Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 140 - Ngoại truyện 24

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 140: Ngoại truyện 24

“Vào đi.”

Đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, đẩy tôi bước tới. Tôi thuận theo lực ấy mà tiến vào trong.

Tôi nhìn lần nữa mà vẫn không khỏi kinh ngạc. Căn phòng rộng lớn ngập tràn hoa, chen chúc đến mức không còn chỗ trống. Không phải nói đùa, ngoại trừ con đường hẹp giữa phòng, từ sàn nhà đến mặt bàn đều phủ kín bởi đủ loại hoa: hồng, bách hợp, cẩm chướng, mẫu đơn, tulip, và cả những loài tôi chẳng biết tên.

“Tất cả… cái này là gì vậy…?”

Cứ như ai đó đã mang cả một khu vườn trong truyện cổ tích đặt vào đây vậy. Rèm cửa kéo kín nên không một tia sáng bên ngoài lọt vào, nhưng nhờ những ngọn đèn gián tiếp và ánh nến rải rác giữa rừng hoa, căn phòng toát lên một bầu không khí kỳ lạ, vừa ấm áp vừa huyền bí.

“Ban đầu anh định để tối mới cho em xem, nhưng nếu để lâu đến thế, chắc Baek Si Eon sẽ giận dỗi dữ lắm.”

Tôi dừng lại ở giữa phòng mà lẽ ra là trung tâm phòng khách nếu không có đám hoa này. Trước mặt tôi chẳng còn lối nào để đi tiếp. Đôi mắt tôi ngẩn ngơ lướt quanh, rồi tôi xoay người đối diện Yoon Tae Oh theo tay của hắn.

“Vậy rốt cuộc đây là gì…?”

“Có người bảo anh rằng, phải làm một sự kiện hoành tráng thế này mới không bị từ chối.”

“Ý anh là sao…”

Ngay khoảnh khắc ấy, gương mặt vốn cao hơn tôi cả một cái đầu của Yoon Tae Oh từ từ hạ xuống. Chính xác hơn, hắn quỳ một chân xuống sàn. Rồi hắn đưa tay vào trong áo khoác, lấy ra một thứ gì đó và ngẩng lên nhìn tôi.

“Kết hôn với anh nhé, Si Eon.”

Vừa đậm chất Yoon Tae Oh, lại vừa không giống hắn chút nào. Không hẳn là vô cảm, mà là một gương mặt căng thẳng đang hướng về tôi. Lời nói bật ra cũng khiến tôi hoang mang. Tôi chưa từng tưởng tượng đến điều này. Trong khi tôi còn lo lắng liệu trái tim hắn có đang nguội lạnh thì hắn lại cầu hôn tôi.

“Em…”

Chỉ một câu nói của hắn đã làm cảm xúc trong tôi bùng lên, đến mức tôi chẳng phân biệt nổi đó là gì. Lòng biết ơn? Niềm vui? Sự xúc động hay chỉ là chút ấm áp len lỏi? Tôi luôn khao khát một tương lai với hắn, nhưng chỉ là mơ hồ. Tôi chưa từng nghĩ cách để mối quan hệ này tiến xa hơn, chỉ mong trái tim hắn mãi không đổi thay.

Kết hôn ư? Tôi chưa từng dám nghĩ đến. Tôi, kết hôn với Yoon Tae Oh…

Nhưng sâu thẳm trong lòng, có lẽ tôi đã luôn mong muốn điều đó. Lời cầu hôn của hắn làm tôi thở phào nhẹ nhõm. Ngay khi nghe câu nói mà tôi chưa từng dám mơ tới, một tham vọng chợt trỗi dậy. Tôi muốn sở hữu hắn trọn vẹn hơn, hoàn hảo hơn.

“Đi đâu em cũng chẳng tìm được ai như anh. Và anh cũng tin rằng chẳng nơi đâu có người như Si Eon cả.”

Lời nói đùa nghịch ấy trái ngược hẳn với vẻ mặt trông như đang sốt ruột của hắn. Rồi chưa kịp để tôi đáp lại, hắn đã cầm tay tôi, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay. Không phải tay trái, mà là tay phải.

“Anh không định nói gì thêm sao?”

“Nói gì cơ…”

“Anh đang cầu hôn mà, chẳng phải nên nói thêm gì đó sao…”

“À, anh yêu em. Quá hiển nhiên nên anh quên mất.”

Ai lần đầu mà chẳng vụng về, phải không? Tôi lại được thấy một khía cạnh của Yoon Tae Oh mà trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ tồn tại. Tôi cúi người xuống gần hắn rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ngắn lên môi hắn.

“Nghe câu đó từ anh khó thật đấy.”

“Nếu em muốn, từ giờ anh sẽ nói thường xuyên.”

Lúc này gương mặt Yoon Tae Oh mới giãn ra. Trang trí hoa có hơi quá lố thì sao, nhẫn đeo nhầm tay thì đã làm sao. Điều quan trọng là tất cả đều do Yoon Tae Oh chuẩn bị, và hắn đã cầu hôn tôi.

“Chiếc nhẫn này… mua ở sàn đấu giá à?”

Bỗng nhiên tôi hiểu ra những hành động khó lý giải của Yoon Tae Oh trước đây. Chiếc nhẫn lấp lánh với viên đá xanh lam trong suốt trên tay tôi chắc hẳn là thứ hắn mua ở sàn đấu giá hôm qua. Hắn không thể nói thẳng rằng đi mua nhẫn cầu hôn cho tôi nên mới giữ bí mật. Việc hắn dán mắt vào điện thoại suốt thời gian qua có lẽ cũng vì… chuẩn bị cho màn cầu hôn này.

“Suýt nữa anh phải dùng nhẫn chỉ để cầu hôn đấy.”

“Nó giá bao nhiêu…”

“Bí mật. Chỉ cần biết nó quý giá là được.”

Nhìn qua cũng biết là món đồ đắt tiền. Viên đá xanh ở giữa trông đặc biệt lạ mắt.

“Vậy em có nhận lời cầu hôn không?”

“Em có quyền chọn lựa sao?”

“Ai biết được. Dù sao anh cũng phải nghe được câu trả lời tích cực, đúng không? Nhưng nếu em nói không… thì anh định bỏ qua cái đám cưới phiền phức luôn.”

Ý hắn là tôi nên ngoan ngoãn đồng ý đi. Với tính Yoon Tae Oh, hắn chắc chắn sẽ làm đúng như lời nói. Khi hắn đã cho tôi cơ hội thế này, tốt nhất tôi nên đáp lại như hắn muốn để tránh rắc rối cho bản thân.

Ừm… không phải tôi không muốn đâu. Thành thật mà nói, tim tôi như muốn nổ tung vì vui sướng. Cảm giác này khó mà diễn tả thành lời.

“Kết hôn đi.”

“Anh biết em sẽ nói vậy mà.”

Yoon Tae Oh đứng dậy, đặt một chiếc nhẫn khác lên tay tôi. Cùng thiết kế với chiếc của tôi, chỉ dày hơn một chút.

“Đến lượt em cầu hôn anh chứ nhỉ.”

Đồ mặt dày. Ai lại trơ trẽn đòi người ta cầu hôn ngược lại thế này.

“Ưm… anh, kết hôn… với em nhé.”

Có gì khó đâu chứ. Tôi nghĩ mình sẵn sàng nói điều đó bất cứ lúc nào, nhưng trái với sự tự tin ban đầu, giọng tôi run rẩy chẳng ra lời. Trong phim hay drama, người ta thường bày tỏ bằng giọng điệu đầy cuốn hút, nhưng tôi thì chẳng biết thêm gì cho trôi chảy. Đến giờ tôi mới hiểu Yoon Tae Oh đã phải lấy hết can đảm thế nào.

Dù đã biết trước câu trả lời của hắn, tôi vẫn hồi hộp chờ đợi. Với tính cách của Yoon Tae Oh, tôi không ngạc nhiên nếu hắn cố tình tạo tình huống này rồi từ chối lời cầu hôn của tôi để trêu chọc.

“Chỉ vậy thôi sao? Không định nói kiểu ‘Em sẽ không để tay anh dính chút nước nào’ hay ‘Em sẽ không để anh khổ cả đời’ à?”

“Đó là điều hiển nhiên, và em sẽ yêu anh thật lâu, thật lâu.”

“Vậy là đủ rồi.”

Tôi nắm tay hắn đưa ra và đeo nhẫn cho hắn. Cùng đeo nhẫn đôi, tôi có cảm giác như chúng tôi đã thực sự kết hôn, như trái tim đã buộc chặt vào nhau.

“Giờ thì không còn bất an nữa chứ?”

“…Anh biết hết sao…?”

“Ai mà không nhận ra chứ. Anh chỉ cần nhìn em chằm chằm rồi bỏ đi là biết ngay. Giá mà em ghen một chút thì anh còn thích hơn, tiếc thật.”

Tên này đúng là biết hết thật. Có nên vứt nhẫn đi rồi đòi hủy hôn không nhỉ…? Dù sao chắc cũng chẳng ăn thua.

“Nhưng mà, màn cầu hôn này là ý tưởng của ai vậy?”

“Ừm…”

“Trưởng nhóm Kang đúng không…?”

“Sao em đoán hay thế.”

Tôi có linh cảm kỳ lạ. Chắc chắn liên quan đến việc hôm qua Kang Seok Ho ôm bó hoa to như đầu voi xuất hiện.

“Trên mạng bảo sự kiện quá hoành tráng đôi khi gây áp lực, nhưng trưởng nhóm Kang nói hầu hết mọi người đều thích hoa thế này, không đúng sao?”

Hỏi ý kiến thì phải hỏi đúng người chứ. Sao lại đi hỏi Kang Seok Ho cơ chứ… Thế nên mới ra cái cảnh phòng đầy hoa thế này. Haizz. Dù sao thì thứ Yoon Tae Oh chuẩn bị vẫn đẹp hơn bó hoa của Kang Seok Ho nhiều.

“eM thích thật, nhưng… đống hoa này làm sao đây? Mang về nhà cũng không được…”

“Nhà? Chúng ta tạm thời không có nhà đâu.”

“…Hả…? Nhà đang yên lành sao lại không có…?”

Nghĩ lại thì, nếu định cầu hôn, sao hắn lại bảo tôi dọn ra khỏi nhà…? Nói đùa thì cũng quá mức rồi.

“Dù sao cũng là nhà tân hôn, phải sửa lại từ đầu chứ.”

“Nhà đó mới sửa cách đây không lâu mà…”

“Phòng nhiều quá, vô dụng. Anh định phá hết để em khỏi giận dỗi rồi chạy sang phòng khác.”

Nghe sao mà bất an thế này. Yoon Tae Oh tự tay lo liệu, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Nhưng nhờ biết mọi cảm giác bất an gần đây của tôi đều là hiểu lầm, tôi thấy cũng chẳng sao cả. Ừ thì, phá nhà thì đã sao. Cứ thoải mái mà đập đi!

“Vậy dạo này anh bận rộn là vì chuẩn bị cầu hôn sao?”

“Một phần thôi, còn phải chuẩn bị đám cưới nữa.”

“Cả kết hôn nữa, nhanh vậy sao…?”

“Dĩ nhiên là phải làm, mà đã làm thì phải nhanh. Để em chuẩn bị thì chắc vài năm chưa xong. Anh xử lý luôn cho gọn.”

Cái sự tự tin ngông cuồng của Kang Seok Ho chắc học từ Yoon Tae Oh rồi. Sao mà giống nhau thế không biết.

“Sau này cùng làm nhé. Nghe bảo một mình chuẩn bị không phải chuyện dễ đâu.”

“Thành thật thì cũng hơi khó. Thủ tục rườm rà nhiều quá. Có lúc anh chỉ muốn đăng ký kết hôn rồi sống luôn cho xong.”

Thảo nào hắn cứ cắm đầu tìm thông tin mỗi ngày. Một kẻ đến quần áo còn không tự mặc nổi mà chuẩn bị mấy thứ này thì dễ làm sao được. Sau này tôi sẽ dựa vào những gì hắn tìm được mà sắp xếp lại. Xin lỗi chứ, khoản này tôi chắc chắn giỏi hơn hắn, có lẽ vậy.

Lòng tôi nhẹ nhõm hẳn. Con người ta có thể thay đổi nhanh đến vậy sao? Hiệu ứng từ lời cầu hôn của Yoon Tae Oh thật sự kỳ diệu. Khi biết mọi hành động lạ lùng của hắn không phải do trái tim đổi thay mà vì chuyện kết hôn, tất cả bỗng trở nên dễ hiểu trong tích tắc.

Nhưng tôi vẫn muốn xác nhận thêm một điều.

“Còn chuyện… dạo này sao anh không… làm cái đó nữa…?”

Yoon Tae Oh thoáng ngẩn ra như không hiểu, rồi khóe môi nhếch lên thành nụ cười.

“Sao? Nhớ lắm à?”

“Không, không phải vậy! Chỉ là thấy hơi lạ thôi…”

“Có người bảo anh rằng omega không giống alpha, không thể cứ hứng lên là làm được. Có thể bị tổn thương.”

À. Vậy cũng là vì lo cho tôi sao? May mà hắn không phải loại bị dục vọng chi phối, đầu óc chỉ có mỗi chuyện đó.

“Thỉnh thoảng cũng khó chịu thật, nhưng không đến mức phải kiêng hẳn… Em đâu phải bệnh nhân…”

“Ý em là vậy sao.”

“Khoan, khoan đã…!”

Chỉ một cú đá nhẹ của Yoon Tae Oh, đám hoa trên sàn bị đẩy trôi đi. Và ngay sau đó, tôi bị đặt nằm xuống khoảng trống ấy. Dù tôi nói không sao thật, nhưng không ngờ hắn lại lao vào ngay lập tức thế này.

“Em bảo muốn mà. Anh sẽ chiều em hết mình.”

Hương hoa ngập phòng nhanh chóng tan biến. Thay vào đó là mùi pheromone của Yoon Tae Oh, bùng nổ mãnh liệt. Nhìn cách pheromone hắn cuộn trào, chắc hẳn hắn đã kìm nén rất lâu. Cảm xúc ngọt ngào từ màn cầu hôn vừa rồi có lẽ đến đây là hết.

***

“Anh muốn đi trăng mật ở Mỹ, khoảng 19 ngày 20 đêm.”

“Không được.”

“Vậy sao? Đi Úc cũng được đấy.”

“Không phải vấn đề nơi đến… Làm sao đi trăng mật lâu vậy được. Lịch trình đã kín hết rồi, chẳng dời được cái nào…”

Tôi không ngờ kết hôn lại vất vả thế này. Mọi thứ khác thì tạm chấp nhận, nhưng thời gian thì không có. Công ty bận rộn mà lại phải tìm địa điểm cưới, may vest. May mà mấy việc lớn Yoon Tae Oh lo hết nên tôi không phải bận tâm nhiều, nhưng kiếm ra thời gian vẫn là cả vấn đề.

“Còn chuyện chuẩn bị kết hôn trong giờ họp cũng không được luôn.”

“Em nghiêm khắc quá đấy.”

“Đó là việc của em mà. Im lặng chút đi, mọi người đang nhìn kìa…”

Tôi hạ giọng quở hắn. Tên này giờ ngang nhiên làm việc riêng trong giờ họp. Ánh mắt đổ dồn về phía tôi làm tôi khó chịu không tả nổi. Dù họ không nói ra, chắc chắn ai cũng biết quan hệ giữa tôi và Yoon Tae Oh. Những lúc thế này càng phải cẩn thận hơn. Muốn không bị chửi thì đừng có gây chuyện.

“Họp cũng gần xong rồi, còn gì để nói không?”

“À, không ạ! Tôi đang định kết thúc đây, thưa giám đốc.”

Chưa bàn được nửa số vấn đề, sao mà xong được. Vì tôi bảo đừng làm việc riêng trong giờ họp, thế là hắn kết thúc luôn cuộc họp. Phải làm sao với hắn đây…

“Tôi có chuyện muốn nói.”

Các giám đốc đang vội rời khỏi phòng họp lập tức ngồi lại. Mọi ánh mắt đổ dồn về Yoon Tae Oh khi hắn đứng dậy. Đây là hành động không được bàn trước, nên tôi không đoán được hắn định nói gì.

“Tôi sắp kết hôn.”

Chỉ một câu của Yoon Tae Oh, căn phòng vốn đã yên lặng nay càng chìm trong im ắng.

“Với Baek Si Eon, trưởng nhóm ở đây.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo