「Rồi, okay!!」
Sau vài tuần, cuối cùng tôi cũng thoát kiếp bẹp dí trên giường, và được quay về phòng riêng.
Đeo cặp papa mua cho, mặc quần áo thoải mái cho việc lăn xả. Nhét thuốc phòng hờ vào cặp, tránh trường hợp đang đi giữa đường lại phát bệnh.
Lén lấy giấy vẽ trận pháp dịch chuyển trong phòng papa. Phòng trừ đói bụng, tôi lấy khăn tay gói thêm mấy cái bánh còn sót lại trong phòng mang theo.
À, nhét thêm con dao nhỏ nữa, biết đâu xui rủi gặp phải ma thú. Ừm, tôi cũng biết con dao nhỏ thế này chẳng xi nhê gì với ma thú, nhưng với đứa không thể sử dụng ma pháp tôi đây, vẫn cần phải có thứ gì đó phòng thân.
Kiếm, quá to với một đứa nhóc năm tuổi. Và tôi cũng không vác nổi, nên mới phải đành chọn dao. Mà này, dao nguy hiểm lắm, tôi không khuyến khích bắt chước theo đâu đấy!
Chuẩn bị tươm tất sẵn sàng xong, tôi lôi vòng tròn trận pháp dịch chuyển ra khỏi cặp. Trận pháp này, không nhất thiết phải sử dụng tới ma lực nên tôi cũng có thể kích hoạt. Còn cách dùng thế nào, tôi đã biết từ trước trong game.
Đích đến, khu rừng học viện anh trai theo học hay tổ chức huấn luyện sinh tồn định kỳ mỗi năm. Tại đó, ngài Orsis vô tình rơi xuống vực cùng nữ chính, sau đó phát hiện loại thảo dược mới có khả năng làm thuốc đặc trị『Bệnh Laonen』.
Tôi không rõ vị trí chính xác, nhưng lại nhớ rõ bản đồ trong game, chỉ cần tới gần được chỗ đó sẽ tìm được thôi.
Tất nhiên, tôi tới đó không phải để chết. Tôi tới để tìm cơ hội sống sót. Thời gian của tôi không còn nhiều, mỗi lần phát bệnh tôi càng hôn mê sâu hơn, chắc chắn ngày nào đó sẽ không tỉnh lại.
Nhưng nếu tìm được thảo dược mới rồi điều chế thuốc, tôi hẳn có thể sống thêm vài năm. Vài năm ngắm nhìn Bias lớn lên tỏa sáng rực rỡ y hệt như trong game.
Nhớ không lầm trong game, nhờ vụ tìm thấy thảo dược này mà nữ chính mới thân thiết được với ngài Orsis. Nghĩ tới việc anh trai bị nữ chính suốt ngày bám lấy, không hiểu sao tôi ứa gan gì đâu. Tốt nhất lần này tôi phải tìm được thảo dược, tiện dẹp luôn flag gì đó với nữ chính luôn!
Tuy nhiên, vấn đề là đây, tôi ốm yếu còn thua cả cọng bún, ma lực có cũng như không. Giờ chỉ có nước, đặt hết tất cả vào tinh thần lăn xả không ngại hiểm nguy.
Giấy trận pháp tôi trộm được của papa có vẻ khá đắt, nhưng cũng đành chịu thôi, tôi đâu thể nào đi bộ đến đó được. Thôi, nào tôi giàu, tôi trả lại papa sau vậy, giờ ghi nợ trước!
Nuốt nước bọt, tôi bước lên vòng tròn trận pháp.
「Alba, hôm nay em…..…」
Ngay khi trận pháp được kích hoạt, cửa phòng bỗng bị đẩy mở cùng với giọng anh trai. Mắt anh ngay lập tức trợn lớn.
「Alba!」
Anh lao nhanh đến với vẻ mặt nghiêm trọng hiếm thấy.
Đúng lúc ấy, ánh sáng bộc phát từ vòng tròn ma pháp bao trùm cả hai.
Khi ánh sáng tan đi, tôi với anh trai đã bị dịch chuyển đến khu rừng.
Khung cảnh y hệt trong game……Oa, thành công rồi!! Tôi vui vẻ nhảy cẫng lên trong lòng ăn mừng.
Nãy anh trai lao tới quá nhanh nên thành ra khi dịch chuyển xong cả hai ngã lăn ra đất, quần lấm lem bùn lầy. Anh trai ngay lập tức nhìn ngó xung quanh rồi đè tôi xuống, hỏi lớn.
「Đây là nơi nào!? Em lấy giấy trận pháp trong phòng cha đúng không!? Thứ đó không phải để nghịch chơi đâu!」
Tôi co rúm người nằm bẹp dí ngước nhìn anh trai đè phía trên, mặt mày cáu gắt….. Oa, này mãn nhãn quá đi!! Góc cận cảnh thế này xứng đáng nằm đầu top CG huyền thoại!! Tôi phải gồng mình lắm đấy, không là máu mũi phun trào rồi!!
Không, không! Giờ không phải lúc nghĩ bậy bạ!
Tôi nghiêm túc nhìn anh trai đang lo lắng không thôi.
「Anh, em không có nghịch ngợm trận pháp」
「Vậy…. Chuyện này là sao!?」
「Vì em không muốn chết」
Nghe tôi nói, anh trai cứng đờ người.
「Em…… không muốn chết….. mà lại tới nơi nguy hiểm thế này? Nơi này biết đâu có ma thú! Em đi một mình lỡ gặp phải rồi mất mạng thì sao!?」
「Nhưng…… em không đến không được!」
「Anh lại thấy em đang đi tìm chết đấy……........!」
「Không làm gì, em sớm muộn cũng chết! Nếu đã muốn chết, em sẽ không lấy mấy trận pháp đắt đỏ của papa để đến nơi thế này đâu」
「Alba!」
Anh trai tức giận quát lớn, khiến tôi khựng lại.
Giật mình nhìn lên, mắt anh đã ướt nhòe nước mắt.
Và rồi từng giọt lệ trong suốt như đá quý lặng lẽ rơi xuống khỏi đôi mắt xinh đẹp.
「Đừng nói mấy chuyện ‘sớm muộn cũng chết’...…! Cha với mẹ đang cố chữa trị cho em mà……」
「Ư, a…….. V-vâng…em, em xin lỗi……」
Tôi không nghĩ anh sẽ khóc. Hoảng loạn, tôi vội giơ tay lau nước mắt trên má anh. Nhưng tay tôi cũng toàn bùn đất, càng lau gương mặt thiên thần của anh càng lấm lem hơn.
Dù vậy, anh trai vẫn không để ý tới. Anh cắn chặt răng, đỡ tôi đứng dậy rồi phủi đất cát dính trên áo quần cho tôi.
「Nơi này nguy hiểm! Về thôi! 」
Tay anh chìa tới trước mặt, tôi chỉ muốn nắm ngay lập tức. Nhưng……
「Em không về khi chưa đạt được mục đích đâu!」
「Mục đích? Em có biết đây là đâu không!?」
「Khu trung tâm rừng Mã Não」
「Rừng Mã Não!!? Sao lại chỗ đó…………」
Nghe tên khu rừng, anh ngỡ ngàng lặp lại.
Cũng phải thôi!
Từ nhà đến học viện mất gần một giờ ngồi xe, rồi từ đó đi tiếp về phía ngược lại, men theo núi mới đến được rừng Mã Não.
Chính vì vị trí thuận tiện với học viện, ma thú không quá nguy hiểm nên mới được chọn làm địa điểm huấn luyện sinh tồn hằng năm.
Nghe tôi đáp trơn tru, vẻ mặt anh có chút do dự.
「..........Lẽ nào ở đây có thứ trị được bệnh Alba?」
「Vâng」
Tôi nói như thật, nhưng thực tế xác suất chỉ 50-50, không, có khi còn thấp hơn. Trong game, Bias lúc tìm được thảo dược ấy khi đang học năm hai, tức bảy năm sau. Thông tin chi tiết về thảo dược đó, mọc vào mùa nào, sao chưa ai phát hiện đều không được đề cập đến, nên lúc này có hay không vẫn do ông trời quyết định.
「Em có chắc thứ muốn tìm ở đây?」
Tôi cố ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
Tôi bị dồn vào đường cùng rồi!! Cứ nhớ đến chuyện chỉ vì vài câu nói mỉa mai của bà nội mà tôi phát bệnh suýt chết, tim gan tôi cứ sôi sùng sục.
Vậy nên tôi mới muốn liều chết một lần, xem bản thân có thể tự cứu lấy mạng sống mình hay không. Biết đâu còn có thể ngắm nhìn thêm một vẻ mặt ngầu khác của anh.
…………Mà nghĩ thì hay đấy, tôi không những lôi anh vào nguy hiểm mà còn chọc anh khóc nữa. Bản thân tôi tệ gì đâu!!
May thay, tôi vẫn giữ một vòng tròn trận pháp quay về. Tôi tính đưa anh quay về trước.
Nghĩ thế, tôi đưa tay vào cặp lấy giấy trận pháp dự phòng ra.
「Nơi này nguy hiểm lắm, anh dùng cái này về nhà trước đi! Sau khi về…..anh nói với papa em đang ở đâu, giúp em nha」
Nói rồi , tôi đưa trận pháp cho anh, nhưng mặt anh đanh lại, đứng yên không nhúc nhích.
「Anh ơi…?」
「Alba, em nghĩ anh tệ tới mức bỏ em trai nhỏ ở lại đây rồi một mình về nhà?」
「Không, không có mà! E-em chỉ chưa nắm rõ tình hình chỗ này thôi…… Anh là người thừa kế tước vị Công tước, em không thể kéo anh vào nguy hiểm được…..」
「Em muốn đi đâu? Vào sâu trong rừng?」
Như muốn cắt ngang lời, anh bắt lấy tay tôi, buộc tôi phải im lặng. Mấy lúc anh dịu dàng nhìn xuống thế này, bảo tôi mở lời thế nào.
「Em không dùng được ma lực. Nhưng anh lại dễ dàng hạ gục ma sói bằng một đòn, anh sẽ bảo vệ được Alba!」
「Nhưng mà…」
Tay vẫn nắm chặt tay tôi, anh nghiêm túc nhìn vào thẳng về phía tôi.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần đi một mình, nhưng khi thấy bàn tay mình cứ bị anh nắm lấy, tôi bối rối không biết phải làm sao.
Tay tôi đang nắm lấy bàn tay tôi yên tâm nhất. Bàn tay níu giữ sự sống tôi.
「Anh………」
「Thật ra anh muốn mang em về nhà rồi bàn bạc lại với cha, nhưng em đã liều lĩnh tới mức độ này…………. Alba không còn nhiều thời gian nữa sao?」
「Không tới mức đó đâu, chỉ là….. Em không dám nói với papa. Nói với papa, papa sẽ không cho em đi đâu」
「Ừ. Anh còn muốn vác em về ngay lập tức mà」
Tôi hoảng hồn, ngẩng đầu phách lên. Thấy vậy, anh mỉm cười nhẹ lắc tay tôi.
「Alba muốn đi, phải để anh đi cùng! Nhưng để cho ăn chắc, anh sẽ báo với cha một tiếng」
Anh trai đặt tay lên ngực, lẩm nhẩm mấy câu chú ngữ lạ lẫm.
Ngay lập tức, những mảnh băng nhỏ tụ lại trong lòng tay anh, tạo thành con bướm.
Dưới ánh sáng xuyên qua kẽ lá, đôi cánh băng con bướm lấp lánh như ánh pha lê.
Anh vung tay lên, con bướm vỗ cánh bay thẳng lên trời cao.
Đỉnh vãi!! Mới chín tuổi thôi đã thi triển được ma pháp này rồi!! Anh trai tôi đỉnh chóp vãi!! Siêu mạnh, siêu thiên thần!!
Con bướm băng là vì anh trai sở hữu thuộc tính băng.
Thế giới này, mỗi người đều có một thuộc tính ma pháp riêng biệt thích hợp với bản thân. Mấy mục tiêu chinh phục khác, ai cũng mang thuộc tính khác nhau. Riêng anh trai sở hữu hệ Băng hiếm có nhất.
Theo thiết lập game, thuộc tính này chỉ xuất hiện trong dòng tộc Bias!! Đã cực kỳ ngầu rồi còn hiếm nữa!!
À, tôi chưa kiểm tra thuộc tính ma pháp bản thân. Bởi nếu truyền ma lực vào ma thạch kiểm tra, tôi sẽ chết ngay lập tức vì căn bệnh Laonen.
「Alba, giờ đi hướng nào?」
Anh trai vẫn nắm chặt lấy tay tôi, đưa mắt nhìn quanh như thể sẵn sàng bảo vệ tôi bất cứ lúc nào. Haiz, anh quyết tâm đi cùng tôi cho bằng được rồi.
Thấy vậy tôi cũng yên lòng vững dạ hơn đôi chút, thọc tay vào cặp lấy một tờ giấy khác ra.
「Anh xem bản đồ này đi!」
Là bản đồ rừng Mã Não do chính tay tôi vẽ. Tuy vẽ lại dựa theo ký ức kiếp trước, nhưng không ngờ tôi nhớ được nhiều thế! Khâm phục bản thân ghê~ Mấy địa điểm diễn ra event của Bias, tôi gần như nhớ hết! Cả ba tuyến đường tôi đều đánh dấu kỹ lưỡng.
Tôi hào hứng khoe với anh trai.
Nhưng khi anh nhìn bản đồ xong ngạc nhiên quay sang nhìn tôi, tôi lại thấy chột dạ.
Tiêu!! Có khi nào anh xem xong bản đồ rồi nghi ngờ tôi không!?
Tôi mới năm tuổi, làm sao biết đường đi nước bước trong khu rừng này tường tận đến thế? Đã vậy còn mấy ghi chú này nọ trong event…… bảy năm sau mới diễn ra!!!
「Alba…… Sao em biết rõ khu rừng này vậy?」
「À, ừm……thì, cái đó….…」
Biết ngay mà! Bị nghi ngờ ngay mà!! Chính tôi còn thấy sai sai mà!! Ký ức của tôi về Bias sao mà tường tận thế không biết!!!
Đây mà là tuyến Hoàng tử, tôi ngu ngơ liền! Bởi mấy tuyến char khác tôi chỉ mới chơi qua có lần!
Thật ra tôi cũng không muốn chơi luôn đâu, chẳng qua Bias cũng xuất hiện trong mấy tuyến đó tôi mới chơi thôi!!
Nghĩ đi, thấy Bias ở góc độ khác cũng thú vị lắm chứ bộ!!
Không không không, giờ không phải lúc cho chuyện này.
Quay lại chuyện chính, lỡ anh thấy tôi quái thai quá thì sao?
……………Tôi không muốn bước lên con đường bad end vì“bị ghét bỏ” đâu!!!
Không biết trả lời thế nào, tôi rầu rĩ cúi đầu xuống né tránh, tay anh bỗng siết nhẹ.
「Nếu khó nói, vậy anh sẽ không hỏi nữa. Dù sao có bản đồ cũng đỡ bị lạc」
Anh trai cúi xuống nhìn tôi, mỉm cười trấn an.
Ư, oaa, đau lòng quá đi!! Tôi phải nói thế nào với anh đây!?
Thấy tôi không đáp lại, anh nhìn lại tấm bản đồ, chỉ vào một điểm.
「Alba muốn đến chỗ này? Đây có ghi『Nơi phát hiện thảo dược mới』」
「……Vâng」
「Giờ chúng ta đang ở đây. Có lối đi nhưng không có bảng chỉ dẫn nào nên cũng khó xác định. Nếu có thể thấy sao, còn có thể dựa vào Thiên Tinh xác định đường đi….」
Nghe anh lẩm bẩm, tôi vội đưa mắt nhìn quanh.
Quả thật, gần đây có đường đi, cảnh vật cũng quen thuộc nhưng tôi cũng không biết nên đi hướng nào. Giờ tôi còn chẳng biết mình đang ở con đường nào trong game nữa. Đã vậy khu rừng này không có bảng chỉ dẫn! Nếu đi theo đúng diễn biến event thì chỉ cần đi dọc theo con đường chính là được. Nhưng tôi với anh trai dịch chuyển tới giữa chừng!!
Mặt trời ở đây cũng không mọc đằng đông lặn đằng tây như thế giới cũ. Tôi còn chưa được học nhiều về kiến thức định hướng ở đây. Thứ có thể xác định phương hướng chuẩn nhất lúc này, đúng như lời anh trai nói,『Thiên Tinh』, vì sao sáng nhất bầu trời phía bắc! Nhưng cái đó phải đợi đến đêm mới thấy được.
Thôi xong!
Cứ tưởng chuẩn bị kỹ lắm rồi, ai ngờ sập cầu trong mương thế này!! Đau đầu quá đi!!
Nãy còn tưởng ngon lắm, gì mà「Tuyệt!!」
….…Gì vậy, tôi có ký ức kiếp trước mà đầu óc vẫn như đứa bé năm tuổi thật à!?
Thấy món khoái khẩu được dọn ra, lòng đây phơi phới. Nhưng khi thấy rau cực kỳ ghét đặt trước mặt, tay chân cứng đờ chẳng tài nào nhúc nhích. Những lúc như thế, anh trai đều ăn hết hộ tôi, còn tôi nhìn anh chẳng khác gì Nữ thần trên cao….. À thì, có năm tuổi hay không, với tôi, anh trai luôn là tồn tại vĩ đại ngang hàng với Nữ thần.
Không biết trong game thế nào đây?
Tôi cố lục lại ký ức, nhưng background nào cũng như nhau, chẳng giúp ích được gì.
Vô thức tôi siết chặt tay anh, anh trai liền xoa nhẹ đầu tôi.
「Giờ đi lung tung cũng không tốt」
「Vâng…..」
Nhưng đứng mãi một chỗ cũng chỉ tốn thời gian. Rừng này còn có ma thú, ở yên một chỗ cũng khá nguy hiểm.
「Anh ơi…………」
Nghĩ tới cảnh anh trai bị ma thú tấn công, tôi sợ tới run người. Thấy tôi càng nép sát vào anh, nụ cười trên môi anh trai càng tươi hơn.
「Không sao đâu. Cha tới ngay thôi! Lúc đó cùng xin cha nha」
「Hả!?!?!」
Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn anh. Anh lại càng tươi tươi hơn nữa.
「Alba, mắt tròn xoe kìa! Con bướm lúc nãy anh thả được dùng trong trường hợp khẩn cấp. Một khi nhận được, cha sẽ tới ngay! Trong lúc chờ đợi, nói anh nghe thêm về bản đồ này đi」
Đ-đúng là anh có nói báo với papa!!!
「……………T-tới đưa em về?」
「Nếu nói rõ sự tình, cha sẽ giúp thôi!」
「........Nhưng, papa bận lắm mà….」
「Cha sẽ không bỏ mặc Alba đâu!」
「Anh ơi…………」
「Không sao thật mà! Nè nói anh nghe đi, chỗ này『Cứu người trốn trong thân cây』là sao?」
Tôi biết anh không muốn tôi lo lắng. Tay vẫn nắm chặt, mỉm cười nhìn vào bản đồ.
Tôi lóng ngóng nhìn theo.
Nỗi sợ bị lạc trong rừng cùng bị papa bắt về, rồi cả nỗi lo anh sẽ bị thương đồng loạt đè nén tôi, nhưng trước nụ cười của anh đều dần tan biến. Oa, Nữ thần thiệt mà….…
Với những câu hỏi của anh, tôi cố hết sức nhớ lại trả lời.
「Chỗ đó có ma sói đột biến, một học sinh năm nhất đã trốn trong thân cây, và được cứu ra」
「Ma sói đột biến!? Thế còn giữa bản đồ này ghi『Phá bẫy thú』thì sao?」
「Là tàn tích mấy cái bẫy được giăng ra khi ma thú bùng phát quấy phá. Học sinh bị thương được cứu ra khỏi đó nhờ một chiêu băng pháp phá toàn bộ bẫy cùng lúc. Kiểu RẦM RẦM ĐÙNG ĐÙNG á! Hoành tráng lắm luôn!」
「Ồ…… ơ, băng pháp? Băng pháp chỉ truyền lại theo huyết thống nhà ta thôi….… Chẳng lẽ là cha?」
「Là anh đó ạ! Siêu ngầu luôn!」
「Anh… hả?」
Tôi mải nghĩ tới cảnh chiến đấu trong game, đến nỗi CG của anh trai hiện rõ mồn một trước mắt. Lúc kể phấn khích quá, lỡ buột miệng tuôn một trào như tận mắt chứng kiến.
Nguy hiểm, quá nguy hiểm!! Tôi vội làm vẻ mặt ngây thơ, anh nhìn tôi như dò hỏi.
「Alba chưa kiểm tra thuộc tính nhỉ?」
「Vâng. Nghe nói, nếu kiểm tra sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới tính mạng」
「Ừm. Ma thạch kiểm tra thuộc tính sẽ hút toàn bộ ma lực của người chạm vào……」
Anh trai vẫn chau mày nhìn chằm chằm vào bản đồ, phía sau như có người gọi tên cả hai, tôi giật mình ngẩng đầu lên.
「Orsis! Alba!」
Quay đầu lại, thấy papa mặt bừng bừng tức giận đi tới cùng với một nhóm kỵ sĩ theo sau.
「Papa…………」
Papa quỳ gối trước tôi và anh trai lấm lem bùn lầy, ôm chặt lấy cả hai.
Papa lúc nào cũng điềm tĩnh thong dong, vậy mà lúc này hơi thở gấp gáp nặng nề lẩm bẩm nói, sao lại tới tận đây……… Tôi biết bản thân lại gây rắc rối nghiêm trọng cỡ nào .
Trong vòng tay papa, tôi lén nhìn qua anh trai, biết tội vội cúi đầu.
「Chúng con xin lỗi……」
「Được rồi…. Hai đứa không sao là tốt rồi! Nhưng sao lại chạy tới chỗ này chơi, hai đứa không thấy quá xa à!?」
「「Không có đi chơi ạ」」
Trước giọng pha chút trách móc của papa, tôi với anh trai đồng thanh đáp lại. Khiến papa nhíu mày khó hiểu.
「Không đi chơi, vậy tới đây làm gì?」
「Chữa bệnh cho Alba!」
「Tìm thảo dược mới!」
Cả hai trả lời cùng lúc càng khiến papa bối rối hơn.
Đang lúc tôi không biết nói sao, anh trai đã đưa bản đồ cho papa.
「Cha xem thử cái này đi」
「Bản đồ khu rừng này……? Cha cũng có một bản, nhưng cái này……chữ Alba à? Con xem bản này của papa khi nào vậy?」
「Papa có bản đồ khu rừng này!? Biết vậy con mượn của papa cho nhanh rồi!!」
「Alba, em muốn mượn thì không phải cần lý do à, không, anh nghĩ khó đó!」
「Ờ… phải ha. Bản đồ thật, con chưa có thấy. Này do con vẽ ra」
Tôi nhìn cuộn giấy da giống bản đồ trong tay papa, lắc đầu.
Không biết bản đồ thật trông ra sao. Ở thế giới này, bản đồ có giá cắt cổ, lại cực kỳ khó mua. Trong app cũng có bản đồ trang trí đẹp mắt nhưng rất khó đọc, bởi toàn vẽ chi chít cây cối. Không ít lần tôi thắc mắc, Ủa, mắc vẽ cây lắm hả!?
Nghe tôi nói, papa nhìn chằm chằm vào bản đồ anh cầm.
「Vậy cái này…… Hử?『Cứu người trốn trong thân cây』?」
Dám cá papa đang cố đọc mấy chữ giun bò tôi viết. Biết sao được, trẻ nhỏ tay còn non nớt, chữ viết khó đọc là phải rộng lòng bao dung.
「『Nơi phát hiện thảo dược mới』.....? Còn này『Phá bẫy thú』…………… Mấy này Alba viết hết à?」
「Vâng. Lúc vẽ bản đồ, con thấy vui nên viết hơi nhiều」
Tôi nghiêm túc trả lời, papa liền nhìn sang. Ông cúi xuống, tầm mắt ngang ngang tôi. Hiếm có người lớn nào tinh ý vậy lắm nha, bởi đa số nói chuyện với trẻ con toàn nhìn từ trên xuống.
Thấy có chút vui vui, tôi bất giác nhoẻ miệng cười, anh trai bỗng chen ngang giữa.
「Cha, bọn con muốn đến『Nơi phát hiện thảo dược mới』này. Chỗ này có thể tìm thấy thảo dược chữa được bệnh cho Alba」
「Nếu cha nói là không thì sao……?」
「Vậy con sẽ đi một mình! Tuy giờ có hơi bị lạc hướng một chút thôi」
Anh trai hùng hổ nói lớn.
Cơ mà nếu không có vế sau thì ngầu phải biết!! Sao mà anh có thể cool ngầu một cách dễ thương vậy chớ!
Papa nghe xong, cau mày trong giây lát.
「Nếu muốn đến chỗ này phải đi theo hướng kia. Nhưng chỗ đó gần vách núi dựng đứng, trời mưa đất lầy lội dễ sạt lở. Chỗ đánh dấu này chính là chỗ đó. Nơi nguy hiểm thế này, hai đứa nghĩ cha để tụi con đi. Orsis, con làm anh đáng lý phải khuyên can Alba mới phải chứ?」
Thấy papa đanh mặt, trách cứ anh trai. Tôi cuống cuồng nắm lấy tay áo ông.
Anh có khuyên can ngăn cản tôi mà! Chẳng qua lúc sau nghe tôi cứ khăng khăng anh mới xuôi theo cùng đi tìm! Anh không có sai, là do tôi lôi kéo anh mà!!
「Papa, là con! Là con lên kế hoạch đi tìm, anh vô tình bị con kéo vô thôi, không phải tại anh!! Papa đừng có mắng anh. Anh tốt lắm! Là do con sai, về nhà papa muốn phạt con thế nào cũng được. Nhưng xin papa hãy để con tiếp tục chuyến đi này!」
Không chỉ đơn thuần là đi tiếp…. mà là đang cầu xin cơ hội được sống tiếp!
Tôi muốn tìm một đường sống. Chỉ một chút nữa thôi, cho tôi được thấy dáng vẻ trưởng thành của anh trai.
「Con không về đâu!」
Tôi nhìn thẳng vào mắt papa. Papa nhăn mày tỏ vẻ khó khó xử, lát sau ông xoa mạnh đầu anh trai rồi bế tôi lên.
「.......Vậy cho ba tham giam vào kế hoạch của Alba được không? Tất nhiên lúc về Alba vẫn bị phạt như thường!」
「A……vâng. Chỉ cần papa đừng mắng anh nữa」
「Được rồi! Phạt mình con thôi được chưa!? Vậy tới chỗ này đúng không? ――――Tất cả di chuyển theo bản đồ. Bằng mọi giá phải đảm bảo an toàn hai đứa trẻ!」
Papa nhẹ giọng nói ra một mệnh lệnh đáng sợ cho các kỵ sĩ phía sau. Giọng ông có hơi nghiêm lại nhưng vòng tay vẫn rất thoải mái…..ừm ôm vầy không biết ổn không nữa.
Tôi nói bản thân có thể tự đi được, nhưng papa cứ khăng khăng nói sợ tôi ngã quỵ giữa đường, mà ông chẳng rành về sơ cứu nên tôi chẳng còn cách nào khác, đành chiều theo ý papa.
À, tôi có cho papa xem tôi mang theo thuốc, loại thuốc uống rẻ tiền. Papa vừa thấy liền cười tươi như hoa cọ cọ má tôi khen nấy khen lệ, Alba thông minh quá đi!