Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 112
“Ức, a…”
Thứ đồ vật đỏ sẫm đâm thẳng vào nơi đã nhuốm màu, lối cũ đã quen. Lối vào sưng đỏ ướt đẫm dịch khô và cả thứ dịch thể mới bắt đầu chảy ra.
“Hay ngày mai em nghỉ làm luôn đi? Hong Ju này, anh sẽ nuôi em, được không?”
Moo Kyung hoàn toàn áp cơ thể lên cậu, chậm rãi xoay hông. Anh đâm, xoay, nghiền nát thành vách mẫn cảm, để lại dấu vết của mình. Hong Ju nhắm chặt mắt, lắc đầu.
“Ức, em… sẽ bị đuổi việc mất…”
“Giờ này thằng nhỏ của anh sắp bị cắt rồi, em thả lỏng ra đi.”
Cuộc đối thoại trở nên khó khăn. Moo Kyung hôn thật sâu lên mắt Hong Ju. Đồng thời, anh bắt đầu khuấy động phần dưới đang khít chặt. Bạch, bạch, âm thanh dâm đãng của da thịt ướt át va chạm rồi tách ra liên tục.
“Ư… ư… a.”
Hong Ju không kìm nén, phát ra những tiếng rên rỉ. Moo Kyung cũng nghiến chặt môi dưới, thúc hông mạnh bạo. Đôi chân gầy gò nhấc lên không trung, yếu ớt đung đưa mà chẳng kịp vòng qua eo anh.
“Ưm, ưm… a! Aaa.”
“Ha…”
Tiếng rên rỉ trầm thấp của Moo Kyung không ngừng nghỉ. Hong Ju khó nhọc mở mắt, ngước nhìn anh. Đôi môi bị nghiến đến đỏ bầm, bóng nhẫy tinh dịch, mái tóc rối bù xù. Mồ hôi trên trán thấm ướt những sợi tóc.
“Hong Ju à…”
Đây là một người luôn ghét những thứ dơ bẩn, vậy mà giờ lại dính đầy dịch thể, thở dốc. Anh còn dâm đãng hơn cậu nghĩ.
“Giám đốc.”
Trước tiếng gọi của Hong Ju, Moo Kyung nhắm một bên mắt lại. Sau đó, anh nắm chặt ga giường, thúc hông điên cuồng. Giường kêu cót két, cơ thể hai người trượt trên mồ hôi.
“Ư… ư… ức!”
“A, ha.”
Từ khóe môi của Moo Kyung đang rên rỉ như cào cấu cổ họng, một sợi nước bọt kéo dài. Nước bọt lướt qua cằm, chảy xuống cổ Hong Ju rồi hòa lẫn vào mồ hôi.
“A ư, ư.”
“Chết tiệt.”
Thay vì bàn tay thô bạo siết chặt cổ cậu như một thói quen, chiếc lưỡi nóng rực và đỏ bầm lại liếm lên cổ họng cậu một cách chậm rãi. Dù trời nóng nhưng cả hai không bật điều hòa, lại còn đóng chặt cửa sổ. Cả đêm, họ quấn lấy nhau trong không khí dính nhớp, thở hổn hển.
Hơn 10 giờ sáng, Hong Ju mới mở mắt. Từ khi bắt đầu làm việc, cậu luôn thức dậy lúc 7 giờ, đây là lần đầu tiên cậu ngủ muộn như vậy. Toàn thân đau nhức như bị đánh. Và trên hết, phần dưới vẫn còn sưng tấy cùng nhức nhối.
“……A!”
Cơ thể cứng rắn dính chặt sau lưng cậu khẽ cựa mình. Cậu vô thức siết chặt mông, vô tình kẹp lấy dương vật.
“Sao anh không rút ra vậy?”
“Nó cứ bám vào, không chịu buông, anh biết làm sao.”
“Rút ra đi. Thật sự đau lắm rồi.”
Bàn tay lớn chậm rãi vuốt ve đầu gối, đùi với mông Hong Ju, sau đó lần mò đến lối vào đang khít chặt.
“A! Anh làm gì vậy, bỏ tay ra!”
Khi cậu cựa quậy, Moo Kyung thè lưỡi liếm vành tai Hong Ju một cách chậm rãi. Cảm giác ướt át khiến đôi vai gầy của cậu rụt lại.
“Em mà động đậy thì nó càng cương, cứ nằm yên đi. Anh sẽ rút ra từ từ.”
Anh ấn mạnh vào lối vào cứng đờ vì tinh dịch khô rồi lùi hông lại. Lối vào sưng đỏ mấp máy như đang nhai lấy dương vật. Chất lỏng đục bám trên dương vật vẫn còn cương cứng nhỏ xuống.
“A…”
Cảm giác trống rỗng phía dưới luôn khiến cậu rùng mình. Hong Ju run rẩy. Moo Kyung nắm lấy dương vật đã rút ra một nửa, từ từ vuốt lên xuống. Thục, thục, dương vật được rút ra, vẽ lên một vệt ướt át trên mông Hong Ju. Anh dùng ngón tay thô bạo nhẹ nhàng vuốt ve phần dưới đang nhức nhối.
Hong Ju đổ người về phía trước, nắm chặt ga trải giường. Cậu đang chịu đựng bàn tay anh thì Moo Kyung đưa tay ra trước mặt cậu.
“Em xem này. Nhẫn ướt hết rồi, phải làm sao đây?”
“……”
“Nhẫn của Hong Ju tặng mà. Dính hết rồi.”
Đúng như lời anh nói, ngón tay dính đầy chất lỏng đục. Anh khép rồi xòe các ngón tay, một sợi chất lỏng nhớp nháp kéo dài như tơ nhện. Cậu cảm thấy toàn thân nóng bừng.
“Bình thường thì anh sạch sẽ lắm, sao cứ lúc này….”
Khi cậu vùi mặt vào ga trải giường, lẩm bẩm, một nụ hôn nóng bỏng chạm vào vai gầy.
“Anh vốn là một thằng khốn bẩn thỉu. Chỉ giả vờ sạch sẽ thôi.”
Hong Ju đã nghĩ từ bẩn thỉu hoàn toàn không hợp với anh nhưng khi nhớ lại đêm qua lại thấy không hề sai lệch.
“……”
Ký ức lại ùa về, sự xấu hổ dâng lên. Để che giấu khuôn mặt đỏ bừng, cậu đành nằm úp sấp một lúc lâu, mặc cho bàn tay anh xoa bóp eo với mông mình. Moo Kyung chỉ vuốt mái tóc rối bù của Hong Ju, lẩm bẩm phải cắt tóc rồi một cách hờ hững.
Không định đi làm sao? Hong Ju thay quần áo một cách lúng túng rồi bước ra ngoài, nhưng anh vẫn ngồi trên ghế sofa.
“Anh không đi làm sao?”
“Có đi chứ.”
Miệng nói vậy, nhưng anh cứ nhìn xuống tay mình, cười khúc khích. Cậu không nghĩ anh sẽ thích đến thế. Cậu thấy việc mình làm khá đáng giá.
Ting. Màn hình điện thoại đặt trên bàn sáng lên. Nhận ra đó là tin nhắn từ người quản lý, Hong Ju cầm điện thoại lên.
“Mới sáng sớm mà ai thế?”
Moo Kyung đã dính chặt sau lưng cậu từ lúc nào, giật lấy điện thoại từ tay Hong Ju. Khoảng cách chiều cao khá lớn, và anh cố tình giơ tay lên cao nên rất khó để lấy lại.
“Là tin nhắn của quản lý. Trả cho em đi.”
“Tin nhắn của đàn ông lạ thì người yêu phải xem trước chứ.”
Người yêu. Từ đó khiến động tác kéo tay Moo Kyung của Hong Ju khựng lại. Ánh mắt anh chuyển từ Hong Ju đang đông cứng sang màn hình điện thoại.
“Anh….”
“Anh gì? Thích lắm à?”
“Sến quá. Không thấy sến sao?”
Hong Ju đẩy Moo Kyung bằng cùi chỏ nhưng anh chỉ đặt lòng bàn tay lên đầu cậu.
“Cứ chịu đựng đi, rồi sẽ quen thôi.”
Anh nhẹ nhàng vỗ đầu Hong Ju như đang dỗ dành. Đọc hết tin nhắn bằng ánh mắt nhanh như cắt, Moo Kyung nghiêng đầu. Anh hôn chụt lên má trắng nõn của cậu rồi trả điện thoại lại.
“Không có gì quan trọng. Tóc em thật sự cần cắt rồi đấy.”
Anh lại vuốt mái tóc của Hong Ju lần nữa, đi về phía phòng thay đồ.
“……”
Hong Ju một mình sờ vào mái tóc rối bù. Tóc đã dài đến tai. Cậu kéo đuôi tóc, ước lượng độ dài nhưng vẫn còn thiếu để che kín tai.
“Chắc phải dài thêm một chút nữa.”
Hong Ju lẩm bẩm một mình, vuốt tóc rồi kiểm tra điện thoại.
[Chiều nay ông chủ sẽ đến đấy hahaha. Mọi người bình thường đã làm tốt rồi nhưng hôm nay chỉ cần giữ vệ sinh sạch sẽ hơn một chút! Thân thiện nữa nhé~ Hahaha]
Kyung Han làm thêm ca chiều đã nhanh chóng trả lời và Hong Ju cũng nhắn lại một câu ngắn gọn.
[Vâng.]
Sau đó mọi thứ diễn ra như thường lệ. Cậu cùng Moo Kyung lên xe, đến quán cà phê mà không đổ một giọt mồ hôi nào.
Có một điều đặc biệt là Moo Kyung hỏi rất nhiều về cuộc sống ở quán cà phê của cậu.
“Có ba người làm à?”
“Vâng. Với cả quản lý nữa.”
“Người quản lý đó thế nào?”
Lúc đầu anh có vẻ không quan tâm nhưng có phải vì tin nhắn sáng nay không? Dù thắc mắc, Hong Ju vẫn trả lời.
“Bình thường thôi. Anh ấy giúp đỡ nhiều lắm.”
“Có nhìn em một cách mờ ám như đám ở sòng bạc không?”
“Không có.”
Hong Ju vội vàng xua tay phủ nhận. Cậu vẫn còn bận tâm đến chuyện anh từng nói sẽ cho người giám sát.
“Hừm. Vậy sao? Toàn mấy thằng đàn ông đen đủi, anh không yên tâm.”
Chẳng phải người ta thường cảnh giác với người khác giới sao? Hong Ju lặng lẽ nghiêng đầu. Sau vài câu hỏi nữa, cơn hỏi dồn dập mới kết thúc.
Có lẽ vì vội vàng sau tin nhắn buổi sáng nên họ đến sớm hơn bình thường 5 phút nhưng người quản lý đã bận rộn.
“Chào anh.”
“Ồ, Hong Ju đến rồi. Có nên để cái này ở đây không? Liệu có vướng không nhỉ?”
Đó là một chậu cây vốn được đặt ở một góc. Hong Ju đã tưới nước và phơi nắng cho nó vì không ai chăm sóc.
“Để bên kia thì tốt hơn ạ. Ở đây vướng chân.”
Hong Ju đặt túi ra sau lưng, cúi người xuống. Cậu kéo chậu cây khá nặng đến một vị trí không bị cản trở.
“Được rồi, được rồi. Quét dọn chút đất rơi nữa.”
“……Vâng.”
Người quản lý vỗ vỗ lưng Hong Ju rồi lại vội vã đi vào.
Sau đó, dù chẳng làm gì, anh ta vẫn tỏ ra bận rộn vì ông chủ sắp đến. Bình thường anh ta thường đi hút thuốc vài tiếng nhưng hôm nay lại không nhúc nhích. Anh ta cứ ngồi ở một chỗ, can thiệp vào những chuyện nhỏ nhặt của Kyung Han với Hong Ju.
Khi cảm thấy hơi phiền phức, Hong Ju hỏi:
“Mà sao tự nhiên ông chủ lại đến vậy ạ?”
“Anh ấy bảo có việc gần đây, tiện thể ghé qua. Hai đứa chưa gặp ông chủ bao giờ đúng không?”
“Vâng.”
Kyung Han cũng gật đầu, hút một ngụm cà phê.
“Ông chủ có phong thái đặc biệt lắm. Nên tôi mới cuống cuồng như thế này.”
Độc Xà bảo đó là người anh em. Vậy ông chủ quán cà phê cũng là người làm những việc như vậy sao? Trong đầu cậu vẫn thầm đoán.
“À à.”
“Hai đứa gặp rồi sẽ biết ngay.”
Chắc vì thế mà anh ta sợ sệt như vậy. Hong Ju tỏ vẻ không vui. Sự sợ sệt đó làm cậu liên tưởng đến Guppy hay Trưởng phòng Yang, nhưng so sánh như vậy thì lại hơi tội cho người ta.
Kính coong, tiếng chuông gió treo ở cửa lại vang lên. Người quản lý lại nhón cổ ra xem. Mắt anh ta mở to rồi bật dậy.
“Ông chủ đến rồi.”
Người quản lý vẫy tay nhanh chóng để Hong Ju không thấy. Đoán là ông chủ đã đến, cậu cũng đứng dậy.
“Việc kinh doanh ổn chứ?”
“À, vâng ạ. Đây là mấy đứa làm ca chiều. Đây là ông chủ.”
Mắt Hong Ju mở to. Kyung Han huých nhẹ vào sườn cậu, cậu khẽ cúi đầu rồi ngẩng lên. Cậu ngỡ ngàng nhìn chằm chằm người đàn ông được gọi là ông chủ này.
“Nhân viên làm thêm ở đây đều xinh xắn cả nhỉ.”
Từ đôi môi cong lên một cách dịu dàng, một giọng nói quen thuộc lại sến sẩm đến ngại ngùng ấy vang lên.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.