Sencha Replica - Chương 19

Lịch update: thứ chủ nhật

#19

Chiếc xe đến vào lúc đó.

Cha Kwon Woo có vẻ như ngồi cách xa tôi một chút khi lên xe, nhưng tận dụng cơ hội khi xe rẽ phải, anh ấy kêu lên "Ơ ơ?" và ngã nhào như quân domino, lén lút dính chặt lấy tôi.

Tôi đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ thì giật mình nhìn Cha Kwon Woo. Cha Kwon Woo đặt cằm lên cánh tay tôi lộ ra dưới tay áo ngắn và lẩm bẩm.

"Thật kỳ lạ. Chỉ cần ở một mình với guide Kim Do Won, tôi cứ muốn dính lấy cậu. Như nam châm vậy."

Anh đang nói cái gì vậy? Một mình cái gì chứ.

"Không phải hai người mà là ba người."

Tôi cẩn thận chỉ người tài xế phía trước, nhưng Cha Kwon Woo vẫn cọ má lên cánh tay tôi. Không ngừng lẩm bẩm rằng nó mềm mại.

"Nhột quá."

Tôi nhẹ nhàng đẩy vai anh ấy ra, nhưng cơ thể của Cha Kwon Woo không hề lay chuyển như một cây thông đã bảo vệ ngôi làng trong 500 năm. Cha Kwon Woo đã cọ má lên cánh tay tôi một lúc lâu, có vẻ như tâm trạng của anh ấy đã tốt hơn, anh ấy từ từ nhắm mắt lại.

Anh ấy thích nó đến vậy sao?

Cha Kwon Woo ban đầu luôn có vẻ mặt không hài lòng khi tôi guiding cho anh ấy. Việc anh ấy bực bội và nắm chặt tay tôi hơn nếu tôi định buông tay ra có lẽ là do tôi không đáp ứng được lượng mà anh ấy muốn.

Nhưng bây giờ, Cha Kwon Woo cứ thả hồn và thích thú chỉ vì được chạm vào tôi, như một con mèo trèo lên và ngồi trên một chiếc đệm đá vào một ngày hè nóng nực, điều đó thật kỳ lạ.

Cảm giác đó như thế nào nhỉ?

Tôi lơ đãng nhìn Cha Kwon Woo đang cọ mặt vào cánh tay tôi như đang làm nũng. Tôi thấy kỳ lạ khi đầu lông mi dài đặc biệt của anh ấy lấp lánh màu bạc khi nhận được ánh sáng.

"Ưm, tôi sợ huấn luyện lắm..."

Tôi lo lắng cho anh ấy khi nghe những lời lẩm bẩm vùi mặt vào cánh tay tôi. Buổi huấn luyện đầu tiên đã ồn ào như vậy, không có gì ngạc nhiên khi Cha Kwon Woo sợ hãi.

Nhưng không cần phải lo lắng. Hôm nay, chúng tôi dự định sẽ hồi sinh những ký ức đã bay mất của anh ấy cùng với một ESPER tinh thần có khả năng khôi phục ký ức. Ít nhất anh ấy sẽ không bị ngược đãi như một con bọ chét.

"Hôm nay không có gì đáng sợ đâu."

Cha Kwon Woo lén lút mở một mắt ra khi tôi nói vậy. Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, tự hỏi anh ấy định nói gì mà lại chần chừ như vậy.

"Sau khi kết thúc hôm nay, cậu có hôn tôi không?"

Không, tại sao lại là từ đó nữa!

Tôi nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi như một người có công tắc phản ứng với từ hôn.

"Không!"

Cha Kwon Woo cười toe toét và cười trong khi móc ngón tay của anh ấy vào ngón tay của tôi, như thể ôm cánh tay tôi thôi là chưa đủ. Tôi xua tay và gạt tay của Cha Kwon Woo ra như đang đuổi ruồi.

"Dừng lại ngay và ngồi thẳng lên."

"Tôi biết rồi. Tôi sẽ không làm vậy nữa. Hãy để tôi làm thế này cho đến khi đến nơi thôi. Tôi sợ quá."

Tôi đã nói rằng không có gì đáng sợ mà.

Cha Kwon Woo lập tức cụp đuôi và ôm chặt eo tôi.

"Nhưng tôi cảm thấy rất tuyệt khi được ôm guide Kim Do Won. Tôi không nghĩ được gì trong đầu cả."

"..."

"A, sao lại tuyệt vời đến vậy..."

Cuối cùng tôi cũng thả lỏng cơ thể đang giữ thẳng của mình khi nghe những lời lẩm bẩm bằng một giọng uể oải như một người đang say giấc.

Chết tiệt, tôi cũng không biết nữa.


Cảm giác thật kỳ lạ khi bước vào trung tâm guiding mà bây giờ giống như nhà của tôi bên cạnh Cha Kwon Woo.

Cha Kwon Woo, người luôn có ánh mắt lấp lánh, hơi ngả đầu ra sau và nhìn lên trên. Anh ấy có vẻ ngạc nhiên khi trung tâm guiding có một atrium dài kết nối đến tầng cao nhất, để anh ấy có thể nhìn thấy hành lang của mỗi tầng trong nháy mắt.

Nhân viên thông tin đang mỉm cười chào đón tôi nhìn Cha Kwon Woo ngay bên cạnh tôi và lẩm bẩm với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Ôi trời!"

"Xin chào."

Cha Kwon Woo cũng cúi đầu chào theo lời chào của tôi.

"Xin chào."

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy giọng nói của anh ấy, nhân viên một lần nữa ngạc nhiên và che miệng lại, "Ôi trời!" Cha Kwon Woo nhìn tôi một cách nghi ngờ. Anh ấy đang mong đợi một lời giải thích, nhưng thay vào đó tôi chỉ tay vào bàn phím cảm ứng.

"Hãy đặt tay của anh lên đây."

Cha Kwon Woo ngoan ngoãn đặt tay lên đó, và nhân viên dường như ngạc nhiên hơn nữa và che miệng lại, "Ôi trời!" Cha Kwon Woo liếc nhìn nhân viên đó và vẫn nhìn tôi như muốn tôi cho anh ấy biết câu trả lời.

Tôi thản nhiên đưa thẻ căn cước và chứng chỉ guide cho nhân viên và hỏi.

"Tôi nên đến tầng mấy?"

"Ơ... Chờ một chút. 902-B ạ."

Nhân viên đưa ra thẻ ra vào một cách quen thuộc, nhưng cô ấy không thể rời mắt khỏi Cha Kwon Woo với đôi mắt ngạc nhiên. Đôi mắt đó như thể cô ấy vừa nhìn thấy một con ma.

"Chúc một ngày tốt lành."

Tôi để lại một lời chào đơn giản cho nhân viên và kéo áo phông của Cha Kwon Woo. Cha Kwon Woo đang theo sát tôi phía sau, thì thầm vào tai tôi như thể đang chờ đợi.

"Tôi đã làm gì sai sao?"

Tôi lắc đầu nói không. Anh muốn biết đó là gì. Tất cả là do anh quá khác so với trước đây thôi. Cha Kwon Woo tò mò về lý do, nhưng tôi phát ngán vì phải nói đi nói lại nhiều lần.

Thang máy nhanh chóng đến tầng 9.

Giống như khi huấn luyện, guide không được phép vào phòng 902-B. Chỉ có Cha Kwon Woo và ESPER tinh thần mới được phép vào phòng 902-B. Khuôn mặt trắng bệch của anh ấy vội vàng quay lại nhìn tôi.

"Tôi sợ."

"Không có gì đáng sợ đâu."

"Tôi vẫn sợ."

Tôi an ủi Cha Kwon Woo, người đang ôm lấy tôi như một đứa trẻ đang vùng vằng vì không muốn đến mẫu giáo mặc dù đã đến trước cổng.

"Nếu anh làm tốt, tôi sẽ guiding cho anh."

Ngay lập tức, đôi mắt đã chết đen của anh ấy lấp lánh.

"Hôn á?"

"Không!"

"Hôn!"

"Tôi đã nói không!"

Cha Kwon Woo đã quên đi việc anh ấy sợ hãi như thế nào, vui vẻ biến mất vào bên trong cánh cửa. Tôi xoa mũi khi nhìn vào tấm biển "Khu vực hạn chế" dán trên cánh cửa đóng sầm lại.

Mình sắp phát điên mất. Từ khi nào cái tên đó lại coi guiding niêm mạc là điều hiển nhiên như vậy chứ!

Sẽ lại là một vấn đề khác nếu Cha Kwon Woo quen với guiding niêm mạc. ESPER đã quen với guiding niêm mạc thường không hài lòng với guiding tiếp xúc thông thường!

Tôi cần guiding niêm mạc mạnh nhất để Cha Kwon Woo có thể ổn định, nhưng guiding niêm mạc này lại gây nghiện, và tình huống này có một ESPER ban đầu ghét cay ghét đắng guiding niêm mạc, tôi, một guide, phải làm gì? Tôi thực sự đang ở trong một tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Tôi luồn tay vào tóc và mở cửa bên cạnh. Đó là một nơi mà tôi có thể nhìn vào bên trong phòng 902-B qua một bức tường kính trong suốt và dày.

Guide đến trước đã nhìn tôi và ra hiệu bằng mắt. Có vẻ như cô ấy là guide phụ trách ESPER tinh thần. Tôi ngượng ngùng chào cô ấy và ngồi xuống bên cạnh, và đối phương đã bắt chuyện trước.

"Guide Kim Do Won?"

Lại có một người tôi không biết tên biết tên tôi. Có lẽ nào họ là bạn cùng lớp trong trung tâm đào tạo? Tuy nhiên, đó lại là một khuôn mặt mà tôi chưa từng thấy trước đây.

"Làm sao anh biết tên tôi...?"

Người đàn ông trông khoảng giữa ba mươi tuổi kéo ghế và ngồi sát bên cạnh tôi, cười.

"cậu nổi tiếng trong giới guide mà. Người phụ trách Cha Kwon Woo."

Không, tôi nổi tiếng ở đâu vậy? Chẳng lẽ có một phòng chat nhóm mà không có tôi sao?

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mặt tôi qua tròng kính. Đó là một ánh mắt hơi khó chịu khi đến gần.

"Wow, như đã nghe, cậu có một khuôn mặt đẹp."

Hả? Tôi há hốc mồm trước lời khen ngợi vẻ ngoài đột ngột, như một người cắn phải dưa chuột khi đang ăn mì tương đen.

Tin đồn gì đang lan truyền ở đâu vậy?

"Dù sao thì, hôm nay cậu sẽ phải chịu đựng một chút đấy."

Người đàn ông nhìn qua bức tường kính và thở dài trong khi chớp mắt. Lúc đó tôi cũng quay đầu nhìn theo người đàn ông.

Cha Kwon Woo của chúng tôi đang chôn mình trong một chiếc ghế trông giống như ghế massage. Tôi cảm thấy tiếc cho anh ấy khi anh ấy đảo mắt một cách lo lắng, giống như một chú mèo con mới sinh lần đầu tiên băng qua đường dành cho người đi bộ theo mẹ.

Tôi đã nói rằng không có gì đáng sợ mà. Anh ấy lại sợ hãi rồi.

"Tôi biết mà..."

Tôi gật đầu như thể đồng ý trong khi nhìn Cha Kwon Woo.

"Khoảng 3 năm trước, một ESPER đã mất trí nhớ, và nó đã phải chịu đựng rất nhiều."

"À."

Tôi nghĩ rằng anh ấy đang nói chuyện với ESPER của tôi, nhưng có vẻ như anh ấy đang nói về ESPER của mình. Tôi ngượng ngùng và trả lời một cách vô hồn.

"Tôi biết mà..."

" esper của tôi là hạng A nên sẽ không dễ dàng đâu. Của anh là hạng S mà."

Tôi cảm thấy như thể tôi đang nghe một lời khen ngợi từ bố của một đứa trẻ hàng xóm rằng, 'Con tôi luôn chỉ đạt 90 điểm trong bài kiểm tra chính tả, nhưng  con của anh luôn đạt 100 điểm'. Tôi gãi gáy một cách khiêm tốn, nơi mà tôi cảm thấy ngượng ngùng một cách kỳ lạ, và trả lời.

"Bây giờ cậu ấy đã mất khả năng nên hầu như không thể sử dụng sức mạnh của mình."

"Tuy nhiên, nó sẽ là một ký ức được phong ấn khi nó còn là hạng S."

Tôi liếc nhìn ESPER của đối phương trong khi đảo mắt khỏi Cha Kwon Woo. Không giống như những ESPER vật lý cơ bắp, anh ấy có một vóc dáng hơi nhỏ bé. Mặc bộ đồ bảo hộ trên một cơ thể gầy gò trông như thể nó sẽ bay đi trong gió, nó trông giống như một chiếc bao tải. Khuôn mặt anh ấy tái nhợt như thể sắp ngã đến nơi.

Tôi vô thức nhìn anh ấy với vẻ lo lắng.

-Guide Kim Do Won?

"A, giật cả mình."

Tôi nhìn vào máy nhắn tin vì ngạc nhiên trước giọng nói của Cha Kwon Woo đột nhiên phát ra. Cha Kwon Woo đang sử dụng triệt để các chức năng của máy nhắn tin, đã gọi lại cho tôi.

Tôi vội vàng giảm âm lượng và nhìn qua bức tường kính, và Cha Kwon Woo nghiêng đầu và nói.

-Guide Kim Do Won nên nhìn tôi chứ.

Anh ấy đã nhìn thấy mắt tôi đảo như thế nào từ khoảng cách này vậy? Anh ấy là người Mông Cổ à? Anh ấy là một con chim ưng đang bay sao?

Tôi liếc nhìn Cha Kwon Woo. Anh ấy đã ngồi ngoan ngoãn trên ghế lúc nào không hay, và bây giờ anh ấy đang nhìn về phía này trong khi giữ thẳng lưng như một con meerkat.

A, thật đau đầu. Tôi dùng tay xoa trán.

"Tôi đang nhìn anh đây. Tập trung vào nào."

-cậukhông nhìn tôi mà.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo