Lịch update: thứ chủ nhật
#13
"Cha Kwon Woo!"
Khi tôi bước vào với khuôn mặt nghiêm trọng như vậy và gọi tên anh ta, nhân viên lớn tuổi bên trong đã đẩy kính lên một lần. Anh ta có thái độ thờ ơ như thể không có gì to tát mà tôi phải chạy đến đây như vậy.
Đúng vậy. Mã Xanh.
Mã Xanh là tín hiệu hiển thị khi Cha Kwon Woo trước đây gọi tôi hàng ngày. Vào thời điểm đó, tôi chỉ lăn lộn trên giường ngay cả khi Mã Xanh vang lên.
"Haizzz, Cha Kwon Woo lại gọi rồi."
Tôi cau mày thật sâu.
Ngồi trên bồn cầu và đánh răng một cách chậm rãi, "A, tôi đi đây. Tôi đi đây." Tắm xong và giặt quần áo, "Tôi đi đây mà. Anh đâu có sắp chết đâu mà giục dữ vậy." Bật máy hút bụi, "Giục vừa thôi. Thằng khốn." Tôi làm xong mọi việc rồi cố gắng kéo dài thời gian tối đa trước khi miễn cưỡng đi.
Đó chính là Mã Xanh.
Tại sao cùng một tín hiệu mà lần này tim tôi lại thắt lại đến tận đáy lòng? Có lẽ vì tôi đã nhìn thấy Cha Kwon Woo bay lượn như hạt bồ công anh trước mắt?
"Đưa thẻ ra ạ."
"A, vâng."
Khi nhân viên quét thẻ của tôi một cách thong thả, thông tin cá nhân của tôi đã hiển thị trên màn hình. Anh ta chỉ vào cánh cửa bên trong và nói.
"cậu có thể tiến hành guiding."
"A, vâng."
Tôi không làm gì sai nhưng vẫn chắp tay cung kính như một người phạm tội, sau đó nắm lấy cánh cửa mà nhân viên chỉ cho và mở ra.
Nội thất ở đây thật tuyệt vời. Giấy dán tường màu hồng nhạt chỉ có thể thấy ở nhà trẻ. Hơn nữa, những họa tiết trái tim trẻ con đến mức tôi không thể mở mắt ra nhìn. Một chiếc giường rộng rãi mà năm người lớn có thể nằm ngủ thoải mái, và một chiếc ghế sofa có vẻ như sáu người ngồi cũng không đủ. Và cả tấm thảm trải sàn nữa.
Tôi từ từ nhìn xung quanh những thứ đó rồi dùng lưng đẩy cánh cửa được cách âm ba lớp mà tôi không thể thấy ở phòng luyện tập của trường mình.
Dù cố gắng không nghĩ như vậy nhưng không gian này quá...
Không thể không nghĩ như vậy, nó quá...
Ừm, nó giống như một nhà nghỉ tình yêu. Chính xác hơn, nó giống như một nhà nghỉ đổ nát có thể thấy trên quốc lộ đi qua Gapyeong.
Hơn nữa, Cha Kwon Woo đang ngồi vắt vẻo bên giường với đôi chân dài duỗi thẳng trông rất bình thường. Tôi cảm thấy xấu hổ vì sự ồn ào mà tôi vừa gây ra.
"Ồ."
Cha Kwon Woo đã thốt lên một tiếng cảm thán, nháy mắt và chỉ vào máy nhắn tin trên cổ tay.
"Cái này hữu ích thật đấy. Có vẻ như tôi chỉ mới nhấn nút gọi được 5 phút thôi."
Chết tiệt. Tôi nhăn nhó mặt mày. Tôi linh cảm một cách đáng ngại rằng anh ta sẽ nhấn nút gọi bất cứ lúc nào trong tương lai.
"Chỉ nhấn khi cần thiết thôi. Chỉ khi thật sự cần thiết."
Tôi nói một cách lạnh lùng, nhưng Cha Kwon Woo rõ ràng đã bỏ ngoài tai lời nói của tôi, và một nụ cười tinh nghịch đã nở trên môi anh ta.
"Khi guide Kim Do Won cần tôi sao? Vậy thì tôi cần cậu 365 ngày."
"Không. Khi anh cần guiding."
Tôi lại một lần nữa chặn đứng những suy nghĩ của anh ta, những suy nghĩ mà tôi không biết sẽ đi về đâu.
Cha Kwon Woo, nếu anh gọi tôi vì những chuyện vô nghĩa, tôi sẽ không tha cho anh. Tôi vừa mới thoát khỏi địa ngục cuộc gọi, tôi không thể lại bước vào địa ngục đó được. Tuyệt đối không.
"Tình trạng cơ thể của anh thế nào?"
Khi tôi tiến lại gần để kiểm tra tình trạng của anh ta, Cha Kwon Woo đã kéo tay tôi ra. Bị lôi kéo bởi một lực mạnh đột ngột, tôi loạng choạng cúi người xuống, và Cha Kwon Woo thì thầm vào tai tôi.
"Tôi muốn ra khỏi đây."
Khuôn mặt của Cha Kwon Woo lúc đó trống rỗng như một phi hành gia đang du hành trong vũ trụ một mình. Khi tôi mở to mắt nhìn anh ta, Cha Kwon Woo mỉm cười như thể chưa có gì xảy ra.
Có lẽ là do di chứng của buổi huấn luyện. Anh ta trông rất mệt mỏi.
Ngay khi về đến nhà, tôi đã ngáp dài và vươn vai. Tôi chỉ ngồi đó và xem anh ta huấn luyện, nhưng toàn thân tôi vẫn cảm thấy uể oải. Cha Kwon Woo có vẻ mệt mỏi hơn tôi gấp bội, anh ta đã thở dài với vẻ mặt mệt mỏi và đi thẳng vào phòng mình, nói rằng anh ta cần phải ngủ một giấc.
Tôi cũng ngủ thiếp đi, và khi tỉnh lại thì đã chín giờ tối. Lúc đó tôi mới chuẩn bị bữa tối muộn và liếc nhìn cánh cửa phòng của Cha Kwon Woo vẫn đóng chặt.
Tôi có nên đánh thức anh ta dậy ăn cơm không? Hay anh ta sẽ tự dậy ăn nếu đói?
Tôi là người luôn dậy đúng giờ và siêng năng ăn cơm dù có mệt mỏi đến đâu, nhưng có những người coi trọng giấc ngủ hơn cơm. Những người như vậy thường không thích bị đánh thức khi đang ngủ ngon.
Thực ra, tôi hơi do dự khi đánh thức Cha Kwon Woo đang ngủ. Đánh thức một người đang ngủ có lẽ là việc chỉ có thể làm trong một mối quan hệ thân thiết?
Có phải đôi khi bạn cảm thấy như vậy không? Khi người ngồi cạnh bạn trong phòng đọc sách liên tục ngủ gật, bạn sẽ băn khoăn không biết có nên đánh thức người này không, và bạn sẽ cảm thấy lo lắng.
Ah, có phải người ta gọi đây là tọc mạch không? Vậy thì tôi không cần phải đánh thức anh ta?
Tôi cào cào vào sau gáy và tiếp tục ăn cơm.
Tôi dọn dẹp bát đĩa và bàn ăn sau khi ăn xong, rửa bát đĩa sạch sẽ, cố tình để cơm của Cha Kwon Woo mà tôi đã chừa lại ở một nơi dễ thấy, tắm rửa xong và xem TV, và thậm chí cả khi tôi dụi đôi mắt khô khốc, cánh cửa phòng của Cha Kwon Woo vẫn không có ý định mở ra.
Anh ta mệt lắm sao?
Tôi lướt nhìn cánh cửa phòng của Cha Kwon Woo và giảm âm lượng TV xuống mức nhỏ nhất.
Khi đêm khuya, thời gian suy nghĩ lại đến một lần nữa.
Tôi có một việc phải làm. Báo cáo tình trạng của Cha Kwon Woo hàng ngày.
Đứng trước cửa và suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tôi cũng gãi đầu.
"Haizzz, cứ vào xem sao đã."
Tôi mang theo dụng cụ và gõ cửa, nhưng Cha Kwon Woo không trả lời, có lẽ anh ta đang ngủ.
"Cha Kwon Woo, tôi vào đây."
Sau khi lịch sự nói một câu, tôi cẩn thận nắm lấy tay nắm cửa và mở ra. Tôi định nhanh chóng đo nhiệt độ và huyết áp của anh ta trong lúc anh ta ngủ rồi đi ra.
Tuy nhiên, trái với dự đoán của tôi rằng đèn sẽ tắt, căn phòng lại sáng trưng.
Và Cha Kwon Woo không có ở đâu cả.
"Hả?"
Tôi đặt dụng cụ kiểm tra lên giường và nhìn quanh phòng của Cha Kwon Woo.
Nếu anh ta không trốn dưới gầm giường hoặc trong tủ quần áo để trêu chọc tôi, thì nơi duy nhất Cha Kwon Woo có thể ở trong căn phòng này là phòng thay đồ hoặc phòng tắm sau cánh cửa trượt.
Tôi nghĩ rằng anh ta đang tắm nên ngồi xuống ghế chờ một lát, nhưng vì lý do nào đó Cha Kwon Woo vẫn không ra ngoài dù đã một lúc lâu.
Nghĩ lại thì tôi cũng không nghe thấy tiếng nước chảy. Lúc đó tôi mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi từ từ đứng dậy.
"Cha Kwon Woo. Anh ở trong đó không?"
Tôi hỏi một cách thận trọng trước cánh cửa trượt, nhưng không có câu trả lời từ bên trong. Tôi nhẹ nhàng áp tai vào cửa. Tôi không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.
Thằng nhóc này đã đi đâu đó mà mình không biết sao?
Tôi nghiêng đầu và mở cửa trượt mà không suy nghĩ gì.
"......!"
Trái tim tôi thắt lại khi nhìn thấy bóng người.
A, giật cả mình. Tại sao anh lại làm như thế này ở đây?
Tôi xoa xoa trái tim đau nhức và nhìn anh ta. Cha Kwon Woo đang đứng đối diện với một chiếc gương toàn thân cao bằng anh ta.
"Tại sao anh lại ở đây..."
Khi tôi nhìn thấy anh ta trong gương, những lời tôi định nói đã biến mất.
Đôi mắt đỏ hoe như thể sắp khóc, những giọt nước mắt đọng lại, và đôi môi nứt nẻ.
Cha Kwon Woo trong gương trông đáng thương như một con chim xanh bị gãy cánh và dính mưa lớn. Tôi ngước nhìn Cha Kwon Woo với đôi mắt mở to.
Tại sao... Tại sao lại có một khuôn mặt như vậy?
Đôi mắt của Cha Kwon Woo đang cố gắng tránh ánh mắt tôi, chứa đựng đầy nỗi buồn bị kìm nén.
"Cha Kwon Woo..."
Tôi ngơ ngác gọi tên Cha Kwon Woo.
Lúc đó Cha Kwon Woo mới quay lại nhìn tôi. Đôi mắt anh ta chứa đựng sự trống rỗng và thất bại mà tôi đã thoáng thấy trước đó.
Cha Kwon Woo đang nhìn tôi nhưng không nhìn tôi. Mắt anh ta hướng về phía tôi, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào một nơi nào đó bên trong tôi mà không có tiêu điểm.
Đôi môi anh ta, người đang nhìn tôi với ánh mắt mờ nhạt, từ từ cử động.
"...Tôi muốn ra khỏi đây."
Đó là một giọng nói ẩm ướt như quần áo phơi trong mùa mưa.
Sàn nhà bừa bộn với những đồ đạc vứt ngổn ngang. Ở một bên, chiếc túi mà Cha Kwon Woo đã mang đến ngôi nhà này nằm ở đó với phần bụng bị xé toạc và lộ ra bên trong. Tôi nhìn lại những thứ đó với ánh mắt bối rối.
Cha Kwon Woo nắm chặt điện thoại trong tay đến mức xương mu bàn tay nổi rõ.
"Tôi muốn ra khỏi đây."
Đó là một giọng nói bị kìm nén như thể những lời nói đó đã được ấp ủ từ lâu.
Cha Kwon Woo nhăn mặt với đôi mắt ướt át. Vì điều đó mà những giọt nước mắt chực chờ rơi trên mắt anh ta đã mất đi sức lực và rơi xuống một hai giọt. Giống như khi tôi ấn mũi vào cửa sổ và nhìn xuống phong cảnh bên dưới khi lần đầu tiên đi máy bay, tôi vô thức nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó.
Những người ủng hộ bản tính con người là tốt đẹp cho rằng lòng trắc ẩn là một trong những bằng chứng đó. Lòng trắc ẩn, một trái tim nhân hậu bẩm sinh mà con người ai cũng mang theo khi sinh ra, để thương xót người khác.
Khoảnh khắc tôi nhìn vào đôi mắt ướt át của Cha Kwon Woo, một công tắc ẩn giấu ở đâu đó trong trái tim tôi đã được bật lên bất kể ý định của tôi.
Tôi vẫn không thể tin được. Cha Kwon Woo đang khóc. Cha Kwon Woo đang đau khổ.
Cha Kwon Woo cũng có thể khóc.
"Cho đến ngày hôm kia, tôi chẳng là gì cả, ngay trước khi tôi mở mắt ra..."
Cha Kwon Woo khó khăn thốt ra từng từ một và mở to đôi mắt đỏ hoe để không rơi nước mắt.
"Mọi người đều nói tôi đã từng là một người tuyệt vời, tôi phải giữ vững tinh thần... Tôi tuyệt đối không được dao động, mọi người đều nói rằng tôi phải trở lại là con người ban đầu..."
"......"
"Việc trở lại đó, làm sao mà..."
Cha Kwon Woo đang nói thì cắn chặt môi dưới. Anh ta đang kìm nén nỗi buồn lớn đến mức nào mà phần thân trên rắn chắc của anh ta lại run rẩy dữ dội như vậy.
Đôi mắt của Cha Kwon Woo đang nhìn tôi một cách ngơ ngác. Nhìn thấy cái bóng trống rỗng trong đôi mắt đó, trái tim tôi thắt lại.
Tôi cẩn thận tiến lại gần anh ta, người đang run rẩy đáng thương, và định nhẹ nhàng đưa tay ra...