Sampal - Chương 27

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 27

Moo Kyung dùng lực ở hông, đẩy hông lên xuống như thể đang nhấp vào. Dương vật cứng rắn cọ xát vào làn da mềm mại, tạo ra một vệt đỏ từ cơ dựng sống của Hong Ju xuống tận mông.

"Hừm."

Cơ thể gầy guộc của cậu lắc lư vô lực mỗi khi anh nhấp hông. Ghế sofa chịu đựng trọng lượng của cả hai người phát ra tiếng kêu kẽo kẹt mỗi khi di chuyển. Thế nhưng, Hong Ju nằm bên dưới lại im bặt, chỉ phát ra tiếng thở đứt quãng.

Moo Kyung cong tay, chống ngay trên đầu Hong Ju. Khi anh dựng người lên, trọng lượng tự nhiên dồn xuống phía dưới. Moo Kyung cong lưng, đẩy mạnh hông lên. Vẫn chỉ nghe thấy tiếng chiếc gối bị ép nát. Hong Ju nắm chặt tay, run rẩy.

"Này, rên lên đi chứ."

"Ư!"

Moo Kyung nhăn mặt, túm lấy tóc Hong Ju. Anh kéo đầu cậu lên một cách vô lực, rồi áp môi vào xương gò má còn bầm tím của Hong Ju. Yết hầu của cậu nổi rõ vì căng thẳng, phập phồng mạnh mẽ.

"Đâu có thật sự làm tình đâu mà sao cứng đờ thế."

Mỗi lần anh nhích người, một chất lỏng ẩm ướt lại thấm vào môi cậu. Khi anh cúi mắt xuống, hàng mi ướt đẫm của Hong Ju hiện ra.

"..."

Khoảnh khắc đó, một cảm xúc nóng bỏng trào dâng trong lòng anh. Dù anh vẫn coi Hong Ju là một người yếu đuối và mỏng manh, nhưng khi nhìn thấy cậu rưng rưng nước mắt, cảm xúc của anh lại khác. Đây là cảm giác gì đây? Có lẽ là muốn... hành hạ cậu nhiều hơn chăng?

"Khóc à."

Với những cú nhấp hông ngày càng mạnh, cơ thể Hong Ju cũng rung lắc dữ dội hơn. Chiếc áo choàng vắt trên vai trượt xuống, để lộ một bên vai trần. Từ đôi môi mím chặt bướng bỉnh chỉ thoát ra những tiếng rên rỉ nghèn nghẹt.

"A-"

Một hơi thở nóng bỏng thoát ra từ kẽ môi Moo Kyung đang dính chặt vào má cậu như muốn nuốt chửng. Anh nhíu mày, vội vàng dựng người lên. Rồi dùng một tay ấn mạnh vào gáy Hong Ju đang đỏ bừng. Lực mạnh đến mức gân máu nổi rõ trên mu bàn tay anh.

"Ư, ư."

Hong Ju đầu quay về phía lưng ghế rên rỉ đau đớn. Moo Kyung mặc kệ, cọ xát dương vật rồi lắc hông. Khi tốc độ tăng lên, những đường gân to nổi rõ dưới dương vật đỏ sẫm của anh co giật.

"Ha."

Đồng thời, một cảm giác tê dại lan tỏa từ phía dưới. Dương vật bị ép vào mông mềm mại, phun ra tinh dịch. Tạch, tạch. Chất lỏng trắng đục bắn ra, kéo dài thành một vệt trên lưng Hong Ju. Bàn tay đang nắm chặt gáy cậu càng siết chặt hơn.

"Ha, ha."

Khi anh ấn mạnh phía dưới, dương vật đỏ sẫm trượt ra rồi bật lên. Tinh dịch bắn tung tóe khắp nơi, tạo nên một cảnh tượng hỗn độn. Moo Kyung cứ thế nhấp hông lên xuống. Bịch, bịch. Bụng dưới săn chắc cùng mông ướt át dính vào rồi tách ra, kéo theo tinh dịch thành những sợi tơ nhện.

"Nếu cậu cứ im lặng như thế, lần tới chúng ta sẽ làm ở sòng bạc đấy?"

Giờ thì toàn bộ phần đùi sau của Hong Ju đã đỏ bừng. Moo Kyung nắm lấy dương vật, vỗ nhẹ lên mông đang nóng rực. Bọt trắng đục đọng dưới thân dương vật nhỏ giọt. Một khối chất lỏng sền sệt rơi xuống đùi Hong Ju, chảy dài theo đường cong cơ thể.

"Tôi sẽ chọc đến khi cậu rên lên. Rõ chưa?"

Anh thở hổn hển, rồi cuối cùng cũng buông cổ họng gầy guộc mà anh đã siết chặt.

"Hự, ha."

Hong Ju vội vàng hít thở, vùi trán vào ghế sofa. Moo Kyung chậm rãi đứng dậy, nhìn xuống dáng vẻ cậu đang dùng lòng bàn tay vỗ vỗ tai phải. Anh không hề nghĩ rằng Hong Ju đã không nghe thấy lời cuối cùng của mình.

Moo Kyung giật lấy chiếc khăn rơi dưới ghế sofa rồi đứng dậy. Hong Ju vẫn vùi trán vào ghế sofa, mắt mở trừng trừng. Tiếng ù ù dữ dội vẫn tiếp tục vang lên trong tai phải bị bóp nghẹt và ghì chặt. Tiếng tim đập cùng hơi thở hổn hển của chính cậu hòa vào nhau, khiến cậu mất phương hướng.

"Ha."

Sau vài lần nữa dùng lòng bàn tay vỗ vào vành tai, tiếng ù ù cuối cùng cũng dịu đi. Hong Ju dồn hết sự chú ý vào tai phải. Moo Kyung đi về phía cửa sổ, kéo rèm lại, rồi đi ngang qua cậu. Không lâu sau, tiếng nước chảy vọng đến. Cậu vẫn chỉ chớp mắt cho đến lúc đó, chậm rãi đứng dậy. Cậu suýt ngã nhào xuống ghế sofa vài lần vì kiệt sức.

"Ư."

Cậu xoa xoa gáy đau nhức, cố gắng quỳ xuống thì tinh dịch còn sót lại trên mông với đùi thấm vào mắt cá chân cùng bắp chân. Cảm giác ẩm ướt và nhớp nháp. Hong Ju nhìn xuống bộ dạng hỗn độn của mình, rồi nhặt chiếc áo choàng gần như tuột hẳn ra.

"..."

Cậu cật lực lau đi tinh dịch của Moo Kyung vẫn còn dính trên tay. Nhưng những vệt nước còn sót lại giữa các vân tay không dễ dàng biến mất. Rầm. Tiếng cửa phòng tắm mở ra, Hong Ju vội vàng che đi phần dưới chân mình.

"Khốn kiếp."

Anh chửi thề, rồi giục cậu đi tắm nhanh lên, sau đó gom quần áo lại một chỗ. Trong đó có cả đồ của Hong Ju. Trong lúc anh đang mải mê với quần áo, Hong Ju cẩn thận duỗi chân xuống dưới ghế sofa. Nước dính trên bắp chân chảy xuống mắt cá chân rồi nhỏ xuống sàn.

"A."

Cậu vội vàng đứng dậy, dùng áo choàng lau khô đùi với bắp chân. Giám đốc Moo Kyung có tính cách rất sạch sẽ, nếu nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu này, chắc chắn cậu sẽ bị ghét bỏ. Vậy thì không còn giao dịch hay gì nữa. Đã làm đến mức này rồi, không thể để bị bắt bẻ một cách oan uổng mà hủy bỏ.

"..."

Giờ cậu đã biết sức ảnh hưởng của Moo Kyung lớn đến mức nào, nên cậu không thể buông anh ra. Thà rằng không biết thì đã không hy vọng.

Hong Ju lau qua loa phía sau, rồi đi ngang qua Moo Kyung, tiến vào phòng tắm. Ánh mắt ngơ ngác của cậu lướt qua chiếc áo khoác mà anh ném đi như rác.

Khi trả hết nợ rồi ra ngoài, điều đầu tiên cậu phải làm là mua hai chiếc áo khoác ấm áp. Một chiếc cho mình, chiếc còn lại... là của người bố mà cậu thậm chí còn không nhớ rõ mặt. Nhưng làm sao để gặp bố đây? Anh nói bố cậu đang ở Philippines. Hong Ju đứng ở ngưỡng cửa phòng tắm, liếc nhìn lại phía sau. Moo Kyung đang nghiêng đầu sang hai bên, kiểm tra điện thoại.

"..."

Nếu là giám đốc Moo Kyung thì liệu...

Đôi mắt mệt mỏi của cậu dừng lại trên lưng Moo Kyung rất lâu.

***

"Dậy đi."

Một bàn tay chạm vào vai khiến cậu chậm rãi chớp mắt. Tầm nhìn mờ ảo trở nên rõ ràng, rồi Moo Kyung xuất hiện trong bộ dạng chỉnh tề. Cơn buồn ngủ của Hong Ju hoàn toàn tan biến, cậu vội vàng đứng dậy.

"Không sạc điện thoại thường xuyên à?"

Đó là câu mà Guppy thường nói. Moo Kyung cười khẩy khi thấy Hong Ju nhíu mày, rồi ném chiếc điện thoại lên đùi gầy guộc của cậu. Chiếc điện thoại chỉ còn sống sót nhờ pin dự phòng, nhưng giờ thì đã được sạc đầy.

"Độc Xà giám sát chặt quá, không tìm được thời điểm thích hợp."

Cậu lẩm bẩm biện minh, nhưng Moo Kyung không nghe, quay người đi mất. Hong Ju cầm điện thoại lên, mân mê.

Cậu nhớ rõ mình đã nằm nghiêng trên ghế sofa rồi trằn trọc rất lâu. Nỗi lo sợ Moo Kyung có thể chạm vào mình bất cứ lúc nào khiến cậu không thể nhắm mắt dễ dàng. Có lẽ cậu đã chớp mắt ngơ ngác mà ngủ thiếp đi, không biết bên ngoài đã sáng đến mức nào vì rèm cửa đã được kéo.

"Cậu bỏ tiền ra mua cái bộ đồ chết tiệt này à?"

Anh quay lại, trên tay cầm quần áo của Hong Ju. Nhìn những nếp nhăn cứng đờ, có vẻ như đã được giặt sạch.

"Cái này mặc cũng như không thôi mà?"

Moo Kyung cười khẩy, nắm lấy một phần của chiếc áo khoác. Chiếc áo khoác xẹp lép, mềm oặt trong tay anh.

"...Mặc cái đó thì đỡ đau hơn khi bị đánh."

Đó là cách mà cậu đã tự mình học được khi lăn lộn ngoài đời. Có những lúc dù bị đánh bầm dập, cố chấp bám víu nhưng vẫn không thu được tiền. Khi đó, cậu phải trở về, bị Guppy hay Trưởng phòng Yang đánh. Đó là lý do cậu không thể vứt bỏ chiếc áo khoác không đủ ấm đó. Để đỡ đau hơn khi bị đánh, và để chịu đựng.

"À, vậy sao?"

Moo Kyung nhún vai, ném quần áo lên ghế sofa. Từ những bộ đồ mới giặt, một mùi hương dễ chịu mà cậu chưa từng ngửi thấy tỏa ra. Trong khi Hong Ju đang gỡ bỏ lớp bọc ni lông, Moo Kyung đi về phía cửa sổ nói chuyện điện thoại với ai đó.

"Ừ, tôi đây."

Khi anh kéo rèm, ánh sáng chói chang đến nhức mắt tràn vào. Hong Ju đã quen với bóng tối nhíu mắt nhưng vẫn không rời mắt khỏi anh. Moo Kyung đang tắm mình trong ánh nắng ấm áp của mùa đông quay lại.

"Chúng ta có khá nhiều thứ để tính toán. Trong đó, 400 triệu won sẽ trừ vào nợ của Goo Hong Ju."

Hong Ju nghe xong, mắt mở to. Moo Kyung chỉ nhún vai, nghiêng đầu. Lần trước là 10 triệu won. Ngay cả số tiền đó cũng rất lớn đối với cậu, nhưng lần này lại là một số tiền lớn hơn nhiều. Món nợ 1,4 tỷ won đã giảm xuống còn một con số. Nhờ người đàn ông trước mặt đã trừ đi.

"Ông nói không có tiền mặt à? Đồng nghiệp thì phải thông cảm cho nhau chứ."

Tiếng dép lê kéo lê ngày càng gần.

"Cái đó để sau."

Anh kết thúc cuộc gọi bằng một giọng điệu rất thờ ơ. Anh cầm điện thoại bằng ngón cái với ngón trỏ một cách hờ hững rồi vỗ nhẹ vào má Hong Ju. Dù còn bầm tím nhưng với mức độ cọ xát đó thì không đau.

"Chừng này có đủ để đền đáp lòng tin không?"

Anh dễ dàng từ bỏ 400 triệu won tiền lớn. Thế mà lại nói những lời không hợp như lòng tin hay đền đáp. Hong Ju không nói một lời nào cho đến khi anh rời đi để uống nước.

"..."

Cậu có cảm giác như tự do mà cậu chưa từng nắm bắt được đang lướt qua kẽ ngón tay. Làm những chuyện như thế này thì nợ nần được xóa nhanh như vậy sao. Tiền bạc luôn dễ dàng lay động con người.

Khi những người khác đang chọn thực đơn bữa tối, Hong Ju cùng Moo Kyung mới ăn bữa đầu tiên. Đó là bữa ăn đầu tiên của Hong Ju ở Lounge, nhưng cậu chỉ nhấm nháp súp rồi ngồi yên tại chỗ.

Trên đường về sòng bạc, Moo Kyung đã mua cho cậu một chiếc áo khoác dày dặn. Nó dày, ấm áp và mềm mại hơn rất nhiều so với chiếc áo cậu từng mặc.

"Mặc cái này vào thì sức chịu đựng sẽ tốt hơn đấy. Gu Madam chắc sẽ thích lắm."

Dù lời nói có vẻ gần như khiêu khích, nhưng cậu đã không thể khép miệng lại một lúc lâu sau khi nhìn thấy giá tiền trên chiếc áo khoác. Rõ ràng đó là một số tiền lớn để mua chơi. Đây cũng là sự đền đáp cho lòng tin sao? Hay là mồi nhử cho lần sau? Hong Ju bối rối trước sự tử tế xa lạ này.

Hai người cùng nhau lên xe quay trở lại sòng bạc. Khi họ đi qua những con hẻm bị phá dỡ trông thật ghê rợn, Moo Kyung lên tiếng.

"Sòng bạc chắc cũng tệ hại như thế này. Gu Madam đã khéo léo tránh được."

"..."

"Không thể chỉ dựa vào xã hội đen mà làm được như thế. Chắc chắn có người bên cảnh sát, còn móc nối với ai nữa?"

"Nói ra anh cũng không hiểu đâu."

Hong Ju quay mặt ra ngoài, đáp lại. Cậu nói xong lại nghĩ mình đã quá cộc lốc, nhưng có lẽ vì sống như vậy nên việc thay đổi thói quen nói chuyện cũng không dễ dàng. Chiếc xe dừng lại yên lặng khi gặp đèn tín hiệu.

"Goo Hong Ju nói thì tôi sẽ hiểu thôi, đúng không?"

Bàn tay lớn vuốt nhẹ gáy Hong Ju một lần. Anh vẫn chưa đeo găng tay nên cảm giác ngón tay luồn vào tóc rất mềm mại, nhưng cũng giống như cử chỉ dỗ dành của bọn côn đồ khi đe dọa.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo