Siêu Trộm Đánh Cắp Bình Minh - Chap 12

“Tuyệt ghê, bất ngờ không? Em không nghĩ chúng ta lại gặp nhau ở đây. Ai đoán  được cơn bão tuyết sẽ đến bất ngờ như vậy? Em không tin mình sẽ bị kẹt lại luôn.” 

“Chẳng phải hôm nay cậu có ca trực ở văn phòng à?”

Shan nhớ như thế. Anh nhìn sang đồng hồ đeo tường, thấy chưa đến thời gian tan, lúc nhíu mày cố hồi tưởng lại ký ức mơ hồ, Ronald đột nhiên càu nhàu một đống thứ:

“Em nói này! Sao ủy viên lại bắt em làm việc vặt trong cái thời tiết lạnh thấu xương này chớ? Nghỉ phép hằng năm của em để làm việc vặt thôi á? Rõ ràng là ổng đâu có quan tâm gì những người mới như em. Lúc em gợi ý để Cale làm, ủy viên nhất quyết bảo là thằng nào rảnh thì đi…”

“Được rồi, tôi hiểu rồi, đủ rồi.” Shan cắt ngang. Cậu ta nói một tràng như chỉ chờ được hỏi. Khiến Shan đau đầu, hạt giống băng giá sẵn sàng nở ra.

“Hehe.”

Người phụ nữ ngồi đối diện Shan khẽ cười trước màn trò chuyện thú vị giữa họ, rồi dùng bàn tay mịn màng, không chút chai sần nâng tách trà lên. Ánh mắt  Ronald hướng về phía người phụ nữ, không thể che giấu được nỗi phấn khích.

“Trời ơi, quý cô đây là ai vậy? À, xin thứ lỗi, lẽ ra tôi phải tự giới thiệu trước. Tôi là Ronald Linton, là đàn em học hỏi và làm việc dưới hướng dẫn của đàn anh, và tôi không ngờ đàn anh lại đang hẹn hò với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy. Các đồng nghiệp của tôi cứ đoán đàn anh sẽ  mải mê theo đuổi Astar đến mức chẳng thèm nghĩ đến chuyện yêu đương, huống chi là kết hôn…”

“Ronald. Im đi!”

Pfft. Không phải Ronald, mà là Chloe giả dạng thành Ronald, thầm cười khúc khích trước phản ứng của Shan.

Chloe thầm thấy may mắn vì Shan có một cậu đàn em ồn ào thú vị như vậy trong phòng ban.

Và đương nhiên, khi Shan quay về đồn cảnh sát, anh ta sẽ nhận ra người mình trò chuyện nãy giờ không phải Ronald thật, nhưng vậy thì sao? Đến lúc đó kẻ giả mạo y đây đã cao bay xa chạy rồi.

Mặt Shan đỏ bừng đuổi theo Chloe đang tìm cách trốn đi.

Mình có nên trêu anh ta thêm tí nữa không ta?

Chloe định làm vậy thì chợt ngừng suy nghĩ ấy lại.

Lý do là vì Shan, người đã yêu cầu Chloe im lặng, bất ngờ kéo Chloe ngồi vào cạnh mình.

Ui má, chuyện gì vậy? Bình thường anh ta sẽ bảo mình biến đi ngay mà?

Chloe mở to mắt bối rối nhìn Shan, nhìn biểu cảm này, dù mẹ Ronald ở đây chắc cũng không thể nhận ra đây là hàng giả đâu.

Shan khẽ đẩy vai y, dúi nhẹ đầu Chloe xuống, rồi thì thầm vào tai y: “Lễ phép vào, đây là phu nhân của Hầu tước Auguste.”

“Cái gì?”

Ánh mắt ngạc nhiên của Chloe là hoàn toàn thật.

Người phụ nữ trước mặt họ chính là vợ của Hầu tước Auguste – chiến binh xuất sắc giành được lòng tin của hoàng đế, nhờ vào những công trạng lập được trong các cuộc xung đột lãnh thổ đang diễn ra. 

Sau tin tức về Astar và Hoàng đế, Hầu tước Auguste là cái tên xuất hiện nhiều nhất trên các trang báo.

Chloe nhìn vào đôi mắt chân thành của Shan, cảm thấy thông tin này chắc hẳn đáng tin. Y nghiêng đầu, liếc nhìn người phụ nữ ngồi đối diện. Cô khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng và khiêm tốn. Chloe lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng nắm lấy cơ hội trêu chọc Shan.

“Em biết ngay mà, em đã nghĩ nghĩ phu nhân đây cực kỳ, cực kỳ vượt ngoài mức mong đợi, hai người ở cạnh nhau cứ như đôi đũa lệch á…”

“Tôi sẽ giao nhiệm vụ này cho Ronald và tôi. Dù vẻ ngoài cậu ấy có vẻ không mấy đáng tin, nhưng tôi cam đoan chuyên môn của cậu ấy rất thích hợp cho nhiệm vụ này.”

“Gì cơ? Em phải chịu trách nhiệm cho cái gì?!”

Một diễn biến bất ngờ ập đến, Shan – người thường yêu cầu đàn em mau đi moi manh mối về Astar – đột ngột kéo y lại. Chloe liếc nhìn đồng hồ, thấy đã sắp đến giờ tan ca.

Một phu nhân quý tộc che giấu thân phận bằng cách khoác lên người trang phục giản dị, đến gặp Shan một cách thầm lặng chỉ cả hai biết. Có vẻ đây là hoạt động bí mật do cảnh sát tổ chức.

Khi Chloe đánh giá tình hình, Shan nghiêng người và thì thầm:

“Nhiệm vụ này liên quan đến việc hộ tống tác phẩm của Nghệ nhân Lutz. Phu nhân yêu cầu càng ít người càng tốt.”

“Tác phẩm của Nghệ nhân Lutz?”

Lòng Chloe chợt rộn lên, là tác phẩm của Lutz đấy!

Ý định ban đầu ghé vào trêu tí rồi lặng lẽ rời khỏi quán cà phê của Chloe biến mất.

Ngài Lutz, nghệ nhân hoàng gia nổi tiếng với kiệt tác “Bình Minh của Ashtarte”. Ai ai cũng biết tên của ông gắn liền với danh hiệu Ashtarte. Và một thập kỷ kể từ khi ông qua đời, danh hiệu nghệ nhân hoàng gia vẫn còn bỏ trống. Không một ai có thể so bì được với tay nghề vô song của ông.

“Ý phu nhân là nó là một Ashtarte sao?”

“Không, thưa Monsieur. Liệu nó có phải là một Ashtarte hay không vẫn chưa được xác định. Tuy nhiên, đây chắc chắn là tác phẩm của ông ấy, vì chính tay hoàng đế đã tặng Hầu tước một kiệt tác của Lutz để vinh danh công trạng chiến tranh của ngài ấy.”

Tác phẩm được tạo ra dưới bàn tay của người nghệ nhân vĩ đại, có thể được thần linh trên cao ban phước lành, thật sự cuốn hút Astar.

Nghĩ lại mới nhớ, cách đây khoảng năm năm, Chloe đã từng đọc được tin Hầu tước Auguste được hoàng đế tặng một tác phẩm của Lutz. Tên của tác phẩm đó là…

“…Nếu là tác phẩm của Lutz, được hoàng đế tặng Hầu tước Auguste… chắc hẳn là Đôi Cánh Ngọc Lam nhỉ.”

Chloe chìm đắm trong hồi ức, nhớ lại bài báo mà y đã đọc cách đây năm năm. Bài báo ấy chỉ đề cập đến tên của tác phẩm tmà không nói rõ vật phẩm là gì.

Nghe vậy, nữ hầu tước nhìn y với vẻ ngạc nhiên: “Đúng thế, làm sao cậu biết tên nó? Cậu hiểu biết sâu rộng thật.”

“Tôi thấy nó trên báo vài năm trước. Đàn anh toàn nhắc tôi thu thập tất cả thông tin có thể liên quan đến Astar…”

Trên thực tế, tác phẩm của Lutz được xem là Ashtarte tiềm năng. Nữ hầu tước biết nó có thể thu hút sự chú ý của Astar – kẻ đang lảng vảng ngoài kia – nên đã tìm đến sự trợ giúp từ cảnh sát.

“…Tôi không ngờ cậu lại nghe lọt tai đấy, tôi hơi cảm động.” Shan thừa nhận, một biểu cảm hiếm hoi của niềm vui xuất hiện trên khuôn mặt anh. Ronald – người thích sự hấp dẫn của các tạp chí mới hơn là nỗi hoài niệm với các tờ báo cũ – đã cho anh lý do để cảm thấy như vậy.

“Anh biết mà, em là kiểu người luôn có mặt khi cần thiết.”

Ánh mắt của Ronald dịu lại, hơi híp lại.

Chloe nhẹ nhàng nâng cằm, môi cong lên thành một nụ cười. Shan im lặng, anh thừa nhận Ronald đôi khi hành xử như con nít, nhưng trong khoảnh khắc này, cậu ấy rất đáng khen.

“Madame lo lắng về Astar, nên phu nhân đã bí mật liên hệ với cảnh sát. Chúng ta không thể để Astar phát hiện ra điều này, vì vậy chỉ có hai cảnh sát được phép tham gia. Cậu cũng biết Astar mà, nên chúng ta phải cẩn thận, kẻo thông tin lộ ra ngoài.”

“Đúng vậy.”

Hầu tước phu nhân cũng tập trung lắng nghe giải thích của Shan, gật đầu với vẻ lo lắng rõ rệt.

Khi thấy cảnh tượng đó, một làn sóng thương hại dâng lên trong lòng Chloe.

Biết sao được đây? Astar mà phu nhân sợ hãi lại đang đứng ngay trước mặt phu nhân nè.

“Tôi đã quyết định giao nó cho tổ chức Sương Mù ở Vương quốc phương Tây, nơi chứa kho báu của họ nổi tiếng chỉ đứng sau kho báu hoàng gia, ngay cả Astar cũng không thể xâm nhập được.”

“Vậy là chúng tôi sẽ theo phu nhân đến Vương quốc phương Tây? Nếu chọn đường bộ ít nhất cũng mất bảy ngày. Hơn nữa, với mặt đất đông cứng như thế kia, chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian hơn…” Chloe thở dài trong lòng. Y phải đến vương quốc khác trong vòng một tuần nữa, ngay lúc mới kiếm được việc!

Shan nhìn ra sự bối rối của Chloe, lắc đầu và chỉ lên trên.

“Không, chúng ta sẽ đi bằng đường không. Khi tuyết ngừng rơi, các khinh khí cầu sẽ hoạt động trở lại, chúng ta sẽ khởi hành ngay lập tức. Càng nhanh càng tốt. Hơn nữa, chưa có thư thông báo nghĩa là   ta vẫn chưa bị Astar phát hiện.”

Shan nhỏ giọng nói, sau đó đẩy ghế đứng dậy.

“Không cần phải quay lại đồn cảnh sát; nhiệm vụ của cậu mới chỉ bắt đầu. Tôi sẽ thông báo với ủy viên cậu sẽ đi cùng tôi.”

Nếu Shan liên lạc với đồn cảnh sát, trò giả mạo của Chloe và kế hoạch chôm Đôi Cánh Ngọc Lam của y sẽ tan theo mây khói.

Anh ta sẽ yêu cầu Ronald, người y vừa “gặp ngoài kia” có lẽ đang ngáp dài và giải ô chữ ở đồn cảnh sát, tham gia một nhiệm vụ bí mật á?

Chloe túm lấy vai Shan, ép anh ngồi lại vào ghế.

“Không, không. Anh cứ ở đây đi tiền bối. Em cần thảo luận một việc vặt với ủy viên, nên sẽ quay lại đồn cảnh sát. Anh còn chuyện cần bàn  với Madame mà ha?”

“Ồ, cậu muốn nói chuyện với ủy viên à?” Shan, được Chloe ấn lại vào ghế, gật đầu đồng ý. 

Y để Shan tiếp tục trò chuyện về nhiệm vụ, còn mình đến quầy yêu cầu gọi điện.

Chủ quán chỉ y đến chỗ điện thoại gần phòng vệ sinh. Khi đến nơi, Chloe mỉm cười, hắng giọng sao cho ổn áp rồi quay số gọi vào số tổng đài. Sau vài giây kết nối, y yêu cầu tổng đài chuyển tiếp cuộc gọi đến đồn cảnh sát.

[Đồn cảnh sát đây, chúng tôi có thể giúp gì cho bạn?]

Giọng của nhân viên tiếp tân vọng qua điện thoại, Chloe vội vàng ghi chú vào một tờ giấy từ tay áo, giả giọng lên tiếng.

“Tôi là Điều tra viên Shan Hardt từ Đội Điều Tra 3, Phòng Tội Phạm Tình Báo của Đồn Cảnh Sát. Tôi muốn nói chuyện với ủy viên.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo