Lịch update: thứ chủ nhật
#18
A, cay quá! Điên mất! Sao mà cay thế này!
Trong lúc đó, vị lại ngon nên tôi chấm một chút xíu nước sốt bằng đũa và ăn, thì Cha Kwon Woo vội vàng nắm lấy tay tôi và ngăn lại.
"Cậu thấy cay mà sao cứ ăn vậy."
"Cay nhưng mà ngon mà!"
Cha Kwon Woo đã quan sát tôi ngoan cố ăn suốt, đưa cho tôi chiếc cốc trước mặt anh.
"Nếu cay quá thì rửa qua nước rồi ăn."
Hả? Tôi vô thức cau mày. Lòng tự trọng của tôi bị rạn nứt. Chẳng lẽ anh đang coi thường tôi vì tôi không ăn được cay sao? Thủ đoạn đó tôi đã tốt nghiệp từ hồi lớp 5 rồi.
"Đừng có trêu tôi."
Tôi nói dứt khoát, thì Cha Kwon Woo trợn tròn mắt và đột nhiên phá lên cười. Vì tiếng cười của anh mà ánh mắt xung quanh đổ dồn vào rồi nhanh chóng biến mất.
"Tôi không trêu cậu mà?"
Cha Kwon Woo không hề xấu hổ dù bị nhìn ngó, dỗ dành tôi bằng giọng điệu ai nghe cũng biết là đang trêu, và sẵn lòng nhường cho tôi phần trứng của anh. Thậm chí còn tận hai quả.
Làm sao anh có thể cho người khác tận hai quả trứng được chứ?
Tôi nhìn quả trứng với ánh mắt cảm động, thì Cha Kwon Woo lẩm bẩm rằng tôi dễ thương. Hình như tôi vừa nghe thấy một điều không nên nghe thì phải. Chẳng lẽ anh không nói với tôi đấy chứ?
Tôi liếc mắt nhìn Cha Kwon Woo. Cha Kwon Woo đang chống cằm và nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt chạm nhau cong lên như một bức tranh. Tôi vô thức há hốc mồm.
Đến nước này thì tôi thực sự lo lắng rồi.
Có lẽ tôi nên mở não của Cha Kwon Woo ra xem thử thì hơn? Hình như thằng nhóc này bị điên nặng hơn khi mất trí nhớ thì phải?
Một trong những ưu điểm của nghề chúng tôi là được xe đưa đón khi đi làm và tan làm ở trung tâm.
Vì vậy, tôi và Cha Kwon Woo ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dù trước cửa hàng tiện lợi, chờ chiếc xe đã gọi và mút kem. Không gì bằng kem để xoa dịu cái bụng cay xè.
Cha Kwon Woo ngồi ngay bên cạnh tôi cứ liếc nhìn tôi với ánh mắt lo lắng nãy giờ. Cũng phải thôi vì cây kem trên tay tôi đang chảy xuống thành hình đài phun sô cô la mà chúng ta thường thấy ở các buổi buffet.
Nếu biết là sẽ ăn ở chỗ nắng chang chang thế này thì đáng lẽ tôi nên chọn kem mút từ đầu rồi. Tôi vô cớ chọn kem vị dưa lưới rồi phải chịu cảnh này.
Cha Kwon Woo đã ăn hết cây kem một cách sạch sẽ chỉ trong ba miếng, và ngậm que kem trong miệng một cách ngổ ngáo và liên tục nhìn tôi. Ánh mắt đó quá áp lực nên tôi chỉ tay lên không trung và nói.
"Hãy nhìn chỗ khác đi ạ."
Cha Kwon Woo hơi cau mày.
"tôi nghĩ cậu nên ăn nhanh lên thì hơn. Không khéo lại chảy hết vào quần áo đấy."
Chẳng lẽ anh nghĩ bây giờ tôi không ăn nhanh mà lại tiếc cây kem vớ vẩn này sao? Tôi cũng biết là ăn nhanh thì tốt, nhưng tôi không làm được.
Thay vì nói dài dòng, tôi lại chỉ tay lên không trung và nói.
"tôi biết rồi. Hãy nhìn chỗ khác đi ạ."
Cha Kwon Woo vẫn nhai que kem trong miệng, cuối cùng đẩy ghế ra sau và đứng dậy. Có vẻ như anh ấy định nhường chỗ cho tôi. Ý kiến hay đấy.
Trong lúc đó, tôi liếc nhìn phần kem còn lại. Phần dưới tôi còn chưa kịp chạm vào thì đã chảy ròng ròng xuống tay rồi. Đúng như lời Cha Kwon Woo nói, nó sắp rơi xuống quần áo đến nơi nên tôi vội vàng dốc ngược cây kem lại.
Tôi vẫn chưa ăn hết nên không nỡ vứt đi, nhưng nếu ăn thì có vẻ như tôi phải ăn hết trong một miếng, mà nó lại quá to nên tôi không dám. Tôi không biết phải làm gì và nhìn cây kem một cách khó xử, thì Cha Kwon Woo đã quay lại.
"Đưa cho tôi."
Cha Kwon Woo đã ngồi lại vào chỗ, giật lấy cây kem trên tay tôi. Sau đó, anh tự nhiên ăn hết phần kem còn lại chỉ trong một miếng, và vứt que kem vào thùng rác dưới bàn. Tôi tròn mắt kinh ngạc.
Vừa nãy anh, anh vừa ăn cái gì vậy?
"Không... Cha Kwon Woo vừa ăn cái gì vậy..."
Bây giờ tôi còn sốc hơn cả lúc bố tôi thả con cá bống đã bắt được sau ba tiếng đồng hồ run rẩy trong cái lạnh mùa đông ở lễ hội cá bống băng Hwacheon.
"Không, đó là cái mà tôi vừa ăn mà..."
"Không thể vứt đi được mà. Đưa tay đây tôi xem."
"Không, nhưng dù sao thì..."
Khi tôi lắp bắp một cách ngớ ngẩn, Cha Kwon Woo đã lấy khăn ướt mà anh ấy vừa mua và lau tay cho tôi, rồi cười toe toét.
"Chúng ta hôm qua còn hôn nhau rồi mà, sao đâu."
Cái đệch!
Tôi đã ngạc nhiên đến mức mắt tôi suýt chút nữa đã long ra và lăn trên bàn. Tôi vô thức lớn tiếng.
"Không, sao tự nhiên lại nói chuyện đó...! Không, mà chúng ta đã làm chuyện đó khi nào!"
Cha Kwon Woo chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Khuôn mặt anh ta trơ tráo như thể không hiểu sao tôi lại không nhớ ra vậy.
"Guide Kim Do Won đã hôn tôi tận hai lần vào hôm qua..."
"Không!"
Anh đang nói cái gì vậy! Tôi vội vàng dùng tay đập vào môi Cha Kwon Woo. Làm ơn đừng có nói lung tung bằng cái miệng đó!
"Không phải như vậy, tôi đã guiding! Tôi đã thực hiện nghĩa vụ nghề nghiệp của mình một cách có trách nhiệm vì Cha Kwon Woo đang khó khăn mà...!"
"À. Lấy mất môi của tôi rồi định chối à?"
Tôi há hốc mồm trước lời nói tinh nghịch của Cha Kwon Woo khi anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. Thật là một kẻ vô ơn, vớt người chết đuối lên và hô hấp nhân tạo để cứu sống, rồi lại bị hỏi ngược lại là tại sao lại hôn mình!
"Tôi không chối, tôi còn chưa từng nhúng chân vào nữa là!"
"Tôi đã nói với anh nhiều lần là đừng quên và phải nhớ kỹ, mà anh lại định giả vờ không biết sao?"
"Không! Tôi bảo anh nhớ là để anh nhớ rằng tôi đã phải guiding niêm mạc một cách bất đắc dĩ! Bởi vì ESPER ban đầu của tôi là người ghét cay ghét đắng guiding niêm mạc mà!"
Tôi giật tay ra khỏi tay Cha Kwon Woo.
Tôi bảo anh đừng quên và phải nhớ kỹ, vậy mà anh lại nhớ theo kiểu này!
Tôi có lẽ sẽ bị Cha Kwon Woo khi nhớ lại mọi chuyện giết chết mà không ai hay biết mất. Không, đến nước này thì có lẽ tôi sẽ chết vì úp mặt vào chậu nước trước khi Cha Kwon Woo nhớ lại mọi chuyện mất.
Cha Kwon Woo chỉ nhìn tôi chằm chằm đến mức tôi cảm thấy xấu hổ vì đã lớn tiếng. Nhìn đôi môi mím chặt của anh, tôi vô cớ lau mạnh tay bằng khăn ướt.
Sự im lặng giữa hai người khiến tôi cảm thấy lúng túng. Một lúc lâu sau, Cha Kwon Woo mới mở miệng.
"Câu 'ESPER ban đầu của tôi' nghe không hay lắm."
Tôi giật mình ngước lên nhìn Cha Kwon Woo khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng mà tôi chưa từng nghe thấy bao giờ. Khuôn mặt anh có vẻ hờn dỗi.
Tôi chỉ có thể ngơ ngác nhìn những lời nói và hành động khó hiểu của anh, thì Cha Kwon Woo chỉ nhếch một bên mép và cười một cách méo mó. Vẻ mặt anh ngay lập tức trở nên sắc bén.
"Tôi không biết ESPER ban đầu của guide Kim Do Won là loại người gì."
"..."
"Nhưng ESPER hiện tại của guide Kim Do Won là người thích chết mê guiding niêm mạc, nên sau này hãy làm thường xuyên vào nhé?"
Hả?
Tôi há hốc mồm kinh ngạc.
Thằng nhóc này, anh đang nói cái gì vậy?
Tôi biết rằng giữa ESPER và guide có một mối liên kết đặc biệt, và cũng biết rằng có một loại ham muốn chiếm hữu bất thường, nhưng tiền đề của việc này vốn dĩ đã sai rồi. 'ESPER ban đầu của tôi' hay 'ESPER hiện tại của tôi' thì cả hai đều là Cha Kwon Woo mà?
"Tôi tủi thân."
Cha Kwon Woo ném ra những lời cộc lốc và chu môi ra phía trước. Hai má anh cũng nhanh chóng phồng lên. Ai nhìn cũng biết là anh đang giận dỗi.
Tình huống này là cái quái gì vậy?
"Tủi thân cái gì ạ?"
"Đừng gọi ai là ESPER của cậu ngoài tôi."
Hai bờ môi mím chặt lại.
Tôi bối rối như thể đứa em họ nhỏ tuổi của tôi đang khăng khăng bảo tôi gọi nó là chị thay vì anh và khóc.
'Sao em có thể làm chị được chứ. Anh là anh mà.' Trong những lúc như vậy, thằng em họ Seung Hak của tôi, người sẽ ôm tôi và khóc lóc sụt sùi 'Làm chị đi, làm công chúa đi! Hãy làm công chúa đi!', người đã khiến tôi cuối cùng phải tự mình nói 'Được rồi, được rồi. Anh sẽ cắt chim đi.' Seung Hak đã vào cấp ba năm nay. Seung Hak à, em khỏe không? Trước mặt anh lại có một người như em rồi này.
Có lẽ là vì anh đội mũ lên, khuôn mặt lộ ra vầng trán bóng loáng trông đặc biệt trẻ con.
Có vẻ như bản thân anh cũng biết rằng mình đang bướng bỉnh một cách kỳ lạ, hai má anh, vốn bình thường ngay cả khi ăn đồ cay, giờ đã đỏ bừng.
"ESPER khác gì chứ... Đều là Cha Kwon Woo mà."
"tôi biết mà..."
Cha Kwon Woo cau mày và không nói gì, thay vào đó anh cầm chai nước trên bàn lên và uống ừng ực. Sau đó, anh đặt mạnh chai nước xuống.
"Nhưng không được mà."
Không được cái gì chứ?
Trong lúc tôi ngạc nhiên trước việc tai Cha Kwon Woo ngày càng đỏ lên, thì máy nhắn tin rung lên một tiếng ngắn. Trái tim của ESPER của tôi sắp nổ tung rồi này.
Thông thường tôi không bật thông báo về nhịp tim hay huyết áp, nhưng vì lo lắng sau chuyện hôm qua nên tôi đã bật hết lên, và nó đã reo lên chỉ sau một ngày.
"Cha Kwon Woo, hít thở sâu vào ạ."
Tôi nói một cách bình tĩnh, thì Cha Kwon Woo giật mình run rẩy vai.
"Cả mấy cái đó cũng có thông báo sao?"
"Nếu tim đập đến mức này thì sẽ có thông báo. Anh bị loạn nhịp tim sao?"
Nhịp tim của Cha Kwon Woo đã vượt quá 120 và giờ sắp đạt đến 130 rồi. Thật đáng kinh ngạc khi anh có thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh như vậy với nhịp tim như thế này.
Cha Kwon Woo hỏi liệu anh có thể xem những thứ đó không. Anh muốn biết nhịp tim của tôi. Tôi dứt khoát lắc đầu. Đương nhiên là không có chức năng như vậy trên máy nhắn tin của ESPER. ESPER biết nhịp tim của guide để làm gì chứ.
Tuy nhiên, vì anh cứ tò mò mãi nên tôi đã cho anh xem nhịp tim của tôi, thì Cha Kwon Woo lại kinh hoàng theo một nghĩa khác.
"cậu không phải là đã chết rồi đấy chứ?"
Nhịp tim của tôi là 78. Trừ khi có chuyện gì đó đặc biệt, tim tôi luôn đập ở mức này. Tôi chỉnh lại chiếc máy nhắn tin đang bị lệch và nhún vai.
"Có thể coi là hơi như vậy."