Chương 2
Cậu gập người, nôn thốc ra từng dòng dịch đỏ sẫm lẫn ruột dê sống quấn lại thành từng đoạn. Mùi tanh nồng phả thẳng lên mũi khiến dạ dày quặn thắt. Hai tay cậu chống xuống đất, run rẩy không kiểm soát.
Răng vẫn còn cảm giác lợn cợn của da, của thịt sống bị xé rách. Mỗi lần nhớ lại, cơn buồn nôn lại dâng trào không cưỡng được.
Cậu nôn đến khi cổ họng khô rát, bụng rỗng trơn, chỉ còn sót lại chút dịch vàng và máu. Mệt lả, cậu ngồi bệt xuống đất, ánh mắt mờ đục trôi dạt theo vũng nôn trước mặt.
Đói.
Một chữ thôi, nhưng cứ đập dồn dập trong đầu như nhịp trống thúc quân.
Tiết mục ăn ruột dê là phần bắt buộc của buổi diễn, mà đã ăn rồi thì không được ăn tối nữa—đó là quy tắc. Corbin từng trốn luật, lén đưa cho cậu chút bánh mì, nhưng lần đó cả hai đều bị bắt gặp và trừng phạt. Kể từ đó, cậu không dám đánh cược thêm lần nào nữa.
“Sixx, cậu ổn không?”
Một giọng nói quen thuộc vọng đến tai cậu. Hầu hết đoàn xiếc đã rời đi để dọn dẹp sau buổi biểu diễn, và giữa mớ hỗn độn, chỉ có một vài người quan tâm đến cậu bé. Lần này, đó là Andy. Sixx cố gắng ngồi dậy để nhận lấy cốc nước cô đưa. Sau đó, cậu súc miệng những thứ còn sót lại và nhổ chúng ra đống nôn mửa.
Đó không phải là một cảnh tượng dễ chịu, nhưng Sixx, Andy và Corbin đều thoải mái khi thể hiện những điểm yếu nhất của mình cho nhau thấy. Sixx nắm lấy bàn tay còn lại duy nhất của cô và đứng dậy. Andy liếc nhìn đống lộn xộn và tặc lưỡi, rồi thì thầm như chia sẻ một bí mật.
"Dọn dẹp cái này cũng là một công việc. Tôi đã bảo cậu cố nhịn đến khi vào nhà vệ sinh rồi mà."
"Nó kinh tởm quá. Nếu tò mò, cậu có muốn thử ăn nội tạng dê tươi không?"
"Thôi, tôi chịu. Tôi sẽ bảo Corbin mang giẻ lau và xô nước đến cho cậu dọn. Cứ đợi đã. À, mà..."
Liếc nhìn xung quanh như thể đang chia sẻ thông tin mật, cô hạ giọng thì thầm.
"Tối nay tôi sẽ lén lút chút gì đó cho cậu ăn tối, đừng lo. Tôi sẽ không để cậu chết đói đâu."
"Andy, chúng ta đã nói chuyện này rồi mà. Nếu chúng ta lại bị bắt!"
"Có phải chỉ một hai lần đâu, bị bắt thì cũng chỉ thêm vài roi thôi. Giờ thì im lặng mà đợi đi."
"Này, Andy...!"
Bỏ qua sự phản đối của Sixx, cô bỏ đi. Một mình nữa, Sixx ngồi xổm xuống sàn, vùi mặt vào đầu gối. Cậu cảm thấy xấu hổ vì liên tục gây rắc rối cho bạn bè mình. Đây chính là bản chất thật của người sói, khiến khán giả sợ hãi bỏ chạy. Một cậu bé vô dụng và đáng thương.
Không có con quái vật đáng sợ nào có thể xé xác hàng chục người trong chốc lát. Hay là có? Cậu là một con quái vật, nhưng không phải là loại vừa truyền cảm hứng sợ hãi vừa được ngưỡng mộ.
Cậu đã nhiều lần cầu xin ông bầu dừng lại ở màn giết dê mà không ăn, nhưng dường như ông bầu không có ý định tha cho Sixx. Thay vào đó, ông ta ngồi gác chân lên bàn, giảng giải cho Sixx. Ông ta nói vai trò của Sixx là để khắc sâu sự sốc và sợ hãi vào khán giả.
Cậu phải nhai nội tạng ít nhất để tạo ra bầu không khí kinh dị chứ, phải không?
Ông ta khúc khích cười.
Sợ hãi thật gây nghiện. Không phải vô cớ mà phim kinh dị lại nổi tiếng. Nếu chúng ta muốn khán giả quay lại rạp xiếc của mình, chúng ta không thể dựa vào diễn xuất tầm thường. Hãy là con quái vật, Sixx.
Mặc dù điều đó là hiển nhiên, ông bầu dường như không hài lòng lắm với việc Sixx biến thành sói. Chỉ thị của ông ta dành cho Sixx rất rõ ràng: ông ta không muốn thấy bất kỳ con thú nào đi lang thang trong rạp xiếc của mình, vì vậy, khi rời sân khấu, Sixx phải trở lại thành người.
Tuy nhiên, dạ dày của một người bình thường không thể tiêu hóa đúng cách những gì cậu đã nuốt khi còn là sói, vì vậy, sau mỗi buổi biểu diễn, Sixx sẽ không tránh khỏi việc nôn chúng ra đường. Cậu sẽ cố gắng chịu đựng cho đến khi có thể vào nhà vệ sinh, nhưng vào những ngày như hôm nay, khi cậu cảm thấy không khỏe một chút nào, cậu không thể nhịn được. Đó là một tình huống phi lý, nhưng ông bầu không hề chú ý đến hoàn cảnh của một đứa trẻ đơn thuần.
"Này, Sixx. Cậu ổn chứ?"
Với một cái vỗ vai an ủi, Sixx ngẩng lên. Corbin đang cầm một cái xô và cây lau nhà. Mặc dù cằn nhằn, cậu ấy luôn giúp Sixx dọn dẹp sau đó. Gật đầu, Sixx đứng dậy, nhưng rõ ràng Corbin đang không ổn. Cậu ấy dường như có điều gì đó muốn nói nhưng không thể thốt ra, môi run rẩy. Nhận thấy sự khó chịu, Sixx thúc giục Corbin.
"Có chuyện gì vậy, Corbin? Cậu đang giấu gì à?"
"...Tôi gặp ông bầu trên đường đến đây. Ông ấy đang tìm cậu."
Tim cậu thắt lại. Sixx biết điều gì xảy ra với những thành viên bị gọi riêng đến chỗ ông bầu ngay sau buổi biểu diễn. Không, cậu không chỉ biết; cậu biết quá rõ. Ông ấy có đang cố đẩy mình vào đó nữa không? Sự rung động bắt đầu từ đầu ngón tay cậu dần dần lan ra khắp cơ thể. Với khuôn mặt đỏ bừng, run rẩy, Sixx ôm lấy Corbin.
"Sixx, nói với ông ấy là cậu không thể làm được. Nói với ông ấy là cậu không thể làm điều đó!"
"...Không, Corbin. Tôi sẽ đi. Chúng ta không thể tránh được mãi đâu..."
Bỏ lại Corbin đang nguyền rủa, Sixx đi về phía văn phòng ông bầu. Gõ cửa vài lần rồi mở cửa, cậu được ông bầu chào đón một cách bình thường, ông ta đang ngồi trên ghế sofa nhâm nhi cà phê.
Cà phê của ông bầu lúc nào cũng thơm ngon. Nhưng Sixx quá căng thẳng để có thể thưởng thức mùi thơm đúng điệu. Khi cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ông bầu hào phóng rót trà nóng cho Sixx, một sự đối xử mà cậu chưa từng nhận được trước đây. Hơi nước bốc lên từ tách trà gốm sứ trắng làm mờ tầm nhìn của Sixx. Ông bầu hắng giọng khi nhấp cà phê.
"Dạo này tôi thường xuyên cảm thấy thời gian trôi thật nhanh. Chỉ cần nhìn cậu, người trẻ nhất trong đoàn, trưởng thành để đảm nhận màn biểu diễn cuối cùng của rạp xiếc chúng ta, cũng đủ chứng minh điều đó rồi."
"...Đ-Đúng vậy."
"Hôm nay tôi gọi cậu đến đây, Sixx, vì có một điều cậu phải làm. Cậu phải biết rằng tôi đã khoan dung với cậu bấy lâu nay. Khi cậu gây ra tai nạn đó, tôi cũng đã phải chịu đựng một thời gian. Mặc dù sẽ là một tổn thất khá lớn nếu sa thải cậu ngay lập tức, nhưng xét đến rắc rối cậu đã gây ra, tôi đã bỏ qua vì mối quan hệ của chúng ta từ khi cậu còn nhỏ. Nhưng bây giờ, thời điểm đã đến. Hãy quay lại cái hố."
Cái hố. Ngay khi Sixx nghe thấy từ đó, cậu cảm thấy như mình không thể thở được. Cái hố ám chỉ một cái lều nơi một số thành viên được chọn, do những vị khách giàu có lựa chọn sau buổi biểu diễn, sẽ tham gia vào các hoạt động bất hợp pháp trong đêm.
Mặc dù về cơ bản đó là mại dâm, ông bầu lại lập luận rằng đó không phải là mại dâm mà là một trong những nhiệm vụ mà các thành viên của rạp xiếc nên hoàn thành như một phần của dịch vụ của họ. Nhìn cách mà có một không gian chuyên dụng và thậm chí một thuật ngữ được đặt ra cho nó, rõ ràng là ông ta không hề hối hận về việc bóc lột các thành viên.
Do đó, một số lượng thành viên nhất định luôn được lệnh đi vào cái hố sau mỗi buổi biểu diễn. Sixx cũng không ngoại lệ, dù cậu đã trưởng thành hay chưa. Vì những người đến tìm họ thường có vị trí quan trọng trong khu vực, ngay cả luật pháp cũng nhắm mắt làm ngơ trước cái hố.
"Vậy, cậu sẵn sàng đi đến đâu với việc này?"
"Đương nhiên, cậu nên làm bất cứ điều gì khách muốn. Còn câu hỏi gì nữa?"
"Nhưng, ông bầu, tôi không thể làm thế. Ông biết mà..."
Vào thời điểm ông bầu gọi cậu, Sixx đã phần nào chuẩn bị tinh thần, nhưng cậu không thể ngờ ông bầu lại tàn nhẫn đến vậy. Cậu không muốn điều này. Cậu không muốn trải qua một thử thách khủng khiếp như vậy nữa. Mặc dù Sixx cầu xin tuyệt vọng, như thể quỳ xuống, ông bầu vẫy tay như xua một con ruồi.
"Cậu không thể làm được? Ai nói cậu không thể! Cậu không thể cứ tránh những gì người khác đang làm. Sixx, nếu cậu dám tấn công vị khách này lần nữa, tôi sẽ nhổ sạch mọi cái răng của cậu. Cậu chẳng là gì ngoài một kẻ yếu đuối đáng thương!"
"Ông bầu, không phải do tôi. Thật sự mà nói. Tôi cầu xin ông...!"
"Dừng cái trò vô nghĩa của cậu lại. Sixx, cậu thực sự muốn bị đối xử như một con thú sao? Nếu một sợi tóc của vị khách này bị tổn hại, cả cậu và tôi sẽ mất mạng. Hãy nhớ điều đó. Cậu được gọi đến đây, vậy thì tốt nhất là hãy tuân thủ."
"...T-Tôi sẽ chết sao?"
"Đúng vậy. La Cosa Nostra. Một ông trùm từ tổ chức đó đã gọi cậu."
"La Cosa Nostra?"
"Đó là một tổ chức tội phạm gồm những người Mỹ gốc Ý. Và trong số đó, một ông trùm từ gia đình nổi tiếng kiểm soát Portland đã gọi tên cậu. Sixx, đây không phải trò đùa đâu."
Ông bầu đột ngột đứng dậy và đến gần Sixx. Bàn tay xương xẩu của ông ta cắm vào vai Sixx như một cái móng vuốt. Sixx không thể tiêu hóa những lời tàn nhẫn đó cùng một lúc. Chúng lơ lửng trong không khí như những bóng ma.
"Không ai có thể chống lại họ và sống bình thường. Họ không chỉ là những ông vua của thế giới ngầm mà còn là những kẻ giật dây kiểm soát thế giới bề mặt. Ngay cả rạp xiếc của chúng ta cũng phải trả tiền thuê khi chúng ta ở đây. Nói cách khác, cậu giống như một 'phí bảo kê' mà rạp xiếc của chúng ta phải trả. Vì vậy, ngay cả vì lợi ích của việc rạp xiếc của chúng ta ở lại đây một thời gian, cậu tốt nhất là nên thể hiện sự tôn trọng đúng mực đối với họ. Hiểu chưa?"
"Nếu ông ta là một nhân vật quan trọng như vậy, thì chắc chắn tôi không phải là người phù hợp để phục vụ-"
"Khắc sâu vào cái đầu rỗng tuếch của cậu. Nếu cậu không làm hài lòng ông ta đúng cách mà quay lại, cậu và bạn bè của cậu sẽ xong đời trong ngày hôm đó. Tôi thậm chí sẽ xé nát cánh tay còn lại của mỗi người bạn của cậu và đuổi tất cả các người ra ngoài cùng một lúc.
Cậu không muốn dành phần đời còn lại đi ăn xin trên đường phố, phải không? Tại sao tôi lại nghĩ khác được? Các người, lũ quái vật, nghĩ rằng mình có thể đi đâu? Các người nghĩ có nơi nào ngoài kia sẽ chào đón những sinh vật như các người nếu không phải là rạp xiếc này sao? Sau tất cả những gì tôi đã cho ăn, mặc, và chỗ ở, trả nợ là một nghĩa vụ của con người, Sixx!"
Ông bầu gắt gỏng. Khi Sixx, hoàn toàn thất vọng, cúi đầu, cậu bị mắng công khai. Mặc dù lời đe dọa có vẻ cực đoan, nhưng trên thực tế, những gì ông bầu nói không sai. Ông ta đã cứu Sixx khi còn nhỏ, không nơi nương tựa, và Sixx đã sống sót bằng cách biểu diễn trong rạp xiếc kể từ đó.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc sống giữa những người bên ngoài. Ngay cả hôm nay cũng vậy. Những giọng nói sắc nhọn gọi cậu là quái vật và những ánh mắt sợ hãi vẫn còn hiện rõ trong tâm trí cậu. Họ nói đúng. Sixx là một con quái vật, và cậu không thể sống sót giữa loài người.
Cũng đúng là ông ấy đã chăm sóc Sixx. Những vị khách đến gặp ông bầu sau buổi biểu diễn, yêu cầu một đêm với các thành viên rạp xiếc, tồn tại ở mọi thành phố họ ghé thăm. Ông bầu coi đó là một giao dịch công bằng và yêu cầu một khoản tiền đáng kể từ họ để đổi lấy việc cung cấp các thành viên mà không có bất kỳ điều kiện nào.
Việc họ có bị gọi vào cái hố sau buổi biểu diễn hay không phụ thuộc vào việc họ có được khách hàng gọi tên hay không. Sixx có thể không phải là một lựa chọn phổ biến, nhưng chưa bao giờ có một ngày nào cậu không bị gọi. Sixx nắm chặt tay. Bây giờ, không còn lối thoát nào. Cậu cũng phải gặp vị khách đó.
"Hiểu rồi, giờ thì nhanh lên đi tắm rửa sạch sẽ rồi chui vào cái hố đi. Cậu mà cư xử tử tế thì sẽ tốt hơn cho cậu đó."
Sixx không thể tin rằng tình huống này là thật. Không, có lẽ cậu không muốn tin điều đó. Tuy nhiên, thực tế không đợi Sixx. Đến một lúc nào đó, cậu thấy mình đang rửa sạch cơ thể bẩn thỉu, và khi lấy lại ý thức, cậu đang đứng ở lối vào cái lều, mặc quần áo do người trông coi cái hố cung cấp.
Quần áo Sixx nhận được sạch hơn nhiều và thậm chí còn tỏa ra mùi trái cây thơm tho so với những gì cậu thường mặc. Sixx hít một hơi thật sâu. Chỉ đến lúc đó, mọi tình huống mới bắt đầu trở nên thật. Răng cậu va vào nhau lạch cạch khi cơn gió run rẩy mất kiểm soát và làm cậu run rẩy.
Có phải vì cậu đã tắm bằng nước lạnh giá? Hay vì cậu sợ hãi người có thể đang đợi cậu bên ngoài cánh cửa này? Hay vì cậu sợ hãi những hành động khủng khiếp mà cậu sẽ phải chịu đựng trong tương lai?
Dù là gì đi nữa, Sixx không thể làm gì được. Cậu bất lực. Khi cậu rung chiếc chuông nhỏ treo bên cạnh cái lều, một âm thanh trong trẻo và sảng khoái, không phù hợp với thực tế khắc nghiệt mà cậu phải đối mặt, vang lên.
Mỗi cái hố đều có một chiếc chuông treo bên ngoài, và theo thông lệ, người ta sẽ rung nó như một tín hiệu trước khi vào. Ngay cả bây giờ, ở đâu đó không xa, cậu nghe thấy tiếng chuông tương tự vang lên từ một cái lều khác, báo hiệu cho một người khác, có lẽ đang trong tình cảnh tương tự Sixx.
Sixx bước vào lều. Và cậu đã ngạc nhiên. Cậu không thể nhìn rõ phía trước. Khi cậu chớp mắt, không khí và khói thuốc lá hòa quyện lộn xộn và che khuất tầm nhìn của cậu. Chỉ sau một lúc, cậu mới cuối cùng nhìn thấy một hình bóng vượt qua tầm nhìn mờ ảo. Mặc dù đã bước vào không gian này, cậu vẫn không thể lấy hết can đảm để tiếp cận nó một cách tự nguyện.
Không giống như hơi nước bốc lên từ cốc trà ông bầu cung cấp, khói thuốc mang theo mùi nicotin nồng nặc. Có vẻ như đó là một người hút thuốc rất nặng.
Mặc dù Sixx, người đã quen với mùi thuốc lá, đã ngửi thấy nó trước đây, nhưng làn khói đặc quánh trong không gian kín khó có thể chịu đựng được. Khi Sixx do dự, hình bóng trong làn khói hơi nhúc nhích. Như một kẻ trộm bị bắt quả tang, Sixx vội vàng xuyên qua làn khói và di chuyển vào trong. Và có một người đàn ông ở đó.
Ông ta đang nằm dài trên ghế sofa, nhả khói thuốc một cách thong thả. Một sự lạnh lẽo độc đáo ẩn sâu bên trong, phản chiếu trong đôi mắt xanh băng giá không chủ ý của ông ta. Cậu chưa bao giờ thấy ai như thế này, toát ra sự uy hiếp chỉ bằng cách ngồi và hút thuốc. Sixx cảm thấy toàn thân như một chiếc khăn lụa đã xác nhận giả thuyết của Sixx.
Và theo bản năng, Sixx nhận ra thêm một điều nữa. Thật không dễ để Sixx rời mắt khỏi ông ta. Ông ta giống như một người đáng để đối mặt với nguy hiểm. Một cuộc chiến tranh giành trong tâm trí Sixx giữa việc muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức và muốn quan sát người đàn ông lâu hơn một chút.
Cậu vô thức bước lại gần người đàn ông, rồi giật mình và đứng bất động. Trái ngược với hành vi bản năng được thúc đẩy bởi bản năng động vật của mình, cậu đã hành động chống lại chúng. Đó là điều chưa từng xảy ra trước đây, vì vậy Sixx thầm thất vọng. Ánh mắt của người đàn ông chuyển sang Sixx,
Đôi mắt sắc bén, lởm chởm của ông ta dường như đang lười biếng chìm xuống, nhưng ánh mắt ấy vẫn không suy giảm. Sixx thấy mình thở hổn hển.
Có lẽ không phổ biến khi ai đó tỏa ra cảm giác bản năng rằng người đàn ông này chưa bao giờ chịu khuất phục bất cứ điều gì trong đời. Sự dễ dàng và sức hút bao trùm người đàn ông, ông ta có thể... nguy hiểm. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, chính Sixx là người do dự mà không biết phải làm gì.
"Ngươi định bắt ta đợi bao lâu nữa?"
Giọng nói của ông ta là giọng nói nhẹ nhàng nhất mà Sixx từng nghe, nhưng bằng cách nào đó nó cảm thấy như thể nó nằm sâu trong tai cậu. Sixx cố gắng kiềm chế mong muốn gãi tai dữ dội để giảm bớt cảm giác ngứa ngáy. Cậu không thể trì hoãn lâu hơn nữa. Một cảm giác nham hiểm, như một lưỡi dao cắt qua, lướt qua sống lưng Sixx. Người đàn ông đã đợi đủ lâu rồi, ông ta nói.
Cứ chần chừ thêm nữa, điều tồi tệ sẽ xảy ra. Nhưng ngay cả khi biết điều gì đang chờ đợi mình, cũng không dễ để tự nguyện lao vào đó.
Mình có thể chịu đựng được không... Mình có thể 'làm hài lòng' vị khách một cách đúng mực không?
Mặc dù đã vài năm trôi qua, nhưng nỗi đau mà cậu đã cảm thấy khi đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí cậu như thể được khắc bằng dao.
Đừng nghĩ nữa. Giờ không còn đường lui nào nữa. Miệng cậu bé ứa ra những thứ nội tạng đỏ sẫm. Chúng lỏng và ấm, khiến cậu cảm thấy buồn nôn. Cậu không muốn tin rằng mình là người đã nôn ra những thứ ghê tởm đó, nhưng răng nanh của cậu vẫn còn nhớ cảm giác xé toạc da dê.
Với mùi nồng nặc của chất nhầy lẫn máu xộc vào mũi, cậu lại nôn khan. Cậu không thể phân biệt được thứ đang trào ra từ cổ họng mình là nội tạng, máu hay mật nữa. Cậu cứ thọc vào cổ họng mình cho đến khi không còn gì trào ra.
Kiệt sức sau khi nôn hết mọi thứ, cậu bé không còn chút năng lượng nào để đứng dậy.
Ngã vật xuống bên cạnh đống nôn mửa bẩn thỉu, cậu nghĩ đến cơn đói. Người ta không thể ăn tối sau khi đã ăn thịt dê.
Đó là một quy tắc do ông chủ gánh xiếc đặt ra. Có lẽ Corbin có thể lén lút lấy một miếng bánh mì, nhưng vì họ đã từng bị bắt quả tang làm vậy và bị phạt cùng nhau, lần này có lẽ không nên làm thế thì hơn.
"Sixx, cậu ổn chứ?"
Một giọng nói quen thuộc vọng đến. Hầu hết đoàn xiếc đã đi dọn dẹp sau buổi biểu diễn, và giữa sự hỗn loạn, chỉ có vài người quan tâm đến cậu bé. Lần này, đó là Andy. Sixx gần như không thể ngồi dậy để nhận cốc nước cô bé đưa. Sau đó, cậu súc miệng những gì còn sót lại và nhổ chúng vào đống nôn mửa.
Đó không phải là một cảnh tượng dễ chịu, nhưng Sixx, Andy và Corbin đã quen với việc cho nhau thấy những khoảnh khắc tồi tệ nhất của mình. Sixx nắm lấy bàn tay còn lại của cô bé và đứng dậy. Andy liếc nhìn bãi lộn xộn và tặc lưỡi, rồi thì thầm như chia sẻ một bí mật.
"Dọn cái này cũng là một công việc đấy. Tớ đã bảo cậu cố nhịn cho đến khi vào nhà vệ sinh rồi mà."
"Ghê quá. Nếu cậu tò mò, cậu có muốn thử ăn nội tạng dê tươi không?"
"Thôi, tớ xin kiếu. Tớ sẽ nhờ Corbin mang giẻ lau và xô nước cho cậu dọn dẹp. Cứ chờ đi. À, mà..."
Andy liếc nhìn xung quanh như thể đang chia sẻ thông tin mật, cô hạ giọng và thì thầm.
"Tối nay tớ sẽ lén một ít đồ ăn cho cậu, đừng lo. Tớ sẽ không để cậu chết đói đâu."
"Andy, chúng ta đã nói về chuyện này rồi. Nếu chúng ta bị bắt lần nữa thì sao!"
"Có phải một hai lần đâu, và bị bắt thì cũng chỉ thêm vài roi thôi. Giờ thì im lặng và chờ đi."
"Này, Andy...!"
Bỏ qua sự phản đối của Sixx, cô bé bỏ đi. Lại một mình, Sixx ngồi xổm trên sàn, vùi mặt vào đầu gối. Cậu cảm thấy xấu hổ vì liên tục gây rắc rối cho bạn bè. Đây chính là bản chất thực sự của người sói, khiến khán giả sợ hãi bỏ chạy. Một cậu bé bất tài và đáng thương.
Không có con quái vật đáng sợ nào có thể xé xác hàng chục người trong tích tắc. Hay có? Cậu là một con quái vật, nhưng không phải loại vừa gây sợ hãi vừa được ngưỡng mộ.
Sixx đã van nài ông chủ gánh xiếc nhiều lần để dừng lại ở màn diễn giết dê mà không ăn thịt, nhưng dường như ông chủ không có ý định tha cho Sixx. Thay vào đó, ông ta ngồi gác chân lên bàn, giáo huấn Sixx. Ông ta nói vai trò của Sixx là để gây sốc và sợ hãi cho khán giả.
"Cậu phải nhai nội tạng ít nhất để tạo không khí kinh dị chứ, phải không?"
Ông ta cười khúc khích.
"Sợ hãi thật dễ gây nghiện. Không phải tự nhiên mà phim kinh dị lại phổ biến đâu. Nếu chúng ta muốn khán giả quay lại rạp xiếc của mình, chúng ta không thể dựa vào diễn xuất tầm thường được. Hãy là quái vật đi, Sixx."
Mặc dù rõ ràng, ông chủ gánh xiếc dường như không hài lòng lắm khi Sixx biến thành sói. Chỉ thị của ông ta dành cho Sixx rất rõ ràng: ông ta không muốn thấy bất kỳ con thú nào đi lang thang trong rạp xiếc của mình, vì vậy một khi rời sân khấu, Sixx phải trở lại thành người.
Tuy nhiên, dạ dày của một người bình thường không thể tiêu hóa đúng cách những gì cậu đã nuốt khi là sói, nên sau mỗi buổi biểu diễn, Sixx không thể tránh khỏi việc nôn chúng ra đường.
Cậu sẽ cố gắng chịu đựng cho đến khi đến được nhà vệ sinh, nhưng vào những ngày như hôm nay, khi cậu cảm thấy không khỏe một chút nào, cậu không thể nhịn được. Đó là một tình huống phi lý, nhưng ông chủ gánh xiếc không hề quan tâm đến hoàn cảnh của một đứa trẻ.
"Này, Sixx. Cậu ổn không?"
Với một cái vỗ vai an ủi, Sixx ngẩng đầu lên. Corbin đang cầm một cái xô và một cây lau nhà. Dù cằn nhằn, anh vẫn luôn giúp Sixx dọn dẹp sau đó. Gật đầu, Sixx đứng dậy, nhưng rõ ràng Corbin đang không ổn. Anh ấy dường như có điều gì đó muốn nói nhưng không thể thốt nên lời, môi run rẩy. Nhận thấy sự khó chịu, Sixx thúc giục Corbin.
"Có chuyện gì vậy, Corbin? Cậu đang giấu cái gì?"
"...Tớ đã gặp ông chủ gánh xiếc trên đường đến đây. Ông ấy đang tìm cậu."
Tim Sixx chùng xuống. Sixx biết điều gì đã xảy ra với những thành viên được gọi riêng đến gặp ông chủ gánh xiếc ngay sau buổi biểu diễn. Không, cậu không chỉ biết; cậu biết quá rõ. Ông chủ gánh xiếc có đang cố đẩy mình vào đó nữa không? Cơn run rẩy bắt đầu từ đầu ngón tay dần lan ra khắp cơ thể. Với khuôn mặt đỏ bừng, run rẩy, Sixx ôm chặt lấy Corbin.
"Sixx, nói với ông ấy cậu không thể làm được. Nói với ông ấy cậu không thể làm điều đó!"
"...Không, Corbin. Tớ sẽ đi. Chúng ta
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Vịt Đeo Nơ
Trans: Tỏi