Siêu Trộm Đánh Cắp Bình Minh - Chap 1 - Mở đầu

Giữa trưa hè, mặt trời tỏa ánh nắng gay gắt xuống những con hẻm nhỏ. Tuy nhiên, không khí trong các ngõ hẻm vẫn giữ được sự mát mẻ. Trong góc tối, có một đứa trẻ đang ngồi co ro. Thân thể đứa trẻ ấy chi chít những vết bầm tím, trên bộ quần áo rách nát in hằn nhiều vết giày, bằng chứng cho những trận đòn tàn nhẫn mà nó phải chịu đựng.

Ở nơi này, những đứa trẻ lang thang không phải là hiếm gặp. Cái đói hoành hành khắp đến mức việc sống sót qua vài ngày với cái bụng đói cũng đã được xem là may mắn. Thế nhưng, đứa trẻ này vẫn có chút hy vọng hơn những người đồng cảnh ngộ. Nó vẫn còn giữ được chiếc đồng hồ bỏ túi – món đồ có giá trị duy nhất mà nó sở hữu.

Đứa trẻ cảm nhận rõ cơn đói đang hành hạ mình, nó biết nếu tình trạng này kéo dài, bản thân sẽ không thể chịu đựng thêm được nữa. Với tất cả quyết tâm, đứa trẻ quyết định bán đi chiếc đồng hồ, nhưng dưới cái nắng trưa thiêu đốt, cơ thể nó dần trở nên kiệt sức. Sự mệt mỏi khiến đứa trẻ mất cảnh giác trong giây lát, khiến nó phạm phải một sai lầm không đáng có.

Hôm nay, số phận khiến nó chạm trán với băng nhóm khét tiếng nhất khu phố. Nó từng hy vọng chúng sẽ phớt lờ mình như mọi lần, nhưng lần này thần may mắn đã quay lưng với nó. Bọn chúng nhanh chóng nhận ra vẻ hoảng loạn trên gương mặt non nớt của đứa trẻ. Chỉ vừa nghe tiếng quát thăm dò, nó đã vội vã bỏ chạy. Than ôi, một đứa trẻ gầy gò đói khát làm sao thoát khỏi những kẻ trưởng thành cơ bắp?

Nỗi sợ lớn nhất khi bị bắt không phải là những vết thương trên thân thể, mà là chiếc đồng hồ bỏ túi – thứ tài sản quý giá duy nhất. Nó biết chỉ cần một va đập mạnh, giá trị của chiếc đồng hồ sẽ tan biến. Vì thế, đứa trẻ co người lại, dùng cả thân mình che chắn, cam chịu hứng trọn những cú đá, những bàn tay nện xuống như mưa.

Nhưng tất cả chỉ vô vọng, nó bất lực nhìn bọn chúng giật phắt báu vật từ tay mình, trái tim như vỡ vụn cùng những tiếng cười khoái trá của kẻ chiến thắng.

Nó cay đắng dõi theo đám người vui vẻ chiếm lấy chiến lợi phẩm dần biến mất. Trong sự bất lực, nó hồi tưởng về bữa ăn cuối cùng của mình, một mẩu bánh mì bị chuột gặm nham nhở nhặt được trên phố.

Giờ đây, khi không còn gì trong tay, cơn đói cồn cào lấn át cả cơn đau từ những vết thương trên lưng.

Nó phải sống sót thế nào đây?

Đúng lúc ấy, có một cậu bé tiến lại gần.

“Bán thứ gì đó của cậu cho tôi.”

“..?”

Đứa trẻ khó nhọc ngẩng đầu lên, trái ngược với bộ dạng tả tơi của mình, cậu bé trước mặt khoác trên người bộ trang phục rất tinh xảo. Một bộ đồ như thế biến cậu ta thành mục tiêu ở nơi này, vậy mà chủ nhân của nó dường như chẳng hề hay biết.

Nhưng tình cảnh hiện tại của nó quan trọng hơn chuyện cậu bé kia. Chiếc đồng hồ đã mất, nó chẳng còn gì, còn bọn cướp dần khuất dạng.

Thế nhưng, ánh mắt cậu bé kia vẫn theo dõi những bóng lưng đang rời đi – rõ ràng “thứ đó” cậu ta muốn chính là chiếc đồng hồ vừa bị cướp.

Một xã hội do chính quyền thối nát cai trị, nơi sức mạnh quyết định sự sống, luật pháp đáng lẽ bảo vệ dân lành, lại chỉ phục vụ giới quý tộc.

Đứa trẻ hiểu điều đó hơn ai hết, nó đã chấp nhận mất chiếc đồng hồ. Nếu muốn có nó, cậu bé kia nên tìm bọn cướp chứ không phải kẻ trắng tay như nó.

Đứa trẻ khẽ thì thào với cậu bé trông như vừa bước ra từ thế giới thần tiên.

“…tất cả của tôi.”

“Hửm?”

“Chiếc đồng hồ mà bọn chúng lấy đi… là thứ duy nhất tôi có.”

Nó vừa thốt ra lời đó, đầu ngón tay khẽ run lên, một chi tiết không qua nổi đôi mắt tinh tường của cậu bé. Dù đứng trong góc tối con hẻm, mái tóc vàng óng của cậu ta vẫn tỏa sáng như tia nắng lạc lối giữa màn đêm.

“Nếu tôi trao tất cả những gì tôi có để đổi lấy nó, thì cậu hời lắm đấy.”

Đôi mắt xám tro của cậu bé ánh lên vẻ tự tin dõi theo đám cướp dần biến mất cuối con hẻm.

***

“Vậy, vụ ấy thành công chứ?”

“Thành công chứ, thưa madame. Nghe đâu cậu ta xông thẳng vào giữa băng côn đồ, chỉ một động tác đã đoạt lại chiếc đồng hồ, rồi đắc ý giơ lên trước mặt đứa trẻ đang gục ngã. Đáng nể hơn, băng nhóm ấy gồm mười bảy tên hung hãn nhất khu phố, thế mà cậu ta vẫn qua mặt được tất cả.”

“Trời đất! Mười bảy tên ư?”

Một quý ông lịch lãm với bộ ria mép đầy ấn tượng đang hứng khởi kể chuyện cho một nữ quý tộc. Cô ta chăm chú lắng nghe, khẽ phe phẩy chiếc quạt lụa hồng nhạt trước khuôn mặt thanh tao.

“Rồi sau đó thì sao? Cậu ta thực sự đã trao cho đứa trẻ tất cả những gì mình có ư?”

“Chắc chắn, thưa madame. Người ta nói cậu ta đã vét sạch túi đến mức… không còn sót lại dù chỉ một hạt bụi.”

“Nhưng chàng trai đó chắc hẳn chỉ có vài xu lẻ thôi nhỉ? Ngài nói cậu ta vẫn chỉ là một thiếu niên mà.”

“Ha! Dù số tiền chẳng đáng là bao, nhưng đứa trẻ đã giao dịch với cậu ta có lẽ cũng đủ sống sung túc suốt một năm trời. Chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ đó thực sự đã tiêu tốn của cậu ta một khoản kha khá đấy.”

“Cậu ta lại hiểu được nguyên tắc trao đổi cơ đấy, kì lạ thật. Tôi cứ ngỡ cậu ta chỉ là một tên trộm vặt, chẳng biết gì ngoài những mánh khóe trộm cắp.”

Ngay khi quý cô kia vừa dứt lời, giai điệu tại bữa tiệc đột nhiên chuyển sang một khúc khiêu vũ sôi động. Cô ta nâng quạt che môi, ánh mắt lướt khắp căn phòng, tìm kiếm nguyên do của sự xáo động. Nhưng không phát hiện điều gì bất thường, lúc này, cô ta quay lại để ý đến quý ông trước mặt mình.

“Còn về Siêu trộm Astar…”

Người đàn ông bên cạnh chợt ngắt lời cô ta.

“Đúng là một câu chuyện được thêu dệt quá mức. Dù giờ đây Astar có danh tiếng ra sao đi nữa, thì khi đó hắn cũng chỉ là một đứa trẻ. Một quý tộc sẽ không bao giờ hạ mình làm kẻ trộm, còn nếu hắn xuất thân tầm thường, làm sao có thể mang theo số tiền đủ nuôi sống một người suốt một năm, còn gọi là toàn bộ gia sản nữa chứ?”

Dù giọng điệu vẫn giữ bình tĩnh, nhưng đôi mày nhíu chặt đã vô tình để lộ sự bực bội của ông ta. Tuy nhiên, quý ông khơi mào câu chuyện vẫn tiếp tục, không hề nao núng trước sự khó chịu của đối phương.

“Ôi monsieur(*), chúng ta đang nói về Astar đấy, con người phi thường với tài năng xuất chúng! Ngay từ nhỏ, hắn đã bộc lộ bản tính chính trực hiếm có, không bao giờ nhắm mắt làm ngơ trước bất công. Hơn thế, hắn còn sở hữu năng lực siêu nhiên có thể vượt qua mọi nghịch cảnh! Lòng dũng cảm sẵn sàng hy sinh vì kẻ yếu của hắn khiến cả đế quốc này phải ngã mũ thán phục. Chẳng trách hắn được dân chúng khắp đế quốc ngưỡng mộ đến thế!”

(*) là cách xưng hô lịch sự trong tiếng Pháp, tương đương với Ngài hoặc Quý ông trong tiếng Việt.

“Trời đất ơi! Lấy chính nghĩa làm cái cớ thì đến cả loài chó cũng phải bật cười. Chẳng phải quý tộc cũng là công dân của đế quốc hay sao? Ai lại đi ngưỡng mộ một kẻ chuyên nhắm vào đồng bào của mình? Hắn chọn quý tộc làm mục tiêu đơn giản vì họ sở hữu những thứ lọt vào mắt hắn. Nếu một thường dân có báu vật thì thế nào? Cứ chờ xem, kiểu gì Astar cũng chẳng ngại ra tay.”

“Một giả thuyết thú vị đấy, nhưng suy cho cùng chỉ có thời gian mới có thể phơi bày sự thật.”

“Tôi rất kinh ngạc vì ngài lại tin vào những điều hoang đường như vậy. Bạn của tôi ơi, có vẻ ngài còn ngây thơ hơn tôi tưởng. Chẳng lẽ ngài có cảm tình với tên trộm vặt đó? Nhìn xem, ngài bị những câu chuyện anh hùng hư cấu về hắn làm cho mờ mắt, rồi lại kể chúng như một sự thật hiển nhiên. Một quý tộc mà lại không tỏ ra chút căm ghét hắn sao, lạ thật đấy.” Người đàn ông vừa xoay nhẹ ly rượu trong tay, vừa kín đáo quan sát đối phương, vờ như đang thưởng thức hương rượu.

Bộ lễ phục của quý ông kể chuyện kia vô cùng lộng lẫy, từng chi tiết đều toát lên sự xa hoa. Khuy măng sét được nạm đá topaz vàng lấp lánh, cà vạt làm từ loại lụa phương Đông thượng hạng nổi danh xa xỉ. Ngón tay đeo đến tận mười hai chiếc nhẫn sáng lóa, như thể mười chiếc vẫn chưa đủ để phô trương sự giàu có của mình.

Topaz vàng

Dù không nhận ra quý ông trước mắt, nhưng ông ta vẫn dễ dàng nhận thấy dấu hiệu của sự giàu có. Ông ta thầm nghĩ một người quyền thế như vậy đáng lẽ phải nằm trong danh sách mình biết mới phải.

Bị sự tò mò thôi thúc, ông ta cất tiếng hỏi về danh tính của đối phương. Dù câu hỏi có phần đường đột, nhưng quý ông kia chỉ mỉm cười, lịch thiệp đưa tay ra.

“Có vẻ tôi đã chậm trễ trong việc giới thiệu rồi, tôi là Nam tước Carmon.”

Khi nghe lời giới thiệu, người đàn ông cuối cùng cũng hiểu được lý do quý ông kia nghĩ tốt về Astar.

Trong thời đại ảo diệu này, tước vị và lãnh địa hoàn toàn có thể mua được bằng khoản tiền kếch xù.

Carmon – người được đồn đại phát tài nhờ mỏ vàng trên đất của mình – chính là kẻ đã dùng khối tài sản khổng lồ mua lấy danh hiệu Nam tước.

Vừa mới trở thành Nam tước chưa đầy một tháng, người này chưa thể kìm được sự đồng cảm dành cho một tên trộm vặt. Người đàn ông thầm cười nhạt, nhưng cũng hiểu rõ giá trị của mối quan hệ trong giới thượng lưu.

Bỏ qua thái độ xa cách lúc trước, ông ta niềm nở chào hỏi quý ông đối diện.

“Tôi là Tử tước Randolph, còn đây là phu nhân của tôi.”

“Hân hạnh được biết ngài.” Vị phu nhân lên tiếng. Nãy giờ cô ta vẫn chăm chú lắng nghe câu chuyện của Nam tước, khẽ phe phẩy quạt và nở một nụ cười thiện ý.

Tử tước Randolph nở một nụ cười đầy khoa trương, vui vẻ trao đổi lời xã giao với vị quý tộc mới được phong tước.

“Haha, quả thật tôi nên tham dự những buổi tiệc thế này thường xuyên hơn. Chỉ có cách đó mới tạo dựng lên tình bạn mới. Tôi rất hứng thú nghe kể những câu chuyện nóng hổi về Astar. Dường như ngài đặc biệt quan tâm đến hắn nhỉ, thậm chí còn biết những lời đồn mà tôi chưa từng nghe qua.”

“Đúng vậy, trong đế quốc này ai mà không tò mò về Astar chứ?” Những lời quý ông thốt ra với vẻ hứng thú chân thành, lại mang theo một sự ấm áp kỳ lạ.

“Vậy đó có phải là lý do ngài tham dự buổi tiệc tối nay không?”

“Ý ngài là gì?”

Nam tước sững người, lắng nghe người đàn ông khẽ hắng giọng rồi nói với chút kiêu ngạo:

“Những tờ thông báo Astar gửi đi đều ghi rõ ngày hôm nay và địa điểm này.”

“Astar đang ở đây?”

Câu nói của Nam tước vang vọng khắp sảnh tiệc. May mắn thay, âm nhạc cao trào của dàn nhạc đã kịp che lấp âm thanh gần như hét lên ấy.

Dẫu vậy, vẫn có không ít ánh mắt tò mò đổ dồn về phía họ. Tử tước phu nhân cảm nhận được sự chú ý đó, nhanh chóng mở quạt, khéo léo che đi gương mặt thoáng ửng đỏ.

Tử tước đưa ngón trỏ lên khóe miệng, ra hiệu cho Nam tước giữ im lặng.

“Suỵt! Thông tin này tuyệt đối cơ mật.”

“Ôi trời, thứ lỗi cho tôi. Chỉ là tôi vừa nghe được một chuyện quá đỗi bất ngờ… Nhưng làm sao ngài lại biết được tin tức quan trọng như vậy, thưa Tử tước?”

Được ánh mắt ngưỡng mộ của Nam tước chiếu đến, Tử tước phồng mũi tự hào, không ngần ngại khoe khoang những mối quan hệ đầy quyền lực của mình.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo