「Đ-đây là…….?」
「Nhà kính. Sau khi về từ rừng Mã Não, ba đã cho người xây dựng nơi này, vào thôi!」
Ba ngày, sau hôm đi dạo một vòng ở Rừng Mã Não, khi tôi tính lén trốn đi rồi bị anh trai với papa lôi cổ về.
Giờ trước mắt tôi, toà nhà kính to chẳng kém gì lâu đài nhà Công tước, à không, vẫn nhỏ hơn chút xíu.
……………Papa nói, tòa nhà này, hoàn thành trong ba ngày!?
Tôi há hốc miệng, ngơ ngác trong vòng tay papa, mắt nhìn chằm chằm vào toà nhà kính bự chảng kia.
「Vào thử xem chút nha. Đất ở đây, ba mang về từ chỗ đó, mong sao tình hình vẫn khả quan」
Papa bế tôi bước vào. Nhìn cảnh tượng bên trong, mặt tôi mỗi lúc càng ngây ngốc hơn.
Bên trong toàn dưa lưới với dưa lưới, cây nào cây nấy tươi tốt nhìn đã cả mắt.
Không chỉ vậy, khung cảnh nơi này còn y hệt hang đá hôm bữa.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ trên mái trần, cỏ cây trải rộng bò sát mặt đất.
Dưa lưới căng mọng sai trĩu quả, thấy mà ứa nước miếng.
「Papa…………?」
「Ba đã chuyển cây Alba tìm thấy về đây. Đương nhiên không phải toàn bộ, để đề phòng bất chắc cây thích nghi không tốt…… Ba để lại một nửa ở lại chỗ cũ, con cứ yên tâm」
「V-vậy còn tòa nhà bên cạnh?」
「À, là phòng nghiên cứu loài cây này. Ba đang cố hết sức để Alba lớn lên thật khỏe mạnh, Alba cũng phải giúp ba đấy」
「.......Vâng」
Nghe papa nói một tràng, tôi chỉ biết ngơ ngác gật đầu.
Quy mô quá hoành tráng.
Vì một đứa vô dụng như tôi mà làm tới mức này. Tôi chẳng biết phải nói sao cho tốt, cảm xúc cứ rối bời khó tả.
Anh trai cũng đi cùng, hình như anh đã biết trước nên trên mặt chẳng có vẻ ngạc nhiên gì.
「Papa…… C-con……thật sự…..cảm ơn….papa…..nhiều lắm……」
Tôi chẳng thể thốt lên được lời hay ho nào ngoài câu cảm ơn rối loạn. Papa mỉm cười nhìn xuống tôi, ánh mắt dịu dàng ấm áp.
「Được rồi, nay thử cái này trước đi. Lối này!」
Ôm tôi trong tay, papa đi tới một cái bàn khá đẹp mắt bố trí trong nhà kính. Vừa được papa đặt ngồi xuống, đã có một chị hầu gái bước tới, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt một ly nước cùng một dĩa nhỏ.
「A, quả này……」
Mấy miếng dưa lưới được cắt nhỏ bày trí đẹp mắt trong dĩa nhỏ mới được đặt xuống. Hương thơm ngọt ngào như kích thích tôi.
Anh trai và papa cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn tôi dán mắt vào dĩa dưa lưới.
「Hiện giờ mới bắt đầu nghiên cứu, có vẻ loại quả này có đặc tính tích trữ ma lực, ngăn không cho phát tán ra bên ngoài. Ngay cả bây giờ, ma lực phát tan ra từ trận pháp dưới mặt đất cũng bị loại quả này hấp thụ」
Nghe papa nói, tôi liếc nhìn về phía gốc cây, quả thật nơi đó có trận pháp. Cùng lúc đó, ký ức kiếp trước chợt ùa tới. Đúng rồi, trong game cũng có cách giải thích này.
Nữ chính cùng ngài Orsis rơi xuống từ mỏm đá, sau phát hiện ra hang động sinh trưởng loại cây có khả năng hấp thụ ma lực. Ồ nhớ rồi, ban đêm khi hấp thụ ma lực, cây ấy sẽ phát sáng ánh sáng dịu nhẹ, chiếu rọi xuống gương mặt tạc tượng của Bias, bùng nổ nhan sắc!! Mé ơi! Ngài ấy đẹp tới mức….. Không biết phải tả sao luôn á!!!!
……Khụ khụ, lạc đề! Hơi lạc đề xíu….khụ khụ
Lúc đó nữ chính có dùng kỹ năng giám định, cơ mà giám định thế nào nhỉ? Hình như có phụ thuộc vào thuộc tính ma pháp thì phải?
「Papa dùng được ma pháp giám định không?」
Tôi kéo tay áo papa hỏi, đuôi lông mày papa hơi hạ xuống, cười khổ.
「Ba không dùng được. Chỉ có những ai sở hữu thuộc tính Quang mới có thể」
「Này con không biết」
「Alba đã được học về ma pháp đâu, không biết là bình thường mà」
Được anh trai xoa đầu, tôi ủ rũ ôm đầu buồn bã.
Thì ra phụ thuộc vào thuộc tính ma pháp à……
Nữ chính sở hữu『Thuộc tính Quang』nên có thể giám định?
Lúc đấy tôi chỉ mải mê ngắm vẻ đẹp tuyệt mỹ của ngài Orsis, quên mất cốt truyện chính. Nữ chính là thường dân có thể thi triển Quang pháp, nhập học vào học viện để tìm cách hồi sinh lại bảo thạch hộ quốc.
Mà thông thường『Thuộc tính Quang』chỉ xuất hiện trong ba gia tộc từng có tiền lệ liên hôn với Công chúa hoàng tộc. Khi phát hiện nữ chính sở hữu thuộc tính Quang, cô nhanh chóng được một trong ba gia tộc ấy nhận nuôi và nhập học.
Gia tộc nữ chính được nhận nuôi, phụ thuộc vào đối tượng cô muốn chinh phục. Nhớ không lầm, cả ba gia tộc đều là quý tộc thượng lưu, Công tước hoặc Hầu tước.
Dù sao thì đầu quân nhà nào, cô nàng ấy cũng lên hương. Tôi nhớ là vậy.
Rồi tại lễ tốt nghiệp, nữ chính cùng người mình yêu nắm tay nhau truyền ma lực, hồi sinh bảo thạch hộ quốc. Nếu thành công sẽ đi tới True Ending.
Tôi cũng muốn thử giám định lắm chứ, nhưng tiếc là không nhớ em trai Bias có sở hữu thuộc tính Quang không. Chậc, tiếc ghê!
À, mà tôi cũng đâu thể sử dụng ma pháp, dùng một cái thôi say bye bye anh trai liền! Đây chính là điểm tôi ức chế nhất ở『Bệnh Laonen』, chỉ cần tôi thi triển ma pháp, ma lực sẽ xói mòn cực nhanh, chẳng mấy chốc mà đi tới cửa tử.
Nghĩ có tức không chứ! Sinh ra ở thế giới ma pháp mà không thể sử dụng ma pháp, trong khi đó bản thân cũng có ma lực!! Aaa, cái thân tàn ma dại chết tiệt này!!!
「Papa, con muốn học ma pháp」
Thôi, học ít tý chắc không sao, có tý căn bản cũng tốt hơn không có. Tôi ngước mắt lên nhìn papa trông mong, nhưng ông lại nhìn tôi có chút đau lòng.
「Chuyện đó hơi khó. Alba học được ma pháp sẽ muốn thử chút, đúng chứ?」
「Dạ?」
「Orsis trông ngoan thế kia, ba tuổi từng ngất đi vì cạn kiệt ma lực. Do quá phấn khích mà thi triển ma pháp liên tục trong buổi học đầu tiên. Alba học được ma pháp, chẳng lẽ không muốn thử?」
「Cha! Làm ơn quên chuyện đó đi mà!」
Học được rồi có muốn thử không á? Tất nhiên là có rồi!!
Cơ mà mấy suy nghĩ này mau chóng bị đá bay đi bởi những lời tiếp theo của papa.
Anh trai đỏ mặt tía tai, cưng chưa kìa!! Aa!! Dừng lại đi mà, sắp bay sạch thanh máu rồi!!
Hồ hồ. Ngài Orsis shota cũng có lúc táy máy nghịch ngợm thế à!? Muốn tận mắt chứng kiến ghê!! Thấy chút thôi là đời này tôi không còn điều gì hối tiếc………..
Sao tôi không được làm em trai ngài sớm hơn cơ chứ!? Mà ngài Orsis ba tuổi, tôi chưa có ra đời………….!
Tôi bất lực ôm đầu nhìn trời, papa khẽ xoa đầu tôi.
「Alba buồn tới vậy à….. Vậy càng không thể dạy ma pháp cho Alba được rồi」
「Ể, a……….. Ể!?」
Đừng nói papa thấy tôi ôm đầu mà tưởng tôi đau buồn chuyện học ma pháp nha!?
Không phải vậy đâu papa ơi!! Con chỉ sướng muốn điên trước độ moe của anh trai thôi!!!
Mà papa nói cũng không sai, có ai học được ma pháp mà không muốn thử chút.
Dám cá tôi nhịn không được mà lén đi thử cho coi, tới lúc đó không biết tình hình tồi tệ tới mức nào.
Chuyện này dám cá luôn đấy chứ!
Nếu vậy không học thì tốt hơn? Nhưng không sao vẫn thấy có gì đó sai sai.
「........Vậy kiến thức cơ bản thôi, được không? Kiểu như mỗi thuộc tính dùng được ma pháp nào chẳng hạn. Con muốn biết papa với anh trai thi triển được ma pháp nào! ……Tại papa với anh trai lúc thi triển ma pháp nhìn ngầu lắm luôn!」
「Alba thấy vậy, ba vui lắm!」
Vẻ mặt nghiêm khắc mới nãy của papa thoáng chốc như tan chảy, thay vào đó vẻ dịu dàng thường trực. Oa, papa cũng moe nữa! Ý mà, papa như vậy là đồng ý cho tôi học ma pháp mà đúng không!?
「Không nhất thiết phải thuộc tính Quang, nhưng sắp tới có người đến viện nghiên cứu giám định cây đó. Alba cứ yên tâm!」
「Vâng」
Vậy thôi ăn thử miếng nào, dĩa dưa lưới thơm ngon trước mặt.
Nhét một miếng vào miệng, vị ngọt dịu nhanh chóng bùng nổ. Phần thịt mềm mại như tan ra, làm tôi chỉ muốn bụp má ngất ngây. Dưa lưới thật nè! Trời ơi, ngon xuất sắc luôn! Này ăn mỗi ngày chắc chắn không chán!
Đúng là nhà Công tước có khác! Chuyện gì cũng có thể làm được!
Mặc dù biết rõ bị dưa lưới dụ dỗ, cơ mà ngon thế này, tôi cam lòng bị dụ!
Ăn xong, papa lại dắt tôi đi thăm nhà kính tiếp, tiện nói thêm về viện nghiên cứu.
Papa nói trong viện nghiên cứu, tất cả đều là những thuộc hạ xuất sắc ông tin tưởng nhất.
Còn về phần thủ tục, papa đã báo cáo muốn mở rộng một lĩnh vực mới lên phía hoàng gia và được bệ hạ cấp phép phê duyệt. Tất nhiên nội dung không đề cập rõ, chỉ nói nghiên cứu dự án mới.
Đang khi tôi nghiêng đầu thắc mắc, liệu như vậy có ổn không. Papa liền kể cho tôi nghe một câu chuyện đáng sợ.
Hồi trước từng có người đề trình một bản báo cáo liệt kê chi tiết tường tận kế hoạch lên trên. Và rồi bản kế hoạch đó bị sao chép đánh cắp dẫn đến một cuộc đổ máu khủng khiếp trong cung điện. Sau vụ thảm trạng giữa các quý tộc, ai cũng biết tới vụ bê bối đó, lan truyền tận tới các nước láng giềng, gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới giao thương các nước. Và cũng là bài học nhớ đời cho tới tận bây giờ.
Qua sự việc đó, việc báo cáo lên trên cũng được nới lỏng đôi chút.
「Tất nhiên nếu phát hiện hoạt động phi pháp vẫn bị bắt truy tố và xét xử cả tộc như thường. Vậy nên phía hoàng gia thỉnh thoảng sẽ cử người tới thanh tra. Alba không cần quá lo đâu」
「V-vâng ạ……….」
Mặc dù papa vui vẻ giải thích, nhưng tôi chỉ hiểu được một nửa, thậm chí còn chẳng hiểu chuyện này có gì đáng cười. Mồ hôi chảy dài bên thái dương, tôi híp mắt nhìn papa cười.
Chuyện papa thành lập viện nghiên cứu cùng nhà kính hợp pháp, đã nhanh chóng lôi kéo được một vài người thân quen.
Một trong số đó đã được mời đến. Sau bữa ăn, tôi được dẫn đến phòng khách chào hỏi.
Đứng cạnh anh trai, tôi cúi đầu chào.
「Alba, đây là Hầu tước Wald, bạn ba!」
「Hầu tước…… Wald….」
Papa nói qua loa……. Nhưng đây là Tể tướng đó!
Người đó nhíu mày, cắp kính lóe sáng nhìn về phía tôi. Trông cực kỳ đáng sợ, chuẩn tư thái người nắm quyền lực đầu não!
Ơ mà……Papa lôi cả Tể tướng tới tham gia nghiên cứu chữa bệnh cho tôi á!?
Tim đập thình thịch, tôi cúi đầu xuống nghe papa cười nói「Người tham gia nghiên cứu trực tiếp không phải ngài ấy, mà là con trai ngài ấy!」
Đúng lúc đó, sau lưng Tể tướng, bước tới một cậu nhóc.
「Ta là Bruno An Wald」
Vẻ mặt nghiêm nghị y hệt cha mình, anh ta nghiêng mình cúi chào……….
Ể!? Gì đây!? Một nhóc Shota mục tiêu chinh phục khác!?
Này đâu có cần thiết đâu, dù có nhét thêm bao nhiêu tình tiết hay nhân vật mới, tim tôi chỉ có mình anh trai thôi! Thật đấy! Không cần nhồi nhét xuất hiện thêm nữa đâu!
Nhớ không nhầm, trong game, anh ta đứng về phía hoàng tử……….
Không đợi tôi tiếp tục nghĩ viển vông tiếp, papa nói thêm.
「Người giúp ba nghiên cứu là Bruno. Thiên tài có tiếng đấy!」
Ò, thiên tài à. Đã được papa khen, vậy chắc chắn rất xuất sắc rồi.
Cơ mà……
Trong game, thành tích anh ta lúc cũng dưới hoàng tử thì phải? Anh trai giữ vững vị trí đầu bảng, còn hoàng tử thường lên xuống không cố định trong top năm thôi. Bruno cũng vì vậy mà lên xuống theo.
Thành tích kiểm tra lúc nào cũng được công bố, bởi lần nào tên nhân vật trọng điểm trong game đều xuất hiện.
Tên nữ chính đương nhiên do người chơi tự đặt, trong mỗi kỳ thi nếu điểm vượt qua mục tiêu chinh phục, độ hảo sẽ được tăng lên. Vậy nên để tán được Bias, tôi phải ráng học hành lắm đó!
Papa nói thiên tài……….
「Anh ấy giỏi hơn anh trai ạ?」
Hừ, miễn đi nha! Bias của tôi là nhất!
Nghe tôi hỏi vậy, papa bật cười nói.
「Ba chưa từng để ý chuyện này nên không rõ lắm」
「Alba, ngài Bruno nghe nói chỉ mất vài giờ đã đọc hiểu được toàn bộ cuốn sách anh vất vả lắm mới đọc xong đấy. Chưa kết còn nghe đồn, chuyện gì ngài ấy đã biết là nhớ hết không quên. Anh không làm được mấy chuyện đó đâu, nên tốt nhất đừng có so sánh nha」
Thấy anh trai cười khúc khích, tôi nhịn không được mà ôm chầm lấy anh. Tới lúc nhận ra trước mặt khách mà hành động thế này quá vô lễ, thì mọi chuyện đã rồi.
Tôi rụt rè lén nhìn ngài Tể tướng, thấy ông khẽ đẩy gọng kính, không lên tiếng.
「Được rồi, Alba. Ba có chuyện cần nói với ngài ấy chút, mấy đứa nói chuyện với nhau đi」
Papa xoa nhẹ đầu tôi còn đang dính chặt lấy anh trai, rồi rời khỏi phòng khách cùng ngài Tể tướng. Để lại ba đứa cùng ngồi vào bàn, Bruno ngồi đối diện, tôi với anh trai cùng ngồi chung ghế dài lớn.
Giờ ăn nhẹ trẻ nhỏ bắt đầu.
…….Nhưng cả ba, chẳng đứa nào đụng vào dĩa bánh trước mặt.
Tôi được dạy, papa hay anh trai chưa cho phép thì không được tự tiện lấy ăn.
Cơ mà bánh anh trai lấy bao giờ cũng ngon nhất, nên chẳng sao cả.
「Ngài Bruno, mời ngài!」
「Cảm ơn ngài. Ta xin phép」
Bruno lễ phép đáp lời. Một chị hầu gái bước tới nhẹ nhàng chia bánh, rồi đặt tới trước mặt anh ta.
Bruno xắn một miếng cho vào miệng.
Anh trai cũng nghiêng người về phía trước, lấy một phần bánh đưa cho tôi.
「Alba ăn đi nào. Nín nhịn nãy giờ giỏi lắm」
「Anh!」
Anh trai lại cười, nói a….. Bụng tôi no căng vì sướng!
Nói vậy thôi, vẫn ăn nhé! Bánh anh trai tự tay đút, ngu gì không ăn! Phải ăn chậm nhai kỹ nữa kìa!!
Được ôm lấy anh trai, rồi còn a~ nữa….. Thiên đường là đây chứ đâu! Hức, đừng nói tôi lại lên thiên đường nữa nha~
「Ngài Orsis thân với em trai thật đấy」
「Vậy sao?」
「Ta đã nghe cha nói rất nhiều về ngài. Ừm…… gặp rồi mới thấy khác rất nhiều」
「Anh cực kỳ tốt luôn đó!」
「Ừm, vẻ mặt ngài Orsis khi nhìn em rất dịu dàng…….」
Thấy có cơ hội quảng bá anh trai, tôi lập tức chen vào, Bruno liền bật cười thành tiếng.
Ể, dịu dàng á? Hả…. Bruno mới nói anh trai dịu dàng nhìn tôi á? Tôi đưa tay bụm mặt. Bruno thấy vậy, vội quýnh quáng lên nói rối rít quên cả dùng kính ngữ.
Cả hai cuống quýt hết lên, mãi tới khi anh trai chen vào trấn an mới thôi. Mà cũng nhờ vụ này mà cả ba dần nói chuyện cởi mở hơn.
Lát sau Bruno nói, anh ta được mời tham gia nghiên cứu lần này không phải vì là thiên tài, mà vì Bruno sở hữu thuộc tính Thổ.
Đồng thời chính bản thân anh ta cũng có hứng thú nghiên cứu thuốc mới.
Khi nói tới bản thân thích nghiên cứu thực vật, mắt Bruno sáng lấp lánh. Trông lúc này, anh ta mới đúng dáng dấp một đứa trẻ.
「Thật ra nhà tớ di truyền thuộc tính Thuỷ. Để duy trì, người thừa kế bao giờ cũng phải là người sở hữu thuộc tính Thuỷ, vậy nên em trai tớ sẽ là người thừa kế. Còn tớ, cha bảo ráng học hành thật tốt để nối nghiệp ông làm Tể tướng, nhưng tớ chẳng có hứng thú với chức vị ấy tý nào」
Cả bọn vừa ăn bánh, vừa nghe Bruno tâm sự.
Thiết lập trong game hình như là vậy, tôi cũng chẳng rõ lắm. Ngoài ngài Orsis ra, tôi mấy khi để ý các nhân vật khác, nhân vật Bruno này, tôi cũng từng chơi một lần. Trong True End, nữ chính thành phu nhân Tể tướng, vậy theo cốt truyện gốc, Bruno sẽ không đến nhà tôi như giờ, mà sống theo ý cha anh ta thành Tể tướng.
Có khi nào do tôi tìm thấy thảo dược mới mà thay đổi dòng thời gian, nên Bruno mới ở đây? Vì là thiên tài sở hữu thuộc tính Thổ?
Nếu thế thì quá tuyệt!! Bruno sẽ thành chiến hữu của anh trai! Trong game, tôi hay thấy hai người họ nói chuyện với nhau suốt, chắc chắn hợp tính nhau lắm đây!
Còn người khắc khẩu với anh trai nhất, chính là con trai của Chỉ huy Kỵ sĩ, một mục tiêu chinh phục khác.
Một bên bộc trực coi trọng huyết thống, một bên lý trí lạnh lùng. Khắc khẩu là điều hiển nhiên. Nhưng chính vì vậy, mấy cảnh hiếm hoi ngài Orsis cáu gắt, chỉ thấy ở tuyến tên con trai của ngài Chỉ huy kia mới đáng quý làm sao. Tuy nhiên, vì hắn khiến anh trai tôi cáu giận, điểm đánh giá của hắn lúc nào tôi cũng cho âm điểm!
Tới khi papa với ngài Tể tướng trò chuyện xong, cả ba bọn tôi đã dạo quanh khắp khu vườn, rồi đọc sách cả buổi trong thư viện, mối quan hệ cũng thân thiết hơn.
Bruno sau khi biết tình trạng bệnh tật của tôi, liền quan tâm săn sóc tận tình .
Bruno có lẽ thuộc kiểu người hay để tâm tới người xung quanh. Vậy nên khi đảm nhiệm vai trò Tể tướng, anh ta mới sẵn sàng lui về phía sau hỗ trợ hoàng tử, thậm chí hạ thấp thành tích để tránh nổi bật.
Nhưng nhớ không nhầm, có lần trong game, Bruno đã bày trò gì đó khiến ngài Orsis rớt xuống hạng hai. Tôi còn nhớ rõ có thím nào đó gào ầm lên, Đệt! Ngài Orsis bị vượt mặt rồi!!
Tôi lúc đó kiểu Thiệt hả trời!
Vì không dám thấy cảnh ngài Orsis đứng vị trí thứ hai, tôi không dám mò tới đó.
Nhìn Bruno vui vẻ bàn luận một cuốn sách khó với anh trai, tôi thầm rên rỉ trong lòng. Có nên nhớ lại trò đó không đây!?