Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 66
Tại trước cửa nhà, cả hai người cùng lúc lấy điện thoại ra. Hong Ju là để kiểm tra xem đã tắt nguồn chưa, còn Moo Kyung là để nghe điện thoại từ ai đó.
“Ơ.”
Từ đầu dây bên kia vọng lại một giọng nói rất lớn. Có lẽ vì đúng lúc Moo Kyung đang tiến lại gần, nên giọng nói nghe khá rõ ràng.
– Chuyện lần trước hỏi ấy. Xung quanh người đó...
Nghe đến đó, Moo Kyung cắt ngang lời đối phương, nhếch môi.
“Lát nữa gọi lại.”
Dù đối phương có la lớn đến mấy, anh vẫn lạnh lùng cúp máy. Ánh mắt cả hai người cùng lúc đổ dồn về màn hình điện thoại đang dừng ở một con số.
“Nhìn gì? Vào nhà đi.”
Moo Kyung buông lời sắc bén rồi đẩy lưng Hong Ju. Cậu loạng choạng vì bị đẩy, bước qua cổng trước.
Có phải đó là cuộc gọi mà cậu không nên nghe không? Lẽ ra nên vào trước thì hơn. Hong Ju cảm thấy mình như một gánh nặng vô cớ, cậu dừng bước giữa sân.
“Không cần bận tâm đâu.”
“Gì?”
“Dù sao thì có nghe cũng không hiểu đâu.”
Hừ, Hong Ju khẽ cười khẩy rồi lại bước đi. Mỗi bước đi, phong bì nhét tạm bợ trong túi lại phát ra tiếng sột soạt.
Cậu cứ ru rú trong phòng, trừ những lúc ăn uống hay đi vệ sinh. Dù đã ở đây vài ngày, cậu vẫn khó mà quen được với ngôi nhà này. Khách sạn tuy bất tiện nhưng lại khiến cậu khá thoải mái. Có lẽ là do có Moo Kyung ở đây chăng. Ngồi trong căn phòng lớn suy nghĩ vẩn vơ, cậu chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Cửa mở ra trước khi cậu kịp đứng dậy khỏi giường.
“Uống một ly chứ?”
Chắc là vừa tắm xong nên Moo Kyung chỉ mặc quần dưới, dựa nghiêng vào cửa. Anh là người luôn xuất hiện chỉnh tề từ đầu đến chân nên việc nhìn thấy anh thoải mái như vậy thật sự rất lạ lẫm. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm, môi Moo Kyung vẽ thành một nụ cười duyên dáng.
“Cậu lại mong đợi gì nữa?”
Anh khẽ cười, cơ bắp trên vai khẽ rung động. Nhận ra mình đã thất thần nhìn Moo Kyung, cậu vội vàng quay đi. Hong Ju lại theo thói quen mân mê tai phải, tiếng tim đập thình thịch ồn ào bên tai.
“Chắc là muốn tôi đè cậu ra nếu bảo uống hai cốc bia đấy.”
“...”
“Uống không?”
Cậu không thích uống rượu nên định từ chối. Thế nhưng, khuôn mặt Moo Kyung trên xe lại hiện lên. Có lẽ đó là khuôn mặt cần rượu.
“Tôi uống.”
Đã uống tốt với Độc Xà rồi, vậy thì với Moo Kyung cũng được thôi. Hong Ju đứng dậy khỏi giường.
Ban đầu, mỗi lần ăn uống ở đây cậu lại bị nghẹn rồi nôn ói suốt đêm. Cảm giác đau bụng cùng rát họng, nhưng giờ đây việc uống và nuốt đã quen thuộc hơn một chút. Có lẽ giờ đây cậu đã hoàn toàn chấp nhận rằng đây là một không gian khác với sòng bạc, hơn nữa đây cũng là một người khác với Guppy.
Khi lướt qua bên cạnh Moo Kyung đang đứng ở ngưỡng cửa, một mùi hương giống như mùi từ tóc Hong Ju thoang thoảng.
“Cầm một lon đó định uống cả ngày à?”
Trong lúc Moo Kyung đã khui vài lon mới, Hong Ju vẫn chưa uống hết một lon. Cậu chỉ nhấp môi.
“Ai dạy cậu uống rượu thế?”
Cậu có từng học uống rượu đâu. Lần đầu tiên uống cũng là do Trưởng phòng Yang ép vào miệng nên không thể gọi là học được. Hong Ju lắc đầu lia lịa. Tầm nhìn mờ ảo, cậu phải dùng lòng bàn tay giữ trán, nhắm mắt lại một lúc.
“Nên mới ra nông nỗi này.”
Nghe giọng nói pha lẫn tiếng cười, Hong Ju khó nhọc mở mắt. Cậu chăm chú nhìn Moo Kyung đang ngồi dựa lưng vào ghế sofa, duỗi tay dài ra. Bắp tay của anh vốn luôn bị che khuất bởi áo khoác với vest giờ hiện rõ những múi cơ như gò đất. Từ ngực xuống bụng cũng có những đường nét rõ ràng. Xen kẽ giữa đó là một vết sẹo dài. Ánh mắt Hong Ju chậm rãi lướt trên cơ thể Moo Kyung. Yết hầu của anh nhấp nhô chậm rãi khi nuốt bia. Ánh mắt cậu di chuyển lên một chút, theo đường quai hàm của anh.
“...”
Ánh mắt của Moo Kyung đang cúi xuống uống bia bất ngờ chạm vào ánh mắt của cậu. Cậu cứ nhìn chằm chằm vào anh mà không hề hay biết ánh mắt của anh cũng đang hướng về phía mình.
Mắt Hong Ju lại hướng về yết hầu của Moo Kyung. Cậu cứ nghĩ anh chỉ uống rượu mạnh hay rượu vang đắt tiền thôi chứ. Vậy mà anh dường như uống một lon bia mỗi ngày.
Khi cậu đang khẽ lắc lon bia của mình, một bàn tay to lớn đột ngột xen vào tầm nhìn. Moo Kyung giật lấy lon bia đã vơi một nửa rồi uống cạn phần còn lại vào miệng.
“Ơ...”
Bị giật mất đồ của mình trong chớp mắt, cậu chậm chạp vươn tay ra một cách ngu ngốc. Lúc đó, Moo Kyung đã uống hết phần của Hong Ju, đang khui lon cuối cùng.
“Trông bộ dạng này, chắc lúc đó cậu say lắm nhỉ.”
“Lúc nào ạ?”
“Ngày khai trương sòng bạc tạm thời.”
Chỉ uống nửa lon mà não cũng say mèm sao. Hong Ju chậm chạp hơn thường lệ khi cố gắng ghép các từ mà Moo Kyung đã nói để nhớ lại.
“À, rượu mạnh ạ?”
Hong Ju đang ngồi trên sàn thay vì sofa, nghiêng người về phía trước. Cậu đặt khuỷu tay lên chiếc bàn thấp, chống cằm. Mặc dù chỉ là nhớ lại ký ức vài tháng trước nhưng cậu lại hồi tưởng như thể đó là một câu chuyện đã rất lâu rồi.
“Tôi uống không nhiều lắm mà vẫn thấy chóng mặt. Nên hơi sợ. Sợ bị say rồi ngủ gục.”
Động tác của Moo Kyung đang nghiêng lon bia bỗng dừng lại. Anh khẽ cúi mắt xuống. Hong Ju thường luôn giữ lưng thẳng tắp trong trạng thái căng thẳng giờ lại lỏng lẻo. Lời nói rằng cậu không thể thoải mái uống một ngụm nước nào ở sòng bạc chợt hiện lên. Mới cách đây không lâu cậu còn không nhận nước anh đưa. Giờ thì có vẻ cậu đã nới lỏng cảnh giác khá nhiều.
“Có vẻ trước mặt tôi cậu say cũng không sao.”
Đúng vậy. Đã ngồi đối diện Độc Xà mà uống rượu rồi thì trước mặt anh cũng phải uống chứ. Lần này, đôi mắt đen tuyền của Moo Kyung lướt qua cơ thể gầy gò đang lỏng lẻo. Chiếc áo rộng thùng thình cùng chiếc cổ gầy gò đến mức xương lộ rõ. Mái tóc rối bù, những vết sẹo chi chít trên đùi lộ ra dưới quần đùi. Vô cớ một cơn khát dâng lên.
Trên bàn chỉ còn lại những lon rỗng. Lấy thêm không nhỉ. Moo Kyung khẽ lắc lon bia chỉ còn lại một nửa rồi nhìn về phía bếp, đang suy nghĩ. Bỗng nhiên, một cái đầu nhỏ đột ngột ngẩng lên.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Trước câu hỏi bất ngờ, Moo Kyung nhướng mày nhìn thẳng vào mắt cậu. Đôi mắt đen tuyền tuy đã lấy lại tiêu điểm, nhưng mí mắt với má vẫn đỏ ửng. Có vẻ cậu vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng không thể ngăn được miệng mấp máy.
“Hình như không nhiều lắm đâu ạ.”
Hong Ju hỏi lại như thúc giục. Đó là câu hỏi mà cậu sẽ không hỏi nếu tỉnh táo. Anh cứ nghĩ cậu đang suy nghĩ gì đó, hóa ra Goo Hong Ju đang nhìn mình và tò mò những chuyện như thế này. Đôi môi mỉm cười không chút do dự mở ra.
“Ba mươi mốt.”
“À.”
Ba mươi mốt. Cậu hai mươi ba. Hơn cậu 8 tuổi lận. Hong Ju vừa gật đầu vừa đếm tuổi bằng ngón tay.
“Cứ tưởng trẻ hơn Choi chứ. Anh ta bảo ba mươi rồi.”
Đúng là tùy thuộc vào cách ăn mặc mà khác nhau. Hong Ju dùng lòng bàn tay ấn mạnh vào mí mắt nóng ran. Cậu không hề nhận ra ánh mắt đang nhìn chằm chằm ngày càng trở nên khác lạ.
“Biết rồi.”
“Mà anh họ Moo à?”
Hình như lần trước đã hỏi rồi, nhưng cậu không nhớ rõ đã nghe được câu trả lời nào. Cậu nhìn Moo Kyung với ánh mắt mờ ảo. Khóe môi nhếch lên của Moo Kyung bị che khuất bởi lon bia đang nghiêng.
“Thấy cậu say rồi nên có nên nói cho cậu biết không nhỉ.”
“Tôi chưa say mà.”
Tóc Hong Ju rũ xuống trán khi cậu lắc đầu. Hàng mi rủ xuống in bóng dài trên má. Sau khi nuốt ngụm bia đã nguội, anh vô thức vươn tay xoa lên má khô ráo. Cảm giác mềm mại trên da khiến Moo Kyung liếm môi dưới.
“Hết bầm rồi, giống quả đào nhỉ.”
Có lẽ vì đã uống vài ngụm bia, dù chỉ là bia, nên nói nhảm hết cả. Moo Kyung cứ liên tục cười khẩy như thể thấy mình thật buồn cười.
“Sung Moo Kyung.”
“...À. Họ Sung à. Moo Kyung là tên.”
Đôi môi ẩm ướt mấp máy, cứ lẩm bẩm mãi. Cứ thế này, khi tỉnh rượu chắc sẽ quên hết thôi. Moo Kyung thè lưỡi đỏ tươi liếm đôi môi đang bắt đầu khô ráp. Anh dựng người lên từ tư thế nghiêng về phía bàn rồi ngồi xuống sàn. Đầu gối hai người chạm vào nhau. Có lẽ vì ngồi gần nhau, một hơi nóng không rõ của ai tỏa ra.
“Cậu đã nghĩ ra sẽ làm gì với tiền tiêu vặt chưa?”
“Tiền tiêu vặt ạ.”
Hong Ju lẩm bẩm thêm vài lần từ “tiền tiêu vặt” rồi lắc đầu. Cảm thấy nước bọt đọng dưới lưỡi, Moo Kyung áp sát cơ thể hơn.
“Dùng số tiền đó vào tôi xem sao.”
“...Bằng cách nào ạ?”
Moo Kyung nhìn chằm chằm vào đôi môi đang lẩm bẩm ngu ngốc của cậu rồi thì thầm khe khẽ. Khoảng cách dần thu hẹp lại, một cái bóng đậm đổ lên khuôn mặt Hong Ju.
“Để xem Goo Hong Ju có thể kiếm được tiền bo như thế nào.”
Anh đẩy Hong Ju đang nửa nằm nửa ngồi trên bàn ra phía sau. Cậu cố gắng bám vào cánh tay dày cộm của anh nhưng dưới sức đè của vai, cậu đành chịu thua.
“A!”
Moo Kyung đưa tay ra sau, đẩy chiếc bàn đi, một lon bia đang lăn lóc trên đó rơi xuống sàn. Dù chất lỏng đục ngầu đọng lại trên sàn, Moo Kyung cũng không quan tâm.
“Dù sao thì cậu cũng bảo không có chỗ nào để tiêu tiền mà.”
Anh thò tay vào bên trong chiếc áo rộng thùng thình. Có lẽ vì cả hai đều đã uống rượu nên mỗi khi da thịt chạm vào nhau, cảm giác nóng bỏng như bị bỏng lửa. Bàn tay anh lướt lên sườn, rồi bắt đầu vuốt ve ngực. Hong Ju nhăn mặt, rên rỉ.
“Giám, giám đốc...”
Cậu bám vào cánh tay Moo Kyung đang nắm lấy ngực rồi từ từ xoa bóp.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.