đựng được những ánh mắt này rồi rời khỏi phòng nghỉ.
Trước khi đóng cửa, cậu liếc nhìn lại thì thấy có vẻ như đồ ăn vặt nhiều quá nên họ đã chia cho cả bàn bên cạnh. Nhìn thấy trước mặt mẹ chỉ có một chiếc dacquoise nhỏ xíu, lòng cậu đau nhói nhưng Se Jin nhớ lại lời y tá đã nói vào ngày họ chuyển mẹ đến trung tâm ung thư. Cô ấy bảo điều quan trọng nhất là bệnh nhân được vui vẻ và thoải mái. Vậy nên nếu việc chia sẻ với những người khác khiến mẹ cậu hạnh phúc thì Se Jin cũng phải hài lòng với điều đó.
Khi trở về phòng bệnh, Se Jin thấy Cheon Se Joo đang nói chuyện với người chăm sóc của Kim Hyun Kyung. Người phụ nữ trẻ ba mươi hai tuổi đang gấp những bộ quần áo khô cong vừa lấy ra từ máy sấy, có vẻ như cô ấy vừa giặt đồ xong.
“À, bây giờ tôi hiểu rồi! Tôi hơi chậm hiểu một chút.”
“Không, tại tôi giải thích kỳ quá. Tôi hay bị nói là giải thích không rõ ràng lắm.”
Nghe giọng Cheon Se Joo, Se Jin cau mày nhìn vào bên trong. Cheon Se Joo và người chăm sóc đang ngồi đối diện nhau ở bàn, vừa cười vừa trò chuyện vui vẻ. Se Jin nghe Cheon Se Joo nói mình giải thích kỳ quá thì không khỏi bật cười khinh bỉ.
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.