Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 132 - Ngoại truyện 16

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 132: Ngoại truyện 16

“Giám đốc, chiều nay lịch trống một chút, chúng ta làm ly cà phê nhé…?”

Trái với lo lắng, bữa trưa kết thúc mà không có biến cố gì lớn. Yoon Tae Oh chẳng nói gì về “tội lỗi” tôi gây ra, lặng lẽ ăn xong phần của mình.

Dĩ nhiên đó chỉ là vẻ ngoài bình yên mà thôi. Tôi mong hắn nổi cáu theo bản tính còn hơn, vì sự điềm tĩnh quá mức của hắn lại làm không khí thêm phần ngột ngạt. Đến cả Kang Seok Ho vốn chẳng nhạy bén gì cũng căng cứng người, chỉ mở miệng khi nuốt thức ăn. Thế là đủ hiểu rồi.

“Thì cứ làm đi.”

Từ lúc ăn xong đến khi lên văn phòng, bầu không khí như đi trên băng mỏng vẫn không tan. Chưa kể, mục đích ban đầu của bữa trưa hôm nay là ghép đôi Kang Seok Ho và Ki Eun Seok cũng chẳng đạt được.

Không, nói đúng hơn là tổ chức buổi ăn này còn tệ hơn không làm. Nhìn một đám rõ ràng không bình thường như chúng tôi, Ki Eun Seok nghĩ gì đây? Cậu ta không nghỉ việc ngay trong ngày thì đã là may mắn lắm rồi.

Kang Seok Ho và Ki Eun Seok là một vấn đề, nhưng cái gấp hơn cả là Yoon Tae Oh, người đang toát ra khí lạnh khó hiểu.

“Lần này có lô hạt cà phê hữu cơ từ Guatemala về, em mua sẵn để dành cho anh đấy…”

Đây không phải lời bịa để thoát hiểm. Yoon Tae Oh không chỉ có khứu giác nhạy bén mà vị giác cũng cực kỳ kén chọn. Vì thế, cà phê dành cho hắn luôn phải là loại thượng hạng.

Trong số đó, lô hạt lần này đặc biệt khó kiếm. Hàng chất lượng cao, nhập về số lượng ít, lại cạnh tranh khốc liệt, tôi đã phải chi không ít tiền để mua. Định bụng giữ lại cho dịp đặc biệt nào đó để khoe mẽ, ai ngờ lại dùng vào lúc này.

“Thế nào ạ…? Em tốn công lắm mới mua được vì nghĩ đến anh đấy…”

Tôi nhấn mạnh hai lần. Rằng tôi đã chuẩn bị điều này vì hắn.

Yoon Tae Oh không đáp, chỉ cầm tách cà phê, ngửi hương rồi nhấp vài ngụm. Dù tôi đã nói đến thế mà hắn vẫn im lặng, nỗi bất an trong tôi càng lớn dần.

“Thế nào là mẫu người lý tưởng của Baek Si Eon nhỉ?”

Tôi còn chưa kịp thưởng thức tách cà phê của mình thì Yoon Tae Oh bất ngờ hỏi một câu chẳng liên quan.

“Sao đột nhiên anh hỏi vậy…?”

Mẫu người lý tưởng ư? Tôi chưa từng nghĩ sâu về chuyện này. Trước giờ tôi thích đủ loại người. Nhưng dù có đẹp trai đến đâu, chỉ một chi tiết nhỏ cũng đủ để tôi mất hứng. Như móng tay không sạch sẽ dù khuôn mặt hoàn hảo, hay tiếng nhóp nhép ồn ào khi ăn cơm.

Ừ thì, trước hết phải đẹp trai đã, tôi mới có cơ hội để ý mấy thứ vụn vặt đó. Đúng vậy, tôi là kẻ cuồng nhan sắc triệt để. Đẹp là nhất. Có khi chỉ cần nhìn mặt cũng đủ sống qua ngày.

“Anh tự nhiên nghĩ, liệu mình có phải gu của Baek Si Eon không. Nếu không thì chẳng hiểu nổi lý do em cứ cố giấu giếm thế này.”

Lời hắn nói nghe chẳng ra sao cả. Tôi chưa kịp đáp thì câu tiếp theo đã vang lên.

“Anh thì ngược lại. Anh muốn khoe Baek Si Eon khắp nơi. Rằng có một người như thế này thích anh.”

Giọng hắn khô khốc, nhưng lại càng khiến từng chữ thêm rõ ràng.

“Thời gian để thân thiết hơn còn chưa đủ, vậy mà em cứ giả vờ xa cách, anh không thích chút nào.”

Tôi cũng chẳng khác gì. Nếu được, tôi muốn hét lên khắp nơi về mối quan hệ với Yoon Tae Oh, để mà khoe khoang. Nhưng… nếu một ngày cái kết của chúng tôi đến sớm hơn tôi nghĩ thì sao? Khác với khởi đầu rầm rộ, nó nguội lạnh nhanh chóng và chúng tôi trở thành người dưng thì sao?

Giờ chưa phải vậy, nhưng tương lai thì hoàn toàn có thể. Lúc đó, tôi sẽ chịu nổi những ánh mắt đổ dồn vào mình mà tiếp tục làm việc ở công ty chứ? Chẳng phải đó là cái chết xã hội của tôi sao?

“Em…”

“Cứ mỗi lần em cố giấu, anh lại nghĩ vậy. Là anh chưa đủ tốt? Hay đã…”

“Không! Không phải, không phải thế đâu…!”

Ảo tưởng thôi. Tôi chưa từng nghĩ đến cái giả định đó. Nếu là trường hợp ngược lại thì may ra.

“Theo lẽ thường của anh thì không hiểu nổi. Lần này cũng là do anh quá vội vàng sao?”

Tiếng “cạch” vang lên khi Yoon Tae Oh đặt tách cà phê xuống bàn.

“Anh ra ngoài hít gió chút. Không cần đi theo.”

“Giám đốc…!”

Rồi hắn rời văn phòng ngay lập tức. Tôi biết mình cần nói gì đó để thanh minh, nhưng cổ họng như nghẹn lại, chẳng thốt nên lời. Trên bàn, tách cà phê hắn hầu như chưa động tới nằm lẻ loi.

***

“Cậu đúng là gan to. Dám nhét cơm vào miệng giám đốc sao?”

“Nhét gì mà nhét…”

Lâu lắm tôi mới gọi Kang Seok Ho ra gặp. Thay vì cà phê nóng không hợp gu, tôi mua hai ly americano đá.

Trái với tâm trạng tôi, Kang Seok Ho có vẻ khoái chí với chuyện lúc trưa. Với gương mặt đầy nụ cười, anh ta chủ động nhắc lại chuyện tôi muốn quên. Cái kiểu bịt mũi bằng tay vẫn khiến tôi bực mình. Tên này giữ cái phong cách đó lâu thật…

“Còn trưởng nhóm Kang thì chẳng có gì đáng cười đâu nhỉ? Ki Eun Seok không giật mình à?”

Người bình thường thường thấy khó chịu với vẻ ngoài của Kang Seok Ho. Ngay cả tôi, lần đầu gặp anh ta cũng sợ phát khiếp. Nhưng quen rồi mới thấy anh ta tốt hơn vẻ bề ngoài nhiều.

Dù vậy, chưa kịp giúp Ki Eun Seok nhận ra sự vô hại của anh ta, tôi lại ném thêm một quả bom mang tên Yoon Tae Oh. Một kẻ với vẻ ngoài còn đáng sợ hơn, mỗi lần mở miệng là khiến không khí như đóng băng – Eun Seok không chịu nổi cũng phải.

“À, chuyện đó. Eun Seok nhà tôi đúng là không tầm thường.”

“Sao thế…?”

Hóa ra nụ cười không tắt trên mặt Kang Seok Ho là nhờ Ki Eun Seok. Anh ta vẫn giữ khóe môi cong lên, uống một hơi nửa ly cà phê rồi nói tiếp.

“Cậu ấy bảo nhìn hai người mà ghen tị. Rằng trông rất hợp nhau.”

“Hả…? Cậu ấy, nhận ra sao?”

Lời nói này làm tôi ngạc nhiên theo nhiều nghĩa. Sao cậu ta biết được quan hệ của chúng tôi, và cảnh nào mà lại khiến cậu ta ghen tị?

“Cậu đúng là chẳng biết là ngốc hay thông minh…”

“Cái gì?”

“Không có gì. Dù sao cũng là kích thích tốt cho Eun Seok. Lần trước cậu ấy đưa nhầm số, giờ cậu ấy xin lỗi rồi đưa lại số mới luôn.”

Sao nói nửa chừng rồi dừng vậy. Dù thấy khó chịu, nhưng vì điều tôi lo nhất là chuyện với Ki Eun Seok, tôi không đào sâu lại chủ đề.

“Không phải ép cậu ấy đưa đâu nhỉ?”

“Tôi đâu có đánh cậu ấy?”

“…Người mình thích thì không đánh, trưởng nhóm. Anh muốn đeo còng số tám à?”

“Điên à! Đánh chỗ nào được chứ! Tôi chỉ nói nếu lại nhầm số thì tôi buồn lắm thôi mà?”

Nhìn khách quan thì chỗ để đánh nhiều lắm. Dù sao, tôi không chứng kiến, nhưng cảnh Kang Seok Ho nửa đe dọa để lấy số điện thoại của Ki Eun Seok hiện lên rõ như tranh vẽ.

“Trước hết sửa cách nói chuyện đi. Làm gì có ai nói với người mình thích kiểu đó.”

“Cách nói của tôi thì sao? Dù gì cưới nhau rồi cũng biết hết, việc gì phải giả tạo.”

“…Cưới á?”

“Chứ sao? Không cưới à?”

…Làm sao với tên này đây. Chưa tỏ tình mà đã nghĩ đến cưới xin rồi.

“Phải hẹn hò trước chứ…”

“Xấu hổ chết ấy, cái gì mà hẹn hò.”

Thế giới đúng là lắm người đa dạng, và giá trị quan cũng thế. Thôi, đừng cố hiểu sâu về Kang Seok Ho nữa.

“Mà cậu cãi nhau với giám đốc à?”

“Không hẳn… Sao anh biết?”

“Bọn thư ký bảo thế. Họ nói cậu với giám đốc nói chuyện xong, mặt anh ấy như muốn giết ai đó rồi bỏ đi.”

“À…”

Kang Seok Ho kể xong chuyện của mình, giờ chuyển sang tôi và Yoon Tae Oh. Tôi cũng muốn trút bầu tâm sự vì ngột ngạt thật, nhưng nói về hắn với ai đó vẫn còn rất lạ lẫm.

“Sao, giám đốc thích người khác rồi à?”

“Điên à? Giám đốc sao mà… À…”

Tôi định phản bác câu hỏi bâng quơ của Kang Seok Ho thì khựng lại. Tôi biết mà, đúng không? Về những mối tình trước của Yoon Tae Oh. Dù mấy lần trước là do hoàn cảnh ép buộc, nhưng những cuộc tình ngắn ngủi, chóng vánh liên tiếp là sự thật.

“Không phải vậy…”

“Hiểu rồi.”

“Sao thế?”

“Không có gì. Cậu biết gì đâu, nhóc con.”

“Điên à?”

Kang Seok Ho đùa vài câu nhẹ nhàng, nhưng lòng tôi chẳng dễ chịu chút nào.

“…Chỉ là, tôi thấy mình hơi kỳ lạ.”

Giọng tôi nhỏ đến mức chính tôi cũng khó nghe, khẽ để lộ chút hỗn loạn từ sâu thẳm trong lòng.

***

Tôi từng nói rồi, tôi là kẻ nhát gan. Vì thế, tôi luôn lo lắng trước, nghĩ ngợi không ngừng về những chuyện chưa xảy ra. Những lời tuôn ra liên tục khi hoảng hốt có lẽ là để che giấu nỗi bất an ấy, để không ai thấy sự yếu đuối của tôi.

Gần đây cũng vậy. Từng hành động, lời nói, ánh mắt của Yoon Tae Oh dành cho tôi đều khiến tôi căng thẳng. Khi mới bắt đầu, tôi chỉ thấy yêu hắn là điều kỳ diệu và hạnh phúc. Nhưng từ khoảnh khắc tôi nhận ra cái kết có thể đến, một nỗi bất an nhỏ bé đã âm thầm len lỏi trong tim.

“Muộn rồi nhỉ…?”

“Ừ. Xin lỗi.”

Hắn mở cửa bước vào, nét mặt khẽ nhăn lại. Yoon Tae Oh đang nhìn tôi lúc này nghĩ gì nhỉ? Gặp tôi ở nhà cũng làm hắn khó chịu sao? Hay hắn cố ý về muộn, và giờ bực vì tôi không ngủ mà ngốc nghếch ngồi đợi?

Nhìn hắn bước vào phòng khách, tôi đứng yên, chẳng dám tiến tới. Cả buổi chiều tôi cố tỏ ra bình thường, nhưng khi thấy hắn, cảm xúc từ lần cuối gặp ở văn phòng lại trỗi dậy. Dù vậy, có lẽ đó chỉ là hiểu lầm của riêng tôi.

“Về muộn mà giận à? Để anh ôm cái nào.”

Yoon Tae Oh bước nhanh tới, kéo tôi vào lòng. Mùi rượu thoảng nhẹ từ hắn ùa đến. Chắc hắn vừa uống một ly ngoài kia.

Rồi những cảm xúc tiêu cực đè nặng lồng ngực tôi tan biến như được gột rửa. Một cái ôm khiến mớ suy nghĩ ồn ào trong đầu tôi lặng đi. Vì thế, tôi chỉ còn cách ôm chặt lấy lưng hắn, như hắn đã làm với tôi.

“Xin lỗi… anh.”

Tôi muốn nói câu này từ lâu.

“Không phải em xấu hổ vì anh. Lúc đầu em chỉ… ngại nói với người khác nên muốn giấu thôi. Nhưng giờ thì em hơi sợ…”

Thổ lộ lòng mình với ai đó luôn là điều khó khăn, còn khó hơn cả việc để lộ cơ thể trần trụi không một mảnh vải. Bởi đó là lúc tôi phơi bày những cảm xúc yếu đuối, đơn sơ, mong manh và vụng về nhất của bản thân.

“Sợ gì mà sợ thế?”

“…Vì em chẳng có gì đáng để khoe cả. Nên nếu sau này chúng ta không ổn…”

Nhưng thà thế này còn hơn. Thay vì để Yoon Tae Oh tự đoán mò và làm những điều hắn không hiểu, tôi chọn thừa nhận sự thiếu sót của mình. Tôi không muốn để hắn phải khó chịu trong lòng.

May mà tôi đang vùi mặt vào ngực hắn nên chẳng phải gồng mình che giấu nét mặt khó lòng kiểm soát.

“À. Hóa ra Si Eon của anh nghĩ thế này cơ à.”

“…Vâng…”

Có vẻ Yoon Tae Oh hiểu nỗi lòng tôi. Hắn thở dài một hơi sâu, bàn tay to lớn ôm lấy gáy tôi như bao bọc.

“Vậy là em định âm thầm ăn tươi nuốt sống anh rồi bỏ rơi mà chẳng để ai biết à?”

“Vâng, đúng… Hả?”

Không, hình như hắn muốn bóp nát đầu tôi thì có. Ngón tay hắn siết chặt lại. Hắn vừa nói cái gì vậy?

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo