Siêu Trộm Đánh Cắp Bình Minh - Chương 25

“À, tôi còn loanh quanh đây một lúc nữa, nên khi nào xong việc thì vào phòng nghỉ gặp nhau nhé.”
 
“Ừ, được thôi…”
 
“Ừ, được thôi…”
 
Ngay sau lời của Vivian, cả hai người đàn ông cùng đồng thanh đáp lại. Họ lại trao nhau một ánh nhìn, trong đó thấp thoáng tia cạnh tranh. Thế nhưng Vivian chẳng hay biết mình vừa khơi lên sự căng thẳng ấy, rảo bước rời đi một cách vô tư.
 
Người đàn ông tóc nâu phá vỡ sự im lặng trước:
 
“Vivian... Ý tôi là, cô Hopkins, cô ấy quyến rũ thật.”
 
Thằng cha này ám chỉ gì đây?
 
“Nhưng cô ấy đã có người trong lòng rồi... Người như bác sĩ chắc chắn sẽ gặp được ai đó đáng yêu không kém thôi.”
 
Anh ta nói nhảm gì thế?
 
Người đàn ông tóc nâu hắng giọng rồi nói tiếp: “Ehem, dù sao thì, thưa bác sĩ, Tổng quản muốn gặp anh. Bác sĩ rời khu điều trị làm mọi người lo lắm ấy.”
 
“Tôi có thể hộ tống anh đi được không?”
 
Vừa nói, anh ta vừa nhã nhặn ra hiệu mời bước. Cử chỉ lịch thiệp này đối lập hẳn với sự căng thẳng ban nãy. Trên cùng xấp tài liệu anh cầm là hai tấm vé vở kịch nổi tiếng.
 
Chẳng lẽ anh ta định mời Vivian đi xem kịch?
Chloe quan sát anh ta, thận trọng đáp lại với vẻ lưỡng lự:
 
“...Được thôi, đi nào.”
 
Cả hai cùng bước đi, bầu không khí giữa họ vẫn có chút gượng gạo.
 
(⁠ノ⁠◕⁠ヮ⁠◕⁠)⁠ノ⁠*⁠.✧ (⁠ノ⁠◕⁠ヮ⁠◕⁠)⁠ノ⁠*⁠.⁠✧ (⁠ノ⁠◕⁠ヮ⁠◕⁠)⁠ノ⁠*⁠.⁠✧
 
Người đàn ông có vẻ vô tư dẫn Chloe quay trở lại khu điều trị. Thấy cả hai, Aeon người đang chờ y quay lại, cất tiếng hỏi:
 
“Vừa tỉnh dậy là bắt đầu đi tìm bệnh nhân khám rồi à? Trông có vẻ tỉnh táo đấy, cảm thấy thế nào rồi?”
 
“Thật ra tôi không cảm thấy quá tệ, nhưng bác sĩ của ngài nói ngài đang hơi cáu kỉnh vì vụ bắt cóc do chính ngài gián tiếp gây ra.” Chloe đáp, giọng cụt lủn.
 
Chloe nhìn thấy tên bác sĩ đưa mình đến khẽ rụt người, lo lắng khi nghe thấy lời này. Mà kệ chứ, kiểu gì Chloe cũng phải nói thẳng ra. 
 
Theo những gì Vivian nói, người đàn ông được gọi với danh xưng đứng đầu này, có mối quan hệ rất mật thiết với Sương Mù.
Hắn là kẻ nắm quyền Sương Mù? Hay chủ sở hữu bệnh viện? Không ngoại trừ khả năng này, vì thân là thành viên của Sương Mù Vivian lại không nhận ra hắn là ai.
 
Aeon lên tiếng xin lỗi Chloe.
 
“Tôi rất xin lỗi, tôi không nghĩ bọn Lindner… Tôi rất biết ơn vì mình không đến quá muộn… Không, đáng lẽ tôi không nên nói vậy, nhất là khi anh không khỏe… À, đồng nghiệp của tôi đã giới thiệu chưa? Đây là Roxwell.”
 
“Tôi xin lỗi vì lời giới thiệu muộn màng. Thưa bác sĩ, tôi là Roxwell Hart.”
 
“...Chloe Evanchester.”
 
Người đàn ông đứng sau lưng Chloe chìa tay ra, làm Chloe người vừa ngồi xuống, lại phải đứng dậy đáp lại hành động ấy. Roxwell là một người có vẻ ngoài hiền lành và đầy thu hút.
 
Đột nhiên, cái tên Roxwell chợt hiện trong đầu Chloe, hình như đã nghe ở đâu đó. Y nghĩ một lúc, bỗng nhớ lại cuộc hội thoại giữa Aeon và Dorothy.
 
“Còn Roxwell thì sao?”
 
“Cậu ta có năng lực, nhưng thiếu quyết đoán và cần sự hướng dẫn, không phù hợp với nhu cầu của ngài.”
 
“Không cần lo lắng, một bài kiểm tra đơn giản một tuần là được. Gọi Roxwell đi.”
 
Tên này suýt chút đã được chọn làm bác sĩ của Aeon. Nếu biết mình sẽ phải gặp kiếp nạn cỡ đó để trở thành bác sĩ cho hắn thì mình đã vứt moẹ vị trí này, tìm cách khác tiếp cận cho rồi!
 
Số lần Chloe hối tiếc trong đời chỉ đếm trên một bàn tay. Y luôn coi bất trắc là những phước lành bất ngờ, nhưng lần này là ngoại lệ, vì những quả đắng y chịu không phải do y gieo trồng.
 
“Bác sĩ à, lúc đến đây mạng anh như ngàn cân treo sợi tóc. Cơn sốt tàn phá cơ thể, máu trên cổ chảy không ngừng. Anh là bác sĩ cơ mà, ít nhất cũng phải biết tự chăm sóc mình chứ.”
 
Roxwell thường khiển trách người mới, một thói quen rất hợp với Vivian.
 
“Anh có biết anh đã ngủ suốt ba ngày không? May là sức đề kháng của anh tốt, mới tỉnh mà đã đi lại được rồi. Nhưng dù vậy cũng không nên quá sức.”
 
 “Vậy sao?”
 
“...Tôi thường không ép bản thân đến thế đâu, sao tôi lại phải trải qua chuyện này nhỉ?”
 
Sau khi chịu đựng mấy lời của tên bác sĩ, Chloe ngồi xuống, khoanh tay đối diện với Aeon.
 
Y ngã người ra ghế sô pha, tỏ thái độ. Dù Aeon là sếp của y, nhưng bắt y vờ như chưa có gì xảy ra, cung kính với hắn thì miễn.
 
“Ngài tìm thấy tôi bằng cách nào?”
 
“Tôi thấy hơi có lỗi sau khi anh rời đi, tôi đã nghĩ không thể để người bệnh sốt cao đi một mình như vậy, nên đã vội mặc đồ và đuổi theo.”
 
Hắn đã cố gắng đuổi theo càng nhanh càng tốt, nhưng Chloe đã biến mất. Tuy nhiên, dấu chân của y còn in lại trên tuyết, và ba dấu vết trong con hẻm đã hợp lại thành hai, dẫn đến bánh xe của một chiếc xe ngựa. Hắn tin chắc một trong chúng chắc chắn là của Chloe.
 
“Tôi định đến sớm hơn, nhưng cuối cùng lại thành ra như thế này.”
 
Aeon nghiêng đầu, lộ cổ ra và vỗ nhẹ lên đó. Chloe cũng chạm vào cổ mình, y sờ thấy băng gạc cùng một cơn đau nhói. Thằng khốn cắn y đêm đó cắn mạnh đến mức Chloe tưởng gã là ma cà rồng không đấy.
 
“Vậy ngài đã giết gã...?”
 
“Một cái miệng đã đủ biết ai đứng sau chuyện này rồi.” Giọng điệu thờ ơ của Aeon cho thấy hắn đã quen với những sự kiện như thế này.
Điều này nghĩa là chỉ cần ở cạnh hắn, y sẽ luôn trong tình trạng bị đe dọa đến tính mạng?
 
“Tôi hứa, không có lần sau.”
 
Aeon nhìn thấu suy nghĩ của Chloe, đưa ra một lời đảm bảo không mời mà đến. Biểu cảm của Chloe chắc hẳn đã phản ánh cảm xúc của y. Dĩ nhiên, có lý do khiến Chloe lại nhìn hắn như vậy.
 
“Ngài chắc không?”
 
“Chắc, yên tâm đi, điều ít nhất tôi có thể làm là đảm bảo an toàn cho anh.”
 
“Ngài đâu thể chỉ phái một vệ sĩ đi theo tôi.”
 
“Đừng lo lắng, và cảm ơn vì đã giữ kín tình trạng của tôi. Tôi biết anh đã không cho bọn chúng biết bệnh tình của tôi. Có vẻ tôi đã bị gán mác hypochondriac, nếu là thật, chắc Dorothy sẽ rất cảm động.”
 
Hắn, một kẻ hoang tưởng mắc bệnh ư… Aeon trầm ngâm, khoanh tay chắt chéo chân rồi khẽ bật cười.
 
Người vừa thoát chết đang ngồi trước mặt mà hắn dám tỏ ra vui vẻ thế á. Chloe mang theo đống cảm xúc lẫn lộn trong lòng, đối diện với hắn:
 
“Trông ngài có vẻ mãn nguyện nhỉ?”
 
“À, xin lỗi. Tỏ ra như thế trước mặt anh quả là không phải.”
 
May là hắn xin lỗi cũng nhanh. Thật ra, nếu làm việc tại Sương Mù - nơi tích lũy vô số bí mật - thì việc lợi dụng điểm yếu của giới quý tộc cũng không có gì lạ. Aeon có nhiều kẻ thù cũng là điều dễ hiểu.
 
“Sao đi nữa, tôi cũng muốn đền đáp anh, nhưng không chắc anh cần gì. Mức lương có đủ không, hay anh mong điều gì khác? Nếu trong phạm vi khả năng, tôi sẽ cố gắng đáp ứng.”
 
Bình Minh! Biết gì về Bình Minh khai mau!!
Chloe cố gắng kìm nén, chỉ hai từ thôi, nhưng lại là khát vọng sâu thẳm trong lòng, sắp sửa bật ra khỏi môi.
 
Nếu mình hỏi về Ashtarte, chắc chắn sẽ bị lộ ngay.
 
Vì thế, Chloe đành để mặc sự cay đắng lấn át và cất lời đầy châm chọc, đưa ra một yêu cầu với Aeon.
 
Ngay khi nghe thấy điều ấy, biểu cảm của Aeon chẳng khác nào lúc phát hiện ra bí mật của Astar trên khinh khí cầu.
 
Trong khi đó, mắt của Roxwell trợn tròn như muốn bật ra khỏi hốc mắt.
 
“...với tôi sao?”
 
Y còn thêm vào: “Nếu không hứng thú thì cứ coi như chưa từng nghe thấy cũng được.”
Aeon trầm ngâm giây lát, rồi cúi mắt xuống. Hắn chống cằm bằng một tay, khẽ gật đầu dứt khoát.
 
“Được thôi. Tôi sẽ đi cùng anh.”
 
***
 
“Ngài ơi, bên này.”
 
Chloe nhìn thấy một quý ông rắn rỏi đang lẫn trong đám đông đầy các cặp đôi, y vẫy tay gọi hắn. Aeon nghe thấy giọng y giữa đám đông ồn ào, liền chen lấn bước tới.
 
Hắn đảo mắt nhìn quanh, bất giác căng thẳng.
 
Hắn cứng nhắc hơn mọi khi, có lẽ vì không quen với đám đông, hoặc cũng có thể cảm thấy gượng gạo trước cảnh tượng hai người đàn ông cùng nhau đi xem vở kịch dành cho các cặp đôi.
 
Aeon tiến lại gần Chloe, rút từ túi áo khoác ra hai tấm vé cứng rồi đưa cho y.
 
[Tình yêu của Leticia] chính là vở kịch Roxwell định xem cùng Vivian.
 
“Đây có phải là vé anh muốn không?”
 
“Vâng, gần đây khó kiếm lắm, ngài kiếm được này tuyệt ghê. Ngài sẵn sàng vào trong chưa?” 
 
Với một nụ cười lịch thiệp và bước chân nhanh nhẹn tránh sang bên cạnh một cặp đôi, Aeon khẽ gật đầu, có phần hờ hững.
 
Chloe cao hơn 1m80, còn Aeon thì gần chạm mốc 1m90, họ là cặp đôi nổi bật nhất tại nơi nổi tiếng là thánh địa hẹn hò lãng mạn. Chiều cao ấn tượng cùng ngoại hình thu hút khiến họ tự nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.


***

Buổi hẹn hò đầu tiênnn

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo