Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 137 - Ngoại truyện 21

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 137: Ngoại truyện 21

Có những điều chẳng cần trải nghiệm phong phú cũng có thể nhận ra. Dựa vào vô số dữ liệu đã tích lũy từ trước, ta có thể suy ra chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, hoặc ít nhất là dự đoán được trong phạm vi của lẽ thường. Dù chưa từng sống một cuộc đời có rồng hay ma vương xuất hiện, chỉ cần đọc những cuốn tiểu thuyết về chúng, ta cũng sẽ đến một lúc nào đó đoán được câu chuyện sẽ tiếp diễn ra sao.

Tình yêu dường như cũng vậy. Những trải nghiệm gián tiếp dựa trên câu chuyện của hàng tá người khác đã từng yêu. Từ đó, ta có thể hình dung được mối tình của mình sẽ trôi chảy theo hướng nào trong tương lai.

Dù cho ngàn người có ngàn kiểu yêu, vạn người có vạn sắc thái tình cảm khác nhau, thì sự chuyển biến của dòng cảm xúc ấy có lẽ chẳng mấy khác biệt. Chỉ là thời điểm mỗi người trải qua chúng có sớm muộn mà thôi.

“Dạo này không hợp khẩu vị à? Trước đây em ăn món ở đây ngon lắm mà.”

“Không phải. Chỉ là em hơi mệt thôi…”

“Anh cố ý đi ngủ sớm để không làm phiền em, vậy mà thể lực em đúng là cần cải thiện thật.”

Vì thế, tôi cũng đoán được đôi điều. Giữa tôi và Yoon Tae Oh, cảm xúc đã bắt đầu thay đổi. Không, chính xác hơn là đang thay đổi.

Yoon Tae Oh gần đây rất lạ. Hắn vốn bận rộn, nhưng hiện tại là một kiểu bận rộn mà tôi không nắm được. Nếu liên quan đến công ty, không lý nào tôi lại không biết, vậy mà hắn vẫn bận. Từ khi nào đó, thời gian hắn nhìn vào điện thoại và máy tính bảng tăng lên rõ rệt, những cuộc gọi với ai đó cũng thường xuyên hơn. Ừm… cả chuyện kia nữa.

Có thể hiểu được thôi. Nếu cảm xúc con người lúc nào cũng trào dâng mãnh liệt, nóng bỏng đến mức muốn nổ tung lồng ngực, thì cuộc sống thường nhật chắc hẳn không thể tiếp diễn. Nhịp tim rộn ràng khi bắt đầu yêu, theo dòng chảy thời gian sẽ dần dần ổn định lại thành những nhịp đập bình thường. Đó là lẽ đương nhiên. Có thể gọi đó là sự quen thuộc… hoặc cũng có thể là sự chai sạn.

Vậy nên, tôi hiểu rằng chẳng có gì đáng để buồn bã trước những hành động của Yoon Tae Oh. Đầu óc tôi biết rõ điều đó.

“Dạo này anh bận gì à? Hình như không có việc gì gấp cần xử lý mà…”

“Anh á? Không phải vậy.”

“…Vậy là gì?”

“Em không cần biết đâu.”

Nhưng nếu sự thay đổi tự nhiên của cảm xúc ấy diễn ra đồng đều giữa hai người thì tốt biết mấy. Giá như tốc độ cảm xúc của hắn nguội lạnh cũng là tốc độ mà cảm xúc của tôi dần phai nhạt. Giá như trái tim tôi cũng hạ nhiệt đúng nhịp với trái tim hắn, thì những biến chuyển này hẳn chẳng khiến tôi bận lòng. Có lẽ… hắn thay đổi nhanh hơn tôi một chút chăng.

“Này, em từng đi những nước nào ở nước ngoài chưa?”

“Em á…? Sao tự nhiên hỏi vậy?”

“Chỉ là tò mò thôi.”

Lạ thật. Nhìn ở một góc độ nào đó, đây có thể chỉ là câu hỏi bình thường của một người yêu muốn tìm hiểu về quá khứ của đối phương. Nhưng trong đầu tôi, tôi lại cố moi móc ý định ẩn sau câu hỏi ấy của hắn.

“Em chưa đi nhiều… Hồi đó thì có châu Âu, Nhật Bản, Hồng Kông, Đài Loan thôi…”

“Có vẻ em không thích mấy nước nóng nhỉ.”

“Em hay bị nóng lắm. …Còn anh thì sao?”

Tôi chẳng thể hiểu nổi. Yoon Tae Oh vốn đã khó đoán, huống chi là nắm bắt ý đồ đằng sau những câu hỏi hắn ném ra.

Tôi hỏi ngược lại hắn, trong lòng thoáng nghĩ: Hình như tôi thích Yoon Tae Oh nhiều hơn hắn thích tôi thì phải… Câu hỏi vừa rồi là nỗ lực cố ý để cuộc trò chuyện không bị đứt đoạn. Dù tôi thừa biết Yoon Tae Oh hẳn đã đi qua vô số nơi mà tay tôi đếm không xuể.

“Anh không có thời gian rảnh để đi chơi nên cũng chẳng rõ nữa.”

Câu trả lời ngắn gọn kèm theo ánh mắt hắn lại dán vào màn hình điện thoại. Hắn đang tập trung nhìn gì mà chăm chú đến vậy? Hay là so với việc ngồi đây nói chuyện với tôi, hắn thà giết thời gian bằng cách đó còn hơn.

“Về thôi nhé?”

“Đợi Si Eon ăn xong đã.”

“…Vâng…”

Tôi chẳng còn khẩu vị, định ăn qua loa rồi dừng. Tưởng hắn mải nhìn điện thoại chẳng để ý, hóa ra hắn thấy hết. Phải ăn nhanh lên để kịp chuyến bay về Seoul mới được.

“Này… anh có nhớ chỗ kia không?”

Trên đường ra sân bay, một tòa nhà quen thuộc lọt vào tầm mắt qua cửa kính xe. Đó là nơi tôi và Yoon Tae Oh từng đến ăn cá ngừ gai. Cũng là nơi Choi Hyun Jin từng làm việc. Nhà hàng ấy vẫn nằm yên ở vị trí cũ, chẳng hề đổi thay.

“Chỗ Baek Si Eon suýt nữa nhai cả xương cá ngừ gai đúng không?”

“…Ừ, đại loại vậy.”

Đồ khốn… lại nhớ mấy thứ chẳng đâu vào đâu. Nhưng nói thật, món đó ngon lắm.

“Thằng nhóc đó chắc sống ổn, đừng lo.”

“Anh vẫn liên lạc với nó à…?”

“Anh á? Làm gì có chuyện đó.”

Sao hắn biết tôi vừa thoáng nghĩ đến Choi Hyun Jin nhỉ? Đến Jeju, tôi bất giác nhớ đến những người từng rời khỏi đây. Nổi bật nhất là thư ký tổng, Choi Hyun Jin và cả em trai cậu ta.

Thư ký tổng thì đã gặp kết cục thảm khốc, xem như chấm dứt hoàn toàn. Còn Choi Hyun Jin… tôi không rõ lắm. Sau chuyện nhốt cậu ta vào tù, tôi chẳng muốn nhắc đến nữa nên cố tình tránh né. Thành ra tôi cũng không biết em trai cậu ta giờ ra sao. Dù tôi chẳng làm gì xấu, mỗi lần nhớ đến cậu em nhỏ bé, đáng yêu của Choi Hyun Jin, lòng tôi vẫn thoáng chút áy náy.

“Hình như nó đang được nuôi dưỡng ở một nơi đáng tin cậy. So với việc sống mà chẳng được đối xử như con người, có lẽ vậy còn tốt hơn.”

Dù Choi Hyun Jin có ở bên em trai mình khi rơi xuống đáy vực, cuộc đời thằng bé chắc chắn chẳng thể bình yên. Như Yoon Tae Oh nói, được đối xử tử tế như con người e rằng là điều xa xỉ. Hai anh em ruột phải chia lìa, nhưng đó không phải lỗi của những người còn lại.

“Còn Choi Hyun Jin thì…”

“Chuyện đó Si Eon không biết sẽ tốt hơn. Chỉ chắc chắn một điều là em sẽ không bao giờ gặp lại cậu ta nữa.”

Lâu lắm rồi Yoon Tae Oh mới nói với giọng điệu cứng rắn, không khoan nhượng như vậy. Tôi vốn cũng chẳng muốn đào sâu, mà có tìm hiểu thêm chắc cũng chẳng tốt cho tâm trí, nên thôi không hỏi nữa. Choi Hyun Jin tự chuốc lấy hậu quả thì tự mình gánh chịu thôi.

“Lần sau đến đây vào mùa đông chắc cũng hay đấy.”

Tôi chuyển chủ đề để khép lại câu chuyện.

“Ừ, được thôi.”

Bàn tay lớn của hắn luồn vào giữa những ngón tay tôi đang đặt trên đùi, đan chặt như khóa vào nhau. Yoon Tae Oh nắm tay tôi thật mạnh, nhưng ánh mắt lại cố tình hướng ra ngoài cửa sổ, chẳng chút tự nhiên.

Những lúc thế này, tôi lại thấy Yoon Tae Oh vẫn như xưa. Mong sao… trái tim hắn sẽ nguội lạnh thật chậm rãi.

***

Sau chuyến công tác, cuộc sống thường nhật vẫn chẳng khác là bao. Đi làm, tan sở, rồi lại đi làm… May mà dạo này áp lực công việc giảm bớt nên cũng là một niềm an ủi.

“Anh có chút việc phải đi, em về trước đi. Trưởng nhóm Kang sẽ đưa em về.”

“Anh đi đâu vậy…?”

Thực ra tôi đã biết “chút việc” Yoon Tae Oh nhắc đến là gì. Có một lịch trình không qua tay tôi được sắp xếp. Nó thậm chí chẳng được cập nhật vào danh sách, tôi chỉ tình cờ phát hiện ra thôi. Chiều nay, một thành viên trong đội đến hỏi tôi liệu tối nay lịch của giám đốc có cần đội bảo vệ hay không. Trong khi khung giờ đó trên lịch trình chính thức là khoảng trống.

Khi tôi giả vờ hỏi lại như thể đã quên, người đó vô tư kể hết về lịch trình mà tôi không hề hay biết.

“Gặp giám đốc ST Card một chút. Việc riêng thôi, anh đi một mình được rồi.”

Giọng hắn đều đều, khuôn mặt chẳng chút biến đổi, lời nói tuôn ra tự nhiên đến mức nếu chỉ nhìn bề ngoài thì chẳng ai nghĩ đó là nói dối. Nhưng sự thật thì không phải vậy.

“À… Vâng. Anh đi cẩn thận nhé. Em về trước đây.”

Nơi Yoon Tae Oh sắp đến là sàn đấu giá. Tôi không rõ tại sao hắn phải nói dối để đến đó, nhưng cũng đoán được phần nào. Đấu giá là một trong những sở thích của hắn. Mỗi khi căng thẳng quá độ hay công việc chất đống, hắn thường tìm đến đó. Vậy nên lần này, dù không nói thẳng, tôi đoán chắc hắn đang chịu áp lực từ “một điều gì đó”.

Chỉ hy vọng nguyên nhân của áp lực ấy không phải là tôi.

“Sao mặt mày ủ rũ thế? Đúng giờ là tan sở hẳn hoi mà vẫn vậy à.”

“Tôi làm trưởng nhóm Kang cũng được về sớm, chẳng phải tốt sao?”

“Cũng đúng. Nhưng sao tự nhiên tôi lại thành bảo mẫu của cậu thế này.”

“Bảo mẫu gì mà…”

Tôi biết mình được bảo bọc quá mức. Dù giờ chẳng còn ai đe dọa tôi nữa, tôi vẫn hiếm khi đi về một mình. Hầu hết là cùng Yoon Tae Oh, còn không thì với Kang Seok Ho. Vậy nên Kang Seok Ho càu nhàu thế này cũng chẳng có gì khó hiểu.

“Tối nay anh làm gì?”

“Tôi? Dĩ nhiên là chơi với Eun Seok của tôi rồi.”

“À… Vậy à. Tôi định rủ uống một ly, hóa ra anh có hẹn rồi.”

“Uống rượu? Hiếm thấy đấy. Cậu có thích rượu đâu.”

Chỉ là hôm nay tôi muốn vậy thôi. Dù sao về cái nhà rộng thênh thang đó một mình, tôi cũng chỉ chìm vào mấy suy nghĩ vô bổ, giết chết đám tế bào não đáng thương mà chẳng được gì.

“À… Thì chỉ là…”

“Có chuyện gì rồi, đúng không? Từ nãy mặt cậu cứ như đưa đám.”

“Á…! Anh làm gì thế!”

Kang Seok Ho đột nhiên đánh tay lái xoay ngược lại. Tôi còn chẳng biết đó có phải chỗ được phép quay đầu không nữa. Suýt nữa thì tôi giật mình đập vào đầu anh ta một phát.

“Dù sao tôi cũng định uống với Eun Seok, cậu uống cùng luôn cũng được.”

“Eun Seok của tôi, Eun Seok của tôi.” Mẹ kiếp… tự nhiên tôi chỉ muốn về nhà uống một mình, chẳng muốn chen vào giữa đôi uyên ương này tí nào.

Tôi chỉ nói đùa thôi, bảo không có gì đâu, về nhà thôi… Nhưng Kang Seok Ho chẳng thèm nghe. Tôi quên mất thằng cha này cũng thuộc dạng chẳng ai bảo được, ngang ngửa Yoon Tae Oh. Chỉ vì lỡ lời một câu mà giờ tôi lạc đến một khu hoàn toàn khác với nhà Yoon Tae Oh.

“Tôi bảo ổn thật mà, sao cứ…”

“Câm miệng và cười lên. Không muốn Eun Seok thấy cậu thảm hại thì ngoan ngoãn đi.”

Lời nói nghe ghê rợn, nhưng mặt Kang Seok Ho lại rạng rỡ nụ cười. Vì Ki Eun Seok đã đứng đợi sẵn ngoài đó rồi.

“Sao lại đứng ngoài này! Vào trong đợi đi chứ.”

Gì vậy? Không phải đa nhân cách đấy chứ? Giọng điệu với tôi và với Ki Eun Seok khác nhau một trời một vực.

“Lâu rồi không gặp, Eun Seok. Tình cờ thế này nên đành…”

Cậu ta vẫn bảnh bao như mọi khi. Gương mặt sáng sủa, khí chất tươi mới như vừa chơi bóng rổ xong ở đâu đó, trông chẳng khác gì học sinh cấp ba. Nhưng lời chào của tôi chẳng đến được tai ai, tan biến vào không khí. Một phần vì giọng tôi hơi nhỏ, nhưng chủ yếu là do thứ Kang Seok Ho vừa lôi từ cốp xe ra.

“Dọc đường nhặt được.”

“Nhặt… bó hoa to thế này cơ á…?”

Cái đó không phải vòng hoa sao? Cứ như anh ta bê nguyên từ một nhà hàng mới khai trương về vậy. Tôi sống đến giờ chưa thấy bó hoa nào to thế, đến mức Ki Eun Seok dang rộng hai tay ôm cũng chẳng xuể.

“Cảm, cảm ơn anh, trưởng nhóm.”

Cậu ta trông lúng túng thấy rõ. Bó hoa rực rỡ đến mức chói mắt, màu sắc sặc sỡ thu hút ánh nhìn của cả người qua đường. Không biết thì tưởng anh ta gom hết hoa đẹp trong tiệm làm thành bó này. Nhưng mà… cúc trắng lẫn trong đó làm gì vậy?

“Ôi, ghen tị quá! Dạo này hoa đắt như vàng, trưởng nhóm Kang đúng là chịu chơi…”

Tôi luôn tự tin mình nói dối giỏi, nhưng khi buộc phải thốt ra lời chẳng thật lòng, tôi cảm giác mồ hôi túa ra sau gáy. Gom cả đống thứ đẹp đẽ lại mà làm ra cái bó hoa xấu xí thế này, đúng là tài năng hiếm có.

“Vâng… đúng vậy…”

Kang Seok Ho hắng giọng một cái, có vẻ ngượng ngùng, rồi bước thẳng vào quán rượu trước.

“Tôi tặng anh một ít hoa nhé…?”

Ki Eun Seok ôm bó hoa nặng trĩu, khó nhọc bước theo sau, khẽ hỏi tôi.

“…Không đâu. Tôi không thích hoa lắm…”

Mang một cành về nhà thôi cũng đủ gây chuyện rồi. Xin lỗi chứ tôi chỉ muốn ngồi yên rồi về nhà thôi.

“Sao lại ngồi bên đó?”

Ki Eun Seok vừa định ngồi cạnh tôi thì bị Kang Seok Ho gọi giật lại.

“Ngồi bên này chứ, Eun Seok.”

Alpha đều thế sao? Hay chỉ mấy kẻ quanh Yoon Tae Oh mới đặc biệt như vậy? Kang Seok Ho chỉ hài lòng khi thấy Ki Eun Seok ngồi cạnh mình. Ngồi đối diện chẳng phải tốt hơn sao, vừa được nhìn mặt nhau? Ngồi cạnh thì thấy gì đâu mà.

Sau khi gọi món nhắm và rượu thay cơm, không khí quanh bàn bỗng im ắng lạ thường. Ki Eun Seok chẳng nói gì, Kang Seok Ho cũng vậy. Tôi tự hỏi liệu có phải tại mình chen vào nên mới thế không, lòng chợt bất an.

“Eun Seok, công việc thế nào? Ổn chứ?”

“À, lần trước cảm ơn anh nhé. Giờ tôi cũng quen việc rồi.”

Đúng là một chú gà mờ lễ phép. Tôi thoáng hiểu tại sao ông chủ Yeom lại mê cậu ta đến vậy. Thậm chí tôi còn muốn kéo cậu ta về đội mình nữa cơ.

“Đừng nhìn bằng ánh mắt đó. Tôi mách giám đốc bây giờ.”

“Cái, cái gì cơ?”

“Vừa nãy cậu nhìn cậu ấy với ánh mắt đầy dục vọng đấy.”

Điên rồi. Tôi không như ai đó, tôi có lương tâm, chẳng đời nào động lòng với một thằng nhóc như vậy đâu, đồ tội phạm!

“Hai người yêu nhau êm đẹp mà, đúng không?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Không phải!”

Chỉ một câu hỏi bâng quơ thôi mà câu trả lời của hai người lại trái ngược nhau. Hai người này rốt cuộc đang làm gì vậy…?

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo