Sampal - Chương 111

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 111

Tút, tút. Tín hiệu không kéo dài.

–Goo Hong Ju?

“Giám đốc.”

–Giờ này không phải em đang làm việc à?

Đúng lúc đó, tiếng xe máy giao hàng đi qua quá lớn, cậu phải ghé sát điện thoại vào tai phải.

“Là giờ giải lao ạ. Anh có bận không?”

–Không.

“Hôm nay tan làm, chúng ta đi ăn tối bên ngoài rồi về được không?”

–Gọi điện chỉ để nói chuyện đó thôi à?

Một tiếng cười đặc biệt trầm thấp lọt vào tai. Lồng ngực đang bị đè nén bắt đầu đập nhanh hơn.

“Vâng. Em sẽ mua đồ ăn cho anh. Hôm qua em nhận được lương rồi.”

–Em bảo sẽ dùng nó để đi bệnh viện mà. Tiết kiệm đi.

Trước đây khi Moo Kyung hỏi cậu sẽ làm gì với tháng lương đầu tiên, cậu đã nói sẽ đi khám tai mũi họng. Mặc dù có kế hoạch đó nhưng cậu vẫn muốn dùng tháng lương đầu tiên cho Moo Kyung chứ không phải cho bản thân. Dù có thể là một sự đền đáp nhỏ nhoi.

“Không phải là cả tháng, nhưng cũng đủ tiền để mua đồ ăn cho anh. Em đã được anh đãi ăn mỗi ngày mà.”

Giọng nói của Moo Kyung qua điện thoại đặc biệt trầm và điềm tĩnh. Không biết anh đang có biểu cảm thế nào. Cậu vô thức vẽ ra hình ảnh một nụ cười nở trên khuôn mặt lạnh lùng.

–Vậy hôm nay anh có thể lột sạch tiền của Hong Ju không?

“……Anh nghĩ xem muốn ăn gì rồi báo cho em nhé. Giờ em phải vào rồi.”

Cậu biết anh không có ý đó nhưng vẫn thấy ngại. Hong Ju vội vã kết thúc cuộc gọi, đứng dậy một cách nhẹ nhõm.

Nỗi lo lắng cùng sợ hãi đè nặng suốt cả ngày bỗng chốc tan biến. Thật kỳ diệu khi chỉ một giọng nói lại có thể làm cho lòng nhẹ nhõm đến vậy.

Buổi tối muộn, sau khi kết thúc công việc, cậu đã thấy ngay xe của Moo Kyung. Vội vàng bước lên xe trong khi túi đựng đồ mua sắm vẫn được cậu ôm chặt trong lòng, không chịu đeo lên vai.

“Anh đã nghĩ ra muốn ăn gì chưa? Cái này là nước ép cải xoăn.”

Moo Kyung quen thuộc đón lấy cốc nước ép. Dường như anh không kén chọn gì, Hong Ju đưa gì thì anh uống nấy.

“Có một chỗ rất hay.”

Moo Kyung đợi Hong Ju cài dây an toàn rồi đưa tay ra. Đầu ngón tay gọn gàng được chăm sóc hàng tháng lướt qua trán cậu.

Anh không còn đeo găng tay nữa. Lúc đầu, cậu nghĩ là vì trời nóng nhưng hóa ra có lý do khác.

‘Vì muốn chạm vào Hong Ju ngay lập tức?’

Cậu thấy nhẹ nhõm vì mình không còn là một thứ bẩn thỉu mà anh không muốn chạm vào nữa.

“Khi nào em đi khám?”

“Để em tìm hiểu một chút đã.”

Hong Ju ngồi thẳng lại, ôm chặt chiếc túi. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Moo Kyung hướng về phía chiếc túi, cậu vội vàng đổi chủ đề.

“Hôm nay có một vị khách từng ở sòng bạc đến quán cà phê.”

Sắc mặt của Moo Kyung lập tức thay đổi. Giọng nói cũng trở nên gay gắt ngay lập tức.

“Hắn nhận ra em à?”

“Có vẻ là nhận ra, nhưng em giả vờ như không biết.”

Anh hít một hơi qua kẽ răng, nheo mắt lại. Anh gõ gõ vào cốc như đang suy tính điều gì đó.

“Không thể lôi hết đám đó vào tù được.”

Moo Kyung tặc lưỡi khó chịu rồi xoay cổ qua hai bên. Hành động đó trông khá đáng sợ.

“Hay là anh cứ cho người giám sát em đi. Cả hai sẽ thấy thoải mái hơn.”

Anh nói tự nhiên đến mức suýt chút nữa Hong Ju đã đồng ý.

“Sao anh lại nói chuyện đó cho em nghe vậy?”

“Biết đâu em lại đồng ý thì sao.”

“……”

Vì vừa suýt nữa đã trả lời như thế nên Hong Ju chỉ im lặng.

“Thôi được rồi. Cứ coi như đây là cơ hội để làm một con người mới. Nhưng nếu hắn ta lại tìm đến và làm phiền thì báo cho anh biết. Anh sẽ dạy dỗ hắn.”

Có phải anh sẽ đánh anh ta không thương tiếc như đã từng đánh vị mục sư giả mạo đó không?

“Quán cà phê đông người mà, nếu hắn có đến nữa thì em cũng sẽ giả vờ không biết. Sẽ ổn thôi.”

Nếu anh ta có quay lại, chỉ cần nói là không biết thì cũng chẳng làm gì được cậu. Anh ta không biết tên thật của cậu, hơn nữa… cậu còn có Moo Kyung. Cậu siết chặt chiếc túi có một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay.

“Những ông già sắp chết đó lại nhớ rất rõ những thứ đẹp đẽ.”

Hong Ju bất giác nhắm mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu đã biết rất rõ rằng nếu cậu bắt bẻ hay đáp lại sẽ có những lời nói còn khó nghe hơn.

Bữa tối kết thúc tại một nhà hàng riêng tư. Người phục vụ đã dọn bàn để mang món tráng miệng, và Hong Ju nghĩ đây là cơ hội. Cậu lôi chiếc túi ra. Đầu ngón tay run rẩy vì lo lắng khi mở khóa kéo.

“Giám đốc, cái này.”

Moo Kyung đang uống nước, nhướng mày. Ánh mắt anh chạm vào chiếc túi mua sắm. Hong Ju ho khan, khuôn mặt căng thẳng hơn bao giờ hết.

Khoảnh khắc này còn căng thẳng hơn cả lúc lén nhắn tin cho Moo Kyung khi giám sát Guppy, lúc ngồi chơi bài hoa trên cùng một bàn, hay lúc làm tình với anh khi tỉnh táo.

“Em bảo nhận lương rồi. Cái này là tiền boa à?”

Mu bàn tay nổi gân của anh che chiếc túi mua sắm. Hong Ju nuốt nước bọt. Tim đập thình thịch, tiếng đập vang lên rõ ràng bên tai.

“Cũng gần giống thế.”

Những ngón tay dài không ngần ngại nhấc chiếc túi ra, mở hộp.

“Nhẫn?”

Ánh mắt anh từ từ ngước lên, mãnh liệt như đang muốn trói buộc.

“Cái giống của anh đắt quá.”

Vì đã biết được giá của chiếc nhẫn Moo Kyung đã tặng, cậu còn phải cất nó vào túi tạp dề khi rửa bát.

“Nhưng cái nhẫn này cũng không phải rẻ đâu… Dù vậy, em đã cố mua một cái giống nhất có thể.”

“……”

“Làm những chuyện liên quan đến tiền bạc như thế này, em thấy hơi giống Giám đốc…”

“Giờ em thấy anh dễ bắt nạt rồi phải không?”

Khóe môi của anh cong lên khi nhận ra ý nghĩa của tiền boa. Haha, anh cười lớn, lồng ngực rộng rãi rung lên. Sóng rung động dễ chịu tràn ngập căn phòng rồi lướt qua ngực của Hong Ju.

“Vậy là giờ Goo Hong Ju với anh đã có thể nói chuyện được rồi.”

Anh mở nắp hộp rồi đẩy nó về phía Hong Ju. Sau đó, anh đưa bàn tay to lớn của mình ra. Cậu ngại nhìn vào mắt anh nên tập trung vào mu bàn tay với những mạch máu xanh.

“Làm gì thế?”

Hừm. Hừm. Hong Ju ho khan rồi lấy chiếc nhẫn ra. Quả nhiên, nó rất hợp với ngón tay dài và thẳng của anh.

“À.”

Tưởng sẽ vừa nhưng nó lại bị mắc ở đốt giữa của ngón áp út. Gương mặt trắng bệch vì bối rối của Hong Ju hướng về phía Moo Kyung.

“Cái này… chắc đổi size được ạ.”

“Đeo vào đây.”

Moo Kyung khẽ nhúc nhích ngón út. Hong Ju luống cuống chuyển chiếc nhẫn sang. Hơi lỏng một chút nhưng thật buồn cười là nó lại vừa với ngón út.

“Vừa rồi. Không cần đổi đâu.”

“Giờ lương em còn ít. Sau này em sẽ tiết kiệm, mua cái tốt hơn cho anh.”

Hong Ju biện minh. Cậu đã nghĩ hôm nay mọi thứ không suôn sẻ, mà cuối cùng thì cũng vậy. Cậu cắn vào má trong.

Moo Kyung không rời mắt khỏi chiếc nhẫn. Nó còn chưa bằng một nửa của một phần tư giá trị chiếc nhẫn Hong Ju đang đeo nhưng anh trông có vẻ rất hài lòng.

“Sao?”

Moo Kyung đưa bàn tay đeo nhẫn lên không trung, hỏi lại.

“Vâng?”

“Sao em lại dùng chút tiền mọn đó để mua nhẫn cho anh vậy?”

Nghe có vẻ gay gắt nhưng anh lại đang cười toe toét. Khuôn mặt anh muốn nghe một lời nào đó. Môi cậu căng thẳng khô khốc.

“Vì em muốn làm vậy.”

“Vậy tại sao?”

Lời nói cứ luẩn quẩn trong miệng. Không ngờ có ngày cậu lại nói ra những lời này. Hơn nữa, đối phương lại là một người đàn ông đáng sợ đã từng muốn lợi dụng cậu. Hơn nữa, Hong Ju đang bị Moo Kyung cầm giữ sự tự do, và anh đang bị cậu cầm giữ sự yên tĩnh, một mối quan hệ nợ nần kỳ lạ.

“Em chẳng có gì, nhưng… em muốn cược tất cả vào Giám đốc.”

Nhưng anh đã nói rằng cậu có thể tham lam mà. Hong Ju nắm chặt đầu gối, cố giấu đi vẻ căng thẳng.

“Trước đây, khi được hỏi thích gì, em chỉ nghĩ đó là những thứ không thể nắm bắt được. Nhưng giờ… em nghĩ đến Giám đốc đầu tiên.”

Moo Kyung chỉ nhìn chằm chằm mà không đáp nên Hong Ju đảo mắt, nói thêm.

“Có lẽ… là như vậy.”

“Haha.”

Moo Kyung cười lớn. Khóe môi cong lên tạo ra một lúm đồng tiền dài, đôi mắt lạnh lùng cũng cong lại một cách đáng yêu.

“……”

Cười hợp với anh đến vậy sao? Hong Ju ngẩn người nhìn Moo Kyung.

“Em thấy chưa. Nếu một tay chơi quyết tâm tấn công, một công dân lương thiện như anh không có cách nào khác ngoài bị lừa cả.”

Anh cong ngón tay lại, đưa lên gần miệng.

“Vì thế mà mọi người mới tiêu sạch gia tài. Phải không?”

Moo Kyung lặng lẽ nhắm mắt, hôn lên chiếc nhẫn.

“……”

Cảnh tượng đó thật trang nghiêm, khiến cậu nín thở.

“Ài, thích hơn anh nghĩ nhiều.”

Hong Ju cũng nghĩ vậy. Dù ví tiền trống rỗng nhưng Moo Kyung đã cười.

“Em đã bám lấy anh như thế này rồi, anh phải làm người yêu của em thôi.”

Dưới gầm bàn, mũi giày anh gõ vào bắp chân của Hong Ju. Cậu không lùi lại mà chỉ đỏ mặt, giả vờ như không quan tâm.

Sau đó, Moo Kyung cười toe toét như một kẻ điên đến mức người phục vụ mang món tráng miệng ra còn nhìn anh một cách kỳ lạ.

Cười toe toét như vậy nhưng về nhà lại lao vào cậu một cách đáng sợ. Ký ức bị đứt đoạn từ lúc ở cửa thỉnh thoảng lại quay về với thực tại.

Chụt, chụt chụt. Đầu tiên là những âm thanh ướt át. Tiếp theo là cảm giác nóng bỏng, ướt át đang cọ xát phía dưới. Hong Ju run rẩy như bị co giật, mở mắt ra.

Cái đầu vùi giữa hai chân cậu đang liên tục di chuyển, liếm dương vật của cậu một cách mạnh bạo.

“Đau… Dừng lại đi.”

Hong Ju đặt chân lên lưng anh, cố đẩy ra nhưng không có tác dụng. Có lẽ vì bị kích thích bởi hơi ấm trên lưng, anh lại hút vào mạnh hơn khiến má hõm sâu. Dương vật của cậu tê dại.

“Ức.”

Bụng dưới co giật nhẹ, Hong Ju bắn ra không biết là lần thứ mấy rồi. Thật ngạc nhiên là sau khi bị hút như vậy mà vẫn có thể bắn. Anh liếm mút phía dưới một cách phàm ăn như thể muốn nuốt chửng tất cả những gì từ cơ thể cậu.

“Dừng… lại đi…”

Lời nói đứt quãng xen lẫn tiếng thở dốc. Chụt, một tiếng ướt át vang lên, anh mút lấy dương vật đang ngậm rồi đứng dậy. Khóe miệng đỏ au, bóng nhờn với chất lỏng đục.

“Anh muốn phục vụ em như đã nhận tiền boa. Sao lại từ chối?”

“Hôm nay anh đâu có uống cà phê đâu. Sao lại…”

Tại sao anh lại không mệt mỏi vậy chứ? Trước giọng nói khàn đặc của Hong Ju, Moo Kyung chỉ cười. Anh ấn vào đùi trong đang lỏng lẻo, banh ra rồi áp chặt phần dưới của mình vào.

“Cái này có tác dụng tốt lắm.”

Moo Kyung dùng bàn tay đeo nhẫn vuốt ve dương vật ướt sũng của Hong Ju. Cảm giác ấm áp của cơ thể kết hợp với cảm giác lạnh của chiếc nhẫn đã khiến một cơn rùng mình chạy dọc khắp người cậu.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo