Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 24
"..."
Liệu có nên trốn thoát ngay bây giờ không? Tất nhiên, không có nơi nào để trốn thoát, và rõ ràng là sẽ bị bắt ngay lập tức. Cậu đã trốn hàng chục lần trong 15 năm qua nhưng chưa bao giờ thành công. Hong Ju buông lỏng tay cầm từ từ. Có lẽ tốt hơn là giả vờ ngoan ngoãn nghe lời trong khi tìm cách khác. Moo Kyung dù sao cũng là người có thể nói chuyện được nếu cậu biết điều.
"Bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Nói ra cậu có hiểu không?"
Cậu có cảm giác như đã từng có cuộc đối thoại này trước đây. Hong Ju không thể thư giãn dù chỉ một giây. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt, cố đoán xem chiếc xe đang đi đâu.
"Tôi, ngày mai tôi còn phải đi làm nữa."
"Thì sao?"
Phải chăng Hong Ju đã nhầm khi nghĩ anh với cậu có thể nói chuyện được với nhau. Moo Kyung vẫn giữ thái độ không hợp tác. Hong Ju bất đắc dĩ nhìn vào biển báo nhanh chóng vụt qua. Đây không phải đường đến ký túc xá. Hơn nữa, giám đốc Moo Kyung chắc chắn không biết sự tồn tại của ký túc xá mà nhân viên sòng bạc đang ở. Vậy anh định đi đâu chứ?
"Vậy thì..."
"Hong Ju không còn tò mò gì ngoài điểm đến sao?"
Giữa giọng nói trầm thấp hỏi han có tiếng gõ nhẹ lên vô lăng. Cậu theo thói quen ấn vào má bầm tím, nuốt xuống nỗi đau nhói.
Chiếc xe dừng lại ở vạch dừng đèn đỏ. Có lẽ vì không có xe cộ qua lại trên đường, không khí trở nên lạnh lẽo như bị mắc kẹt trên một hòn đảo hoang. Sự im lặng nặng nề khiến Hong Ju không chịu nổi, cậu quay đầu về phía anh rồi mở miệng.
"Lá bài đó, anh làm thế nào vậy?"
Chỉ hỏi một câu như thế sau khi suy nghĩ kỹ càng. Moo Kyung cười khẩy.
"Đánh theo đúng như cậu đã chỉ mà."
Dù câu trả lời ngắn gọn, Hong Ju vẫn không thể dứt khỏi ánh mắt nghi ngờ. Đó là một ván bài do các tay chơi chuyên nghiệp cố tình dàn xếp. Không thể nào lá Il Sam Gwang tteng lại xuất hiện một cách ngẫu nhiên được.
"Có lẽ lời cầu nguyện của Goo Hong Ju, 'xin đừng để người nuôi tiền của tôi trắng tay', đã linh nghiệm chăng."
"..."
Trước lời nói đùa, Hong Ju vuốt môi rồi quay mặt đi. Dù không phải là cầu nguyện, cậu cũng đã mong Moo Kyung không thua tiền.
Trên con đường yên tĩnh chỉ có tiếng đạp ga ồn ào. Cơ thể Hong Ju ngửa ra sau vì lực đẩy.
"Nếu là tôi thì tôi đã hỏi chuyện khác rồi."
"Chuyện khác?"
"Chuyện tôi định làm gì với vật thế chấp. Tại sao đột nhiên lại muốn 'bóc tem'. Tại sao lại sờ đùi cậu. Đại loại vậy?"
Trái ngược với vẻ ngoài lịch lãm, cách lái xe của anh rất thô bạo. Ngay cả việc xoay vô lăng cũng không hề nhẹ nhàng. Tốc độ tăng lên khiến cơ thể Hong Ju nghiêng về bên phải.
"Hoặc là, có thể dùng số tiền thắng được để trả nợ không. Đại loại vậy."
Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước. Hong Ju sờ vào vạt áo khoác bị rách của mình. Những ví dụ anh đưa ra đều là những điều mà cậu rất khó để tự mình hỏi.
"..."
"Đúng vậy. Thế nên mới bị lừa sống 15 năm như một con mồi chứ."
Đó là một lời chế nhạo sắc bén. Sau giọng nói pha lẫn tiếng cười khẩy, sự im lặng lại bao trùm trong xe. Hong Ju căng thẳng toàn bộ giác quan. Cậu không thể dựa lưng thoải mái vào ghế dù chỉ một giây. Mỗi khi nghe thấy tiếng Moo Kyung di chuyển hoặc làm ẩm môi, cậu lại phản ứng nhanh nhạy. Dù là mùa đông, cậu vẫn toát mồ hôi lạnh.
"Xuống xe."
Đi thêm một lúc nữa thì đến khách sạn. Dù đã vài lần đi thu tiền và đi ngang qua, nhưng đây là lần đầu tiên cậu bước vào bên trong nên cảm thấy hơi căng thẳng. Ý đồ của Moo Kyung khi đưa cậu ra ngoài dường như ngày càng rõ ràng hơn.
"..."
Liệu có nên bỏ trốn ngay bây giờ không? Hong Ju nhìn quanh nhưng Moo Kyung đã nhanh hơn, nắm lấy gáy cậu rồi kéo lại.
"Muốn giống Trưởng phòng Yang không? Đừng có đảo mắt nữa, lên xe đi."
"Chỉ là, tôi nhìn thôi mà."
Hú. Trong thang máy, không có tiếng động nào ngoài tiếng rung nhẹ. Dù có vẻ như anh sẽ giải thích gì đó, Moo Kyung lại im lặng rồi chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Khi đến tầng 25, anh lại nắm lấy áo khoác của Hong Ju kéo đi. Giống như bị nắm cổ áo. Moo Kyung giữ chặt Hong Ju rồi quen thuộc bước vào phòng 2506. Cậu nghiến chặt môi, bị kéo đi theo sự dẫn dắt của anh.
"Anh, nếu anh làm thế này vì lời của Guppy..."
"Lời gì?"
Moo Kyung vừa cởi áo khoác vắt qua vai vừa quay người lại.
"Là giỏi làm tình sao? Hay là còn trinh?"
"Dù là gì đi nữa. Tôi sẽ làm tốt hơn những gì anh đã sai bảo. Những chuyện như thế này, tôi chưa từng làm bao giờ..."
Anh nhếch vai cười. Chiếc áo vest cùng cà vạt mà anh đã mặc chỉnh tề khi đến sòng bạc được cởi ra từng cái một. Từng cái, từng cái, quần áo bắt đầu chất đống trên tay vịn ghế sofa.
"Cứ tưởng sao lại cứng đờ thế. Hóa ra là đang mong chờ chuyện đó."
Moo Kyung dừng lại việc cởi cúc áo sơ mi, bước về phía Hong Ju.
"Không phải mong chờ gì cả,"
Lời nói không thể kết thúc. Khi anh thu hẹp khoảng cách, cậu lùi lại. Một bước, một bước. Bước lùi của Hong Ju tiếp tục cho đến khi lưng cậu chạm vào cửa.
"Cởi ra."
Bàn tay lớn kéo khoá kéo của áo khoác xuống ngay lập tức. Chiếc áo khoác xột xoạt vì thoát hơi bị cởi ra dưới tay anh. Khi anh cởi một cúc áo sơ mi, Hong Ju vội vàng nắm lấy cổ tay anh. Rồi cậu mở to đôi mắt sưng húp nhìn lên Moo Kyung.
"Tôi định làm gì cậu đâu?"
Moo Kyung đang nắm cúc áo sơ mi lại túm lấy cổ áo sơ mi như lúc nãy rồi kéo lê. Hong Ju bị kéo đi một cách ngượng nghịu đến phòng tắm. Phòng tắm lớn bằng cả một căn studio, nên cậu vội đảo mắt nhìn xung quanh.
"Cởi ra, nhanh lên."
"..."
Hong Ju nắm chặt vạt áo sơ mi rồi rụt vai lại. Xương nổi rõ trên mu bàn tay tái mét. Moo Kyung nhìn cậu đang sợ hãi một cách ngạc nhiên, rồi vò đầu.
"Cởi ra rồi tắm đi. Cái mùi khốn nạn của sòng bạc bám vào người làm tôi khó chịu."
Anh có lẽ đang nói đến mùi thuốc lá, rượu cùng mùi ẩm mốc đặc trưng của tòa nhà bỏ hoang. Moo Kyung là một người rất sạch sẽ. Nếu lý do anh cởi quần áo ngay khi về đến nơi rồi đẩy cậu vào phòng tắm là vì vệ sinh thì Hong Ju có thể hiểu được.
Nhưng việc cởi quần áo trước mặt anh thật không thoải mái. Hơn nữa, lại càng khó khăn hơn khi ở trước mặt người đàn ông vừa nói những lời kỳ lạ về mình. Hong Ju chần chừ, Moo Kyung cúi người xuống ngang tầm mắt với cậu, khẽ nghiêng đầu.
"Goo Hong Ju không bao giờ làm theo lời ngay lập tức. Có lẽ phải đánh một chút mới nghe lời sao?"
Hong Ju vội vàng lắc đầu rồi cởi áo sơ mi ra. Anh khoanh tay, đứng chốt ở cửa phòng tắm cho đến khi cậu cởi cả đồ lót. Khi ánh mắt sắc bén tiếp tục săm soi cơ thể trần trụi của cậu, Hong Ju cụp mắt xuống. Sau một lúc lâu săm soi cơ thể gầy gò của cậu, Moo Kyung nhìn chằm chằm vào giữa hai chân Hong Ju một lúc. Ngay sau đó, một tiếng cười ngạc nhiên bật ra.
"Phát điên mất thôi."
Cậu khẽ quay người, quay lưng lại với anh. Dù không thường xuyên nhìn thấy cơ thể người khác, nhưng những gã giang hồ sống cùng hay Choi cũng có lông dày từ bụng dưới trở xuống. Cậu biết rằng mình có chút khác biệt so với những người đàn ông trưởng thành khác, nên hành động đó là tự nhiên. Moo Kyung khẽ cười, rồi đẩy nhẹ vào lưng cậu.
"Không phải thằng nhóc con mà không tự tắm được chứ?"
Nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại, Hong Ju quay người lại một cách ngượng nghịu. Moo Kyung không hề đi ra ngoài, mà đang đứng dựa lưng vào cánh cửa đóng.
"..."
Anh ta không có ý định rời đi sao? Khi ánh mắt của họ gặp nhau, Moo Kyung lại hất cằm. Thỉnh thoảng, khi ngủ dậy muộn, cậu cũng tắm cùng bọn côn đồ hoặc Choi, nhưng bầu không khí lúc này hoàn toàn khác. Họ không hề quan tâm đến cơ thể cậu, nhưng anh thì khác.
Hong Ju nghĩ tốt nhất là nên tắm nhanh rồi ra ngoài, nên đã gạt cần nước. Xoẹt. Nước chảy xối xả. Nước nóng phải mở vòi rất lâu mới có ở phòng bán hầm chảy ào ào ra.
Hong Ju tắm dưới ánh mắt dai dẳng. Trong khi lau sạch xà phòng còn bám trên người, cậu liên tục liếc nhìn về phía Moo Kyung. Bây giờ, hơi nước mờ mịt đã che đi ánh mắt nóng bỏng đó.
"Tôi không có gì... để mặc."
"Mặc gì chứ. Cơ thể cậu đẹp hơn khuôn mặt nhiều."
Moo Kyung cười khẩy rồi bước tới. Hong Ju đông cứng lại, nắm chặt cần gạt nước. Anh vươn tay lên bồn rửa mặt, lấy ra một thứ gì đó. Rồi đặt nó lên đầu Hong Ju. Khi cậu mò mẫm kéo xuống, đó không phải khăn tắm mà là áo choàng tắm.
Trong khi Hong Ju lau qua loa nước rồi mặc áo choàng tắm. Moo Kyung đang khoác chiếc áo sơ mi đã cởi tung vứt nó ra. Hong Ju đã nhìn thấy cả tay anh tháo dây lưng quần, nhanh chóng thoát ra khỏi phòng tắm với đôi chân ướt át.
"Haha."
May mắn thay, không có bàn tay nào giữ cậu lại, nhưng tiếng cười từ phía sau lưng rõ ràng như thể anh đang cười ngay bên tai cậu. Hong Ju bịt tai phải, chạy như bay ra phòng khách. Ngay sau đó, cửa phòng tắm đóng lại, cậu bị bỏ lại một mình trong không gian không có chủ.
"Ha."
Hong Ju dùng lòng bàn tay ướt đẫm siết chặt tai phải. Thình thịch, thình thịch. Dù Moo Kyung không còn trong tầm mắt, tim cậu vẫn đập với tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Liệu có nên bỏ trốn khi anh ta không có ở đây không? Hong Ju nhìn quanh rồi nhận ra quần áo của mình vẫn còn trong phòng tắm. Sắp đến lúc bình minh rồi, cậu không thể ra ngoài trong bộ dạng áo choàng tắm được.
Hong Ju đi về phía góc khuất nhất của phòng khách. Cậu đứng tựa vào cửa kính ngăn cách ban công với phòng trong. Bên ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẫm. Bình minh đã ló dạng từ lúc nào. Nhìn từ trên cao xuống, cậu có một cảm giác ngây thơ rằng bầu trời buổi sớm khá đẹp.
"Sướng thế nhỉ. Ngắm cảnh bên ngoài nữa."
Hong Ju giật mình cứng vai trước tiếng nói đột ngột đó. Cậu vội vàng quay người lại. Đồng thời, cậu nhìn Moo Kyung với vẻ cảnh giác, siết chặt vạt áo choàng tắm.
Anh đang quấn khăn tắm ngang hông một cách qua loa. Phần bắp tay lộ ra săn chắc với cơ bắp cùng một vết sẹo lớn chạy ngang sườn. Nó dài hơn một gang tay một chút, nhìn vết sẹo đã lành thì có vẻ nó đã có từ khá lâu rồi.
Rrr. Điện thoại của Moo Kyung đặt trên bàn rung lên. Anh nắm lấy điện thoại bằng bàn tay lớn rồi nhìn vào màn hình.
"À. Sao rồi?"
Anh kẹp điện thoại vào vai, lấy một chai nước từ quầy bar nhỏ. Sau đó, anh mở nắp rồi đưa cho Hong Ju đang đứng cách đó một quãng. Cơn khát cháy cổ họng lúc đó mới được nhận ra. Nhưng Hong Ju không đưa tay ra mà chỉ khẽ lắc đầu. Moo Kyung nheo mắt lại, vẻ mặt kỳ lạ.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.