Raga - Chương 31.1

Cuối cùng, Ling Shinru lên tiếng. Đối lập với đôi mắt đen rựa cháy, giọng nói lạnh như băng.

“Tôi không có ý định giữ người muốn rời đi nên tôi đoán mình sẽ phải tìm người khác trước khi hết hợp đồng. Cảm ơn vì đã báo trước cho tôi.”

Bàn tay cầm vô lăng của Yuri giật giật.

Giọng Ling Shinru tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo như đóng băng bất cứ ai nghe thấy nó. Cậu ta chỉ cứ thế quay đầu về phía cửa sổ xe.

Và cậu ta không nói một lời nào với Yuri cho đến khi về đến nhà. Thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh một cái.

‘Đi bơi? Anh đi đi. Khi nào thích, tôi sẽ đi.’

Sau khi ngắn gọn buông ra những lời đó, khuôn mặt vô cảm của Ling Shinru quay lại cuốn sách của mình và không để ý đến anh nữa.

Vào những tối không có nhiều việc hoặc khi anh có một ngày nhàn nhã, buổi tối Yuri sẽ đi bơi, và trong những dịp như vậy, Ling Shinru cũng hầu như đi cùng anh kể từ khi cậu ta bắt đầu bơi trở lại.

Tuy nhiên, trong vài ngày trở lại đây, số lần anh đến bể bơi cùng Yuri có thể đếm được trên bàn tay. May mắn thay, hai người thường đi cùng nhau vào sáng sớm, nhưng dù có đi thì cũng chỉ bơi rồi về, gần như đang tập thể dục một cách máy móc, không nói một lời nào.

Sau khi im lặng nhìn cậu ta một lúc, anh nói “Được rồi” và rời khỏi nơi đó. Yuri, người đến bể bơi một mình, đã lặn ngụp vài lần và đang bơi qua lại. Thỉnh thoảng anh ngoi lên mặt nước để thở như cá voi một lúc, nhưng nhanh chóng quay trở lại dưới mặt nước.

Anh không có ý định bơi lâu. Dù sao Xiaoqun nói tối nay sẽ ghé qua mang đồ ăn theo yêu cầu của bà nội út, mẹ của Ling Shinru, nên anh dự định sẽ lên bờ sớm thôi.

… … Vậy thì, hôm nay không xuống nước có tốt hơn không nhỉ?

Không hiểu sao, dù ngâm mình trong nước rất lâu nhưng lòng anh cũng không thấy nhẹ nhõm hơn như bình thường. Bởi vì tâm trí anh không hề trống rỗng.

Không, không chỉ hôm nay. Đã lâu rồi, dù sáng nào anh cũng đến bể và ngâm mình trong nước nhưng mãi đến khi lên bờ, đầu óc anh vẫn chưa thấy hoàn toàn sảng khoái. Bản thân Yuri cũng biết lý do.

Yuri đã suy nghĩ về điều đó kể từ đó. Lần cuối cùng mình nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Ling Shinru là khi nào?

Bắt đầu từ tuần này, Ling Shinru bắt đầu ra ngoài để hoàn thành một số công việc. Chú út của cậu ta dường như đã quyết định nghỉ hưu nên cậu ta bắt đầu làm việc dưới quyền chú ba của mình.

Như Ling Tangyun đã nói, nó không khác nhiều so với làm việc cho một ‘công ty bận rộn’. Điểm khác biệt duy nhất là đó là một công ty có ‘hơi quá nhiều’ đầu việc và những thứ khác xa với những việc hợp pháp hoặc các quy tắc đạo đức.

Công việc của Ling Shinru là đi cùng chú và quan sát những gì phải làm. Hàng đêm phải đọc, ghi nhớ, tìm hiểu những ghi chép của hàng chục năm qua mà chú mình đưa cho, ban ngày phải tiếp xúc với những người có thể bình thản vi phạm những quy tắc đạo đức cơ bản nhất của xã hội.

Tuy nhiên, mặc dù Ling Shinru chỉ đi cùng họ trong một thời gian ngắn nhưng đã thích nghi tốt một cách đáng kinh ngạc. Chào đón họ với vẻ mặt vui vẻ, tươi tắn và dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ mà chú mình giao phó mà không mất quá nhiều thời gian.

Cậu ta còn không cần ép buộc bản thân. Nó không giống như việc cười trước mặt họ vào ban ngày và thấy phiền phức vào buổi tối. Cậu ta hòa nhập với họ một cách tự nhiên, như thể đang ở nơi mà lẽ ra mình phải ở. Đến mức những lo âu của Yuri, người luôn quan tâm dõi theo cậu ta, đều trở nên vô ích.

‘Sao anh lại nhìn tôi như thế? Ngay từ đầu anh đã biết tôi là loại người như thế này rồi mà.’

Dự đoán của người chú ba là ngay từ ngày đầu tiên, ông đã chỉ cho Ling Shinru phần phía sau của một cơ sở kinh doanh, nơi bạo lực khủng khiếp được diễn ra một cách bình thản, như đang định ném đứa cháu trai non nớt với một mắt bị thương của mình rơi vào trạng thái bối rối bằng cách đầu nhúng nó vào nước sôi. Sau khi xuất sắc phản bội đứa cháu mình, ông ta theo dõi quá trình đối chọi với đôi mắt bình tĩnh và lạnh lùng.

Ling Shinru đặt câu hỏi, ‘Giới hạn nào có thể vượt qua mà không gặp vấn đề gì?’ Đây là những gì Ling Shinru đã nói với Yuri khi anh rời công ty vào tối hôm đó và trở về biệt thự.

“Đừng nhìn tôi như thế nữa.”

Mặc dù chưa từng đảm nhận công việc quản lý tại UNHRDO nhưng Ling Shinru vẫn lao vào công việc mà không hề chần chừ, như đây ngay từ đầu là điểm mạnh của mình. Mặc dù khối lượng công việc đôi khi khiến Ling Shinru choáng ngợp nhưng ít nhất nó không làm tinh thần cậu ta căng thẳng.

Thế là được rồi. Yuri bị thuyết phục và cứ làm việc dưới quyền Ling Shinru.

Và trong suốt thời gian này, Yuri chưa bao giờ thấy Ling Shinru cười, ngoài nụ cười cậu ta đeo trên mặt ở trước mặt của chú mình và những người liên quan đến công việc ban ngày.

Đó không phải là vấn đề công việc.

Ling Shinru rõ ràng đã nhầm lẫn về Yuri. Không cần phải chỉ ra khi nào nó bắt đầu. Chuyện bắt đầu từ ngày hôm đó, cái đêm cậu trở về từ nhà chính.

Yuri, người đang chậm rãi lặn dưới làn nước, nổi lên như một con cá voi cần oxy. Khi anh đột nhiên từ bên dưới nhô lên và hít vào một hơi dài, người đang ngồi trên ghế gần hồ bơi uống nước, chắc hẳn không biết đã có người ở dưới đó lâu như vậy, đã ho sặc sụa và suýt nữa sặc nước bọt.

Yuri đưa ra ánh mắt xin lỗi và nhàn nhã bơi.

Chắc chắn có người muốn xuống hồ bơi vào buổi tối. Không nhiều đến thế, có lẽ nhiều nhất là khoảng ba chục người, nhưng Yuri, người đã quen với việc để mình chìm trong nước vào lúc bình minh khi không có ai xung quanh, cảm thấy thậm chí 30 cũng có vẻ là nhiều.

Có nên dừng lại và quay về chưa nhỉ?

Đã lâu rồi anh mới bơi, nhưng anh không thực sự thích thú khi ngâm mình trong nước, mặc dù ở một nơi đông đúc như vậy có thể hơi xa hoa.

Đó là lúc Yuri liếc về phía đồng hồ trên tường, tự hỏi có nên bơi một vòng nữa hay cứ lên bờ như thế này.

Lúc đó, anh bắt gặp Ling Shinru từ phòng thay đồ đi ra. Sau khi Yuri rời đi, dường như cậu ta lại muốn đi bơi muộn.

Ling Shinru thấy Yuri sau khi nhìn quanh một lúc lâu, lúc bắt gặp Yuri đang nhìn lại mình, theo phản xạ, cậu cau mày. Yuri, người vừa giơ tay lên thay vì nói xin chào, lại từ từ hạ tay xuống.

Ling Shinru nhìn đi chỗ khác và nhảy xuống bể mà không hề để ý đến Yuri. Và cậu ta bắt đầu bơi dọc theo chiều dài bể như bao người khác đến tập thể dục. Dường như không có ý định đáp lời hay nói chuyện với Yuri.

Yuri im lặng nhìn đối phương nhanh chóng bơi xa hơn, rồi anh từ bỏ ý định ra ngoài và lại chìm xuống nước. Tuy là nơi sâu nhất nhưng cũng không sâu lắm nên anh lặn xuống sát đáy. Như bắt chước một con cá biển sâu đang bơi nhàn nhã dưới vực sâu, không bị quấy rầy bởi bất cứ điều gì, bất kỳ lo lắng, ý nghĩ hay cảm xúc nào.

Mặc dù Yuri là một người điềm tĩnh và không bị ảnh hưởng nhiều bởi người khác nhưng tình huống này lại rất khó khăn với anh. Tình hình đã diễn ra được vài ngày và Ling Shinru đã cư xử lạnh nhạt, gần như phớt lờ anh.

Điều đó không có nghĩa là đối phương thậm chí không còn nói chuyện với anh. Dù thế nào đi nữa, ban ngày Ling Shinru đi cùng chú mình học việc, Yuri cũng đi cùng, nên hoàn toàn phớt lờ anh là không hợp lý. Nhưng cậu ta chỉ nói những điều tối thiểu, thật sự cần thiết và thậm chí còn không liếc nhìn anh.

Không, có lẽ cậu ta đã khá thường xuyên liếc nhìn anh. Đôi khi anh cảm thấy ánh mắt của đối phương đang nhìn mình và khi quay đầu lại, anh sẽ thấy Ling Shinru đang nhìn chằm chằm vào chiếc cốc của mình, nên lại quay đầu đi.

Lần cuối cùng họ thật sự nói chuyện là khi nào?

Trong nước Yuri nhắm mắt, lục lọi trong trí nhớ. Ngay cả suy nghĩ của anh cũng chậm lại khi ở trong nước, và chỉ sau khi suy nghĩ một lúc, anh mới nhớ ra.

Mình đã nhầm lẫn lời nói của cậu ta—Có chuyện gì đó đã xảy ra vài ngày trước, kèm theo những cảm xúc quá khắc nghiệt để diễn tả.

Lần gần đây nhất, đến tận đêm khuya, họ mới đi làm về.

Ngay khi trở về nhà như thường lệ, trong khi Ling Shinru đi vào phòng tắm, Yuri đang dọn dẹp ngôi nhà chưa được động tay tới nhiều, sắp xếp lại dữ liệu về các sự kiện trong ngày và hồ sơ mà Ling Shinru phải lưu giữ qua đêm và đặt chúng gọn gàng trên bàn.

Điện thoại reo, anh nhấc máy và đó là Ling Tangyun.

『Dạo này thế nào? Còn Shinru thì sao?』

“Bây giờ cậu ta đang ở trong phòng tắm. Nếu có việc gì, cần tôi nên gọi cậu ta không, hay tôi sẽ bảo cậu ta gọi lại sau nhé?’

Yuri đáp, nhìn về phía phòng tắm nơi tiếng nước vừa dừng lại. Có vẻ như bây giờ cậu ta đã gần xong. Chút nữa sẽ ra ngoài ngay thôi.

Tuy nhiên, có vẻ như Ling Tangyun đã gọi vì không vì việc gì đặc biệt. “Không, không phải vậy,” ông ấy bình tĩnh trả lời.

『Cách đây không lâu, chú ba đã đến gặp cha. Cuối cùng, hai chúng tôi cũng trao đổi vài lời, và sau đó, tôi bắt đầu nghĩ xem thằng bé đang thế nào rồi.』

Ông ấy bảo gọi để chào hỏi, và Ling Tangyun muộn màng hỏi thăm sức khỏe của Yuri: ‘Tôi chắc rằng anh cũng ổn, phải không?’

Kể từ ngày đó, anh vẫn rất thân với Ling Tangyun mà không gặp gút mắc gì. Anh thậm chí không nghĩ rằng sẽ có vấn đề.

Một ngày sau khi lần gặp ở nhà chính, Yuri lập tức gọi điện và chính thức xin lỗi, Ling Tangyun đã cười lớn.

『Không, theo cách riêng của mình, tôi thấy thú vị khi nhìn thấy một khía cạnh mới của anh. Ừm, tôi đoán là anh đã rất ngại ngần đến mức gọi cho tôi và nói chuyện thế này, vì vậy hãy quên chuyện đó đi.』

Từ bây giờ anh không cần để tâm đến điều đó nữa. Anh chấp nhận lời xin lỗi của ông ấy và nói: “Người không phạm sai lầm và một mối quan hệ không phạm sai lầm cũng không hấp dẫn gì”. Không cần phải nói thêm gì về vấn đề đó nữa.

Kết luận ngắn gọn, Ling Tangyun không phải là kiểu người để bụng một mình cho đến sau này khi ông ấy trò chuyện cởi mở như vậy, và Yuri biết điều đó.

Theo cách đó, xích mích nhỏ với Ling Tangyun cũng đủ để gọi là xích mích, nhưng nó đã kết thúc một cách suôn sẻ.

Và đây là cuộc điện thoại đầu tiên của hai người kể từ đó.

Khi Ling Tangyun hỏi Yuri về em trai út của mình thế nào, anh trả lời: ‘Không có vấn đề gì.’

『Khối công việc nhiều hơn tôi nghĩ, nhưng có vẻ không quá sức. Có vẻ như vào lúc này, không có gì phải lo cả.』

“Vậy à? Tôi đã nói rồi mà. Nếu là Shinru thì sẽ không có gì phải sầu lo cả. Chà, sau này nó có thể phải thấy nhiều điều tồi tệ hơn, nhưng sẽ không sao đâu. Chú ba cũng nói , ‘Nó được việc hơn chú nghĩ. Chú khen ngợi và nó nói, ‘Cháu đang làm hết sức có thể.’

Ling Tangyun dường như mỉm cười chua chát, bảo: “Đó là một lời khen rất tuyệt vời từ miệng một người đàn ông khó tính như vậy.』 Yuri lắc đầu và thốt ra, “Cảm ơn trời.”

Chú ba, người mà Ling Shinru sẽ đồng hàng trong một thời gian tương đối dài, không phải là một người đàn ông có danh tiếng tốt. Công việc ông ta làm nguy hiểm đến mức những người dưới quyền giống như những kẻ đồ tể dưới hình người hơn, nên không thể làm người tốt bụng, có thanh danh tốt được. Không ai thích một ông già có đôi mắt độc và vẻ ngoài gắt gỏng.

Hơn nữa, chú ba ngay từ đầu đã không hài lòng với cậu con trai út mà anh trai mình rất yêu thương vì nghĩ rằng nếu quản quá nghiêm thì cậu ta sẽ bỏ chạy, nếu làm cậu ta phật lòng thì sẽ bay biến đi mất, cho nên ông ta đã cho rằng cậu ta sẽ không thể dễ dàng làm việc dưới quyền mình như vậy được. Trong thực tế, nó không hề thuận lợi. Ban ngày, Ling Shinru chưa bao giờ nghe được một lời tốt đẹp nào mặc dù đã làm khá tốt. Tuy nhiên, cậu ta sẽ xử lý những nhiệm vụ được chú mình giao mà không hề tỏ ra dấu hiệu gì, thản nhiên mỉm cười với vẻ mặt ý rằng mình thậm chí không để bụng.

Yuri cảm thấy nhẹ nhõm vì ít nhất chú của cậu ta cũng sẽ nói một hoặc hai lời khen ngợi ở những nơi mà anh không hề biết. Có vẻ như ông ta đã không nghiêm khắc một cách vô lý.

『Ừ, chú ấy cũng đã nhắc đến anh đó. ‘Thằng bé đó đã gặp may và có những cấp dưới rất khá.’ Chắc hẳn anh đang thấy khó khăn vì bị vắt kiệt sức, nhưng có vẻ như đang chống chọi rất tốt.』

“Không, tôi không bị dạy bảo khắc nghiệt như vậy.”

Yuri trả lời thẳng thắn. Trên thực tế, Ling Shinru đã làm hầu hết những việc nhỏ mà bản thân không cần phải tự làm, thay vì giao nó cho Yuri. “Khi mới học việc, không phải cần thiết phải học mọi thứ bằng cách tự tay làm sao?” cậu ta ngạc nhiên nói, một câu nói rất chuẩn mực.

Mặc dù cậu ta sẽ không mưu mô hay lười biếng, anh đã nghĩ cậu ta sẽ chỉ giỏi chỉ ra những điều quan trọng cần xử lý và làm cho qua những điều nhỏ nhặt, nhưng cậu ta lại chân thành đến mức đáng ngạc nhiên.

Tuy nhiên, vì khối lượng công việc quá lớn nên việc đảm nhận chỉ một phần nhỏ trong số đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng đối với Yuri.

… … Nhưng.

“Bây giờ nghĩ lại, Lin Tangyun, có một điều tôi muốn hỏi ngài.” Yuri mở miệng khi chợt nhớ ra mình đang nghĩ đến việc liên lạc với Lin Tangyun. Ling Tangyun ngạc nhiên hỏi lại, “Sao cơ?”, nhưng vẫn bình tĩnh nói tiếp,『Ừ, nói tôi nghe đi.』

‘Có lẽ cậu Ling Shinru đã nói với ngài rồi, nhưng hãy tìm kiếm người đó đi.’

『Người đó? Là người nào?』

“Ai đó có thể hỗ trợ cậu Ling Shinru trong công việc thay tôi. Nếu có thể, tốt nhất là tìm một người có thể gắn bó lâu dài nhất có thể và hỗ trợ công việc.’

『Cái gì? Anh đang——, à, có vẻ như thời hạn hợp đồng sắp kết thúc. Tại sao, giới tài chính… Anh đã quyết định không tái ký à?』

Ling Tangyun hỏi như đó là điều bất ngờ. 『Tìm được một người tốt thì có vẻ dễ, nhưng không hề đơn giản như vậy,” ông ngượng ngùng lẩm bẩm.

Yuri đã ngẫm nghĩ trong khi hỗ trợ Ling Shinru làm việc.

Anh đã đoán trước rồi, nhưng có vẻ như cậu ta sẽ cần một cố vấn phù hợp hơn bản thân mình để giúp đỡ công việc kinh doanh.

Nó vẫn ổn. Chỉ cần Ling Shinru làm theo hướng dẫn và chỉ làm những gì chú thứ ba bảo anh làm, thì dường như Yuri có thể xử lý được. Tuy nhiên, khi thời gian trôi qua và anh ấy đã có được quyền lực độc lập cũng như mở rộng phạm vi công việc của mình, anh ấy sẽ cần một người ở bên cạnh có thể đưa ra lời khuyên và trợ giúp chuyên nghiệp hơn.

“Cậu Ling Shinru sẽ là người đưa ra quyết định, nhưng xin ngài hãy chọn một vài người tốt và cho tôi biết.”

『Được rồi, ngày mai tôi sẽ đi tìm hiểu. Tuy nhiên, không dễ để tìm được người phù hợp với yêu cầu, vì vậy tốt hơn hết anh nên biết là sẽ mất một thời gian đi.』

“Vâng. Không sao đâu vì tôi cũng sẽ không rời đi ngay ngày mai. Dù có mất thời gian nhưng nếu tìm được một người tốt thì sẽ hay hơn.

Sau đó, xin nhờ ngài giúp đỡ tôi.” Yuri vừa nói tạm biệt.

Đột nhiên, một âm thanh đáng sợ vang lên từ phía sau.

Khi vai giật nảy cả lên và quay đầu lại, anh thấy Ling Shinru đang đứng giữa cánh cửa đang run run do lực va vào tường, như người kia vừa đá mạnh vào cửa phòng tắm sau khi tắm xong.

Những giọt nước nhỏ giọt trên mái tóc chưa được sấy khô, và đôi mắt sáng rực đang nhìn chăm chăm vào Yuri.

“Anh cần anh tôi làm gì?”

Yuri không thể đáp lại những lời gay gắt mà đối phương thốt ra ngay lúc đó và chỉ bối rối nhìn cậu ta.

Không đợi câu trả lời của Yuri, Ling Shinru sải bước tới và giật ống nghe từ tay anh.

‘Chào anh. … … Vâng, thưa anh. Không có gì. … … Không, anh sẽ không làm điều đó. Em sẽ lo việc đó nên không cần phải lo lắng đâu. Nếu sau này tôi cần nhờ anh cái gì khác, em sẽ liên hệ lại với anh nhé. … … Vâng, vậy thì anh nghỉ ngơi đi ạ.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi ngắn với giọng điệu lạnh nhạt và chuyên nghiệp, Ling Shinru cúp máy.

Trong lúc đó, anh cầm ống nghe bên cạnh, tay vẫn lơ lửng trên không.

Yuri, vẫn đứng đó, đặt ống nghe xuống, im lặng một lúc rồi liếc nhìn người kia.

Anh nao núng khi thấy Ling Shinru quay sang một bên.

Đôi mắt của Ling Shinru hung dữ đến đáng sợ. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh.

Cậu ta nhìn Yuri với ánh mắt sẽ không làm anh ngạc nhiên nếu cậu ta ăn sống mình.

Ling Shinru, người đang giương mắt theo dõi mọi thứ, cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi mở miệng.

“Đây là việc của tôi. Anh Gable, đừng can thiệp vào.”

“…”

“Cho dù họ có đưa ra danh sách những người tốt hay không, và cho dù họ có bao phủ toàn bộ ngôi nhà với danh sách đó, tôi sẽ không bao giờ ưng ai đó không phải do chính mình chọn, vì vậy đừng can thiệp. Thật là lãnh phí thời gian.’

‘… … Vâng.’

Yuri gật đầu. Không thể nói gì hơn thế. Ling Shinru, người đang lườm Yuri bằng ánh mắt sắc lẻm như thể sắp ăn thịt anh, quay đầu đi.

Nhưng nếu muốn có được điều gì thì tốt hơn là nên thật nhanh chân. Nếu muốn hợp tác thì tốt nhất nên tìm hiểu về công việc càng sớm càng tốt.

Yuri nghĩ có tốt hơn không nếu nói, ‘Tìm người trợ giúp càng nhanh càng tốt.’ Nhưng không hiểu sao, trong tình hình hiện tại, nói câu đó ra giống như đổ thêm dầu vào lửa, nên anh đã giữ im lặng.

Đúng như dự đoán, quyết định này thật sáng suốt. Ling Shinru, người đang đi về phía phòng khách, đột nhiên chửi thề và đá vào ghế một cách thô bạo như nổi điên lên.

Không khí bức bối quá… … .

Yuri xoa cằm và lúng túng nhìn đối phương.

Vì lý do nào đó, trong một thời gian vừa qua, Ling Shinru đã có dấu hiệu bất ổn rồi.

Khi được hỏi nó trông như thế nào, anh không thể xác định được nhưng đã cảm thấy như vậy khi nhìn nó từ một phía. Cậu ta dường như đang không ngừng bị kích động. Kiểu như không thể biết được lưỡi dao lam sẽ ném về hướng nào.

Tuy nhiên, thật khó để anh nghĩ ra một cách cụ thể phù hợp. Nếu nhìn vào cách cư xử của Ling Shinru khi đối xử với mọi người và xử lý công việc, cậu ta thực sự xử lý tình huống một cách bình tĩnh và lý trí hơn nhiều so với những người khác. Không phạm sai lầm hay phạm lỗi với mọi người, và dường như cũng không có khả năng làm như vậy.

Tuy nhiên, anh lo về khía cạnh bất ổn thỉnh thoảng lại bộc lộ ra ngoài, thường là khi cậu ta ở nhà một mình với Yuri.

Ngay khi nghĩ mình có thể quay đầu lại, anh đột nhiên cảm thấy ngại ngần.

Ling Shinru, người đang ngồi trên ghế sofa xoa bóp thái dương như thể đang mệt mỏi, nói ngắn gọn với Yuri, người đang đứng một chỗ suy nghĩ. Khi Yuri nhìn đối phương, cậu ta chỉ liếc nhìn lại, bằng ánh mắt lạnh lẽo và nói lại một lần nữa.

‘Mắt. Mỏi quá.’

Yuri nhanh chóng gật đầu. Điều này có nghĩa là người này muốn được mát-xa mắt.

Đã lâu rồi, cậu ta hầu như không nói chuyện với Yuri hay thậm chí nhìn anh, nhưng không bao giờ quên việc yêu cầu Yuri xoa mắt cho mình mỗi tối, có lẽ vì rất mệt mỏi sau khi bắt đầu học việc.

Ngay sau đó, Yuri đi vào phòng khách với chiếc khăn nóng và một bát nước rồi ngồi xuống. Như thể đó là điều tự nhiên, Ling Shinru nằm xuống đùi anh và nhắm mắt lại. Yuri chườm khăn nóng lên mắt đối phương như thường lệ.

“………….”

“…………”

Không có lời nào được trao đổi.

Yuri lặng lẽ dùng khăn lau mắt chườm thái dương và xung quanh mắt của Ling Shinru, Ling Shinru thở dài và dần dần thả lỏng cơ thể.

Cậu ta có vẻ thực sự không thoải mái. Rất rõ ràng là điều này bắt đầu khi nào. Đó là sau khi câu chuyện về hợp đồng trọn đời được đề cập tới. Vì vậy, Yuri biết rằng chính mình là người đã làm Ling Shinru bực dọc.

“Thật khó làm sao.”

Yuri lại lẩm bẩm với chính mình. Ngay từ đầu anh thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến một bản hợp đồng trọn đời và hoàn toàn không muốn đàm phán hoặc xem xét lại về vấn đề đó.

Hơn nữa, Ling Shinru hẳn đã biết rằng trên thực tế, nó chẳng có ý nghĩa thực sự nào cả. Tuy nhiên, cậu ta lại bướng bỉnh như một đứa trẻ không được phép có được thứ mình muốn.

Thậm chí không cần suy nghĩ liệu nó có ích cho mình hay không.

“Mùi….”

Lúc đó, Ling Shinru đột nhiên lẩm bẩm.

Yuri, người đang xoa mắt cho đối phương, dừng lại nhưng rồi bình tĩnh hỏi. “Đó có phải là mùi này không? Mùi nước.” Ling Shinru không đáp, nằm yên một lúc, và sau đó túm lấy cổ áo Yuri và kéo xuống.

Yuri mất thăng bằng, hơi loạng choạng, trong khi cậu ta dụi mũi vào ngực anh.

Yuri chỉ im lặng nhìn Ling Shinru hít một hơi thật sâu, đưa mũi lên từng góc của lồng ngực, như sẽ không bỏ sót điều gì.

Ling Shinru bất chợt xé toạc áo của Yuri như một đứa trẻ gắt gỏng. Thậm chí không cần cởi cúc, cậu ta kéo áo và xé toạc vài chiếc cúc trên cùng, rồi lại vùi mặt vào làn da trần lộ ra ngoài.

Yuri thoạt nhìn khá nao núng khi mũi, má và hơi thở chạm vào làn da mình, nhưng anh vẫn giữ nguyên ngực mình để mặc Ling Shinru. Mặt Ling Shinru đang chậm rãi chuyển động và ngửi khắp nơi, cả gáy, xương đòn, dưới ngực, nách, ôm lấy Yuri. Và thậm chí nhiều hơn.

Mũi di chuyển trên người anh thật kỹ. Có vẻ như toàn bộ khuôn mặt của cậu ta sẽ bị vùi vào.

Mũi, má và môi người kia di chuyển khắp người anh một cách nhột nhột.

Sau đó, đột nhiên, Ling Shinru, người đang dùng má vuốt ve ngực của Yuri, dừng lại tại núm vú nhô ra một lúc rồi cắn nó.

Anh bất giác rùng mình vì đau, nhưng cánh tay đang ôm chặt lấy eo anh càng mạnh thêm và anh không thể lùi lại được. Đúng hơn, có lẽ do phản ứng của cậu ta – hoặc có lẽ vì cậu ta cảm thấy như có điều gì đó rất tốt khi mình gắt gỏng – cậu ta còn cắn mạnh hơn.

Cuối cùng, Yuri không thể chịu đựng được nữa và nói ngắn gọn: “Đau quá”. Chỉ khi đó, cái miệng đang cắn vào núm vú của anh mới nhả ra một chút.

“Tôi đoán nó không phải là mùi nước. Bây giờ dù có ngửi thấy mùi này, lòng tôi cũng không thấy nhẹ nhõm hơn chút nào. Trên thực tế, nó dường như đã trở nên nặng nề hơn. Còn hơn thế nữa. Hay trong trái tim không phải là muối mà là bông sao?” Ling Shinru mỉm cười mỉa mai và mím môi đang méo mó của mình.

Ling Shinru tiếp tục dùng môi và mũi chà vào ngực Yuri thêm một lúc nữa rồi đột nhiên nhếch mép.

“Làm sao anh có thể bình tĩnh như vậy khi đã nói thích tôi?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo