Siêu Trộm Đánh Cắp Bình Minh - Chap 11

Aeon quay lại nhìn Chloe, hỏi: “Thôi, bỏ qua chuyện ấy đi. Người ngồi kia là sao?”

Chloe, người đã chăm chú quan sát từng cử chỉ, lắng nghe mọi ngữ điệu và lời nói của họ, đứng thẳng người và lịch sự giới thiệu: “Tôi là Chloe Evanchester, thưa Monsieur Worth.”

“À, là chàng trai bị quạ mổ mấy ngày trước.”

Cụm từ chàng trai bị quạ mổ thì đúng sự thật, nhưng lại có gì đó khiến người nghe khó chịu vô cùng. Dorothy, người luôn dạy dỗ các cháu cách cư xử đúng mực, cảm thấy cần phải sửa lại điều này.

“Thưa ngài, gọi cậu ấy là chàng trai bị quạ mổ có vẻ hơi…”

“Không đúng à? Mà người này ở đây nghĩa là đã được chọn làm bác sĩ điều trị, đúng không?”

“Ngài nói đúng, nhưng…”

Chloe nhạy bén nhận ra sự thay đổi đáng kể trong thái độ của Aeon – từ lịch thiệp ban đầu, hắn bỗng gạt bỏ mọi nghi thức xã giao ngay sau khi thuê được người. Điều khiến y tò mò hơn là câu nói dở dang của Dorothy, bị ngắt quãng bởi sự xuất hiện của Aeon. Chloe đoán đó hẳn là lời cảnh báo kiểu: “Chủ tịch khá là… thẳng thừng đấy.”

Aeon ngồi xuống ghế đối diện Chloe, lướt qua các tài liệu bày trên bàn. Sau khi nhanh chóng xem qua sáu tờ giấy, Aeon không tìm thấy điểm gì lạ, hắn ném chúng ra mép bàn, rồi tuyên bố:

“Tôi sẽ không bình luận thêm nữa vì đây là quyết định của Dorothy. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đây mỗi tuần vào giờ này. Dorothy, đây là lần kiểm tra cuối của bà ở Đế quốc.”

Sau khi nói xong, Aeon liếc nhìn Dorothy rồi bắt đầu tháo cravat của mình ra. Cử chỉ này báo hiệu việc bắt đầu kiểm tra sức khỏe. Hắn từ từ cởi bỏ áo khoác ngoài, xếp gọn bên cạnh mình. Một màn trình diễn thoát y không báo trước bất ngờ xuất hiện trước mắt Chloe.

“Tuần nào cũng chứng kiến cảnh này thiệt hả…”

Mọi chuyện diễn ra rất nhanh và không có lời giải thích nào. Trong lúc Chloe há hốc mồm không tin nổi, đôi tay điêu luyện của Aeon đã nhanh gọn cởi áo sơ mi, lộ ra phần thân trên trần trụi

Dưới ánh sáng, thân hình vạm vỡ của Aeon hiện lên với những đường nét cơ bắp săn chắc, nhưng ánh mắt Chloe nhanh chóng bị hút vào những vệt sẹo trắng cắt ngang làn da hắn. Những đường sẹo chằng chịt là vết tích kể lên một quá khứ đầy khốc liệt, khiến da thịt tả tơi đáng sợ.

Không rõ những vết thương ấy đến từ đâu. Có vết sâu hoằm như vết vuốt thú dữ, có đường gọn gàng như vết gươm qua da thịt. Mạng lưới sẹo dày đặc ấy chỉ phơi bày một phần câu chuyện đời hắn. Có một vài vết hồng tươi còn mới, như thể vừa mới xuất hiện mấy ngày trước.

Dorothy, đứng phía sau Aeon, ra hiệu cho Chloe vẫn còn đang im lặng.

“Ngài, lại đây.”

Chloe hơi do dự tiến lại gần, mắt dừng trên đôi vai rộng của người đàn ông. Aeon với tay lấy tách trà trên bàn, để lộ tấm lưng bị ghế sô pha che khuất trước đó.

Một hình xăm màu tím phủ lên vết sẹo trên tấm lưng rộng lớn của hắn. Họa tiết kỳ lạ – cỡ bằng bàn tay người lớn – hiện lên rõ nét dưới ánh đèn: những hình tam giác nhọn hoắt đan xen cùng vòng tròn hoàn hảo và hình vuông cân đối, tạo thành mạng lưới hình học chặt chẽ. Đây là biểu tượng của Đền thờ Tipurya.

“…Đây có phải là lời nguyền của Tipurya không?”

“Thực ra, nói cho đúng, đây là một đặc điểm của Hannarai.”

Vết thương do Ashtarte gây ra khiến Dorothy nhớ đến các biểu tượng của Tipurya. Khi bà dùng ánh mắt sầu bi nhìn theo chúng, đưa tay che miệng, chìm trong suy tư.

Chloe, người quan tâm nhiều hơn đến Aeon hơn thay vì Hannarai, giả vờ chú ý vào họa tiết cùng Dorothy và hỏi:

“Ngài đã làm gì vậy, Chủ tịch? Những vết cắt này trông còn nghiêm trọng hơn cả họa tiết Hannarai trên cơ thể ngài. Ngài đã tham gia chiến tranh sao? Rốt cuộc ngài đã những gì mà có  vết thương như thế này?”

“Chà, có vẻ bác sĩ chọn đúng người rồi đấy, chưa gì đã bắt đầu càm ràm tôi rồi. Thường những ai nhìn thấy cơ thể tôi đều chỉ im thin thít mà thôi. Dorothy quả thực đã chọn đúng người kế thừa, y như bản sao của bà luôn này.” 

Vai của Aeon khẽ run lên vì vui vẻ. Dorothy, bối rối trước điều làm hắn thấy buồn cười, nhắm mắt lại, lắc đầu ngạc nhiên nói: “Nếu ngài không muốn nghe phàn nàn thì đừng làm loạn nữa. Thôi, chờ một chút, tôi sẽ đi chuẩn bị thuốc thảo dược cho ngài.” 

Nói xong, Dorothy vội vàng rời khỏi phòng khách. Ngay khi bà bước ra khỏi cửa, bầu không khí chợt trở nên ngại ngùng, vì sự hiện diện của Dorothy chính là chất xúc tác làm dịu bớt không khí. Tuy nhiên, Chloe đã tận dụng cơ hội này, không để im lặng chiếm lấy cuộc trò chuyện. Y hỏi:

“Ngài có thể cho tôi biết nguồn gốc của những vết sẹo này không?”

Aeon vẫn dán mắt vào khoảng không phía trước, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt mãnh liệt của Chloe đang đốt sau gáy mình. Hắn chậm rãi nhấp ngụm trà, giọng lạnh như băng:  

“Chỉ là… thành tựu cuối cùng của một kẻ ngốc trước khi chết mà thôi.”

Người đàn ông này rốt cuộc là ai?

 

***

 

[Không biết nữa, hắn thậm chí còn không tiết lộ chính xác cho bác sĩ biết sao lại có mấy vết sẹo đó, mắc gì nói nửa vời vậy? Chắc chưa đến lúc, dù sao, Astar cũng đã thâm nhập vào được rồi. EM tin chúng ta sẽ khám phá được sự thật và hiểu tại sao hắn lại nhắc đến Bình Minh thôi.]

“Ê mà hỏi cái, EM đang ở đâu đấy? Bình thường hay ghé xưởng lắm mà, sao mấy nay không thấy bóng dáng đâu hết…”

Ngay lúc đó, giọng Shan vang lên qua ống nghe Vivian đang cầm.

[Là Astar! Tôi tìm thấy hắn rời!]

[Ôi trời, Shan đang trưởng thành rồi. Anh ta giỏi trò tìm kiếm hơn rồi đó.]

Những âm thanh tiếp theo ồn đến mức át cả giọng Chloe, Vivian siết chặt ống nghe, hét lên:

“Nghĩa là sao? Em đang ở đâu đó Chloe? Chloe?”

Vivian vừa nghe được câu trả lời của Chloe, tín hiệu cũng mất ngay lúc đó. Sau một hồi chờ đợi, dù có lớn tiếng như nào cô cũng không nghe đầu dây bên kia ừ hử gì nữa. Vivian đặt ống nghe xuống, ngắm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, bắt đầu thở dài: 

“Lại trên trời rồi. Không biết lần này nó định làm gì nữa đây.” 

Chuyện làm Vivian tò mò phải được kể từ lúc Chloe – vừa lên chức bác sĩ – rời khỏi nhà Dorothy…

?️?️?️?️?️?️?️?️?️?️?️?️?️?️?️

Chloe kéo vành mũ che khuất mặt, sập vai cẩn thận bước qua cơn bão tuyết 

Khi nhận ra không thể gọi được chuyến xe nào, Chloe quyết định vào một quán cà phê gần đó trước tính sau. Trong quán rất đông, chật kín những người đang tìm nơi trú trước cơn tuyết rơi không ngớt bên ngoài như y.

Giữa đám đông, có những người rất nổi bật. Có một tiểu thư đang loay hoay gấp vạt váy phồng của mình trước khi ngồi, cùng hai hầu cận bên cạnh mướt mồ hôi giúp đỡ. Ngoài ra, còn có một quý ông và quý bà đang nhăn mặt nhìn xung quanh, có vẻ không ưng bầu không khí quán này lắm thì phải.

Sức mạnh của mẹ thiên nhiên đúng là vô đối. Mẹ có khả năng khiến những học giả ẩn dật trong môi trường học thuật kín đáo, phải tụ lại với nhau. Biến những người thường chỉ đến những salon có không gian đặc biệt, trở thành bạn trò chuyện với nhau những người khác tại quán cà phê công cộng, bởi lẽ lúc này tất cả đều có chung suy nghĩ tìm nơi trú qua cơn bão tuyết bên ngoài.

“Ể? Kia là…”

Mái tóc ngắn màu lam đậm, đôi mắt đỏ như bí ngô cháy và khuôn mặt luôn cau có kia. Không thể nhầm được, đó chính là thám tử Shan, kẻ nổi tiếng theo đuổi Astar nhiệt tình hơn cả tình yêu.

Shan đang nghiêm túc trò chuyện với người bên cạnh, hai tay đan lại che khuất miệng, khiến Chloe không đọc khẩu hình miệng được.

Vì vậy, Chloe vờ tìm chỗ ngồi, đi ngang qua khẽ liếc người trước Shan.

“…Wow.” Y không kìm được thốt lên.

Một người phụ nữ xinh đẹp đến ngỡ ngàng đang ngồi đó. Dù đang mặc chiếc váy cũ rách, nhưng khuôn mặt cô vẫn toát lên vẻ thanh tú tự nhiên.

Ai mà ngờ người vừa ráo riết truy lùng Astar như Shan lại gặp được một người phụ nữ như vậy cơ chứ? Hmm… Cũng dễ hiểu thôi, Shan chưa lập gia đình, tích cách cũng không tồi mà.

Có vẻ việc Shan không bắt được Astar và khả năng hẹn hò của anh ta chẳng liên quan gì đến nhau. Chloe từng nghĩ Shan không giỏi trong việc “bắt giữ” bất cứ điều gì, dù là tội phạm hay trái tim người khác.

Dù Chloe rất muốn trêu Shan nhưng đã ráng kìm lại. Y không thể hành động bốc đồng được, nhưng cứ cho qua thì không cam lòng chết được. Thế là Chloe lặng lẽ lui vào nhà vệ sinh, khoá cửa lại.

Cạch—

Nắp đồng hồ quả quýt trong tay Chloe bật mở.

“Tiền bối! Là tiền bối Shan phải không?”

“Ronald à?”

Trong lúc trò chuyện với người phụ nữ, Shan nghe được ai gọi quay đầu lại. Có một người đàn ông ướt đẫm đang đứng cạnh lò sưởi hong khô người – là Ronald,  cảnh sát cấp dưới trong sở cảnh sát.

Ronald tiến tới bàn của Shan, phủi áo choàng với vẻ đầy thích thú.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo