“…Vào đi.”
“Thứ lỗi cho tôi…”
Aeon bảo Chloe bước vào giữa bầu không khí ngượng ngập, chờ ở phòng khách chờ hắn chuẩn bị một lát, rồi nhanh chóng biến mất.
Chloe nghe lời, kiên nhẫn ngồi đợi trong phòng khách. Một lúc sau, Aeon quay lại, thân trên để trần, chỉ mặc chiếc quần dài trông như vừa khoác vội, một chiếc khăn vắt hờ trên vai lau mái tóc vẫn còn ướt. Dù trong phòng khá ấm, Chloe vẫn tự hỏi liệu ăn mặc kiểu đó đi loanh quanh không lạnh à?
“Ở đây chẳng có gì nhiều. Ngồi xuống, sưởi ấm đi.”
Sau một lúc vắng mặt, Aeon quay lại, trên tay cầm hai tách trà tỏa hơi nóng, hương hoa cúc dịu nhẹ lan khắp không gian.
Chloe lập tức bước tới, cầm lấy một tách y đoán là dành cho mình, rồi quay lại ghế ngồi.
Aeon chưa kịp đưa tách còn lại thì nó đã biến mất một cách đột ngột. Hắn nhìn bàn tay trống không của mình một lúc. Rồi ngước lên nhìn Chloe ngồi yên trên sofa, chậm rãi thưởng thức trà – động tác nhanh đến mức khó tin. Chloe nhấp một ngụm trà ấm nóng, rồi chân thành nói lời cảm ơn.
“Thật tuyệt, cảm ơn ngài. Ngoài kia lạnh đến buốt cả người, nhờ có thứ này, tôi nghĩ mình sẽ chịu đựng được thôi.”
Aeon ngồi xuống đối diện với Chloe, nhấp một ngụm trà, quan sát y và hỏi với giọng đều đều:
“Anh đến sớm vậy?”
“Vâng, tôi đã đi sớm một chút, vì sợ thời tiết làm trễ mất. Không ngờ lại lỡ tới quá sớm mất.”
“Chắc anh nghĩ trong nhà không có ai.”
“Ahaha… Vâng, đúng là hơi thất lễ thật.”
Một giọt mồ hôi lạnh rịn trên trán Chloe. Rõ ràng là y đến sớm tận ba mươi phút, thế mà còn nhấn chuông đến mức muốn hỏng cả chuông, thúc ép người đang tắm phải vội vàng ra mở cửa.
Khoan đã, tất cả là vì…. mắc gì hắn lên tàu sang Tây quốc cơ chứ? Làm người khác thấp thỏm muốn chết.
Có vẻ như Aeon cũng vừa trở về từ công việc ở Tây quốc.
Chloe rất muốn hỏi chuyện gì xảy ra khiến hắn phải trở lại đột ngột như vậy, nhưng Astar không biết hắn về, và Evanchester cũng không hay Aeon đã đi Tây quốc, vì vậy câu hỏi ấy chỉ đành lửng lơ chưa được thốt ra.
Bầu không khí im lặng bao trùm căn phòng.
Ánh mắt họ gặp nhau trong khoảnh khắc ấy; cái nhìn của Aeon sắc lạnh khi hắn nhấp một ngụm trà. Một sự căng thẳng ngượng ngập lan tỏa trong không khí khi Chloe nhận ra Aeon đang nhìn mình một cách im lặng. Cảm thấy không khí quá nặng nề, Chloe khẽ cười gượng, phá vỡ sự im lặng.
“Ngài có gì bận tâm à?”
“Anh đã đợi bên ngoài bao lâu rồi? Anh vẫn chưa ngừng run, có phải vẫn còn lạnh không?”
“Hả…?”
Chloe thốt lên một âm bối rối rồi nhìn xuống, y nhận ra Aeon đang nhìn những ngón tay run rẩy của mình. Khi nắm chặt tách trà ấm, tay Chloe vẫn còn run. Lạnh đến vậy sao?
“Không sao ạ, chỉ là những ngón tay tôi đang phàn nàn vì chủ nhà không ra chào sớm hơn thôi.”
“…”
“Đùa thôi, cảm ơn vì tách trà. Giờ, trước khi tôi kiểm tra, thưa ngài Chủ tịch, tôi có thể hỏi một câu không? Cảm xúc chủ đạo bị ảnh hưởng bởi Hannarai của ngài là gì? Thực chất, tôi muốn biết hành vi của ngài trong khoảng thời gian này.”
“Căm phẫn.”
“Ôi trời, Căm phẫn, thật ư?”
Chloe đặt tách trà rỗng xuống bàn, dừng lại một chút khẽ thì thầm khi nghe câu trả lời. Trong câu chuyện xưa, nạn nhân đầu tiên của Hanna – người cô thầm mến mà không được đáp lại – cũng mang trong mình sự căm phẫn. Jean từng nói đây là cảm xúc nguy hiểm nhất trong tất cả các trường hợp liên quan đến Hanna. Thử tưởng tượng một chàng trai khỏe mạnh đến thế trở nên tức giận,mất kiểm soát xem, đúng là vô cùng nguy hiểm. Chloe vuốt cằm, tiếp tục nói:
“Cảm xúc của con người là nhất thời; chẳng ai sống cả đời chỉ bị chi phối bởi một cảm xúc duy nhất. Thưa ngài Chủ tịch, cơn giận trở thành cảm xúc chủ đạo của ngài từ lúc nào?”
Chloe đặt câu hỏi một cách tự nhiên trong khi xem lại hồ sơ của Aeon mà Dorothy đã cung cấp. Giống như không có gì là vĩnh viễn, cảm xúc của con người cũng thay đổi như chiều gió, rất có thể cảm xúc giận dữ này chỉ là tạm thời. Tuy nhiên, câu trả lời của Aeon khiến Chloe phải bất ngờ.
“Đã hơn mười năm kể từ ngày tôi bị chiếc ô kia chạm vào.”
“Sao cơ?”
Chloe liếc nhìn lại hồ sơ của Aeon. Không tin nổi người này chỉ sinh sau y một, nhất là khi nhìn vào vóc dáng to lớn kia của hắn. Tuy nhiên, hồ sơ ghi chép rất rõ ràng; hắn thật sự nhỏ tuổi hơn Chloe. Điều này nghĩa là Aeon đã bị cảm xúc căm phẫn đeo bám từ ít nhất vào năm mười ba tuổi – một thập kỷ bị chi phối bởi một cảm xúc duy nhất.
Mối hận thù có thể sâu sắc đến mức nào mà lại khiến người ta giữ chặt nó suốt mười năm, từ thời thơ ấu cho đến lúc trưởng thành? Hơn nữa, mức độ nghiêm trọng của các triệu chứng có mối liên hệ trực tiếp với cường độ cảm xúc.
Nhìn vào cơ thể lực lưỡng đầy sẹo của Aeon, Chloe tự hỏi. Liệu những vết sẹo đó có phải là kết quả của tình trạng trên không? Nếu không được kiểm soát đúng cách, hắn có thể dễ dàng trở thành “tội phạm bạo lực nhất” trên các mặt báo.
“Có vẻ như Dorothy đã rời đi mà không nói lời nào. Nhìn phản ứng của anh, tôi biết anh hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của bệnh nhân mình đang chăm sóc. Nếu thấy ngần ngại xử lý một quả bom hẹn giờ như tôi, cứ nói ngay. Không ai chỉ trách anh đâu.”
“…Một quả bom hẹn giờ?”
“Ai từng chứng kiến tôi dưới ảnh hưởng của Hannarai đều nói thế, không phóng đại.”
Ngay lúc đó, sự nghi ngờ của Chloe đã được xác nhận. Nếu xảy ra sự cố dưới ảnh hưởng của Hanna, bác sĩ điều trị sẽ phải chịu trách nhiệm. Nhớ lại việc Dorothy vội vã rời đi, Chloe lắc đầu và nói một cách kiên quyết:
“…Một khi tôi đã nhận bệnh nhân, tôi sẽ theo đến cùng, dù bất kể chuyện gì xảy ra. Tôi có thể không bằng Bác sĩ Dorothy, nhưng xin ngài cứ yên tâm, tôi sẽ làm hết sức mình.”
“Lòng can đảm của anh đáng khen đấy,” Aeon đáp lại.
Tất cả những gì tôi cần làm là cẩn thận tuân thủ kế hoạch chăm sóc Hanna. Đây là điều tôi phải làm vì Bình Minh. Giờ không phải lúc lo lắng về những tai nạn không lường trước được. Chloe nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khiêm tốn nở một nụ cười nhẹ trước lời khen của Aeon và hỏi:
“Thưa ngài, tôi có thể kiểm tra tình trạng của ngài được không?”
Aeon gật đầu, nghiêng người về phía trước. Chloe cầm theo cuốn sổ tay mình mang theo, tiến lại gần Aeon kiểm tra lưng – nơi tập trung nhiều vết sẹo nhất. Giữa vô vàn vết sẹo, biểu tượng Hannarai được in lên vùng da duy nhất không bị tổn thương như một biểu tượng kỳ dị.
Chloe khẽ dò theo đường nét của biểu tượng bằng ngón trỏ, nó vẫn giống như tuần trước.
“…”
Khoảnh khắc ngón tay Chloe chạm vào, Aeon liền cứng người lại.
“À, xin lỗi. Tôi lẽ ra phải báo trước khi sờ vào. Lưng ngài vẫn như trước, không có gì bất thường.”
“…”
Aeon không nói gì, chỉ lắc đầu. Kiệm lời ghê. Thấy không còn gì nói thêm, Chloe tiếp tục dò tay theo biểu tượng.
Cụ Jean từng nói nhiệt độ của biểu tượng sẽ hơi thấp hơn so với nhiệt độ cơ thể, nhưng làn da y chạm vào không chỉ lạnh, mà vô cùng lạnh.
“Theo nghiên cứu của tôi về Hanna, thay đổi cảm xúc chủ đạo có thể là một phương pháp nâng cao chất lượng cuộc sống.”
Liệu nhiệt độ có thay đổi theo từng khu vực không nhỉ? Chloe tự hỏi trong lúc tiếp tục vẽ theo hình tam giác ở trung tâm vòng tròn trên lưng Aeon, nhiệt độ trên tay vẫn lạnh lẽo từ đầu đến cuối.
“Hmmm… Ví dụ cho dễ hiểu, ngài có thể nuôi dưỡng tình cảm sâu sắc hơn với vợ mình thay vì với kẻ thù. Những cảm xúc quá phức tạp sẽ không hiệu quả, nên không cần quan tâm. Nếu thử dục vọng, quan hệ hôn nhân có thể được củng cố hơn. Việc xóa bỏ mối hận thù kéo dài suốt mười năm có thể không dễ dàng, nhưng chắc chắn rất đáng thử. Nhân tiện, ngài đã kết hôn chưa, thưa ngài Chủ tịch…?”
Rắc—
“…Ái chà! Ngài không sao chứ?”
Một tiếng nứt sắc bén bỗng vang lên, khi Chloe ngẩng lên, y thấy những mảnh vụn tách vỡ rơi trước mặt Aeon. May thay, nó đã hết trà, nhưng mảnh vỡ lớn trong tay Aeon chính là vật chứng minh nó đã vỡ trên tay hắn.
Chloe – người rất dễ giật mình tronh đêm – rút tay ra khỏi lưng Aeon, quan sát quanh phòng, muốn tìm chổi hay bất cứ gì để dọn dẹp mảnh vỡ. Ngay lúc đó, Aeon xoay người nắm lấy cổ tay y, lực tay đủ mạnh khiến Chloe ngã nghiêng.
Điều làm Chloe ngạc nhiên không phải cái nắm tay, mà vì cái lạnh tột cùng từ cái chạm tay của Aeon. Bàn tay của Aeon lạnh như chính biểu tượng trên lưng hắn. Thông thường, không có nghiên cứu nào cho thấy bệnh nhân mắc Hannarai lại có nhiệt độ cơ thể thấp như vậy, phải không?
Chloe – thông thạo về Hannarai hơn người thường – nhìn chằm chằm vào cổ tay bị nắm chặt trong sự kinh ngạc, rồi chuyển mắt sang Aeon.
Biểu cảm của Aeon trông rất lạnh lùng, giống hết cảm giác lạnh lẽo như đóng băng từ bàn tay hắn.
“À… Đây là sao vậy?”
Aeon nắm cổ tay Chloe, nhìn chằm chằm vào đôi mắt bạc của y. Lông mày hắn nhíu lại, khuôn mặt giận dữ đến mức y không hiểu ra sao. Cảm giác lạnh buốt từ da thịt trên cổ tay hoá thành cơn rùng mình chạy dọc sống lưng y.
Mặt Aeon trông rất căng, hắn đặt tay kia lên gáy Chloe kéo y lại gần. Khi Chloe đứng sững sờ, quá đỗi bất ngờ không kịp phản ứng, khuôn mặt Aeon từ từ chiếm lấy tầm nhìn y. Chỉ đến lúc đó, đầu óc Chloe mới tỉnh táo trở lại, cảnh báo một cách hoảng hốt.
Chờ đã, chờ đã. Cái gì đây? Cái gì đang xảy ra vậy? Cái quái gì thế?
Tất nhiên, Aeon vẫn tiếp tục hành động mà không đưa ra bất kỳ lời giải thích hợp lý nào, nhưng điều đó không phải là vấn đề. Điều khiến Chloe hoảng loạn là khuôn mặt của Aeon càng lúc càng tiến gần hơn. Khi Aeon tiến lại gần, Chloe cứng người nhắm chặt mắt lại.
“…”
Vài giây sau, một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa trên trán y. Khi Chloe cẩn thận mở mắt ra, y phát hiện Aeon đang nhăn nhó áp trán hắn vào trán mình. Sau một thoáng kiểm tra nhiệt độ, Aeon lùi lại và nói:
“Tôi gọi bác sĩ đến, chứ không phải bệnh nhân. Anh không nhận ra mình đang sốt à?”
“…Sốt ư?”