Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 131 - Ngoại truyện 15

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 131: Ngoại truyện 15

“Này, ngày đầu đi làm mà, cùng đi ăn trưa nhé?”

“…Tôi sao?”

“Tôi lạ lắm sao mà không nhớ nổi? Chứ bộ mặt tôi dễ lẫn thế à?”

…Ừm. Có lẽ từ lần sau tôi nên đưa ra chỉ dẫn chi tiết hơn cho Kang Seok Ho. Tôi bảo anh ta nhắc lại chuyện gặp gỡ trước đây với Eun Seok để rủ cậu ta đi ăn trưa, thế mà anh ta lại lược bỏ hết mọi thứ, chỉ chốt lại cái ý chính khô khốc.

Kết quả là Eun Seok quay sang cầu cứu các đồng nghiệp trong đội với đôi mắt ngập tràn hoang mang. Nhưng chẳng ai, kể cả trưởng nhóm, muốn dính líu đến tình cảnh này. Họ chỉ trao nhau vài ánh mắt rồi chuồn nhanh xuống hành lang như chạy trốn. Chẳng phải trưởng nhóm, sao lại tự tin lo bữa ăn cho nhân viên mới thế chứ…

“Chúc mừng cậu nhập công ty nhé. Ngày đầu chắc bận rộn lắm nhỉ?”

“À, chào anh. Cảm ơn anh đã chiếu cố tôi lúc phỏng vấn.”

Đôi mắt run rẩy của cậu ta trông thật tội nghiệp. Tôi quyết định ra tay, phần vì thương, phần vì muốn gỡ rối cái tình huống chẳng có dấu hiệu ổn định này. Lúc ấy, sự bối rối của Eun Seok mới dịu đi đôi chút. Tôi nhận ra cậu ta cố tình tránh nhìn về phía Kang Seok Ho.

“Tôi có làm gì đâu. Eun Seok vốn nổi bật nên mới được nhận thôi. Đến giờ trưa rồi, đi ăn cùng nhé.”

“Tôi chỉ…”

“Vừa nãy đồng đội cậu đi hết rồi mà…? Cơm công ty ngon lắm. Với lại tôi cũng có chuyện muốn nói.”

Nhìn là biết cậu ta chẳng muốn ăn cùng chút nào. Cũng dễ hiểu thôi. Đột nhiên bị người từ phòng ban khác rủ đi ăn, mà một trong số đó còn có dáng vẻ làm người ta nghi ngờ là dân xã hội đen – không phải tôi, là Kang Seok Ho đấy.

“Eun Seok, đi nhẹ nhàng chút nhé?”

“Hả? Vâng, vâng…”

Cảnh này… chẳng giống hệt mấy tên đầu gấu ở trường kéo học sinh ngoan lên sân thượng sao? Eun Seok căng thẳng đến mức liên tục cắn môi. Đây không phải hình ảnh tôi tưởng tượng, mọi thứ dường như đã lệch hướng ngay từ đầu.

Dù không khí đã hỏng bét, tôi vẫn cố cứu vãn bằng cách vừa dẫn cả đám đến căng tin vừa liên tục mở lời. Ban đầu Eun Seok có vẻ nghi ngờ, như sợ tôi moi móc gì đó từ cậu ta, nhưng khi căng thẳng dần tan, cậu ta cũng bắt đầu đáp lại vài câu tôi hỏi.

“Thấy ít người quá nhỉ…?”

“Thời gian căng tin mở khá dài nên mọi người có thể ăn bất cứ lúc nào trong khoảng đó.”

Khó tin thật, nhưng bầu không khí công ty tôi không quá cứng nhắc. Giờ ăn trưa cũng chỉ cần “ăn vừa đủ” vào “thời điểm thích hợp” rồi quay lại làm việc. Dĩ nhiên, phòng thư ký là ngoại lệ. Gần đây thì mọi thứ cũng đang dần thay đổi.

“…Có ai đến nữa không ạ?”

“Ai cơ? Không đâu mà?”

“Vậy sao lại nhiều đồ ăn thế này…”

Sao cậu ta nhìn đồ ăn với ánh mắt đó vậy…? Ngồi xuống xong, Eun Seok đưa mắt nhìn qua lại giữa khay của tôi và Kang Seok Ho.

“Si Eon nhà ta ăn cơm đúng là hợp ý thật.”

Nghe mà khó chịu ghê. Hôm nay tôi mệt, chẳng có khẩu vị nên lấy ít thức ăn, vậy mà lại ngang ngửa với đống đồ Kang Seok Ho mang về. Nhìn qua cũng thấy gấp đôi phần của Eun Seok. Xấu hổ quá, tôi lén dùng thìa ấn đống cơm xuống cho nó trông ít đi.

“Cơm công ty ngon nên tôi cứ vô thức ăn nhiều… À, đợi chút nhé.”

Tôi đang nói dở câu thanh minh chẳng ai yêu cầu thì điện thoại trong túi rung lên. Cái kiểu rung ầm ĩ, lan khắp người thế này, chắc chắn là tên đó gọi.

—Hôm nay tôi không ăn trưa à, thư ký Kim?

À, chết rồi!

“Ăn, phải ăn chứ! Sao lại không ăn được? Tôi đến ngay…”

Tôi quên béng mất. Ban đầu chỉ định sắp xếp cho Kang Seok Ho và Eun Seok ăn cùng rồi chuồn, ai ngờ lại múc cơm ngồi xuống luôn.

Định đứng dậy chạy đến chỗ Yoon Tae Oh thì ánh mắt tôi chạm phải Eun Seok. Cậu ta đang cầm thìa và định đưa cơm vào miệng, nhưng động tác khựng lại, mắt nhìn tôi chằm chằm. Cậu ta chẳng biết ai gọi hay nội dung là gì, vậy mà mặt vẫn cứng đờ trong tích tắc. Đôi mắt cậu ta buồn bã như muốn nói: “Đừng bỏ tôi lại với tên đáng sợ này.”

“Lâu rồi… anh không ăn ở căng tin đúng không, giám đốc?”

Tôi không thể giả vờ không thấy ánh mắt ấy mà bỏ đi. Chắc không phải ảo giác đâu, vì khi tôi ngồi xuống lại, nét mặt Eun Seok rõ ràng giãn ra.

Bên kia điện thoại, Yoon Tae Oh tuôn một tràng mỉa mai, nhưng tôi chỉ nghe qua loa. Dù sao, từ khoảnh khắc tôi bỏ hắn lại văn phòng mà đi, tình huống đã chẳng thể cứu vãn. Giờ có chạy đến dỗ hay gọi hắn xuống đây cũng chẳng khác biệt mấy.

“Có thêm một người đến, ngồi cùng được chứ?”

“À, vâng! Tôi hoàn toàn ổn ạ.”

Eun Seok vui vẻ đồng ý, nhưng Kang Seok Ho lại không giấu nổi vẻ khó chịu. Cũng phải, chẳng ai muốn ngồi cùng với người sắp đến cả.

“Này, gọi giám đốc xuống đây thì hơi…”

“Sao chứ?”

Kang Seok Ho liếc mắt sang Eun Seok rồi che tay bên tai tôi, thì thầm.

“Nếu giám đốc để ý Eun Seok thì sao? Cả cậu với tôi đều khó xử chứ?”

…Tôi có nên đáp lại lời này không? Hay hất bát canh vào mặt anh ta luôn?

“Đừng nói linh tinh, ăn đi.”

Tôi muốn hỏi thẳng mặt anh ta xem cái mặt đó thì Yoon Tae Oh thích kiểu gì nổi, nhưng vì Eun Seok đang để ý, tôi chỉ cười cho qua rồi xoa dịu Kang Seok Ho.

Thành thật mà nói, việc Kang Seok Ho thích kiểu người như vậy cũng đủ làm tôi ngạc nhiên rồi. Mặc dù Eun Seok trông trẻ trung, ai nhìn cũng thấy cậu ta là một người đàn ông điển hình. Cậu ta chẳng có chút gì mong manh hay dễ thương, chỉ toát lên vẻ nam tính rõ rệt.

Nói cách khác, đây là kiểu người Yoon Tae Oh tuyệt đối không thích. Dù trước đây hắn từng… dễ rung động, nhưng giờ thì khác, tôi tin chắc thế.

“Máy lạnh bật mạnh quá à…? Hơi lạnh nhỉ?”

Eun Seok ngồi đối diện tôi, vừa ăn vừa xoa cánh tay. Ngẩng lên theo lời cậu ta, tôi lập tức phát hiện nguồn cơn của cái lạnh.

“Lại là cái tổ hợp quái gở gì đây?”

Yoon Tae Oh đứng sau lưng Eun Seok, tỏa ra khí lạnh băng giá. Đã chẳng ai dám ngồi gần chúng tôi vì Kang Seok Ho, giờ hắn xuất hiện, mấy nhân viên ngồi xa cũng vội bưng khay chạy mất dép.

“Chào, chào anh.”

Thấy Yoon Tae Oh cứ đứng trơ ra, Kang Seok Ho nhanh nhảu rời chỗ cạnh tôi rồi sang ngồi bên Eun Seok. Lúc này, Yoon Tae Oh mới chịu ngồi xuống cạnh tôi. Hắn cẩu thả đặt khay xuống như đang vứt rác, chẳng có gì bất ngờ.

“Cái gì đây?”

Cằm hắn hất về phía Eun Seok. Người ta đang ngồi ngay trước mặt mà…! Phải gửi tên này đi học lại phép lịch sự thôi.

“Là nhân viên mới ạ…”

“Lần này tuyển ba mươi người mới, mà nam chỉ có đúng một. Là buổi phỏng vấn có thư ký Kim tham gia nhỉ. Vậy mà giờ lại ăn trưa với đúng người con trai duy nhất đó?”

Sao mấy chuyện vặt vãnh thế này hắn cũng biết vậy? Gần đây hắn làm việc chăm chỉ thật, nhưng không ngờ còn nắm cả mấy thứ linh tinh này.

Tôi hiểu vì sao Yoon Tae Oh lại nói bằng giọng điệu gắt gỏng thế. Xét tình cảnh hiện tại, đây là một omega ngồi ăn cùng hai gã đàn ông trông như alpha. Đã thế còn quên luôn bữa trưa của hắn để đi ăn với một thằng nhóc, nên tôi không gọi đây là phản ứng thái quá. Dù tôi chẳng thấy Eun Seok có gì cuốn hút, nhưng công bằng mà nói, cậu ta trông cũng ổn.

“Là người em kể lần trước ấy. Người trưởng nhóm Kang thích.”

Để tránh hiểu lầm thêm, tôi thì thào giải thích với Yoon Tae Oh. Với tên hay ghen này, để hắn ở chung với Kang Seok Ho đã là kỳ lạ, huống chi ném thức ăn vào Eun Seok thì sao.

“À.”

Trước đây tôi từng kể Yoon Tae Oh về Eun Seok, nhấn mạnh Kang Seok Ho đáng thương thế nào. Vì ai đó mà chẳng thể gặp omega để yêu đương. Mà nói thẳng ra, có khi anh ta còn chưa từng có mảnh tình vắt vai nào ấy chứ.

Ngay cả một người chẳng mấy quan tâm đến cảm xúc người khác như Yoon Tae Oh cũng giật mình khi nghe chuyện “chưa từng yêu”. Dường nhưu hắn không tin trên đời có người như vậy.

“Không biết cậu có biết không, trưởng nhóm Kang rất tài năng đấy.”

“Hả?”

“Tai cậu có vấn đề à? Tôi nói nhân viên của tôi tài năng.”

Tên này đang nói nhảm gì vậy? Có vẻ Yoon Tae Oh muốn khen Kang Seok Ho để nâng anh ta lên, nhưng lời khen bất ngờ thế này chỉ làm tôi sốc. Chưa kể giọng điệu của hắn còn lạnh lùng hơn cả Kang Seok Ho nữa. Mặt Eun Seok trắng bệch, tay cầm đũa cứng đờ.

“Giám đốc cũng thật là…”

Chỉ mỗi Kang Seok Ho không nhận ra không khí, còn ngại ngùng vì lời khen của Yoon Tae Oh. Sao má anh ta đỏ lên thế kia…

“Không ăn à? Thư ký Kim của tôi chắc cần ăn chút rồi đấy.”

“Thư ký Kim là ai…”

“Đừng đảo mắt lung tung.”

Mỗi lần Yoon Tae Oh mở miệng, không khí quanh bàn lại nặng nề thêm. Eun Seok dường như mừng vì có cớ, cúi gằm mặt xuống khay, ăn nhanh như muốn trốn.

…Ăn chút thức ăn đi, Eun Eeok. Sao chỉ xúc cơm không vậy…

“Ăn chứ. Để tôi quên đến mức này chắc là đói lắm.”

“…Xin lỗi…”

Sau câu tóm tắt ngắn gọn của Yoon Tae Oh, bữa ăn tiếp tục. Tôi đang xúc một thìa cơm đầy, ấn chặt xuống thì một miếng thịt kho tàu được xé nhỏ đặt lên trên. Ngẩng lên tìm nguồn gốc, tôi bắt gặp Yoon Tae Oh, ghế xoay nửa vòng, đang nhìn tôi chằm chằm.

Một tay hắn cầm đũa, mắt không rời tôi, chắc hắn là thủ phạm rồi. May mà chẳng ai thấy cảnh này, nhưng sợ có người nhìn, tôi lén đạp nhẹ đùi hắn dưới bàn để ra hiệu dừng lại.

“Gì, muốn nắm tay à?”

Không, không phải…! Tôi chưa kịp rút tay sau cái đạp thì Yoon Tae Oh đã túm lấy tay tôi. Tệ hơn, hắn còn hét lên câu nhảm nhí, khiến hai cặp mắt từ phía đối diện đổ dồn về chúng tôi.

“Cái, cái gì cơ ạ…”

“Hay là muốn tôi đút cho?”

Tôi chẳng dám ngẩng lên đối diện những ánh mắt đó. Họ đang làm vẻ mặt gì nhỉ?

Mỗi lần Yoon Tae Oh nói nhảm, đầu tôi lại trống rỗng. Chắc hắn đang trả thù vì tôi quên bữa trưa của hắn. Đồ khốn…

“Giám đốc đói lắm rồi nhỉ? Đây, ăn đi.”

Nhìn cái miệng Yoon Tae Oh lại sắp tuôn lời, tôi vội nhét thìa cơm định ăn vào miệng hắn. Không bịt miệng hắn lại, ai biết hắn còn nói gì nữa.

Chỉ là hành động trong cơn hoảng loạn. Nhưng tôi chẳng mất nhiều thời gian để hối hận. Tiếng “cạch” từ thìa rơi khỏi tay Kang Seok Ho đối diện làm tôi giật mình tỉnh táo.

“…Đồ… điên…”

Yoon Tae Oh, má phồng lên vì cơm, ngơ ngác nhìn tôi. Trong chớp mắt, không khí bàn ăn lạnh đi thêm một bậc.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo