“Nếu thích đến vậy, làm sao anh có thể sống mà không nhìn thấy tôi?”
Đó không phải là lời gây sự hay chỉ trích, đó là sự thể hiện sự tò mò thực sự.
Ling Shinru chỉ nghiêng người thêm một chút. Cậu chạm mũi mình vào gáy của Yuri. Rất gần nhưng không đủ để chạm vào.
Sức lực dường như dần dần biến mất khỏi vai anh. Cuối cùng, một giọng nói trầm thấp cất lên một cách ngọt ngào, thực sự dịu dàng.
“Anh Gable, tôi rất biết ơn anh. Không có ai làm tôi cảm thấy thoải mái hơn anh. Ngoài ra, vâng, đúng là do anh đã cứu tôi. Vì vậy–tôi sẽ đưa ra cho anh một lời đề nghị cực kỳ hậu hĩnh.”
Ling Shinru lùi lại một bước. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, cậu ta mỉm cười, rồi cất lời với nụ cười ngọt ngào và rạng rỡ trên môi.
“Tôi sẽ gia hạn một hợp đồng trọn đời. Sau đó tôi sẽ đề tên anh lên đó.”
Táp táp, ngón trỏ dài trắng nõn gõ lên ngực.
‘Tôi sẽ đưa cái này vào đó. Tôi sẽ đưa cho anh cái này nữa, vì vậy hãy làm như tôi nói. Đó là một kế hoạch rất có lợi cho anh,’ nụ cười của Ling Shinru như đang nói. Sự hào phóng đầy kiêu ngạo.
Yuri liếc nhìn đối phương. Ling Shinru, người đang bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của Yuri, đang bảo rằng nếu anh làm theo những gì mình nói, cậu ta sẽ có thể tự tin đáp ứng mọi thứ.
Khi mới ký hợp đồng, có một điều khoản ghi rằng anh có thể xem xét nó theo cách mình muốn, nhưng lần này, họ đã giao cho anh toàn bộ quyền quyết định. Đó thực sự là một lời đề nghị hấp dẫn.
Yuri nhìn xuống chân mình một lúc và cất lời hỏi.
“Cậu định đưa nó cho tôi những gì?”
“Sẽ như anh Gable mong muốn.”
Ling Shinru trả lời ngắn gọn.
“Tôi đang nói rằng nếu chỉ dừng lại ở việc mê đắm nhìn chằm chằm vào thì cũng không sao. Tham lam cũng được.” Ling Shinru mỉm cười quyến rũ và nói sẽ không có lời đề nghị nào tốt hơn thế này. Nụ cười đó đẹp đến mức khiến trước mắt Yuri lại mờ đi.
Nhưng mà.
“Tại sao cậu lại muốn tôi đến vậy?”
Anh không còn cách nào khác ngoài việc lại hỏi lại. Nụ cười biến mất khỏi môi Ling Shinru.
Cậu ta chớp mắt nhìn Yuri mà không nói gì một lúc, như thể chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Đôi môi dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cậu ta lẩm bẩm một lúc rồi mới chậm rãi đáp.
“Tôi ghét khi thứ gì đó trong tay mình lại biến mất. Hơn nữa còn là người tôi ưa thích.”
Vào lúc đó, như đã trở lại thành một đứa trẻ, vẻ mặt hiện lên một tia lo âu khi lẩm bẩm câu trả lời. Như thể có điều gì đó đối phương không hề hay biết đã phủ bóng lên trái tim cậu ta. Tuy nhiên, đó là một nỗi bồn chồn mơ hồ và không xác định được, như bản thân cậu ta cũng không biết nó là gì.
Yuri lại trầm ngâm và hỏi lại.
“Cậu có thích tôi không?”
Lần này không có câu trả lời. Đối phương chỉ nhìn chằm chằm vào Yuri như không biết câu trả lời. Có vẻ thậm chí còn không biết từ ‘thích’ này có nghĩa là gì.
“Cậu có quan tâm đến tôi, tôn trọng tôi và không muốn tôi khó chịu không? Ngay cả khi điều đó có nghĩa là đi ngược lại những gì cậu muốn ngay bây giờ?”
Lần này, Ling Shinru không đáp. Biểu cảm dần dần biến mất khỏi khuôn mặt cậu ta.
Nhìn đối phương như vậy, Yuri lặng lẽ thở dài. “Nếu không, cậu đang thực hiện một giao dịch rất thua lỗ đấy.”
Tuy nhiên, anh cũng không nghĩ đó là một giao dịch mang lại nhiều lợi ích cho mình.
Trong cuộc sống Yuri biết mình muốn gì.
Đó là điều duy nhất anh học được khi sống cuộc đời không dài cũng không ngắn của mình.
Yuri mở miệng ra lấy ví dụ.
“Nếu tôi phải dành cả cuộc đời mình cho ai đó, tôi muốn dành cả cuộc đời để chăm sóc lẫn nhau. Đúng như cậu Ling Shinru đã nói về sự nhàm chán, tôi thích những thứ bằng phẳng, êm ả và bền lâu. Không nghĩ đến người khác, không đơn phương thỏa mãn ham muốn, không hủy hoại lẫn nhau.”
Tức là anh không thể chấp nhận những lời đề nghị có thể khiến mình phải hối hận dài lâu do không biết rõ mình muốn gì hoặc chỉ vì sự tham lam trước mắt. Nó sẽ hủy hoại người kia, và cuối cùng nó cũng sẽ hủy hoại chính anh.
“Anh đã nói thích tôi.”
Ling Shinru, người đang im lặng lắng nghe, thì thầm.
“Đúng vậy.”
Yuri gật đầu và tiếp tục nói.
“Sống với những gì mình thích tưởng chừng tương tự nhưng thực ra lại rất khác”.
Ling Shinru không nói gì. Gương mặt vô cảm chỉ nhìn chằm chằm Yuri dường như không thể thốt ra một lời.
Yuri, người đã kiên nhẫn đợi người kia nói điều gì đó một lúc, lên tiếng sau một khoảng thời gian yen ắng khiến anh tin chắc đối phương sẽ không nói thêm gì nữa khi chỉ im lặng nhìn anh.
“Nếu muốn, cậu Ling Shinru có thể gia hạn hợp đồng. Vì ngày hết hạn đang đến gần nên có thể ký vào tài liệu gia hạn bất kỳ lúc nào trước đó thuận tiện nhất cho mình.”
“Nếu có bất cứ điều gì cậu muốn bổ sung vào hợp đồng mới – nếu cậu dự định gia hạn hợp đồng, hãy cẩn trọng,” Yuri bổ sung. Không có lời nào đáp lại.
* * *
『Có một cuốn sổ đỏ ở ngăn trên cùng của bàn làm việc của tôi, vui lòng mang nó đến đây. Tôi đã bảo Bai Xiang mở ngăn kéo rồi.』
Vừa nhận điện, anh đã nghe thấy một giọng nói già nua thậm chí còn không thèm kiểm tra người ở đầu bên kia là ai.
Yuri im lặng một lúc. Không nhận được câu trả lời ngay, chắc hẳn ông ta đã rất bực bội và lại cất giọng gay gắt: “Không hiểu à?”
“Không, tôi hiểu.”
『Được rồi, mang nó đến đây ngay. Chỉ cần xuống tầng hầm và đưa nó cho Yun An. Chàng trai trẻ, đừng lơ đãng ngu ngốc nữa.』
Với những lời đó, điện thoại bị cúp. Anh có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của một người đang tặc lưỡi bên kia đầu dây.
Không có lý do nào khác khiến Yuri im lặng. Đó là bởi vì đó là giọng nói anh đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần nên phải mất một lúc mới nhớ ra được.
– Tại sao cậu ta lại thế?
Giọng nói tặc lưỡi đó đã lởn vởn trong đầu anh từ sáng.
“Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ ngài ấy. Anh đã nhận được cuộc gọi nào chưa ạ?”
Ngay khi Yuri vừa cất điện thoại vào túi, cánh cửa bật mở và người phụ nữ bên ngoài thò đầu vào. Có vẻ như ngay khi gọi cho Yuri, ông ta cũng gọi cho cô ta.
Nếu Yuri dám đến chỗ cô và yêu cầu mở ngăn kéo bàn, cô sẽ nhìn anh đầy nghi ngờ và từ chối.
“Đúng rồi, nhờ tôi lấy cuốn sổ đỏ ở ngăn trên cùng.”
Sau khi xác nhận câu trả lời của Yuri, cô ta vội vàng bước tới và lấy một chiếc chìa khóa nhỏ từ túi chìa khóa trên thắt lưng. “Ôi trời, đây không phải là nó sao? Vậy thì đây có phải là nó không?” Trong khi chờ cô gái thử khớp chiếc chìa khóa này, lẩm bẩm bối rối như đang cố tìm chìa đúng trong vô số chiếc chìa khóa, Yuri lấy điện thoại ra khỏi túi và kiểm tra.
Nhiều nhất, chỉ mới khoảng mười phút trôi qua kể từ khi anh được gọi đi xuống tầng hầm. Có lẽ, nếu bây giờ đi xuống với cuốn sổ cái, Yuri sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.
Hmm, Yuri bình tĩnh thở dài. Nếu là chuyện gì khó coi, anh đã nhìn thấy vô số lần rồi, cho nên cũng không có gì mới mẻ, nhưng hắn không thích chính là cái mùi này.
Tầng hầm nơi họ gọi Yuri xuống luôn có một thứ mùi mốc, tanh tanh khiến anh đau đầu nếu ở đó lâu.
Tuy nhiên, Yuri nghĩ đến Ling Shinru, người chắc chắn đang ngửi thấy mùi đó ngay lúc này, và nghĩ trong giây lát rằng mùi mình ngửi thấy khi ở đó để giao cuốn sổ mới là điều quan trọng.
Vâng, cái mùi này không có gì to tát. Anh thực sự không quan tâm đến hoàn cảnh có khắc nghiệt hay không. Không, không quan trọng chuyện gì đang xảy ra dưới lòng đất, mùi hôi hay bất cứ thứ gì tương tự.
Điều đọng lại trong tâm trí anh nhiều hơn thế là nó có vẻ rất đáng ngờ.
A… Đây là những lời chú Ba của Ling Shinru đã nói.
‘Tại sao cậu ta lại như vậy?’ Thật trùng hợp khi Yuri ở gần đó nghe được lời nói của chú ba lẩm bẩm một mình, nhưng không phải ngẫu nhiên mà những lời đó phát ra từ miệng chú ba.
Chú Ba của cậu ta là một người có con mắt rất tinh tường. Có thể nói ông ta có con mắt tinh tường và đọc được cảm xúc của mọi người rất nhanh. Có lẽ, ông ta đã hình thành thói quen này khi làm một việc gì đó đòi hỏi mình phải hết sức để tâm vào hàng trăm lần, theo hàng trăm hướng trong một thời gian dài.
Khi Yuri nghe những lời đó, anh vô thức nhìn người chú của Shinru đã nói ra những lời đó. Và rồi anh nhìn theo hướng ánh mắt của ông ta. Ling Shinru đang ngồi đó.
Cậu ta vẫn mỉm cười như thường lệ. Miệng cười rạng rỡ và nhẹ nhàng khi nói chuyện với những người ngồi cạnh hoặc đối diện. Thỉnh thoảng cậu ta chỉ nói một hoặc hai từ, nhưng hầu hết thời gian chỉ lắng nghe.
Yuri đang ngồi cách họ một chút và quan sát họ từ một khoảng cách thích hợp. Ban ngày, mỗi khi Ling Shinru đến học việc với chú mình, Yuri đều đi cùng, nhưng anh không phải là người trong gia đình cậu ta.
Vì thường có những điều ông ta không muốn chia sẻ nên chú của Ling Shinru luôn dặn Yuri giữ khoảng cách nhất định. Vì vậy, Yuri thường giữ khoảng cách hợp lý và chỉ tiến lại gần khi họ cần mình.
Ngay cả vào những lúc đó, Yuri vẫn có thể nghe thấy tiếng họ trò chuyện, nhưng nếu họ hạ giọng xuống một chút và thì thầm, họ sẽ ở một khoảng cách đủ xa mà không ai có thể nghe thấy được.
Đúng hơn, từ vị trí gần chú cậu ta hơn, người đang ngồi ở bàn làm việc và lục lọi tài liệu để tìm kiếm thứ gì đó, anh thấy Ling Shinru đang nói chuyện với hai hoặc ba người đàn ông mà chú của cậu ta đã gọi đến, không phải hàng ngày mà chỉ thỉnh thoảng khi có chuyện gì đó cần thiết.
Chú cậu ta, người đang nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ, đột nhiên lẩm bẩm một mình.
‘Tại sao cậu ta lại như vậy?’
Nói xong, ông ta cau mày nhìn họ một lúc nữa, rồi quay sang Yuri và hất cằm chỉ về phía họ.
‘Tại sao thằng bé lại như vậy? Có chuyện gì xảy ra à?”
‘Sao cơ ạ?’
Yuri nhìn theo ánh mắt ông ta, nhìn thấy Ling Shinru và nghiêng đầu như thể không biết. Người chú lại nhìn Ling Shinru một cách nghi ngờ.
Sau khi hỏi anh, ông ta lẩm bẩm điều gì đó như thể không sao rồi chuyển sự chú ý sang tập tài liệu.
Yuri nhìn Ling Shinru một lần nữa. Cậu ta vẫn mỉm cười như thường lệ.
Cậu ta vẫn nói chuyện, lắng nghe và làm nét mặt như bình thường. Dường như không khác gì những lần khác. Nhưng mà. Rõ ràng người này đang không ổn định.
Mặc dù cậu ta đang mỉm cười nhưng anh lại thấy hơi bất ổn. Nhưng Yuri không thể hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy, nên anh nghiêng đầu. Anh không biết có gì khác biệt so với những lần khác. Và lý do tại sao.
Tuy nhiên, dường như có một sự thay đổi nhỏ ở đâu đó, như thể một hoặc hai hạt cát rơi xuống từ bức tường lâu đài kiên cố mà không ai hay biết trước một trận động đất lớn.
Anh cảm thấy khá bồn chồn. Vâng, giống như trước đây – ngay sau khi chuyển từ Seringge đến Berlin – mặc dù nó không còn rõ ràng như lúc đó.
Yuri im lặng nhìn đối phương. Tuy nhiên, sự bất ổn chỉ là một cảm giác mơ hồ và anh không thể tìm thấy điều gì khác biệt cả.
Điều duy nhất khác với thường lệ là Ling Shinru không để ý tới Yuri.
Không phải hoàn toàn phớt lờ anh mà chỉ nói chuyện với anh khi cần, và đôi khi cậu ta nhìn xung quanh và mắt họ ngẫu nhiên chạm nhau, nhưng tần suất giao tiếp bằng mắt đã giảm đi đáng kể.
Không hoàn toàn, nhưng đủ để thuyết phục anh rằng cậu ta không chủ động nhìn về hướng mình.
Kể cả hôm nay, chỉ một hoặc hai lần duy nhất, anh chạm mắt với cậu ta sau khi đến văn phòng, đó là khi ánh mắt họ gặp nhau trong thoáng chốc.
Tuy nhiên, những người duy nhất nhận thấy thái độ tế nhị của Ling Shinru dường như chỉ có Yuri và chú cậu ta, trông có vẻ bối rối trong giây lát nhưng không để tâm nhiều đến nó.
‘Hôm nay có chuyện gì tốt xảy ra à? Có vẻ như có điều gì đó tốt mà cậu cứ mỉm cười như thế?’
Một trong những người đang nói chuyện, một người đàn ông mặc áo liền quần màu đen ngồi chéo trên ghế đối diện với Ling Shinru, đột nhiên lên tiếng. Ling Shinru nhìn anh ta và mỉm cười, nói, ‘Vậy sao?’
‘Vâng, đó là những gì tôi đã thấy sau khi nghe cậu nói. Hôm nay cậu có hẹn à? Cậu đã tìm được cô gái nào chưa?”
‘Này, sao lại hẹn hò vào một ngày như hôm nay nhỉ? Lát nữa sẽ xuống tầng hầm giết một con lợn nên phải vứt hết quần áo đi, không. Nếu thực sự đã hẹn gái, hãy hẹn lại vào một ngày khác.
Tôi không nói điều này vì ghen tị vì cậu út gặp một người phụ nữ, mà tôi nói điều này vì cậu út thôi. Nếu người đầy máu, còn đi gặp gái thế nào nữa?’
‘Không phải là tôi sẽ đích thân đi ra ngoài nên 700 pound máu là hơi cường điệu. Chà, nó có thể vẫn còn hơi khác lạ. Nhưng cậu có thực sự đang gặp gỡ một người phụ nữ không?”
Người đàn ông tóc vàng ngồi cạnh cũng nghiêng đầu và nhìn Ling Shinru với vẻ thích thú. Ling Shinru cười và lắc đầu.
‘Không, không có gì đúng cả. Tôi đoán mình chỉ cười vì những điều anh nói thật buồn cười. Tôi thậm chí còn không biết mình đã cười.’
‘Thật sự không có chuyện gì sao? Nhưng cậu út trông như có bạn gái vậy.’ Kéo kéo cái áo len đen của mình, anh ta liếc nhìn Ling Shinru và làm một cử chỉ hài hước. Ling Shinru chỉ cười và đáp, ‘Không.’
‘Này, nếu trông gọn gang, ngăn nắp quá thì gái sẽ không theo đâu. Cậu út, nhìn cậu đẹp trai quá, có bao nhiêu phụ nữ sẽ thấy xấu hổ khi đứng cạnh cậu!’ vô cớ và vỗ vào người anh ta.
‘Này, đừng chỉ dùng cái mặt để cưa gái. Làm thế nào để biết liệu kỹ năng của mình có tuyệt vời hay không?’ Họ đùa giỡn và cười khúc khích với nhau.
Yuri nhìn họ và cau mày. Tuy nhiên, anh không thể hiện điều đó và ngay lập tức xóa bỏ biểu cảm của mình. Trên thực tế, Ling Shinru, người đi cùng họ, đang nhìn họ với vẻ mặt ngây ngô.
Cậu ta trả lời nửa vời, như không quan tâm đến bất cứ điều gì họ đang nói, mà chỉ mỉm cười vừa đủ để đáp lại họ.
Những người làm việc dưới quyền chú Ba của cậu ta thường bị gọi vào khi làm cái gọi là ‘phần việc khó nhằn’. Vì đi làm việc khắp nơi và làm việc chung nên họ thường xuyên gặp mặt nhau.
Ông ta hầu như luôn gọi cho họ khi phải làm những việc khó nhằn.
Họ đã làm việc trong giới này từ mười đến hai mươi năm và họ đối xử với Ling Shinru, người mới bắt đầu làm việc dưới quyền chú ba của mình, như cậu chủ trẻ tuổi nhất, và đối xử lịch sự với cậu ta theo cách riêng của họ, nhưng họ lại bí mật tỏ ra lời nói và những hành động khiến họ nghĩ cậu ta ở dưới họ.
Bởi vì xuất thân từ một gia đình tốt nên họ gọi cậu ta là ‘cậu chủ’, nhưng họ dường như coi cậu ta như một đứa trẻ non nớt và bất tài, lớn lên ngoan ngoãn, và đôi khi sẽ pha những trò đùa có thể khó chịu tùy theo cách mọi người nghe mình.
May mắn thay, những ngày này mọi thứ đã được cải thiện rất nhiều.
Lúc đầu, lúc Ling Shinru mới làm việc dưới quyền chú mình được vài ngày, cậu ta chỉ dùng ngôn ngữ lịch sự và thái độ không khác gì khu đối với cấp dưới.
Tuy nhiên, sau vài ngày nữa, vì đây là lần đầu tiên Ling Shinru đến nên cậu ta đã hoàn thành công việc khá gọn gàng và tùy tình huống rất mạnh mẽ, nhưng hiện tại có vẻ như cậu ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều.