Siêu Trộm Đánh Cắp Bình Minh - Chap 21

Chloe bỗng nhận thấy cơ thể đang tràn ngập sự mệt mỏi. Toàn thân đau nhức, đầu óc nhức nhối, còn tâm trí mơ hồ như bị bao phủ bởi một màn sương dày đặc, khiến những tế bào não vốn không ngừng hoạt động của y dần tê liệt.

Có lẽ chuyến đi đột xuất – ba tiếng bay trong tiết trời đông giá rét, rồi lại đến thẳng đây mà chẳng được nghỉ ngơi – tất cả đã dồn nén thành tình trạng kiệt sức hiện tại.

Không nghi ngờ gì nữa, mình bị cảm rồi.

Dù không phải bác sĩ thật sự, nhưng chẩn đoán lần này của y hoàn toàn chính xác.

Chloe nhanh chóng kiểm tra tình trạng của mình rồi lùi lại khỏi Aeon, đưa tay áp lên trán. Dĩ nhiên, cậu chẳng thể cảm nhận được sự khác biệt về nhiệt độ – bởi cả lòng bàn tay lẫn vầng trán đều nóng như nhau. Nhưng đối với Aeon, bàn tay Chloe chạm vào lưng hắn như một thanh sắt nung đỏ.

Ngay khi nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình trạng này, toàn thân Chloe bắt đầu gửi đi những tín hiệu cầu cứu. Cảm giác như có ai đó vừa giáng một cú đấm vào đầu vẫn chưa đủ, giờ đây mọi thứ xung quanh y bắt đầu xoay tròn. Tuyệt vời luôn.

Aeon liếc nhìn Chloe như sắp bốc hơi vì nóng, rồi đề nghị:

“Anh muốn ngồi nghỉ một lát không? Chắc Dorothy có để lại ít thuốc, tôi sẽ đi tìm xem.”

“À… không, cảm ơn, tôi ổn. Thân nhiệt tự nhiên của tôi hơi cao một chút thôi.”

“Giải thích kiểu gì vậy? Anh nói nhiệt độ đó bình thường với mình sao?”

“Ôi trời, nhìn đồng hồ kìa… Có vẻ tôi đã nán lại hơi lâu, xin lỗi vì đã gây phiền hà. Tôi phải đi ngay… À, đến lúc tôi phải rời đi rồi.”

Chloe vừa lắp bắp vừa liếc đồng hồ, khoác áo khoác vào rồi nhanh chóng hướng ra cửa. Bước chân y vững vàng, ánh mắt cũng trông sáng hơn trước.

Chỉ vài phút trước, Aeon còn cảm nhận rõ luồng nhiệt nóng hổi từ bàn tay Chloe chạm vào lưng mình, như thể đang bị bỏng. Vậy mà giờ đây, kỳ lạ thay, y lại trông hoàn toàn ổn. Anh ta không sao thật à?

“Vậy, giờ ngài có vẻ vẫn khỏe mạnh, thưa ngài Chủ tịch, nên tôi thấy không cần kê đơn gì, hẹn gặp lại ngài vào tuần sau.”

Chloe nói xong, mở cửa trước và phóng đi mất. Y rời đi nhẹ nhàng như nước chảy, để lại Aeon bất lực đứng nhìn theo từ xa.

く⁠コ⁠:⁠彡 く⁠コ⁠:⁠彡 く⁠コ⁠:⁠彡 く⁠コ⁠:⁠彡 く⁠コ⁠:⁠彡

Ngay khi cánh cửa khép lại, Chloe gần như khuỵu xuống vì kiệt sức.

Y rời khỏi nhà Aeon ngay khi nhận ra cơn bệnh đang ập đến – đó là quyết định sáng suốt nhất lúc này. Thà trở về nhà, nghỉ ngơi cho đến khi đầu óc minh mẫn trở lại, còn hơn cố nán lại trong tình trạng tâm trí rối bời.

Những kẻ giấu giếm bí mật thường vô tình tiết lộ sự thật vào những thời điểm trí óc yếu ớt đầy sơ hở, một mối nguy khôn lường với y. Đặc biệt là khi đối diện với kẻ tinh tường nhận ra lớp ngụy trang hoàn hảo của Astar kia.

Chloe dừng lại trên bậc cửa, luồn tay qua tóc, rồi khi đã bình ổn lại, y tiếp tục bước đi. Mình đã làm xong tất cả các việc cần thiết, giờ mình chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc thôi.

Nhưng lần này biết bao giờ mới về tới nơi? Hành trình đến đây đã ngốn mất gấp đôi thời gian dự tính, và chặng đường về chắc cũng chẳng khá khẩm hơn. Nhưng dù sao, việc cấp bách nhất lúc này là phải tìm được một chiếc xe ngựa.

Chloe loạng choạng bước xuống phố, vừa rẽ vào một con hẻm tối thì bỗng một bàn tay lạnh toát cầm chiếc khăn từ sau vụt tới, bịt kín miệng y.

Không biết ngươi là ai… nhưng làm ơn, không phải lúc này. Quá đủ cho hôm nay rồi…

Vừa dứt ý nghĩ ấy, thế giới của Chloe liền vụt tắt.

…⁠ᘛ⁠⁐̤⁠ᕐ⁠ᐷ…⁠ᘛ⁠⁐̤⁠ᕐ⁠ᐷ…⁠ᘛ⁠⁐̤⁠ᕐ⁠ᐷ…⁠ᘛ⁠⁐̤⁠ᕐ⁠ᐷ…⁠ᘛ⁠⁐̤⁠ᕐ⁠ᐷ

“…nhưng mà…”

“…không… tao đã bảo rồi mà.”

“…đồ ngu. Làm cho đàng hoàng vào…”

Những tiếng cãi vã gay gắt vang đến tai y từ đâu đó không xa.

Ba người đàn ông ư? Hay chỉ có hai? Chloe không thể phân định rõ ràng vì đầu y đang ong ong không dứt.

Với cơn đau đầu như búa bổ, mọi suy nghĩ của Chloe đều trở nên rời rạc và mờ nhạt. Y hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi thở nóng rực từ cơn sốt thoát ra qua kẽ môi. Chút không khí lạnh tràn vào phổi mang lại cảm giác dễ chịu thoáng qua.

“Haah…”

Hơi thở nặng nề thoát ra thành tiếng. Chloe cố gắng mở mắt nhưng chỉ thấy bóng tối. Lông mi cậu chạm vào lớp vải thô ráp đang bịt kín đôi mắt. Chloe thử cử động tay, cảm nhận được sự ma sát của vật cứng rắn, man mát đang siết tay mình – đó có thể là một còng tay kim loại.

Chloe thử cử động đôi chân. May mắn thay, chúng vẫn tự do. Có vẻ ai đó đã trải một tấm chăn mỏng trên nền sàn lạnh giá, và giờ đây hơi lạnh đang thấm qua lớp vải, áp vào gò má nóng bừng của y.

Một tấm chăn? Hiếu khách, chu đáo dữ he.

Cơn buồn nôn và choáng váng khiến Chloe phải nằm bẹp trên sàn. Ít nhất thì cái lạnh buốt từ nền đất cũng giúp y dần tỉnh táo.

Trên đường về nhà… mình đã bị tập kích từ phía sau. Nghĩ lại mà nhục dễ sợ. Bị bắt gọn như thế này thật chẳng giống Astar chút nào. Bình thường, mình đã phát hiện ra chúng từ trước khi chúng kịp ra tay. Nhưng cơn sốt… chính nó đã biến mình thành một tên ngờ nghệch, lộ ra biết bao sơ hở.

“Ư…”

Chloe vặn mình đau đớn, từng thớ cơ như bị thiêu đốt trong cơn sốt. Cơ thể cậu nóng ran tựa lò lửa, mỗi cử động đều khiến xương khớp rên rỉ như vừa trải qua một trận đòn thừa sống thiếu chết.

Trời ạ… Bệnh lúc nào không bệnh cứ nhè đúng lúc này. Cơn sốt đáng ghét! Nhưng dù có hối hận cũng không ích gì.

“…Hắn tỉnh rồi.”

“Được lắm.” – Một giọng khác đáp lại, tiếng bước chân dần đến gần – “Cuối cùng cũng mở mắt. Để xem chúng ta có gì ở đây?”

Giọng nói vọng lại từ xa rồi dần tiến lại gần cùng tiếng bước chân. Ánh sáng đột ngột tràn vào khiến Chloe nheo mắt lại, nhăn mặt sau một thời gian dài quen với bóng tối. Một gã đàn ông túm lấy tóc sau gáy, giật mạnh, kéo cơ thể rã rời của y ra sau một cách thô bạo.

“Ưa..!”

“Trông hắn vẫn chưa hẳn tỉnh, mày cho hít nhiều quá à?”

“Không, đúng liều đấy. Chắc lát nữa sẽ tỉnh. Ê, dậy đi chứ.”

“Hình như thị lực tên này bị gì ấy.Tác dụng phụ đấy à?”

“Không, chloroform đâu có tác dụng đó.”

Toàn thân rã rời vì đau nhức, giờ thêm da đầu đau điếng vì bị giật tóc, Chloe nheo mắt, lặng lẽ quan sát hai gã đàn ông mà không để họ nhận ra.

Hai gã mặc trang phục đủ tầm thường để hòa lẫn vào dòng người trên phố thủ đô, nhưng khuôn mặt lại hồng hào, thân hình đầy đặn – dấu hiệu rõ ràng của những kẻ sống trong nhung lụa. Giữa thời buổi này, giữ được dáng vẻ như vậy ngốn không ít tiền của đâu.

Đây là thời đại mà giới quyền quý khoe mẽ sự giàu sang qua từng đường kim mũi chỉ. Bọn họ tự hào thái quá về của cải, thà chết vì ngộ độc đường còn hơn để thiên hạ thấy mình khoác lên thứ vải thô rẻ tiền.

Vậy tại sao họ lại chọn bắt cóc người giữa thanh thiên bạch nhật, lại còn ăn mặc thứ trang phục chính họ vẫn khinh thường?

Trước mặt Chloe lúc này hai gã đàn ông: một lão to béo và một gã thanh niên vạm vỡ.

“Hắn tỉnh rồi, nhưng trông thảm hại quá. Người nóng như lò than. Mày chắc mình dùng đúng liều chứ? Nếu thằng này chết trước khi khai thác được gì thì coi như xong.”

Gã đàn ông thô bạo đập đầu Chloe vào vách gỗ. Chloe dựa lưng vào đó, cố ý làm lơ bọn chúng, ánh mắt hướng thẳng ra khung cửa sổ nhỏ.

Bên ngoài, màn đêm dày đặc bao trùm căn lều gỗ. Những thân cây đen kịt lờ mờ hiện qua khung cửa chứng tỏ họ đang ở tầng trệt. Trong phòng, duy nhất ngọn đèn dầu leo lét chiếu sáng, và… Xui thì thôi nhé, cơn cảm lạnh làm mũi y nghẹt cứng chẳng ngửi được mùi gì.

Tuyệt ghê, đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới luôn. Mình đang sốt như đổ lửa, toàn thân đau nhừ, bị bắt cóc trong tình trạng bất tỉnh, và giờ tỉnh dậy thì hai tay bị trói chặt sau lưng. Ít nhất đôi chân vẫn còn cử động được.

Chloe bật cười khẩy trước nỗ lực lạc quan yếu ớt của chính mình, dòng suy nghĩ đó mới mỉa mai làm sao.

Thấy vậy, gã đàn ông lớn tuổi vỗ nhẹ lên má y rồi nói:

“Còn cười được thế này thì chắc chưa chết được đâu. Này, quý ngài bác sĩ, bọn ta muốn hỏi đôi điều về bệnh nhân của bác sĩ đây.”

Lý do y bị bắt cóc cuối cùng cũng trở nên rõ ràng. Mọi chuyện đều do Aeon Worth gây ra. Chloe biết được nguyên nhân, toàn thân rung lên vì phẫn nộ.

Đồ khốn nạn Aeon. Nếu bọn này không giết ngươi thì ta sẽ làm thay chúng!

“Chú chắc chắn hắn là bác sĩ à? Căn nhà bọn họ gặp nhau trông như một ngôi nhà bình thường thôi, đâu phải bệnh viện. Nhìn kiểu gì hắn cũng giống bệnh nhân hấp hối hơn là bác sĩ.”

“Chắc chắn mà. Dorothy đã quay về Tây Quốc từ một tuần trước rồi, hắn chính là người thay bà ta.”

“Vậy thử xem sao, hử? Này, tỉnh lại rồi thì sao không khai ra chút đi?”

“…”

“Sao? Không nói được à? Hay để tao giúp mày khai thông cổ họng bằng cái này nhé?”

Gã đàn ông lớn tuổi rút từ trong áo khoác ra một khẩu súng lục, ngón tay thô ráp tháo chốt an toàn. Chloe, lúc này đang vật lộn để giữ cho đôi mắt mơ màng mở ra vì cơn sốt không ngừng dâng cao, bị gã túm chặt lấy cằm, các ngón tay thô kệch của gã ấn mạnh vào hai bên hàm khiến y buộc phải há miệng. Nòng súng lạnh lẽo đột ngột chạm vào răng rồi trượt sâu vào khoang miệng, kim loại lạnh va vào lưỡi khiến y rùng mình. Khi khẩu súng bị ấn chặt vào trong, Chloe cố gắng nhấc đôi mí mắt nặng trĩu của mình lên.

“Ưm…”

“..Ôi?”

Gã đàn ông trẻ hơn bất giác thốt lên một tiếng kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt: một người đàn ông điển trai với đôi mắt long lanh ngấn nước vì sốt và đau đớn, gương mặt ửng đỏ, đang thở gấp qua kẽ hở nhỏ giữa nòng súng và môi. Rồi, khi người đàn ông quyến rũ ấy khẽ nhướng hàng mi rũ nặng, đôi mắt ướt át lộ rõ sự kiên cường lẫn yếu đuối, tim gã thanh niên bỗng đập thình thịch, như lỡ mất một nhịp.

Gã nuốt khan, tiếng động khô khốc vang lên trong không gian tĩnh lặng. Quay sang đồng bọn, hắn hỏi với giọng đầy ẩn ý:

“Này, sốt thế kia chắc cái miệng nóng hổi của hắn dùng thích lắm đấy. Chú tránh ra chút được không?”

Nhưng người đàn ông còn lại chỉ cau mày, phun ra lời lẽ đầy khinh miệt:

“Muốn chết à? Đừng có mở cái mồm thối của mày trước mặt tao.”

Gã nhận ra sự ghê tởm của lão già dội vào mặt, không dám nói thêm câu nào, chỉ lầm lũi rút lui. Lão già dùng tay áo cũ kỹ lau vết nước dãi trên cằm Chloe, trong lúc lẩm bẩm:

“Với địa vị và gương mặt ưa nhìn thế này, hẳn không chỉ có phụ nữ mê mẩn cậu đâu. Nhưng hãy nhớ… tương lai xán lạn đó có thể tắt ngúm chỉ bằng một câu trả lời gian dối của bác sĩ hôm nay.”

Chán ghét thái độ bệnh hoạn của đồng bọn, lão ta rút khẩu súng khỏi miệng Chloe rồi ghé sát thì thầm bằng giọng đầy hăm dọa:

“Bọn ta chỉ cần biết một điều, tại sao tên Worth kia phải gặp bác sĩ mỗi tuần? Hắn mắc bệnh gì nguy hiểm đến thế? Nói đi, rồi ta sẽ tha mạng cho.”

 

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo