Sampal - Chương 65

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 65

“Gu Madam sẽ nổi điên lên nếu điện thoại tắt đấy.”

Mới vài giờ trước cũng vậy. Giờ Guppy đã bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của Moo Kyung, việc gắn máy ghi âm là chưa đủ. Sau này ông sẽ càng thường xuyên tìm cách xác định vị trí của Hong Ju hơn.

“Chắc là vậy ạ. Nhưng dù sao thì đây… không thể bị phát hiện được.”

Moo Kyung đút một tay vào túi quần, một tay đeo chìa khóa xe vào ngón trỏ, xoay vòng. Một hành động kỳ lạ, không phù hợp với vẻ ngoài lịch thiệp của anh chút nào.

“Tỉnh táo nhanh, đầu óc nhanh nhạy, mang theo cũng có chút giá trị đấy chứ.”

Moo Kyung từ từ nhìn Hong Ju rồi khẽ nghiêng đầu. Cậu nghĩ anh muốn mình lại gần nên vội vàng bước đến. Khi đứng cạnh, anh vòng tay qua vai cậu. Hai người chạm vào nhau. Một mùi hương dễ chịu thoang thoảng bay đến. Rõ ràng đã thấy anh hút thuốc, nhưng Moo Kyung không hề có mùi khó chịu.

“Nếu Gu Madam làm loạn, cứ nói với tôi. Tôi sẽ dạy dỗ ông ta.”

“...”

Bàn tay to lớn đặt trên vai khẽ chạm vào má cậu. Không phải là cú đánh mạnh mà là cảm giác lướt qua nhẹ nhàng, nhột nhạt. Hong Ju dùng đầu lưỡi cào vào vòm miệng, cố gắng xoa dịu cảm giác kỳ lạ đó.

Còn khá nhiều thời gian cho đến khi sòng bạc tiếp theo mở cửa. Trong thời gian đó, Hong Ju thường xuyên theo Moo Kyung ra ngoài. Việc cậu làm chỉ là ngồi yên ở ghế phụ. Thỉnh thoảng cậu bật điện thoại lên.

“Gu Madam giờ đang vui vẻ nên chẳng quan tâm đến cậu đâu. Có nhìn thì cũng chẳng được gì.”

Đúng như lời anh nói. Không biết đã dụ dỗ kiểu gì mà Guppy không hề thúc giục việc thu tiền.

“Nhỡ đâu thôi.”

Cậu trả lời ngắn gọn rồi lại đút điện thoại vào túi. Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua nhanh chóng, dường như đã rời khỏi thành phố từ lúc nào không hay. Không còn những tòa nhà cao tầng và xe cộ cũng thưa thớt hơn. Xa xa có một tấm biển báo hiện ra.

[Chào mừng quý khách đến với cảng Dowang.]

Mùi tanh nồng nặc của biển xộc vào qua khe cửa sổ chưa mở. Lần này lại đến đây làm gì nữa đây. Cậu tò mò nhưng không có ý định hỏi. Vì dù có biết điểm đến thì cũng chẳng giúp được gì.

Chiếc xe chầm chậm lướt qua phía trước chợ cá. Có lẽ vì trời lạnh nên khách cũng thưa thớt, bãi đỗ xe gần như trống không.

“Ở đâu nhỉ.”

Moo Kyung gõ vào vô lăng, nhìn ra ngoài. Hong Ju cũng vô cớ bắt đầu lướt mắt nhìn các bảng hiệu, tự hỏi có phải anh đang tìm một cửa hàng nào đó không. Bao lâu đã trôi qua? Moo Kyung tăng tốc rồi khẽ lẩm bẩm.

“Thấy rồi.”

Nghe lời đó, Hong Ju nhìn thẳng về phía trước. Vài chiếc thuyền neo đậu ở bến tàu, những đống hàng hóa chất cao như núi. Và giữa những chiếc xe tải chất đầy đồ, một người đàn ông ăn mặc rách rưới hiện ra. Ông ta nổi bật hẳn so với những người dân địa phương mặc tạp dề cùng ủng cao su ở đó.

“Rốt cuộc lại trốn ở cái chỗ này.”

Giọng nói trầm thấp âm u vang lên. Moo Kyung đạp mạnh ga, bánh xe rít lên trên mặt đường, lao về phía trước. Hong Ju siết chặt dây an toàn, liếc nhìn anh. Nghe tiếng bánh xe ồn ào, người đàn ông đang đi phía trước từ từ quay người lại. Khuôn mặt sạm đen của ông ta trắng bệch khi nhìn thấy chiếc xe đang lao về phía mình.

“Giám, giám đốc.”

Nếu không giảm tốc độ sẽ đâm trúng người đàn ông đó mất. Hong Ju lắp bắp gọi Moo Kyung, nhưng anh vẫn im lặng tăng tốc. Ông ta đảo mắt tìm nơi để trốn nhưng chưa kịp di chuyển thì khoảng cách đã bị thu hẹp đáng kể.

Kít! Tiếng phanh gấp chói tai đến mức muốn xé tai. Hong Ju bị cơ thể dồn về phía trước do dây an toàn, phải chống tay vào bảng điều khiển rồi vội vàng ngẩng đầu lên.

“...”

Người đàn ông ôm lấy ngực, khuỵu xuống. May mắn là ông ta dường như không bị xe đâm. Vùng xương đòn bên phải bị dây an toàn siết chặt đau nhức. Cậu liếc nhìn Moo Kyung, anh chỉ nhìn thẳng về phía trước mà không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Liệu mình có nên kiểm tra xem người đó có ổn không nhỉ? Cậu vươn tay đến chốt cài để tháo dây an toàn. Ngay lập tức, bàn tay Moo Kyung nắm chặt lấy tay cậu.

“Ngồi yên.”

Anh chỉ nói một câu ngắn gọn rồi xuống khỏi ghế lái. Anh đi thẳng đến chỗ người đàn ông đang nằm bệt trên sàn, khuỵu gối xuống. Hong Ju chỉ nhìn thấy Moo Kyung nhếch môi, ánh mắt sắc bén. Sau một hồi nói chuyện, anh nắm lấy cổ áo ông ta, đứng dậy. Rồi anh đi về phía những chiếc xe tải đang xếp hàng. Người đàn ông bị kéo đi, vẻ mặt sợ hãi.

Hong Ju cũng căng thẳng theo, nuốt nước bọt, không thể rời mắt khỏi họ. Hai người đi về phía sau đống hàng chất trên xe tải rồi biến mất.

“Người anh ta tìm là người đó sao.”

Cứ tưởng anh chỉ đến những nơi như tòa nhà cao tầng thôi chứ. Đúng là một người càng tìm hiểu càng thấy kỳ lạ. Moo Kyung đã kéo ông ta đi rồi biến mất xuất hiện sau một lúc lâu. Vừa ngồi vào ghế lái, một mùi tanh nồng lạ lùng khác hẳn mùi biển xộc vào. Hong Ju nhìn Moo Kyung, ánh mắt cậu chạm vào bàn tay dính đầy máu.

“Tay anh…”

Cậu vội vàng lục lọi bảng điều khiển, lấy ra khăn giấy.

“Cảm ơn.”

Moo Kyung nhận khăn giấy, lau qua loa bàn tay ướt đẫm. May mắn là không thấy vết rách hay vết thương nào. Một mẩu khăn giấy trắng bám vào mu bàn tay, anh tặc lưỡi rồi thò tay vào túi áo khoác.

“Anh không bị thương chứ?”

“Không, quên găng tay nên mới thế.”

Có lẽ vì đã nhận ra mùi máu tanh nồng nặc trong xe. Dù đã quen ngửi mùi này, nhưng cậu vẫn không thể ngăn được cảm giác buồn nôn.

“Thằng chó đó lén lút giấu, cậu cứ lấy đi.”

Cậu đang nghĩ anh lấy gì ra thì một phong bì trắng dày cộp rơi xuống đùi Hong Ju. Chỗ ngón tay anh chạm vào có một vết đỏ như dấu vân tay. Tiền giấy loại mười nghìn won thò ra ngoài mép phong bì. Hong Ju không thể sắp xếp lại số tiền bị vương vãi nên chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào phong bì.

“Muốn thêm không? Cái đó thì không được.”

Moo Kyung lại cho tay vào túi áo khoác, lần này lấy ra một chiếc khăn tay. Động tác lau những ngón tay thô ráp của anh trông rất quen thuộc.

“Cậu trả hết nợ rồi sẽ bỏ trốn mà. Tắt cả điện thoại luôn.”

Lời nói pha lẫn tiếng cười khẽ lọt vào tai phải. Nếu nhận hết mọi thứ rồi bỏ trốn, chẳng phải sẽ chẳng khác gì bố cậu sao. Đến kết luận đó, cậu vội vàng lắc đầu.

“Tôi sẽ ở lại cho đến khi công trình sòng bạc hoàn thành.”

Động tác lau tay tỉ mỉ dừng lại. Đôi mắt đen đang cụp xuống từ từ ngước lên. Rồi ngay lập tức, ánh mắt của cậu với Moo Kyung đan vào nhau.

“Vậy à?”

“Anh đã trả giúp tôi nhiều rồi, và anh cũng nói sẽ cho tôi rời đi khi công trình hoàn thành mà. Đến lúc đó, tôi sẽ tiếp tục làm những gì anh sai bảo. Phải làm chứ.”

Moo Kyung khẽ cười, hạ cửa sổ xuống một gang tay rồi ném chiếc khăn tay dính máu ra ngoài.

“Đáng lẽ cậu phải làm loạn lên mà chửi chứ, sao đã bảo sẽ cho đi rồi mà lại còn làm tình với tôi. Ngốc thật.”

Anh không chút thương tiếc đóng cửa sổ lại rồi đạp ga. Việc rời khỏi sòng bạc bình thường cùng rời đi mà không còn nợ nần là một trời một vực. Đối với Hong Ju không biết làm gì, sự khác biệt đó còn lớn hơn nhiều. Moo Kyung chính là người đã giảm bớt gánh nặng đó cho cậu. Dù tất nhiên đó là số tiền đổi lấy bằng tình dục.

Không hiểu sao miệng cậu lại đắng ngắt, Hong Ju mím môi mấy lần.

“Dù sao thì cái này cũng không cần cho tôi đâu.”

Khi cậu sắp xếp lại phong bì còn dính vết máu, Moo Kyung bực bội quát lên.

“Người lớn cho thì cứ nhận đi.”

Hình như lúc nào anh cũng nói vậy. Rốt cuộc bao nhiêu tuổi mà lại nói thế nhỉ. Hong Ju chỉ cầm mép phong bì, do dự, Moo Kyung lại nói thêm.

“Không biết tiền tiêu vặt là gì sao?”

Đối với Hong Ju, khái niệm “tiền tip” quen thuộc hơn “tiền tiêu vặt”. Những bà chủ quán ăn thương hại Hong Ju đã đi ăn xin từ khi còn bé đã cho tiền. Những người chơi bài không nhớ mặt đã nhét tiền vào túi bảo mua bim bim mà ăn. Guppy thì chỉ cười toe toét, khoe hàm răng ố vàng, nói rằng “thằng nhóc con này giỏi kiếm tiền tip”.

“Vẻ mặt như chưa bao giờ nhận được tiền vậy.”

“Có tiền tip nhưng không có tiền tiêu vặt.”

Dưới những ngón tay gầy gò của Hong Ju, phong bì tiền nhăn nhúm lại. Moo Kyung đang băng qua bãi đỗ xe của chợ cá, liếc nhìn về phía ghế phụ.

“Cái đó không phải để cậu đưa cho Gu Madam trả nợ. Tiền tiêu vặt là để cậu làm những gì mình muốn, mua những gì mình thích.”

Làm những gì mình muốn, mua những gì mình thích. Hong Ju thầm nhắc lại lời Moo Kyung. Suốt thời gian sống trong sòng bạc bí bách đó, tất cả những gì cậu mong muốn chỉ là được gặp bố và có một chiếc áo khoác phao ấm áp. Thậm chí chiếc áo khoác phao cậu đang mặc bây giờ cũng là do anh mua cho, vậy là đã thành hiện thực rồi. Vậy thì chỉ còn lại một điều…

“Không phải bảo cậu đi mua nước uống mà uống đâu. Mà là mua đồ ăn, ngon miệng chút. Hiểu không?”

“Hiểu rồi ạ.”

Nếu không dùng để trả nợ thì càng không có chỗ nào để dùng. Hong Ju gật đầu đại khái rồi nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì trắng dày cộm.

“Hiểu cái gì.”

Chiếc xe bỏ lại mùi biển phía sau, tiến vào đường cao tốc 4 làn xe. Moo Kyung nói những chuyện mà chỉ những người đàn ông lớn tuổi mới nói. Thỉnh thoảng có những vị khách say xỉn cũng nói những lời như vậy. Nhưng lần này, cậu không hề cảm thấy khó chịu khi nghe.

“Cậu còn chưa biết mùi tiền là gì đâu. Có tiền thì không có gì là không thể. Hạnh phúc, niềm vui, sự tin cậy, sự ổn định đều có thể mua được.”

Những thứ anh nói có thể mua được bằng tiền, lạ thay, không phải là những vật đắt tiền hay vật chất. Đó là những thứ có định nghĩa rõ ràng nhưng không thể nắm bắt được. Chỉ là những cảm xúc không có hình dạng.

“Mua được thật sao?”

“Ừ. Tôi đã mua được tất cả rồi mà.”

Ánh mắt hai người đan vào nhau một lát rồi rời ra. Moo Kyung nhìn thẳng về phía trước, nhưng Hong Ju vẫn không thể rời mắt khỏi khuôn mặt anh trong một thời gian dài.

“Tôi đã mua được sự tin cậy từ cái sòng bạc sắp sập này, tôi cũng đã mua được niềm vui từ Goo Hong Ju. Dạo này tôi rất vui.”

Khóe môi anh nhếch lên nhưng khuôn mặt anh không hề có chút vui vẻ nào. Có vẻ không khí có chút khác thường so với bình thường, có phải cậu nhầm không. Hong Ju không dám cử động mạnh, sợ làm phát ra tiếng sột soạt của phong bì. Chiếc xe chở theo sự im lặng, chạy mãi.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo