Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 135 - Ngoại truyện 19

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 135: Ngoại truyện 19

Phần 2 – Nhật ký kết hôn

Yoon Tae Oh sao thế này nhỉ? Cảm giác… không tốt chút nào.

“Anh nhìn gì mà chăm chú thế…?”

Sau khi cùng ăn tối, tôi vào phòng kiểm tra báo cáo công việc hàng ngày vừa được cập nhật rồi bước ra ngoài thì chẳng thấy Yoon Tae Oh đâu. Hắn đang ngồi ở bàn làm việc trong thư phòng, dường như cảm nhận được tiếng bước chân của tôi, vội vàng tắt màn hình tablet và ném nó sang một góc bàn.

“Không có gì.”

Không đúng. Cứ như kiểu đang xem phim nóng thì mẹ bất ngờ bước vào và phải vội vàng tắt đi vậy, hành động rõ là thiếu tự nhiên mà…?

“Anh nhìn gì mà…”

“Đưa đây. Anh cũng có quyền riêng tư chứ.”

Tôi vừa định với lấy chiếc tablet xem thử thì tay Yoon Tae Oh đã nhanh như gió, giật phắt nó khỏi tay tôi. Ban đầu chỉ hỏi đùa thôi, nhưng giờ thì nghi ngờ thật sự trỗi dậy. Gương mặt lúc nào cũng cứng nhắc của hắn giờ trông gượng gạo lạ thường, ánh mắt còn chẳng dám nhìn thẳng vào tôi…

Chẳng lẽ hắn xem phim người lớn thật à? Ừ thì tôi cũng hiểu được. Một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, lại là alpha trội, ham muốn cao là chuyện bình thường. Những lúc gần gũi, tôi thường xuyên kiệt sức trước khi kịp thỏa mãn hắn, nên có lẽ hắn vẫn chưa được đáp ứng đủ cũng nên.

“…Quyền riêng tư á…?”

Không phải hắn gặp người khác, chỉ xem mấy thứ nhạy cảm một chút thì cũng chẳng sao. Lý trí mách bảo tôi rằng chuyện đó có thể chấp nhận được, nhưng trong lòng lại thấy khó chịu chẳng thể kiềm chế. Cứ như bắt quả tang hắn ngoại tình vậy. Hay là… hắn không hài lòng với chuyện giường chiếu của chúng tôi? Nghĩ đến đó thì hơi bực mình thật.

“Chẳng có gì to tát đâu.”

Nếu chỉ là lần này thôi thì tôi đã chẳng suy diễn sâu xa đến vậy. Gần đây Yoon Tae Oh cứ thế mãi.

Kẻ vốn lười chẳng buồn tìm đọc tin tức, giờ lại suốt ngày ôm khư khư điện thoại với tablet không rời tay. Hễ tôi nhìn sang là y như rằng hắn dừng lại, kèm theo biểu cảm và hành động gượng gạo lạ thường.

“Thôi đi ngủ đi chứ…?”

“Em ngủ trước đi. Anh còn việc phải làm.”

Vì thế mà tôi cứ có cảm giác mình như kẻ thừa thãi. Hắn không nói thẳng, nhưng cái thái độ rõ ràng như muốn tôi mau chóng biến khỏi đây.

“Vậy em ngủ ở phòng mình nhé.”

“Ừ. Mai phải đi Jeju, em cứ nghỉ ngơi thoải mái ở đó đi.”

Thật sự… kỳ lạ quá. Ngày trước, lúc mới hẹn hò, nếu tôi nói ngủ riêng phòng là hắn đã làm ầm lên rồi. Vậy mà giờ lại dễ dàng đồng ý cho tôi ngủ ở phòng khác thế này ư? Một mặt tôi không muốn tin, nhưng cảm giác bất an cứ lớn dần. Đây là một sự thay đổi chẳng mấy dễ chịu.

***

“Lâu lắm rồi mới đến đây nhỉ.”

“Vậy à? Tôi thì mới đến cách đây không lâu thôi.”

Lâu rồi tôi mới theo Yoon Tae Oh đi công tác. Với chúng tôi, Jeju là nơi mang nhiều kỷ niệm và dấu ấn. Sau bao khó khăn, khu nghỉ dưỡng cuối cùng cũng khai trương, và từ sớm đã kín lịch đặt phòng mấy tháng liền, kinh doanh phát đạt đến vậy. Trước đây dự án nghỉ dưỡng từng là tâm điểm công việc, nhưng sau khi đi vào hoạt động ổn định, gần đây nó tạm thời lùi khỏi trọng tâm.

“Thấy khác hẳn lần trước anh nhỉ?”

“Ừm, có lẽ vậy.”

Do ảnh hưởng của mùa. Lần trước là giai đoạn chuyển từ đông sang xuân, một mùa xuân chưa chín và còn mang đậm cái đuôi của mùa đông. Thời gian trôi qua, giờ đã là giữa hè rực rỡ rồi. Xanh thắm của cây cối, xanh biếc của biển khơi. Thiên nhiên Jeju dưới ánh nắng chói chang càng thêm phần sống động và rạng rỡ.

“Như đi du lịch ấy, thật đấy.”

“Vậy nghỉ vài ngày rồi về luôn không?”

“Ở đây á…?”

Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe trên đường đến khu nghỉ dưỡng thật đẹp. Tôi chỉ buột miệng nói ra chút cảm xúc phấn khởi, vậy mà Yoon Tae Oh lại đưa ra một đề nghị chẳng ai ngờ tới.

“Dù sao cũng đang mùa nghỉ hè mà.”

“…Cũng đúng, nhưng mà…”

Đúng thật. Lần đầu tiên phòng thư ký được nghỉ hè hẳn hoi. Vì không thể để văn phòng trống hoàn toàn, chúng tôi sắp xếp nghỉ luân phiên để không ảnh hưởng công việc.

Nhưng tiếc thay, tôi chẳng được hưởng đặc quyền đó. Vì một tên mắc chứng lo âu xa cách nào đó. Hắn không dám bộc lộ trước mặt nhân viên, nhưng tôi thì thầm ghen tị biết bao khi nghe mọi người rôm rả bàn về kế hoạch nghỉ dưỡng của họ.

Vậy mà giữa tình cảnh éo le ấy, nghe được lời đề nghị này, lòng tôi lại lung lay. Dù không thể nghỉ dài gần hai tuần như người ta, nhưng được vài ngày thư giãn trên hòn đảo đẹp như tranh này thì…

“Dạo này công việc cũng bận lắm, nghỉ ngơi chút chắc không tệ đâu.”

Đúng vậy… tôi bận rộn thật mà. Để lấp đầy khoảng trống của những nhân viên bị sa thải, mọi người còn lại phải làm việc cật lực hơn. Tôi cũng chẳng phải ngoại lệ. Gần đây tôi đã quá tải rồi, nên nghỉ ngơi đôi chút chắc cũng không tệ. Được thư giãn vài ngày ở một nơi đẹp như thế này, chắc chắn sẽ xua tan được phần nào mệt mỏi tích tụ bấy lâu. Hơn nữa còn có Yoon Tae Oh bên cạnh…

“…Không được đâu. Mai có sự kiện trao quỹ từ thiện cho trẻ em vùng Jeju, rồi ngày kia khách từ Hong Kong cũng đến…”

Nhưng khoảnh khắc lịch trình hiện lên trong đầu, kế hoạch nghỉ ngơi lập tức tan biến. Không phải lúc để mơ mộng. Giờ tôi chẳng phải vì thích công việc mà không nghỉ, mà là vì Yoon Tae Oh quá bận, đến thở cũng chẳng có thời gian. Không chỉ vậy, cả ban lãnh đạo cũng phải từ bỏ kỳ nghỉ hè này. Cũng may, tất cả chỉ là một phần trong quá trình công ty dần đi vào quỹ đạo.

“Hoãn lịch chút thì sao?”

“…Không được. Để sau này lịch rối tung lên thì càng khổ.”

“Cứng nhắc ghê.”

Gì chứ. Công ty chẳng phải của tôi, là công ty hắn bận rộn cơ mà, sao lại nhìn tôi với ánh mắt oán trách thế kia? Tôi cũng muốn quên hết việc mà nghỉ ngơi lắm chứ!

“Ừ. Tuyệt đối không được, nên đừng hy vọng.”

Dù vậy, giữa cái nóng mùa hè, tôi vẫn nên cho Yoon Tae Oh ăn gì ngon để khỏi kiệt sức. Danh sách nhà hàng ngon tôi lưu đâu rồi nhỉ?

***

“Chắc phải mở rộng thôi nhỉ?”

Mục tiêu chính của chuyến công tác lần này là sòng bạc. Từ khi lên ý tưởng khu nghỉ dưỡng, trọng tâm đã là sòng bạc dành cho người nội địa, với quy mô được tính toán để xin giấy phép kinh doanh. Không chỉ sở hữu số phòng lớn nhất trong nước, nơi đây còn được thiết kế để du khách chẳng cần ra ngoài cũng có thể tận hưởng mọi thứ: nhà hàng, trung tâm mua sắm, sân golf, phòng hòa nhạc… tất cả đều học hỏi từ các sòng bạc nước ngoài.

“Ừ, chắc phải vậy…”

Dự án này là một canh bạc đầy mạo hiểm. Chẳng có mấy cơ sở đơn lẻ nào trong nước được xây dựng với quy mô thế này. Nếu thất bại, công ty có thể sụp đổ hoàn toàn. May mà có sự hợp tác với một tập đoàn sòng bạc nổi tiếng của Mỹ, chúng tôi mới dám thử sức.

Dù vậy, sau khi cùng Yoon Tae Oh đi khắp khu nghỉ dưỡng cả ngày, tôi nhận ra nỗ lực ấy đáng giá. Không chỉ phòng nghỉ dưỡng kín lịch, mà trung tâm mua sắm và sòng bạc phía dưới cũng đông nghẹt, chẳng còn chỗ chen chân. Vì thế, kế hoạch mở rộng giai đoạn hai của sòng bạc, vốn định hai năm nữa mới bắt đầu, giờ đã phải đẩy lên sớm.

“Do khó dừng hoạt động kinh doanh à?”

“Đúng vậy. Đang lúc kiếm tiền ào ào, dừng lại để xây dựng thì không được.”

Đúng thật. Đang đà hốt bạc, dừng kinh doanh là điều chẳng thể chấp nhận. Thành thật thì cứ giữ nguyên thế này công ty cũng chẳng thiệt, nhưng lượng khách quá đông khiến nơi đây trông như sòng bạc bất hợp pháp, đó mới là vấn đề.

“Nếu để vậy thì hình ảnh cũng bị ảnh hưởng không tốt đâu…”

Dù gắn mác “cao cấp”, “thượng lưu”, nhưng nếu thực tế lại giống một sòng bạc rẻ tiền, chẳng mấy chốc sẽ bị công chúng quay lưng. Những trường hợp như vậy chẳng hiếm.

“Vậy cứ kinh doanh bình thường mà xây dựng luôn thì sao?”

“Làm thế nào?”

“Trước đây em từng thấy ở đâu đó…”

Trước kia… ý là trước khi tôi bước chân vào thế giới này, tôi từng chứng kiến. Các sòng bạc thường hoạt động 24/7 không ngừng nghỉ. Khi buộc phải mở rộng, họ sẽ xây trước khu vực mới rồi chỉ cần nối liền bằng một lối đi nhanh chóng, sáng hôm sau đã có thêm không gian. Có thể đây là cách quen thuộc, nhưng tôi vẫn kể lại cho Yoon Tae Oh nghe, phòng trường hợp hắn chưa biết.

“Si Eon nhà ta cái gì cũng biết nhỉ.”

Yoon Tae Oh xoa đầu tôi như vỗ về một đứa trẻ. Gì vậy chứ. Cảm giác vừa thích vừa khó chịu này là sao.

“Chi tiết thì em sẽ báo đội xây dựng lên kế hoạch chi tiết.”

“Ừ. Công việc tới đây thôi, giờ chúng ta chơi chút đi.”

Như mọi khi, Yoon Tae Oh chẳng buồn hỏi ý kiến, nắm tay tôi kéo thẳng về phía sòng bạc. Đã quá nửa đêm nên bên trong tương đối vắng. Dù vậy, so với ban ngày thì chỉ đỡ hơn chút đỉnh, vẫn đông đúc chẳng kém.

“Làm gì vậy…? Chúng ta chơi được không đấy?”

“Có gì mà không được. Trả tiền là chơi thôi. Em biết chơi gì không?”

“Chẳng phải hiển nhiên sao?”

Nhìn cái mặt này đi. Đừng coi thường, tôi cũng là tay chơi sòng bạc đấy nhé.

“Cái kia em siêu giỏi luôn.”

“…Cái đó cũng có cách chơi giỏi à?”

Đi ngang qua, tôi thấy một trò chơi quen mắt.

“Chỉ cần trúng năm con cá vàng là được.”

“Nhưng đó là máy đánh bạc mà, làm sao để giỏi được?”

“…Có cách đấy.”

Kén cá chọn canh gì chứ. Chơi máy đánh bạc cũng phải dựa vào cảm giác. Nếu hình trên máy trông tệ thì chắc chắn chẳng trúng đâu, kiểu linh cảm vậy đó. Dù không giải thích rõ được, nhưng tôi có tiêu chuẩn riêng.

Tôi ngồi xuống trước, Yoon Tae Oh cũng ngồi cạnh theo. Tôi nhìn hắn chằm chằm, hắn cũng nhìn lại chẳng thua kém.

“Gì vậy?”

“Em không mang ví.”

“Trả lại không?”

Nhìn tôi là cái gì vậy. Đương nhiên rồi.

“Đương…”

“Bằng thân.”

Trời ạ. Tưởng cái tính biến thái của hắn đi đâu mất, hóa ra vẫn còn nguyên. Gần đây Yoon Tae Oh bận rộn, chúng tôi chẳng có cơ hội gần gũi tử tế.

“…Vào phòng luôn không…?”

“Đùa thôi. Chơi một lát đi. Anh còn chỗ chưa xem, lát quay lại ngay.”

Yoon Tae Oh nhìn màn hình điện thoại khá lâu rồi mới ngẩng lên. Tôi cũng chỉ nói đùa thôi, nhưng bị từ chối thẳng thừng thế này làm tôi hơi chạnh lòng. Sao cứ như chỉ mình tôi là kẻ háo sắc vậy chứ. Hắn rút ví, nhét một xấp tiền vào tay tôi rồi đứng dậy.

…Tên này. Hóa ra giá trị của tôi cũng đáng vài đồng này đấy. Nhưng mà, sao Yoon Tae Oh lúc nào cũng mang theo nhiều tiền mặt thế nhỉ? Thời buổi nào rồi chứ.

“Chơi vui nhé.”

“Quay lại nhanh đấy.”

Ban ngày tôi đã ngủ trưa nên giờ không mệt lắm. Không khí sòng bạc không phân biệt ngày đêm cũng góp phần làm tôi tỉnh táo. Nhìn Yoon Tae Oh bước xa dần, tôi quay lại, nhét tiền vào máy đánh bạc.

Nhưng chỗ chưa xem là đâu chứ…? Giờ này thì nơi nào còn mở được? Rồi cả chuyện hắn nhìn điện thoại lâu thế kia nữa… Nghĩ lại thì có gì đó không tự nhiên. Dù chỉ đùa, nhưng từ chối chuyện giường chiếu thẳng thừng thế cũng lạ.

Tay tôi gõ nhịp nhàng lên nút máy, đầu óc thì ngập trong suy nghĩ. Mắt tôi vô hồn nhìn màn hình, mỗi lần hết tín dụng lại nhét tiền vào như cái máy. Chẳng biết từ bao giờ, xấp tiền dày cộp trong tay chỉ còn lại đúng một tờ.

“…Mẹ kiếp…”

Tệ thật… Tôi không định chơi nhiều thế này đâu. Bao nhiêu nhỉ? Chắc phải hơn 5 triệu won… Sao hôm nay vận may tệ thế không biết? Bình thường tôi không vậy đâu? Máy này lừa đảo à?

Đang mải nghĩ, hóa ra thời gian đã trôi qua khá nhiều. Hít một hơi sâu, tôi nhét tờ 50 nghìn won cuối cùng vào. Nợ 500.000 won hay 550.000 won thì có khác gì đâu, đúng không.

“Chẳng phải bảo chơi máy đánh bạc giỏi lắm sao? Định làm anh phá sản thật à?”

“…Đến rồi à…? Ờ, hôm nay sao hình không khớp chút nào…?”

“Em đặt cược tối đa nên tiền mới hết nhanh thế chứ?”

“À…!”

Thảo nào lạ. Chưa nhấn bao nhiêu mà tiền cứ vèo vèo bay mất…

“Muốn trả nợ nên cố tình à? Sao, mượn thêm không?”

“Đợi chút. Em vẫn còn tiền mà.”

Thằng cha đáng ghét. Yoon Tae Oh chẳng chút mong chờ, ôm tôi từ phía sau, cù lét bên hông rồi hôn lên gáy làm tôi nhột nhột, hại tôi chẳng tập trung chơi được. Lòng tôi cũng đã nguội phân nửa, chỉ muốn nhanh chóng về phòng nên cứ nhấn bừa cho xong.

Đing đing đan!

Tiếng nhạc chói tai vang lên, vàng ròng trên màn hình bắt đầu rơi xuống ào ạt. Chẳng lẽ… trúng giải độc đắc…?

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo