Sói Trong Lồng - Chương 1

Chương 1
 
Năm 1966, ở hạ lưu sông Willamette, Portland, Oregon.
 
Khu đất ấy từng là một vùng hoang vu không người lai vãng. Nhưng đêm nay thì khác. Người ta lục tục kéo về, từng người một, hướng về một căn lều lớn tỏa sáng như ngọn hải đăng giữa bóng tối. Mục đích của họ chỉ có một — xem xiếc.
 
Đúng nửa đêm, tấm rèm nhung đỏ sân khấu được kéo sang hai bên. Ánh đèn chói lóa rọi xuống, phơi bày toàn bộ cảnh tượng lộng lẫy vốn bị che giấu trước đó. Đám đông hò reo chào đón những người dẫn chương trình đêm nay, ai nấy đều trang điểm lòe loẹt như công trống. Họ đã bỏ ra một khoản tiền không nhỏ để có mặt ở đây — và sắp được tận hưởng niềm khoái lạc vượt xa thứ vui thú rẻ tiền từ một chai rượu rẻ tiền.
 
Sự háo hức ồn ào chỉ lắng xuống khi một người đàn ông đội mũ chóp cao bước ra. Anh ta cúi đầu thật sâu như thể đang hành lễ trước quý tộc, rồi vung gậy biểu diễn một màn ảo thuật đơn giản. Có chút thất vọng thoáng qua trong ánh mắt khán giả, nhưng anh chẳng hề nao núng, vẫn nở nụ cười tươi rói.
 
“Chào buổi tối, quý vị Portland thân mến. Vâng, tôi biết chứ. Quý vị không lặn lội tới đây chỉ để xem mấy trò vặt vãnh như thế này đâu, tôi hiểu rất rõ điều đó. Nhưng nếu không tranh thủ lúc này, tôi đâu có cơ hội trình diễn những ngón nghề tôi vẫn luyện miệt màimỗi tối trước khi ngủ? Xin được giới thiệu, tôi là Randall Pierce — quản trò đêm nay. Rất hân hạnh được phục vụ quý vị!”
 
Nhận ra mình vừa bị đùa cợt, khán giả bật cười rộ, tiếng vỗ tay vang như sấm. Màn múa gậy kia vốn là tiết mục mở màn quen thuộc của Randall — đơn giản nhưng hiệu quả, giúp xua tan không khí căng thẳng và hạ thấp kỳ vọng đang dâng cao của đám đông. Anh đảo mắt khắp khán đài, le lưỡi trêu đùa.
 
“Buổi biểu diễn hôm nay sẽ vượt xa những mánh khoé nho nhỏ của tôi. Các nghệ sĩ chúng tôi sở hữu tài năng mà quý vị sẽ chẳng tìm thấy ở bất kỳ đoàn xiếc nào khác. Có người từng đi xem xiếc nhiều rồi sẽ nghĩ — chắc cũng giống như cũ thôi. Nhưng xin thề, từng lời tôi nói đều là sự thật. Những gì quý vị sắp chứng kiến sẽ hoàn toàn khác biệt. Chúng ta bắt đầu chứ?”
 
Nụ cười đầy tự tin của Randall khiến cả khán đài nuốt nước bọt. Boom….Boom. Dàn nhạc bắt đầu nổi trống.
 
Trái ngược với những lời hứa hẹn hoành tráng, tiết mục đầu tiên vẫn là màn thường thấy: vũ công trong những bộ váy tua rua sặc sỡ bước ra, vừa nhảy vừa tung váy theo điệu nhạc. Sau đó, họ trói một người lại vào tấm ván tròn rồi luân phiên phóng dao về phía cô. Phập! Phập! Lưỡi dao cắm xuống chỉ cách đầu và thân người vài phân. Dù không quá mới lạ, nhưng các vũ công đều xinh đẹp, thân hình quyến rũ, cộng thêm phần nhạc sống sôi động nên vẫn khiến người xem hài lòng. Tiết mục kết thúc trong tràng pháo tay nồng nhiệt. Đây mới chỉ là màn mở đầu. Sau khi biểu diễn xong, các cô gái xếp thành hàng cúi đầu cảm tạ rồi vội vã lui vào hậu trường.
 
Tiếp theo là phần ảo thuật. Một người đàn ông đội mũ chóp nhỏ hơn Randall, mặc tuxedo đen, tay trong tay với một trợ lý nữ ăn mặc bạo dạn bước ra. Nhận thấy ánh mắt say đắm từ phía các khán giả nam, cô trợ lý cố ý liếc mắt đưa tình. Khi ảo thuật gia bắt đầu tiết mục, tiếng trống dồn dập vang lên. Cô trợ lý được đặt vào hộp, rồi bị cưa làm đôi — đúng lúc đó, một khán giả hét toáng, làm đổ cả thùng bắp rang khổng lồ, bắn tung tóe vào những người hàng đầu.
 
Các tiết mục truyền thống tiếp tục nối đuôi: xiếc lửa, pháo hoa, nhào lộn, tháp người... Khán giả gần như bị thôi miên bởi các màn trình diễn ngày một cuốn hút. Cả rạp tràn ngập tiếng reo hò, huýt sáo, tiếng vỗ tay dồn dập như cuồng nhiệt.
 
Thế rồi, khi không khí đạt tới cao trào, toàn bộ ánh sáng vụt tắt. Có ai đó hét lên trong bóng tối, nhưng nhanh chóng im bặt khi Randall xuất hiện trở lại. Dưới ánh đèn leo lét chiếu từ trên cao, gương mặt anh ta khuất trong bóng tối, hiện lên vẻ gì đó đầy đe dọa. Dường như không ai tin nổi đây là người đã vui vẻ chào đón họ ban nãy.
 
Không khí trong rạp như bị nén lại. Khán giả nín thở, nhìn anh ta hít sâu rồi cất giọng.
“Quý vị thấy thế nào? Những nghệ sĩ của chúng tôi quả thật không làm quý vị thất vọng. Tuy nhiên… có lẽ vẫn còn ai đó cảm thấy hụt hẫng. Tôi đã hứa, đúng không? Sẽ cho quý vị thấy những điều chưa từng thấy ở bất kỳ đâu.”
Ai đó hét lên: “Đúng thế!”
 
Randall gật đầu, “Chính xác.”
 
“Tôi không thất hứa. Những tiết mục sau đây — trong nội bộ chúng tôi gọi là ‘Màn Hai’ — sẽ hoàn toàn khác biệt. Nguy hiểm hơn, dữ dội hơn, và rợn tóc gáy.”
 
Anh ta mỉm cười, ánh mắt quét qua đám đông.
 
“Nếu quý vị nào yếu tim, hoặc có tiền sử bệnh tim mạch, tôi khuyên nên rời khỏi ngay bây giờ. Quầy hoàn tiền một nửa vé đang mở sẵn ở lối vào.”
 
Tiếng xì xào nổi lên, nhưng cuối cùng, chẳng ai rời đi.
 
Randall nở nụ cười hài lòng.
 
“Rất tốt. Tôi đã cảnh báo rồi, nên từ giờ, mọi hậu quả không liên quan đến chúng tôi. Sau đây sẽ là những sinh vật kỳ dị, những điều ghê rợn bước ra từ những câu chuyện mẹ tôi thường kể lúc tôi còn bé. Nếu sẵn sàng rồi, hãy dành cho họ một tràng pháo tay!”
 
Dù có chút lo lắng hiện rõ trên mặt, khán giả vẫn vỗ tay. Randall lui vào cánh gà. Người tiếp theo bước ra là một gã khổng lồ. Cơ thể gã đầy sẹo, trông như Frankenstein, khí thế ngút trời.
 
Không phải Halloween, không có phông xanh. Dù khán giả hàng đầu phản ứng dè chừng, gã vẫn bình thản chào hỏi.
 
“Chào mọi người. Tôi tên là Clay. Tôi sở hữu sức mạnh quái vật. Nếu ai nghĩ rằng tôi dùng trò lừa, xin mời lên kiểm tra.”
 
Clay lần lượt nâng tạ, từ nhỏ đến lớn. Khi anh ta nâng quả tạ một tấn bằng một tay rồi ném sang một bên, vài người đàn ông không tin liền lao lên thử. Kết quả? Không nhúc nhích. Clay tiếp tục bẻ cong thanh sắt, đập vỡ bê tông bằng tay không. Khán giả sửng sốt. Không nghi ngờ gì — gã là quái vật thật.
 
Tiết mục sau đó là cặp song sinh dính liền. Một người mất tay trái, người còn lại mất tay phải. Dù vậy, họ nhào lộn trên không như chim én, phối hợp nhuần nhuyễn. Có lúc một cô suýt tuột tay — khiến khán giả kinh hãi — nhưng hóa ra chỉ là chiêu hù dọa. Cả hai cúi chào, nở nụ cười nghịch ngợm. Dù hình dạng đặc biệt, tài nghệ của họ là điều không thể chối cãi.
 
Sau đó, một cậu bé xuất hiện. Cậu kéo tấm vải đen phủ một chiếc hộp lớn. Bên trong đầy rẫy bò cạp và rết khổng lồ đang ngọ nguậy. Khán giả rùng mình. Cậu ném một con thỏ trắng vào trong — nó bị nuốt chửng trong chớp mắt. Chưa dừng lại ở đó, cậu trèo lên thang, cúi chào, rồi lao mình vào hộp. Có người muốn can thiệp, nhưng nhân viên đã cản lại. Một lát sau, cậu bước ra, cơ thể phủ đầy sinh vật bò sát, nhưng hoàn toàn bình yên. Cả rạp vỡ òa. Cậu bé không phải người bình thường — cậu là một phần của loài sinh vật kia.
 
Các tiết mục sau ngày càng quái lạ: người thân hình trẻ thơ mặt mũi trưởng thành múa kiếm múa lửa, sinh vật có mang biểu diễn vũ khúc dưới nước. Nhiều khán giả tiến lên kiểm chứng — không có trò bịp nào cả. Tất cả đều là quái vật thực sự.
 
Cuối cùng, Randall trở lại.
 
“Xin lỗi vì làm gián đoạn quý vị, nhưng tiết mục sau cùng cũng là lúc kết thúc đêm diễn. Tôi cũng tiếc lắm chứ. Nhưng đừng buồn vội, bởi sinh vật xuất hiện sau đây... vượt xa mọi thứ quý vị từng thấy. Xin đừng khiêu khích nó — chúng tôi không thể bảo đảm điều gì nếu nó mất kiểm soát. Dĩ nhiên, mọi biện pháp phong tỏa đã được chuẩn bị.”
 
Lần này, nụ cười đã biến mất. Giọng Randall trầm và nghiêm túc đến lạnh người.
 
“Nó cực kỳ nguy hiểm. Mỗi lần thả ra đều là một canh bạc.”
 
Khán giả nín thở. Cuối cùng cũng tới rồi.
 
“Xin giới thiệu... Sixx!”
 
Cả rạp im lặng. Một cậu bé xuất hiện, chỉ mới độ mười ba mười bốn tuổi.
 
Khoác áo choàng đen, làn da trắng bệch, mái tóc trắng xù chưa từng biết ánh mặt trời. Trước mặt cậu là một con dê non, run rẩy kêu lên yếu ớt như linh cảm được số phận.
 
Cậu không làm gì cả. Chỉ đứng lặng yên.
 
Thời gian trôi qua. Rồi, dưới ánh trăng xuyên qua lều rạp, cơ thể cậu bắt đầu biến đổi.
 
Bộ lông xám mọc ra. Cánh tay bé nhỏ hóa thành vuốt thú. Cơ thể cậu chúi về phía trước...
 
Cậu không phải người.
 
Cậu là sói.
Lớn hơn cả sói xám bình thường. Khán giả nín thở, chứng kiến nó săn mồi. Rồi chớp mắt, con dê đã bị ngoạm cổ, máu chảy thành vũng. Một tiếng thét vang lên:
“Quái vật, quái vật thật sự–!!”
Sói nhìn lên, rồi lao đến sát khán giả, gầm gừ. Nhiều người bỏ chạy, nhưng có một người đàn ông vẫn ngồi yên, nhìn chằm chằm vào sói. Sói cụp đuôi, lùi bước. Nhân viên xiếc dùng giáo sắt dồn nó vào lồng thép, rồi khóa lại. Khán giả thở phào, nhưng một số người chạy vội ra ngoài nôn mửa.
Randall lại xuất hiện:
“Chúng tôi đã cảnh báo. Kể cả quái vật cũng biết đau lòng khi bị gọi bằng những cái tên như vậy. Quý vị thấy sao? Đủ kinh hãi chưa?
Chúng tôi không ở lại thành phố nào lâu, và không tiếp ai ngoài người từng xem buổi đầu và bạn bè họ. Chúng tôi chỉ biểu diễn hai lần mỗi tuần, vào thứ Tư và thứ Bảy. Vé bán rất nhanh, vậy nên… hãy nhanh chân.
Chúc quý vị ở Portland ngủ ngon.”
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Edit: Vịt Đeo Nơ
Trans: Tỏi
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo