Sencha Replica - Chương 14

Lịch update: thứ chủ nhật

#14

"Cha Kwon...!"

Cha Kwon Woo nắm lấy cánh tay tôi và kéo mạnh. Sau đó, anh ấy ôm tôi chặt nhất có thể. Đó là một cử chỉ tuyệt vọng và vội vã, như một người đang vùng vẫy dưới nước tìm thấy một chiếc phao nổi.

Cằm tôi đập mạnh vào vai anh ấy, khiến tôi đau và rên rỉ một lúc. Tuy nhiên, Cha Kwon Woo không hề lay chuyển và ôm tôi chặt hơn nữa.

Giống như một đứa trẻ tìm mẹ đầu tiên khi bị ngã, tìm kiếm một guide trong những khoảnh khắc đáng sợ và kinh hoàng nhất là bản năng của một ESPER.

Cha Kwon Woo run rẩy trong vòng tay tôi.

"tôi sợ lắm..."

Cha Kwon Woo khó khăn thốt ra những lời thấm đẫm nước mắt trong khi ôm chầm lấy tôi hết lần này đến lần khác. Giọng anh ấy như thể sắp vỡ tan.

"Tôi xem điện thoại, nhưng tất cả, tất cả đều là những người tôi không biết... Tôi cảm thấy như bị bỏ lại một mình ở một nơi kỳ lạ, một nơi quá kỳ lạ... Tôi sợ lắm."

"..."

"Khi ngủ, tôi đã cầu xin, cầu xin được trở lại hết lần này đến lần khác... Nhưng nó vẫn như vậy... Tôi không biết phải làm gì nữa."

Tôi nhớ lại lời của tiến sĩ.

'Ban đầu cậu ấy khó chấp nhận, nhưng may mắn thay, vì cậu ấy có khả năng phán đoán tình huống rất nhanh nên có vẻ như cậu ấy đã nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.'

Hóa ra anh ấy đã cố gắng rất nhiều trong thời gian qua.

Phải rồi. Ai có thể ổn định trong tình huống này chứ.

"...Tôi muốn trở lại là tôi, xin hãy để tôi chỉ là tôi."

Vị đắng lan tỏa trong miệng tôi.

Đáng tiếc thay, không có cách nào để Cha Kwon Woo trở lại tuổi hai mươi mà anh ấy đã sống. Vì thời gian chỉ trôi theo một hướng.

Cuối cùng, Cha Kwon Woo sẽ phải lựa chọn. Thích nghi với thời gian méo mó và tiếp tục sống như thế này. Hoặc, tìm lại thời gian của mình cùng với những ký ức đã mất.

Giờ tôi mới nhận ra ý nghĩa lời cảnh báo của tiến sĩ rằng khoảng thời gian này càng kéo dài, Cha Kwon Woo sẽ càng trở nên bối rối hơn.

Tôi xoa lưng anh ấy vài lần như để an ủi. Đó là một hành động vô thức. Ngay lập tức, Cha Kwon Woo rên rỉ và ôm tôi chặt hơn.

Không lẽ?

Một ý nghĩ chợt lóe lên, tôi vươn tay ra sau lưng Cha Kwon Woo. Và tôi nhấn nút đo sóng của máy nhắn tin.

Trong trường hợp của ESPER hạng thấp, việc họ bị bùng phát do gặp phải những hạn chế về tinh thần thường xuyên hơn là những hạn chế về thể chất.

Trong trường hợp trước, họ hành động như những con thú, nhưng trong trường hợp sau, họ rơi vào trạng thái u uất như Cha Kwon Woo bây giờ, như một người bị mắc kẹt trong một đầm lầy nhầy nhụa. Có rất nhiều ESPER đã gây ra những vụ tự tử sau khi rơi vào đầm lầy u uất này.

Tôi đưa máy nhắn tin, lúc này đã chuyển sang trạng thái chờ đo, chạm vào gáy trắng trẻo của Cha Kwon Woo.

Chỉ số của anh ấy lại đạt đỉnh. Nếu anh ấy bùng phát ở đây thì chuyện gì sẽ xảy ra? Một dấu hiệu đỏ tự động bật lên trong đầu tôi.

Tôi đã cố gắng ôm anh ấy thật chặt một cách khẩn cấp, nhưng chỉ số không hề thay đổi vì có vẻ như anh ấy đã bị nuốt chửng bởi sự u uất.

Không còn cách nào khác, tôi kéo nhẹ vạt áo phông của Cha Kwon Woo lên. Ngay khi tôi chạm vào eo trần của anh ấy, đồ thị chỉ nhích được một chút đã phản ứng đúng cách.

Chết tiệt.

Cha Kwon Woo không hề biết tình hình nghiêm trọng, vẫn còn lẩm bẩm trong vòng tay tôi.

"Trong khi huấn luyện, chân tôi không nghe lời như thể chúng bị hỏng... Tôi cứ nhìn thấy những thứ kỳ lạ trước mắt, và cơ thể tôi, nó không hoạt động theo ý muốn của tôi."

"Ừm. tôi hiểu mà."

"Tôi không thể liên lạc với bố mẹ tôi. Nếu họ chết thì sao?"

Rõ ràng là Cha Kwon Woo đang trong tình trạng nguy hiểm. Tôi vội vàng nhìn xung quanh. Tôi kéo chiếc ghế trước bàn lại bằng cách duỗi chân ra.

"Cha Kwon Woo, ngồi xuống đây một lát. Ở đây này."

Tôi cố gắng đặt Cha Kwon Woo, nặng như bông thấm nước, lên ghế, nhưng anh ấy chống cự lại và ôm tôi chặt hơn. Sức mạnh của anh ấy mạnh đến mức tôi suýt chút nữa bị gãy xương sườn và lên đường về miền cực lạc trước.

"Tôi vô dụng lắm..."

"Không phải đâu. Cha Kwon Woo có năng lực lắm. Ngồi xuống đây một lát nào."

Tôi dỗ dành Cha Kwon Woo và đặt anh ấy lên ghế một cách khó khăn. Anh ấy ngồi lên ghế một cách khó khăn, nhưng anh ấy không có ý định rời khỏi người tôi như một con ve sầu trên cây cổ thụ.

"Tôi vô giá trị..."

"Không phải đâu. Anh có giá trị lắm. Trước đó hãy bỏ mặt anh ra và nhìn tôi một chút nào."

Cha Kwon Woo không hề nhúc nhích như thể anh ấy không thể làm được. Huu. Phải rồi. Anh ấy sẽ không nghe lời nếu tôi chỉ nói một lần. Tôi có thể thấy rõ ràng bố mẹ anh ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu khi nuôi nấng anh ấy khi còn nhỏ.

Tôi vỗ vai anh ấy bằng tay.

"Cha Kwon Woo, nhìn tôi này."

"Tôi quá, quá đau khổ..."

"Vậy nên hãy nhìn tôi này."

Huu, tôi khẽ thở dài và nhìn xuống đỉnh đầu Cha Kwon Woo như thể đang nhìn một đứa con trai không nghe lời đang đòi mua đồ chơi ở siêu thị.

Thật sự mình sắp phát điên mất. Mình đã đưa ra một quyết định lớn đến mức nào chứ.

Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi hít một hơi thật sâu.

"Muốn chết..."

"Cha Kwon Woo!"

Và tôi siết chặt bụng và hét lớn. Tôi nghĩ anh ấy sẽ không thèm nghe, nhưng Cha Kwon Woo giật mình ngạc nhiên, đã ngước lên nhìn tôi. Khuôn mặt anh ấy ướt đẫm nước mắt trở nên hoàn toàn rối bời.

Để Cha Kwon Woo không lau nước mắt lên người tôi nữa, trước tiên tôi đẩy anh ấy ra xa và lấy hết khăn giấy trên bàn trang điểm. Và tôi lau mặt cho Cha Kwon Woo.

Đây là lần đầu tiên tôi lau nước mắt cho người khác, nên đôi tay tôi không được ân cần, nhưng Cha Kwon Woo vẫn ngoan ngoãn để yên cho tôi lau mặt.

-Khi làm việc và trải qua nhiều điều khác nhau tại hiện trường, anh sẽ không thể tránh khỏi việc tính cách thay đổi.

Anh ta đã trải qua những gì mà một Cha Kwon Woo hiền lành như thế này lại trở nên gai góc đến vậy?

Đôi tay vụng về lau nước mắt như thể đang phủi bụi trên giá sách dần trở nên dịu dàng hơn.

-Tôi đã chạy. Với quyết tâm đập đầu vào tường mà chết, cao hơn cả lồng giam, vì muốn được sống.

Cha Kwon Woo mở đôi hàng mi ướt đẫm một cách đáng thương. Vẫn không có sự sống trong mắt anh ấy, như thể anh ấy đã hôn thần chết khi tôi không nhìn thấy.

Tôi không cần phải kiểm tra chỉ số của anh ấy hai lần. Trò chơi kết thúc khi anh ấy nói rằng anh ấy muốn chết. Nếu tôi cứ để yên như thế này, ESPER phụ trách sẽ được tìm thấy trong vườn hoa vào sáng hôm sau.

Không còn cách nào khác. Không còn cách nào khác ngoài việc sử dụng phương pháp đó.

"Cha Kwon Woo, nghe rõ đây."

Cha Kwon Woo mà tôi muốn anh ấy nghe rõ vào lúc này, đương nhiên là Cha Kwon Woo khi ký ức của anh ấy quay trở lại.

Hay là mình nên mang theo máy ghi âm? Mình nên để lại bằng chứng mỗi khi chuyện này xảy ra, tôi nghĩ vậy, và dùng khăn giấy lau nhẹ hàng mi ướt đẫm của Cha Kwon Woo.

"Cha Kwon Woo, anh đang ở ngay trước khi chết, nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc làm điều này. Tôi sợ rằng anh sẽ đổ đầy nước vào bồn rửa mặt và vùi mặt vào đó mà chết vào ngày mai."

Cha Kwon Woo nhìn tôi với vẻ mặt không hiểu. Tôi lẩm bẩm trong lòng khi nhìn khuôn mặt bóng nhẫy của anh ấy.

Mình làm được. Kim Do Won mình làm được.

Tôi dùng khăn giấy trên tay gõ nhẹ vào giữa hai hàng lông mày đang nhíu lại của Cha Kwon Woo.

"Bỏ sức ra nào."

Và trước khi Cha Kwon Woo có thể nói bất cứ điều gì, tôi nắm lấy hai má anh ấy và đặt một nụ hôn ngắn lên trán anh ấy.

Chụt.

Dù không cố ý, nhưng một âm thanh hơi xấu hổ đã phát ra. Tuy nhiên, tôi không hề lay chuyển và nhắm chặt mắt, đếm ngược trong lòng.

Một,

Hai,

Ba...

"Phù ha!"

Sau khi rời khỏi môi anh ấy, tôi lập tức đưa máy nhắn tin vào cổ Cha Kwon Woo, như thể đang bắn một khẩu súng gây mê.

Chỉ số của anh ấy đã giảm xuống so với lúc nãy, nhưng chỉ một chút thôi. Tôi cau mày. Đầu óc tôi quay cuồng.

Chẳng lẽ phương pháp này không có tác dụng nếu thực hiện ở những chỗ khác sao? Có nhất thiết phải là điểm niêm mạc và điểm niêm mạc không? Ơ?

Cha Kwon Woo không hiểu gì cả, chớp mắt và hỏi như thể khó hiểu.

"cậu đang làm cái..."

"Ngậm miệng lại."

Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghe lời của Cha Kwon Woo.

Lần này tôi dùng khăn giấy mà tôi đã dùng để lau nước mắt cho Cha Kwon Woo để lau môi cho Cha Kwon Woo. Giống như một y tá lau bằng bông trước khi tiêm.

Được rồi. Cứ làm thôi. Dù sao thì cũng phải làm. Tiết kiệm để làm gì chứ. Nó chỉ trở thành phân thôi. Cha Kwon Woo ngày mai nhảy ra khỏi cửa sổ và bị phát hiện chết trong vườn hoa thì sao. Bị bắt vì tội lơ là nhiệm vụ, tội tiếp tay cho ESPER bùng phát, hả? So với điều đó thì chỉ cần hôn một lần là tốt hơn. Đúng vậy.

Sau khi quyết tâm lại một lần nữa, tôi nắm lấy hai má của Cha Kwon Woo bằng cả hai tay. Chộp chộp, tôi đánh hai má anh ấy.

"Thả lỏng môi ra."

Sau khi cảnh báo, tôi nhanh chóng áp môi mình lên môi Cha Kwon Woo. Tôi cảm thấy như răng cửa mình sắp gãy, nhưng tôi không hề lay chuyển.

Và lại một lần nữa,

Hai,

Ba...

"Phù ha!"

Ngay khi tôi rời khỏi môi anh ấy, tôi đã kiểm tra chỉ số của Cha Kwon Woo.

Đáng ngạc nhiên thay, chỉ số đang dao động lên xuống như một sợi dây thừng đang quay theo nhịp điệu khác nhau ở hai bên đã trở nên căng ra và ổn định trong một khoảnh khắc.

Wow, sao lại có thể vô nghĩa như vậy chứ.

Đây là lý do tại sao người ta nói về guiding niêm mạc, guiding niêm mạc. Anh ôm tôi đến mức xương sườn sắp gãy, nhưng nó không hề nhúc nhích dù chỉ một chút. Anh chỉ ổn định sau một nụ hôn sao?

Tôi dùng khăn giấy lau miệng một cách mạnh mẽ và hỏi một cách lịch sự.

"Anh cảm thấy thế nào? Đã tốt hơn chưa?"

Cha Kwon Woo có lẽ đã rất ngạc nhiên, đến nỗi anh vẫn nhắm nghiền mắt.

Sau một lúc lâu im lặng, yết hầu của anh từ từ di chuyển.

"...Ơ, chưa."

Tôi ngạc nhiên nhìn anh khi nghe giọng nói bình thản. Anh đang nói gì vậy? Không thể nào. Đồ thị đã ổn định như thế này mà? Trước khi tôi kịp chất vấn, Cha Kwon Woo đã ra tay trước.

"tôi nghĩ tôi sẽ ổn hơn nếu làm thêm một lần nữa ."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo