Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 138 - Ngoại truyện 22

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 138: Ngoại truyện 22

“Ý cậu là sao vậy, Eun Seok?”

“Trưởng nhóm nói gì cơ!”

Ồ. May quá. Hóa ra không chỉ mình tôi sững sờ. Kang Seok Ho và Ki Eun Seok cũng đang nhìn nhau, mắt tròn xoe ngạc nhiên, đồng thanh hỏi ngược lại.

“Hai người không phải đang yêu nhau sao?”

“Yêu nhau… từ bao giờ cơ chứ…!”

Gương mặt Kang Seok Ho dần trở nên dữ tợn, còn Ki Eun Seok thì sắp sửa khóc đến nơi. Dù chỉ quen biết trong thời gian ngắn, tôi cũng dễ dàng đoán được chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ.

Chắc hẳn Kang Seok Ho đã tự mình lao đầu vào mà chẳng thèm đoái hoài đến cảm xúc của Ki Eun Seok. Chẳng nói lời tỏ tình, anh ta tự tiện bắt đầu mối quan hệ trong đầu mình. Mọi hành động của Ki Eun Seok, dù nhỏ nhặt đến đâu, cũng bị anh ta hiểu lầm theo hướng cậu ta thích mình, rồi tự tin tin vào điều đó.

“Tôi xin phép tránh ra một chút để hai người nói chuyện riêng nhé…”

Cảm giác như ngồi trên đống gai. Rượu còn chưa kịp uống một ngụm mà tôi đã muốn giả vờ say để chuồn về nhà. May mà cả hai người họ chẳng để tâm gì đến người ngồi đối diện là tôi đây. Hôm nay sao tự nhiên thấy cô đơn lạ.

“Tôi sẽ tha thứ hết, vậy từ giờ trở đi chúng ta hẹn hò nhé.”

Trên đời này có lời tỏ tình nào đáng sợ đến vậy không? Kang Seok Ho nắm chặt một góc bàn, giọng điệu đầy uy quyền. Nhìn móng tay cái của anh ta trắng bệch vì siết chặt, tôi dễ dàng hình dung anh ta đang dùng bao nhiêu sức. Nếu giờ mà có lời từ chối vang lên, chắc cái bàn này bị lật nhào luôn quá. Tha thứ cái gì cơ chứ, đồ điên?

“Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này nên hơi bất ngờ… Tôi cần thời gian suy nghĩ một chút.”

Không… Eun Seok à, sao cậu lại thế chứ? Bất ngờ ở điểm nào? Nhìn từ ngoài vào, dù Kang Seok Ho có hơi thô lỗ trong cách tiếp cận, nhưng tình cảm của anh ta thì ai cũng cảm nhận được rõ ràng. Chính vì thế mà tôi cứ đinh ninh hai người họ đã yêu nhau từ lâu.

Đến mức mang cả bó hoa to đùng như thế đến mà cậu ta hông cảm nhận được bầu không khí đó sao… Chắc hẳn Eun Seok lớn lên trong một môi trường tràn ngập yêu thương rồi. Một cuộc sống mà sự quan tâm và tình cảm như vậy là chuyện thường ngày.

Dù vậy, điều an ủi là Ki Eun Seok dường như cũng không hẳn ghét Kang Seok Ho. Nhờ thế, không khí không bị đẩy đến cực đoan.

“Vậy, từ giờ làm quen nhau cho tốt là được chứ gì! Tốt quá… quá tốt!”

Chết mất thôi. Dù bầu không khí có vẻ sắp tan tành, tôi vẫn cố vớt vát bằng cách làm quá lên, nuốt ực ly bia pha soju xuống cổ họng khô khốc.

“Chúng ta cụng ly nào, cụng ly!”

May mà Kang Seok Ho khá đơn giản. Giờ thì chẳng thể trò chuyện sâu được, nhưng nhìn biểu cảm thay đổi từng giây của anh ta, có vẻ anh ta không quá để tâm đến phản ứng của Ki Eun Seok. Chắc sau này anh ta sẽ nói gì đó kiểu: “Dù sao cũng cưới nhau, lo gì.” Không hiểu cái tự tin đó đến từ đâu, nhưng với tính cách hiền lành của Eun Seok, biết đâu Seok Ho sẽ bắt cóc cậu ta đi thật.

“Còn cậu, có chuyện gì mà mặt mày ủ rũ từ nãy vậy?”

“Trưởng nhóm Baek, anh có chuyện gì sao…?”

Chủ đề đột ngột chuyển sang tôi, kèm theo hai cặp mắt chĩa thẳng vào người. Giờ mới hỏi thì cũng muộn quá rồi đấy.

“Không… chuyện của tôi không có gì to tát. Đừng để ý làm gì.”

So với hai người còn chẳng biết đối phương có yêu mình hay không, chuyện của tôi thực sự chẳng đáng là bao.

“Không có gì mà lạ lắm. Nói đi. Ông anh này giải quyết hết cho.”

Anh á…?

“Tôi cũng vậy! Tôi sẽ giúp anh nữa!”

Nhìn Ki Eun Seok hăng hái xắn tay áo lên, tôi càng chẳng muốn mở lời. Chẳng phải chuyện gì to tát đến mức cần cả hai người nhảy vào thế này… Nhưng giọng Kang Seok Ho càng lúc càng giống đe dọa, mà tôi cũng không muốn kéo dài làm hỏng không khí buổi nhậu nên đành mở miệng.

“Dạo này… tôi thấy Giám đốc hơi lạ.”

“A! Đúng chứ? Giám đốc hơi quá thật.”

Kang Seok Ho lập tức gật gù đồng tình với câu nói bâng quơ của tôi. Hóa ra không phải chỉ mình tôi nhận ra sự thay đổi đó. Cũng phải thôi, Kang Seok Ho là người gần gũi nhất với Yoon Tae Oh nên hẳn sẽ nhạy bén nhất trong việc nhận ra điều này. Biết anh ta cũng cảm nhận giống mình, tôi bỗng thấy nhẹ lòng hơn, tiếp tục nói.

“Hà… Đúng vậy đấy. Nhưng mà… có ai yêu mãi mà giữ được như thuở ban đầu đâu. Thời gian trôi qua, thay đổi là chuyện tự nhiên, biết thế mà tôi vẫn thấy hơi buồn…”

Nghĩ đến Yoon Tae Oh, cổ họng tôi lại khô ran. Tôi dốc cạn ly bia pha soju còn lại. Đáng ra họ sẽ đồng tình vài câu chứ, nhưng trước mặt tôi chẳng có tiếng động nào vang lên.

“…Sao vậy…?”

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Ý là… Giám đốc chán cậu rồi hả?”

“Không, không đến mức đó đâu.”

Không phải tình huống nghiêm trọng đến vậy. chỉ là những thay đổi nhỏ nhặt thôi. Tôi chẳng phải tay chơi tình trường gì ghê gớm, nhưng vẫn phải giải thích sao cho vừa tầm với Kang Seok Ho còn đang chập chững bước vào tình yêu.

“Không phải thế đâu mà. Giám đốc làm gì có kiểu người như vậy.”

“……”

“Hay anh hiểu lầm rồi, trưởng nhóm Baek…? Tôi không rõ lắm, nhưng hình như không phải vậy đâu…”

Gì vậy trời. Tôi vừa giải thích xong thì cả Kang Seok Ho lẫn Ki Eun Seok đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Người ta bảo cánh tay cong vào trong, Kang Seok Ho bênh vực Yoon Tae Oh thì tôi hiểu được, nhưng đến Ki Eun Seok cũng nói vậy, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu mình có nghĩ sai thật không.

Nhưng tôi cũng chẳng thể liệt kê từng hành động của Yoon Tae Oh để thuyết phục họ. Chẳng lẽ nói kiểu: “Dạo này anh ấy ít làm tình với tôi lắm”… Không đời nào tôi kể chuyện đó được.

“Với lại giám đốc giờ đang… Thôi, không có gì.”

“Đang gì cơ? Đi đấu giá à?”

“Cậu biết rồi à…?”

Hóa ra ai cũng biết trừ tôi. Có khi nào lý do Yoon Tae Oh đến sàn đấu giá thực sự liên quan đến tôi không? Khi tôi hỏi tại sao hắn đi đấu giá, Kang Seok Ho chỉ ậm ừ quanh co, không đưa ra câu trả lời rõ ràng, khiến nghi ngờ trong tôi càng thêm lớn.

“Dù sao thì tôi thấy hai người rất hợp nhau, lại còn… đáng ghen tị nữa. Anh không cần lo đâu.”

“Hả? Ghen tị cái gì cơ…?”

“Nhìn giám đốc chăm sóc anh trong nhà hàng, trông tình cảm lắm mà?”

Có vẻ Ki Eun Seok cũng… hơi khác người một chút. Kang Seok Ho từng kể vậy, nhưng tôi nhớ đó là tình huống khá căng thẳng, vậy mà cậu ta lại thấy ghen tị thật sao?

Cũng phải thôi, bảo sao cậu ta chẳng dần có cảm tình với Kang Seok Ho – kẻ cứ lao đến như một con trâu bướng bỉnh. Nhìn hai người đứng cạnh nhau, tôi bất giác nghĩ rằng Ki Eun Seok và Kang Seok Ho thực sự là một cặp hoàn hảo, đến mức chẳng cần ai tác động thêm nữa.

Thấy phản ứng của họ, tôi tự nhiên cảm giác mình đang nhạy cảm quá mức, cứ như cố chấp đòi họ đồng tình vậy. Nên tôi quyết định dừng lại ở đây. Tình yêu vốn là thứ người ngoài khó mà thấu hiểu. Làm sao mong đợi sự đồng cảm từ những người chẳng liên quan đến cảm xúc ấy được. Ly rượu trôi xuống cổ họng bỗng ngọt ngào đến lạ, chắc hôm nay tôi sẽ uống nhiều đây.

“…làm đi… đang làm gì đấy?”

Uống một lúc, tôi nhận ra mình say thật rồi. Đầu óc như cháo đặc, suy nghĩ chẳng liền mạch, tâm trạng lâng lâng kỳ lạ. Tôi tưởng mình vẫn ngồi thẳng thừng uống rượu, nhưng khi tỉnh táo lại thì mặt đã gục xuống bàn. Tiếng nói văng vẳng bên tai mơ hồ, trí nhớ cũng chẳng còn nguyên vẹn. Trên bàn, chai rượu la liệt quá nhiều…

“Đỡ hơn chưa?”

Giọng nói tưởng như ảo giác dần rõ ràng hơn. Tôi cố ngẩng cái đầu nặng trịch lên, nhìn thấy một gương mặt không nên xuất hiện ở đây đang lấp đầy tầm mắt.

“…Sao anh lại đến đây…?”

Yoon Tae Oh vẫn trong bộ dạng lúc tôi thấy hắn tan sở. hắn ngồi thẳng lưng, tao nhã nghiêng ly soju nhỏ, đổ chất lỏng trong suốt vào miệng. Nhìn cảnh đó, tôi bất giác giật mình tỉnh hẳn. Sao Yoon Tae Oh lại ở đây chứ…

“Có người gọi mãi không nghe máy. Chỉ rời đi một lát là gây chuyện ngay.”

Không phải chỉ mình tôi say. Kang Seok Ho mặt đỏ gay, cởi ba cúc áo sơ mi, còn Ki Eun Seok thì gục hẳn, tựa vào vai anh ta ngủ say.

“Em chỉ uống chút rượu thôi mà…”

“Đây không phải uống chút đâu, định giết ai đó à?”

Khi ngồi thẳng dậy, đầu tôi đau nhức dữ dội. Nhìn đống chai rượu chiếm nửa cái bàn, lời Yoon Tae Oh nói cũng không sai. Tôi lờ mờ nhớ lại cảnh mình và Kang Seok Ho liên tục cụng ly và đổ rượu vào họng. Ban đầu tôi chỉ định uống một chút rồi về, nhưng say rồi thì chẳng muốn rời đi nữa.

“Vậy… anh đến đón em à?”

“Chứ sao. Phải đưa em về nhà an toàn chứ. Thế gian này hiểm ác lắm.”

Chắc chắn nguyên nhân tôi say đến mức này chính là Yoon Tae Oh. Nhưng có lẽ vì men say làm cảm xúc tôi tê dại, tôi chẳng còn nghĩ gì khác, chỉ thấy vui vì hắn đến đón mình.

“Cảm ơn anh.”

Tôi ôm chặt lấy cánh tay Yoon Tae Oh ngồi cạnh, dựa vào hắn như con mèo làm nũng.

“Bây giờ làm nũng thì muộn rồi. Baek Si Eon, từ giờ cấm rượu. Cả cậu nữa.”

“Sao tôi cũng bị cấm cơ chứ, giám đốc…!”

Kang Seok Ho bị vạ lây cùng tôi, giọng phụng phịu cất lên. Say rượu rồi cũng gan lắm nhỉ. Bình thường dù lệnh của Yoon Tae Oh có vô lý đến đâu, anh ta cũng sẽ gật đầu cái đã, vậy mà giờ còn dám cãi. Kang Seok Ho chưa chịu dừng, môi trề ra cả tất, lại tiếp tục mở miệng.

“Si Eon… không, trưởng nhóm Baek say thế này là tại giám đốc hết…”

“Trưởng nhóm Kang! Anh say lắm rồi đấy. Không đưa Eun Seok về đi à?”

Thằng này định nói gì vậy trời. Nghe những lời sắp bật ra từ miệng Kang Seok Ho, chút men say còn sót lại trong tôi tan biến, đầu óc tỉnh táo hẳn. Nếu anh ta mà nói kiểu: “Tại giám đốc thay lòng nên cậu ấy buồn đấy” thì toi thật. Tôi vội đập vào tay Kang Seok Ho khi anh ta định cầm ly rượu uống tiếp rồi kéo anh ta đứng dậy. Bình thường tôi chẳng phải đối thủ của anh ta, nhưng chỉ cần nhắc đến Ki Eun Seok như câu thần chú, hóa ra lại dễ dàng tống khứ anh ta đi. Còn bó hoa to đùng và xe cộ… tự lo liệu nhé.

“Cấm rượu xong lại uống tiếp à?”

“À…”

Đuổi Kang Seok Ho đi làm tôi kiệt sức, khát nước quá nên theo thói quen cầm ly bia lên, nhưng giọng nói sắc lạnh của Yoon Tae Oh làm tôi vội đặt xuống.

“Có anh ở đây thì sao đâu.”

Nhưng rồi tôi đổi ý ngay. Yoon Tae Oh ngày nào cũng bận rộn chẳng rõ làm gì, vậy mà tôi lại không được uống chút rượu sao. Chắc do men say còn sót lại trong người, hay vì những cảm xúc bất mãn chất chứa gần đây, tôi cũng chẳng rõ nữa.

“Ừ. Từ giờ chỉ được uống khi có anh thôi. Đứng dậy được không? Chỗ này… ồn quá.”

“Chỉ khi…?”

“Về nhà uống tiếp cũng được. Nếu em muốn.”

Yoon Tae Oh đứng dậy, trông hơi vội vã. Nghĩ lại thì đúng là nơi đây không hợp với hắn thật. Quán rượu mở toang, người đông như mắc cửi. Alpha, omega, beta đủ cả, tiếng ồn và mùi hỗn tạp tràn ngập. Với một người nhạy cảm như hắn, hẳn là khó chịu lắm.

“…Được thôi.”

Dù tiếc chút rượu còn lại, tôi vẫn dứt khoát rời đi. Ra khỏi quán, tôi lên xe Yoon Tae Oh để về nhà. Một nhân viên bảo vệ lạ mặt cầm lái. Chắc hắn chỉ mang theo người này đến buổi đấu giá thôi.

Nghĩ đến chuyện đấu giá, lòng tôi hơi bất an. Dù biết ai cũng cần khoảng thời gian riêng, tôi vẫn không khỏi bồn chồn.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo