“Tôi để ý thấy một viên cảnh sát tôi quen đang lững thững dạo quanh sảnh tiệc. Vì tò mò, tôi đã hỏi tại sao anh ta ở đây, và anh ta đã nói cho tôi biết. Người vợ thông minh đáng yêu của tôi thấy tên trộm đó khá thú vị, nhưng tôi không ngờ cũng gặp được người hâm mộ Astar như ngài ở đây.”
“Ôi, anh yêu. Chẳng lẽ anh ghen chỉ vì em có chút hào hứng về Astar sao? Anh phải là người hiểu hơn ai hết, trong lòng em chỉ có anh mà thôi.”
“Em không biết anh còn hẹp hòi hơn bất cứ ai ư? Rõ ràng cả tối nay em đều mải mê tìm kiếm Astar. Trái tim em đã hướng về người đàn ông khác, sao anh có thể làm ngơ được đây?”
“Ôi chao, anh yêu…”
“Vậy nên anh sẽ bắt em phải chú ý đến anh bằng cách tặng một món đồ thật lấp lánh. Lần này em muốn gì?”
Cô ta nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng cổ đính kim cương to bằng ngón tay cái đang lấp lánh trên cổ mình.
Chuyện Tử tước Randolph ly hôn vì vợ cũ đã chán ngán những cuộc tình vụng trộm của ông ta, sau đó tái hôn với một người phụ nữ trẻ hơn con gái mình ba tuổi, từng gây xôn xao không kém gì những tin đồn xoay quanh Nam tước Carmon.
Điều đáng nói là người vợ mới đồng ý kết hôn mà không chút do dự. Tình cảm cô ta dành cho Tử tước thật sự rất chân thành – chân thành với khối tài sản kếch xù và danh vị quý tộc của chồng. Đáp lại, Tử tước Randolph chiều chuộng vợ hết mực, không ngần ngại vung tiền mua những món trang sức xa xỉ nhất để thỏa mãn tính phù phiếm của cô vợ trẻ.
Dù ở trước mặt Nam tước Carmon, cặp đôi ấy vẫn không chút e dè, tiếp tục màn phô trương tình cảm đầy kịch tính, dù đây mới chỉ là lần đầu họ gặp gỡ. Nam tước ngẩn người quan sát màn trình diễn ấy, rồi vuốt nhẹ ria mép, quay người bước tới cửa sổ.
Nam tước nhìn ra ngoài, thấy một nhóm đàn ông trong trang phục thường dân đang quy củ tuần tra. Sự hiện diện của đám cảnh sát chìm này càng củng cố lời khẳng định trước đó của Tử tước, đặc biệt là với số lượng áp đảo như vậy ngay trong một buổi tiệc dành cho giới quý tộc.
Vị quý ông kia nhẹ nhàng nâng cửa sổ lên để nhìn rõ hơn. Cơn gió đêm lành lạnh lướt qua, vuốt nhẹ gò má Nam tước, khiến tà váy của Tử tước phu nhân khẽ lay động. Nhận thấy điều này, người đàn ông liền lên tiếng cảnh báo quý ông đang vô tình nghiêng người quá xa khỏi cửa sổ.
“Hình như ngài quên mất chúng ta đang ở tầng năm.”
Quý ông kia không quay lại, vẫn chăm chú quan sát những chuyển động nhịp nhàng của đám đông phía dưới.
“Ngài nên cẩn thận, bầu không khí đêm nay có gì đó bất thường. Việc tiết lộ những bí mật như vậy với tôi liệu có khôn ngoan không?”
“Vì một người bạn mới, tôi sẵn sàng làm điều đó. Hơn nữa, ngay cả Astar cũng khó lòng thoát được lần này. Vị điều tra viên kia đã quyết tâm đến mức cầu viện cả hoàng gia, nên việc bắt được Astar tối nay là điều không thể chối cãi. Cuối cùng chúng ta cũng được thấy tên kiêu ngạo ấy sa lưới. Đúng không, phu nhân?”
“Đúng vậy, dù Astar có tài giỏi đến đâu, hắn cũng sẽ bị bắt tại đây. Thành thật chia buồn cùng ngài, thưa Nam tước.”
“Hahaha, lòng quan tâm của phu nhân thật đáng trân trọng. Giờ thì, cho phép tôi thay mặt người bạn mới tiết lộ sự thật vòng cổ kim cương phu nhân đang đeo là hàng giả nhé.”
“Phu nhân nên trả lại nơi đã mua hoặc trả lại cho người đã tặng nó cho phu nhân đi.”
“Và tiếc thay, có lẽ Tử tước đã dùng số tiền tiết kiệm được từ chiếc vòng cổ giả ấy vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình.”
“Ngài đang nói gì vậy…?”
Chưa kịp dứt lời, người đàn ông đã nắm chặt bệ cửa sổ, thân hình lơ lửng trên khoảng không năm tầng lầu. Cặp vợ chồng đứng chết lặng, không tin vào mắt mình trước hành động liều lĩnh của vị khách vừa còn đối thoại với họ.
“Áaaa!”
Tiếng thét chói tai của phu nhân vang vọng khắp đại sảnh, thu hút ánh mắt mọi người hướng về phía cửa sổ. Kết quả, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Nam tước, người đang chao đảo trên bệ cửa sổ.
Dàn nhạc nền im bặt, và một sự im lặng dày đặc bao trùm đại sảnh. Nam tước – giờ đây đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người – quay lại đối diện với cả hội trường.
Nhưng khi quay người lại, Nam tước Carmon đã biến mất, chòm ria mép không còn nữa, thay vào đó là một chiếc mặt nạ lộng lẫy làm từ lông vũ đen tuyền, che khuất mắt. Y xoay người lại, rút một vật gì đó từ trong túi và vẫy nó về phía Tử tước Randolph, giọng nói vang lên rõ ràng như pha lê.
“Cảm ơn sự hào phóng của ngài nhé. Một chiếc đồng hồ dễ lấy hơn vòng cổ nhiều lắm, tôi sẽ coi nó như đồng xu kéo dài thêm một ngày sống của mình, thưa Tử tước đáng kính.”
Tử tước nheo mắt nhìn chăm chú vào vật đang được vẫy trước mặt. Ánh sáng xanh lấp lánh cùng những dải vàng và mười hai viên ngọc lục bảo thay thế vị trí các con số, không thể nhầm lẫn được, như thể chúng đang phóng to trước mắt ông ta.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, đó chính xác là chiếc đồng hồ ông đã mua bằng số tiền còn dư sau vụ bán chiếc vòng cổ giả của vợ. Bản năng khiến ông liếc nhìn cổ tay mình, và một cú sốc kinh hoàng ập đến.
Đúng như dự liệu chiếc đồng hồ quý giá đáng lẽ phải đeo ở cổ tay giờ đã không cánh mà bay.
“Và còn một điều nữa, quên những lời vô nghĩa về anh hùng mà ngài nói đi. Mọi thứ tôi nói đều là sự thật, giờ ngài có thể tin vì ngài đã nghe từ tôi. Còn về con số mười bảy, có phải thêu dệt thật không ta? Lâu lắm rồi, tôi cũng chẳng nhớ rõ, haha.”
Vị quý ông bật cười lớn khi nhìn thấy Tử tước hoảng loạn tìm kiếm chiếc đồng hồ mất tích, rồi lao ra khỏi cửa sổ rồi biến mất. Khuôn mặt Tử tước đỏ bừng, thét lên một tiếng thảm thiết, hơn cả tiếng hét của vợ ông.
“ASTAR-!!”
…ᘛ⁐̤ᕐᐷ…ᘛ⁐̤ᕐᐷ…ᘛ⁐̤ᕐᐷ…
Hoàng đế có một niềm đam mê sâu sắc đối với những kiệt tác.
Có lần, bệ hạ bắt gặp tác phẩm của một nghệ nhân và lập tức bị cuốn hút.
Từ đó, hoàng đế bắt đầu thúc đẩy nghệ thuật thủ công hoàng gia, phong tặng danh hiệu nghệ nhân hoàng gia cho những ai xuất chúng, giao cho họ nhiệm vụ sáng tạo nghệ phẩm phục vụ đế quốc. Nhờ sự bảo trợ ngày càng lớn của hoàng đế, trình độ nghệ thuật hoàng gia đạt đến tầm cao chưa từng có.
Những tác phẩm tinh xảo do các nghệ nhân này chế tác không chỉ làm say đắm các bậc đế vương mà còn khiến thần linh trên cao rung động. Các vị thần ban phước lành cho những tác phẩm chạm đến lòng họ, những nghệ phẩm được ban phước ấy có thể trao cho con người năng lực sử dụng quyền năng của thần linh.
Sự xuất hiện của một tạo vật thấm nhuần thần lực được muôn dân hân hoan chào đón. Họ tôn vinh vị thần đầu tiên ban phước lành cho báu vật này và đặt tên nó là “Ashtarte”.
Khi danh tiếng của đế quốc ngày càng vang xa, hoàng đế đã lợi dụng quyền năng của các Ashtarte thực hiện tham vọng bành trướng lãnh thổ. Thế nhưng, bi kịch ập đến khi vị đại nghệ nhân hoàng gia dốc cạn sinh mệnh, tạo nên kiệt tác cuối cùng của đời mình.
Tuyệt tác ấy – một tạo vật mang ý nghĩa có thể thay đổi vận mệnh con người – là minh chứng cho tay nghề siêu việt của một bậc thầy huyền thoại. Vẻ đẹp hoàn mỹ và giá trị vô song của nó vĩ đại đến mức thần linh đã truyền xuống thần điện một thánh dụ:
[Kẻ sở hữu Bình minh của Ashtarte ắt sẽ là vầng thái dương soi sáng đế quốc.]
Danh hiệu “Bình minh” được trao cho kiệt tác vĩ đại nhất trong số các Ashtarte, nhanh chóng trở thành biểu tượng quyền lực tối thượng. Bình minh của Ashtarte được hoàng thất canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, đến mức ngay cả thần dân trong đế quốc cũng không biết nó thực sự là gì.
Liệu đó có phải một pho tượng nữ thần tráng lệ?
Hay một bức tranh khắc họa nền văn minh huy hoàng? Phải chăng là hộp nhạc ngân vang những khúc ca thiên giới. Hoặc cũng có thể đó là một thanh kiếm được rèn giũa hoàn mỹ. Một tấm thảm thêu kể lại huyền thoại của thần linh cũng rất xứng đáng với danh hiệu Bình minh.
Hoặc có lẽ… chỉ là một chiếc nhẫn nhỏ bé, nạm đầy kim cương lấp lánh?
Sự tò mò của thần dân trong đế quốc về lời tiên tri càng ngày càng tăng lên, nhưng hoàng thất vẫn im lặng. Hoàng đế người sở hữu báu vật ấy, được lời tiên tri tiếp thêm sức mạnh, mạnh mẽ mở rộng lãnh thổ bằng cách phát động chiến tranh với các quốc gia láng giềng.
Đế quốc đang trên đà phát triển, nhưng vấn đề của nó chính là sự thờ ơ của hoàng đế đối với dân chúng. Trong khi ông ta theo đuổi những tham vọng cá nhân, thay vì đặt sự phúc lợi của quốc gia và thần dân lên hàng đầu, cuộc sống của những người dân vô quyền ngày càng trở nên khốn khó.
Nhưng chỉ trích hoàng gia là hành động vô cùng nguy hiểm. Hoàng đế cao quý kia thực sự coi trọng các Ashtarte hơn dân chúng của mình ư? Dù là những báu vật thần thánh, nhưng sự bất mãn về sự hiện diện của các Ashtarte ngày càng gia tăng. Và rồi, một kẻ trộm bóng ma đã xuất hiện.
Một kẻ trộm táo bạo đầy hào nhoáng, luôn gửi lời nhắn trước mỗi lần ra tay. Những phi vụ thành công chỉ nhắm vào giới quý tộc, kỳ lạ thay lại mang đến thực phẩm cho khu ổ chuột, dần dần cải thiện cuộc sống của những người nghèo khổ. Và từ đó một tin đồn bắt đầu lan truyền khắp đế quốc:
“Nếu tên trộm bóng đêm ra tay, chẳng ai lo bị đói nữa!”
Điều kỳ lạ là sau mỗi vụ trộm, một ân nhân bí ẩn lại xuất hiện. Dù danh tính vẫn chưa được tiết lộ, người dân trong đế quốc đã có những suy đoán riêng. Nhờ vậy, danh tiếng tên trộm bóng đêm ngày càng vang xa.
Một tờ báo tư nhân đã thu thập được những bức thư thông báo mà giới quý tộc cố tình giấu kín. Đáng chú ý, tất cả các vụ trộm được dự báo đều nhắm vào những quý tộc sở hữu Ashtarte. Lối hành văn trong thư tựa như những lời tiên tri không thể sai lệch.
Tờ báo công bố những bức thư này đã nhanh chóng vươn lên vị trí hàng đầu nhờ những bài viết về siêu trộm, đưa danh tiếng của hắn lên đỉnh cao chưa từng thấy. Và bài báo làm nên tên tuổi của họ đã viết như sau:
…ᘛ⁐̤ᕐᐷ…ᘛ⁐̤ᕐᐷ…ᘛ⁐̤ᕐᐷ…
Siêu trộm bóng đêm nha, ảnh nì t làm lâu rồi quên sửa…